Một
mặt trận hai kẻ thù
Giặc
cộng bán nước, tàu phù xâm lăng.
VIẾT trong những ngày đất
nước đang chuyển mình
Nữ Kiến Trúc Sư Trần Thanh Vân,
30-4-2019
Tôi không phải là nhà chính trị, cũng
không phải là một fortune teller, nhưng với những năm tháng từng trải của mình,
tôi hiểu sâu sắc rằng, đất nước VN đang ở trong những ngày biến động dữ dội,
nhưng mỗi ngày một sáng sủa hơn.
Đại gia đình tôi đã trải qua 72 năm và có
ít nhất 3 thế hệ sống trong nước Việt Nam Dân chủ Công hòa, thành lập ngày
2/9/1945 và đến
hôm nay là những ngày cuối cùng của Cộng Hòa XHCN Việt Nam do ĐCSVN lãnh đạo.
Nhìn vào những biến động của đại gia đình mình trong 72 năm qua, tôi “nhìn thấy”
sự biến động của đất nước và tôi tin chắc rằng mọi thứ đang được phát triển
theo một quy luật mà không thế lực nào cưỡng nổi.
Thế hệ thứ nhất
Năm 1945, cha tôi là một thanh niên 30 tuổi,
đầy lòng yêu nước, ngây thơ và hăm hở theo Việt Minh rồi trở thành Đội viên Đội
tự vệ Hoàng Diệu từ những ngày đầu kháng chiến chống Pháp. Cha trở thành công
an mật Hà Nội năm 1947, được kết nạp vào ĐCS năm 1948, rồi lên chiến khu Việt Bắc,
rồi trở về Hà Nội ngày giải phóng Thủ đô năm 1954…
Khi cha tôi mất năm 2002, cụ vẫn là một
cán bộ cách mạng lão thành, sống kham khổ, trong sạch và khi nhắm mắt xuôi tay,
cha mãn nguyện ra đi vì đã cống hiến cả đời mình sự nghiệp giải phóng quê
hương. Tôi thương cha, đến phút chót cuộc đời, cha không hiểu hết con đường
cách mạng của mình đúng sai ở chỗ nào?
Cậu ruột, em trai thứ 3 của mẹ tôi thì
khác hẳn. Là một thanh niên học sinh yêu nước của trường Bưởi Hà Nội, cậu tôi rủ
các bạn cùng trường, đi quyên góp gạo tiền, nấu cháo phát chẩn cho bà con nghèo
đói ở các làng quê, nạn nhân của nạn đói 1945… Nhưng cậu tôi không theo Việt
Minh, ông và các bạn ông hưởng ứng lời kêu gọi của Thủ tướng Trần Trọng Kim,
khi chính phủ Trần Trọng Kim bị Việt Minh đánh đổ, cậu tôi bị Việt Minh bắt
giam và bị giết chết.
Thế hệ thứ hai
Chồng tôi và tôi cùng lớn lên trong nhà
trường xã hội chủ nghĩa. Khác với tôi, chồng tôi luôn tỏ ra là một người sống
có kỷ luật, ngoan ngoãn và trung thành với chế độ. Chồng tôi được kết nạp vào
ĐCS năm 1961, ông được tổ chức cơ quan và chính quyền nhà nước cưng chiều, được
cử sang Anh tu nghiệp tiếng Anh năm 1979, sang Hà Lan, sang Nhật học tập về Quy
hoạch quản lý kinh tế. Ông được Ủy ban Hợp tác kinh tế đối ngoại của chính phủ
phân công phụ trách khối Bắc Âu, đã từng có quan hệ thân tình với Thụy Điển, là
khách quý được cố Thủ tướng Thụy Điển Olof Palme mời tới nhà riêng ăn cơm chiều…
Đã đặt chân tới hơn 40 nước phi XHCN, chồng
tôi có dịp tiếp cận, kết bạn và tìm hiểu khá kỹ về “chế độ tư bản giẫy chết”,
ông từng cố gắng mang những hiểu biết của mình, thuyết phục, phân tích cho các
quan chức cùng thời. Có người ủng hộ và muốn làm cuộc cải cách, như Thủ tướng
Võ Văn Kiệt, như Thứ trưởng Trần Quang Cơ, nhưng các vị đó suy nghĩ nhiều mà chẳng
làm được việc gì.
Khi cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt bị ám hại
qua đời, chồng tôi hiểu rằng mọi cố gắng chưa hợp thời đều bị thất bại, ông về
hưu năm 2000, bỏ ĐCS, ông ở nhà nuôi dạy thằng Út, hy vọng thằng con lớn lên sẽ
không bỏ phí cuộc đời như cha nó.
Khác hẳn với chồng, tôi ngang bướng và rất
“vô kỷ luật”, tốt nghiệp kiến trúc tại Thượng Hải năm 1966, theo học “The
International Post-Granduate Training Course on Ecosystem Management” ở Dresden
năm 1980-81. Trở về nước, tôi chỉ chăm lo công tác chuyên môn là nghiên cứu kiến
trúc cảnh quan, bỏ nhiều thời gian nghiên cứu về Phong thủy. Tôi từ chối mọi cơ
hội được đề bạt thăng chức, tôi không nộp đơn xin vào ĐCS và năm 1992, tôi nằng
nặc đòi nghỉ hưu khi mới 51 tuổi.
Từ ngày được sống cuộc đời tự do, tôi lập
công ty tư nhân, tự đi kiếm việc làm thuê để nuôi sống bản thân và gia đình,
tôi bắt đầu quan tâm đến xã hội xung quanh và vận mệnh đất nước.
Càng hiểu sâu về Phong thủy, tôi càng khao
khát cơ hội được phục hồi HÀO KHÍ THĂNG LONG của các triều đại Lý, Trần, Lê,
khi xưa. Tôi bắt đầu quan tâm và không ngần ngai hiểm nguy, tôi lên tiếng ngăn
cản Dư án Thủy cung Thăng Long ở Bán đảo Tây Hồ năm 1998, lần đầu tiên có một
quan chức cao cấp là Phó TT Ngô Xuân Lộc mất chức và có kẻ vào tù.
Thế hệ thứ ba
Chồng tôi bị trọng bệnh và qua đời cuối
năm 2012. Còn lại một mình, tôi bán nhà và cho thằng Út theo học trường quốc tế
tại Hà Nội rồi đi du học tại Vương quốc Anh từ năm 2017. Trong 7 năm theo học tại
trường quốc tế song ngữ Hanoi Academy, con tôi được tiếp xúc với các thầy cô
giáo quốc tế, với khẩu hiệu “Becoming a Global Citizen” in trên trang phục, tôi
muốn đứa con nhỏ được lớn lên trong bầu không khí lành mạnh, được thoát khỏi mọi
kỷ niệm đau buồn mà gia đình đã trải qua.
Thỉnh thoảng nhà trường tổ chức cho học
sinh đi dã ngoại, các cháu quyên góp quần áo, sách vở và dụng cụ học tập trợ
giúp những học sinh kém may mắn ở vùng cao, vùng xa… nên đến khi nộp hồ sơ để
đi du học, thầy giáo quốc tế hỏi cháu muốn chọn ngành gì? Cháu trả lời: Nghiên
cứu Tâm lý Xã Hội. Hỏi tại sao? Cháu nói: Nhiều người cần giúp đỡ quá, phải hiểu
họ thì mới giúp họ được. Thầy giáo chủ nhiệm người Mỹ nói với tôi rằng đó là
câu trả lời nghiêm túc của một một đứa trẻ sống có trách nhiệm. Và tôi hoàn
toàn yên tâm, tiễn con ra đi. Ở xa, vài ngày cháu lại gọi về động viên mẹ ăn ngủ
điều độ và đừng làm việc quá sức.
Tôi không làm việc quá sức. Tôi biết điều
tiết bản thân và giữ gìn sức khỏe. Ở nhà một mình, tôi rảnh rang theo rõi mọi
biến động của xã hội. Đến nay, đã có hàng chục, hàng trăm và hàng ngàn dự án
chiếm đất làm giầu của rất nhiều tập đoàn bất động sản trên khắp đất nước. Và đến
nay tôi hiểu sâu sắc rằng sự suy thoái xã hội đã đến bước trầm trọng, không ai
cứu vãn nổi nữa.
Mặt khác, tôi cũng nhận ra nền tảng xã hội
đang chuyển mình rõ rệt và mỗi ngày một rõ rệt hơn. Các lệnh cấm đoán, bắt bớ
tù đày không ngăn cản được lòng dân suy nghĩ và nói lên mọi suy nghĩ của mình.
Nếu 20 năm trước, một nhóm KTS chúng tôi
có thể ngăn chặn một Dự án Thủy cung Thăng Long tội lỗi và đánh đổ ông Phó Thủ
tướng Ngô Xuân Lộc, thì hôm nay có nhiều Thủy Cung Thăng Long khác tội lỗi hơn
và trong số đó có một đệ tử gần gũi của ông Ngô Xuân Lộc khi xưa, là ông Đinh
La Thăng, Ủy viên BCT cùng một lũ đầu trâu mặt ngựa đã phá nát và đục khoét đất
nước mà công chúng gọi là công cuộc “đốt lò vĩ đại” của ông Tổng bí thư – Chủ tịch
nước.
Thử hỏi, trong tất cả những kẻ đã bị ném
vào lò đó, có kẻ nào bị oan uổng không? Không có kẻ nào oan uổng cả. Nhưng tôi
e rằng, ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước sẽ không có đủ lò để đốt hết lũ sâu mọt
chúng nó đâu, bởi vì lũ sâu mọt kia là sản phẩm của cơ chế XHCN mà ông là thủ
lĩnh. Mỗi ngày lại xuất hiện thêm nhiều kẻ độc ác tham lam, khốn nạn hơn, bọn
đó không chỉ đáng ném vào lò, mà cần phải bị tru di tam tộc.
Có lần tôi đã viết thư gửi cho ông Tổng bí
thư – Chủ tịch nước, xin ông đừng nghĩ tôi không phải đảng viên cộng sản thì
tôi chống đảng. Cha tôi, chồng tôi từng là những ĐVCS ưu tú, từng sống trong sạch
tận tụy vì lợi ích của đất nước… nhưng thời đó qua rồi. Còn ông, tôi khuyên ông
tự giải tán đảng Cộng sản trước khi bị nhân dân lật đổ.
Năm 2018, khi bà chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân
quăng các bản hồ sơ Đặc
khu kinh tế lên bàn hội nghị Quốc hội, ép Quốc hội thông qua Luật Đặc khu với lời
tuyên bố tỉnh bơ “Bộ Chính trị đã quyết”, nhưng cuối cùng Luật đặc khu đã bị
ngăn lại. Công của ai, tội của ai tôi không tiện bàn, tôi chỉ khẳng định công
lý đã thắng thế và trong giới chóp bu cộng sản, có người đã tỉnh ngộ.
Cũng như vấn đề Biển Đông sôi động nhiều
chục năm qua, khiến cả nước căm hờn, phẫn nộ, khi người “bạn vàng”, “thân thiết
như môi với răng” của VN ta xưng xưng nói rằng, Biển Đông của ta là Biển Hoa
Nam của họ, nhưng xin chớ bi quan, cho đến hôm nay, quan hệ hợp tác về quốc
phòng giữa VN và Hoa Kỳ đã là Hợp tác chiến lược toàn diện. Vào những ngày ông
Tổng bí thư – Chủ tịch nước lâm bệnh nặng, Đô đốc Philip Davidson, Tư lệnh Bộ
Tư lệnh Thái Bình Dương – Ấn Độ Dương đến thăm Việt Nam, đã được VN đón tiếp nồng
hậu; cũng như khi đoàn nghi sĩ thượng viện Hoa Kỳ do Thượng nghĩ sĩ Patrick
Leahy dẫn đầu đến thăm VN, họ đã được VN đón tiếp thân tình, kể cả việc họ được
đến thăm Thiền sư Thích Nhất Hạnh, vị Thiền sư nổi tiếng thế giới có lúc đã bị
giới chop bu CS coi như kẻ bán nước.
Và vài tháng nữa thôi, ông Tổng bí thư –
Chủ tịch nước hoặc người đại diện cho ông sẽ đi thăm Hoa Kỳ. Chắc chắn sẽ có
nhiều văn bản hợp tác về kinh tế và các vấn đề hệ trọng khác về hợp tác khai
thác dầu khí và bảo vệ Biển Đông sẽ được ký kết.
Tóm lại, tôi không quan tâm lắm về bệnh
tình của ông TBT- CTN ốm đau ra sao, ông có bị ai ám hại hay không, ở trong một
chính đảng đã đến thời suy thoái, lại ở sát sườn với một thằng bạn xấu sẵn sàng
ăn tươi nuốt sống mình, thì tôi hiểu rằng bị kẻ xấu rình rập ám hại và mỗi người
phải trả giá cho những sai lầm của đời mình là dễ hiểu.
Có điều tôi biết chắc chắn rằng, đã đến lúc đảng Cộng sản sẽ phải tự giải tán, chế độ
độc tài sẽ phải tự thủ tiêu và năm bảy năm nữa khi lứa tuổi trẻ như con tôi trở
về, chúng sẽ có đủ trí tuệ, tài năng và nhiệt huyết điều hành đất nước.
Quy luật tất yếu đó sẽ
không một ai, không một sức mạnh nào ngăn cản được.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks