Đại Học chăn Trâu




Thursday 27 June 2019

Thương chiến Mỹ-Trung: Đừng nghe những gì "chuyên gia tho-ta "nói, mà hãy nhìn những gì Donald Trump làm!



Thương chiến Mỹ-Trung: Đừng nghe những gì "chuyên gia  tho-ta "nói, mà hãy nhìn những gì Donald Trump làm!
Minh Pham
image.png

Hôm 10/05, sau khi hết thời hạn hưu chiến 4 tháng, Tổng thống Mỹ Donald Trump đã cho tăng mức thuế quan từ 10% lên 25% đối với 200 tỷ USD hàng nhập cảng từ Trung Quốc. Chưa hết, trước thềm cuộc gặp Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tại Hội nghị G20 ở Nhựt Bổn vào cuối tháng 6, ông Trump đe dọa sẽ tiếp tục đánh thuế 25% lên "tất cả sản phẩm hiện chưa nằm trong danh sách đánh thuế" với Trung Quốc ở các vòng trước, từ sữa, quần áo trẻ em, đồ chơi, điện thoại, laptop đến nhôm, thép, với tổng giá trị hàng hóa khoảng 300 tỷ USD. Nếu thực hiện, gần như toàn bộ hàng Trung Quốc nhập cảng Mỹ sẽ phải chịu thuế, và thương chiến Mỹ-Trung sẽ lên một tầm cao mới!

Các "chuyên gia kinh tế", như thường lệ, cảnh báo thuế quan sẽ ảnh hưởng nặng nề lên đời sống người dân Mỹ, thậm chí có thể đẩy kinh tế Mỹ vào suy trầm. Họ lo lắng cho nước Mỹ nhiều hơn là cho Trung Quốc!

Thực tế thì cũng không có gì lạ. Trước và sau khi thương chiến Mỹ-Trung diễn ra, nếu bạn đọc những bài phân tách của truyền thông cánh tả sẽ thấy toàn một màu xám ảm đạm, cũng như một tương lai đen tối cho nền kinh tế Mỹ. Đó là những bài báo kiểu như "How to lose a trade war" (The New York Times), "We're going to lose this trade war" (The Washington Post), "The US is on track to lose this trade war" (CNBC)... mà nếu không đọc kỹ, độc giả dễ nhầm lẫn mình đang đọc Hoàn cầu Thời báo hay Tân Hoa xã của Trung Quốc. Điểm chung của những bài viết này, hoặc là nhắm mắt phản đối ông Trump như một nghị trình quen thuộc, hoặc chỉ nhìn nhận vấn đề một chiều đầy phiến diện. 

Để hiểu chính sách thương mại của ông Trump trong thương chiến này, không chỉ đơn giản là dựa trên lý thuyết kinh tế học sáo rỗng, lý tưởng cánh hữu nửa mùa (phạm trù "knowledge") mà còn là cách tiếp cận vấn đề dựa trên cảm quan chung (phạm trù "common sense"). Hãy nên bắt đầu với một số dữ kiện cơ bản sau:

1. Thứ nhứt, nếu chỉ nhìn dưới góc độ kinh tế đơn thuần thì thương chiến với Trung Quốc không phải mới bắt đầu mà đã diễn ra hàng thập niên và người Mỹ đang thua thảm hại. Ông Trump chỉ đơn giản là đang đòi lại công bằng cho nước Mỹ. Ông luôn nhấn mạnh, "free trade" phải đi đôi với "fair trade". Có thế thôi!

Trump từng nói: "Các thị trường mở là lý tưởng, song nếu một gã lúc nào cũng dối trá, thì thị trường tự do ấy là thế nào đây?", và thêm nữa, "Sự thật đơn giản là: Mậu dịch tự do đòi hỏi phải có các quy tắc công bằng áp dụng cho mọi người. Và nếu ta có một tổng thống buộc người Trung Quốc tuân thủ quy tắc, lợi ích cho nền kinh tế của ta sẽ là khổng lồ."

Chỉ tính trong năm 2017, thâm hụt thương mại của Mỹ so với thế giới là 810 tỉ USD, trong đó Trung Quốc chiếm tới 375 tỉ USD, EU chiếm 150 tỉ, Mexico là 70 tỉ và Canada là 17 tỉ. 

Trump tin chắc rằng Hoa Kỳ không thể tiếp tục đi theo con đường thương mại như vậy, phải thực hành "smart trade" thay vì "stupid trade", đồng thời chấm dứt làm "piggy-bank" của thế giới.

2. Thứ hai, bạn không thể chỉ nhìn nhận vấn đề dưới góc độ kinh tế mà bỏ qua yếu tố chính trị. Đơn giản, kinh tế và chính trị như hai mặt của một đồng xu, không thể tách rời. Và vượt ngoài khuôn khổ của một trận chiến thương mại, đây còn là một sự đối đầu chính trị để ngăn chặn âm mưu bá quyền thế giới của Trung cộng.

Trong nhiều năm, bằng việc thao túng tiền tệ với việc định giá đồng RMB (nhân dân tệ) thấp hơn mức thị trường, Trung Quốc trợ giá trá hình cho hàng xuất cảng, giúp các nhà sản xuất của họ có lợi thế khi bán hàng sang Mỹ, qua đó cướp hàng triệu việc làm và phá hủy có hệ thống ngành công nghiệp chế tạo Mỹ. Đối với Trump, điều đó đơn giản là không thể chấp nhận được. Không có lý do gì để hi sanh hàng triệu việc làm và tương lai của các ngành công nghiệp quan trọng của Mỹ cho Trung Quốc. 

Ngoài nguyên nhân "đem việc làm trở lại quê nhà" thì còn có thêm một lý do quan trọng khác: chặn đứng hành động ăn cắp kỹ nghệ và vi phạm sở hữu trí tuệ của Trung Quốc. Bởi vì luật Trung Quốc quy định các công ty nước ngoài kinh doanh ở nước này phải hợp tác liên doanh với các công ty bản địa (mà thực chất là doanh nghiệp nhà nước núp bóng), nhà nước Trung Quốc lợi dụng nhu cầu tiếp cận thị trường Trung Quốc để buộc các công ty nước ngoài chuyển giao công nghệ, thậm chí dùng cả cơ quan tình báo quốc gia tham gia hoạt động gián điệp thương mại. Thủ đoạn đen tối này đã tạo điều kiện cho Trung Quốc đánh cắp và sao chép rất nhiều kỹ nghệ quan trọng của nước Mỹ, mà nói như Trump, "đó là hành vi trộm cắp lớn nhất trong lịch sử thế giới". Chặn đứng hành vi trộm cắp này sẽ đồng thời dập tắt kế hoạch vĩ cuồng "Made in China 2025" của Tập Cận Bình, với tham vọng đưa Trung Quốc trở thành nước dẫn đầu thế giới trong nhiều lĩnh vực trọng yếu như công nghệ bán dẫn, robot và xe điện; dự định trong tương lai có thể cạnh tranh với Mỹ trong các lĩnh vực công nghệ mũi nhọn. Vấn đề là kế hoạch 2025 này không thể chỉ dựa vào nội lực của Trung Quốc (dĩ nhiên), mà phải nhờ vào những hành vi ăn cắp công nghệ nói trên.

3. Thứ ba, còn là về vấn đề quân sự.

Cứ khoảng 7 năm, nền kinh tế Trung Quốc lại tăng trưởng gấp đôi. Đó là một thành tựu kinh tế khủng khiếp. Với khoản thặng dư thương mại khổng lồ hơn 300 tỉ USD mỗi năm với Mỹ, thì cứ ba nămTrung Quốc lại gửi ngân hàng hơn một ngàn tỉ USD. Lợi thế kinh tế và những kỹ nghệ ăn cắp được Trung Quốc đầu tư vào các ngành công nghiệp quân sự, vũ khí và chiến tranh mạng. Theo những thông tin tình báo mà Ngũ Giác Đài có được, Trung Quốc đang nhanh chóng tăng cường lục quân, thủy quân và rót hàng tỉ USD vào việc phát triển phi cơ chiến đấu tàng hình thế hệ I, tàu ngầm tấn công tiên tiến, các hệ thống phòng không tinh vi, các hệ thống chiến tranh không gian công nghệ cao và bổ sung cho kho hỏa tiễn đạn đạo. 

Cựu Tổng tham mưu trưởng Liên quân Hoa Kỳ Michael Mullen đã từng nhận định: “Người Trung Quốc có toàn quyền phát triển quân sự họ muốn. Chỉ là tôi không thể hiểu nổi tại sao một số năng lực này, dù là phi cơ tàng hình J-20, hay thiết bị chống vệ tinh, hay vũ khí chống tàu chiến, thì phần nhiều lại có vẻ nhắm thẳng vào Mỹ.” Những gì Trung Quốc đang làm trên mặt trận chiến tranh mạng cũng rất đáng báo động. Trung Quốc có liên quan rất sâu đến việc do thám thông tin máy tính của các mạng lưới thuộc cơ quan chính phủ và doanh nghiệp Mỹ để ăn cắp những tin tức tình báo. 

Nói tóm lại, việc để Trung Quốc hưởng lợi từ thặng dư thương mại với Mỹ, rồi dùng chính số tiền đó đầu tư vào công nghệ vũ khí, quân sự và chiến tranh mạng để chống ngược lại nước Mỹ đơn giản là không thể chấp nhận được!

4. Thứ tư, Mỹ có rất nhiều ưu thế so với Trung Quốc trong thương chiến này.

Ở thời điểm bắt đầu thương chiến, nền kinh tế Mỹ đã phục hồi mạnh mẽ sau 1 năm rưỡi dưới thời ông Trump, với tỉ lệ thất nghiệp thấp nhất trong nhiều thập niên, và đặc biệt, tỉ lệ thất nghiệp của người da đen và người gốc Tây Ban Nha là thấp nhất trong lịch sử. Chính sách cắt giảm thuế (tax cut) của Trump đã giúp các doanh nghiệp vừa và nhỏ - xương sống của nền kinh tế Mỹ, thành phần tạo ra 2/3 việc làm cho xã hội Mỹ - khởi nghiệp và hồi sinh trở lại, tạo nên sự bùng nổ việc làm và một thị trường nhân dụng đầy sôi động. Người Mỹ rủng rỉnh tiền hơn, "cảm thấy tài chính của họ dưới thời Tổng thống Trump tốt hơn thời Tổng thống Obama" (theo khảo sát vào tháng 6/2018 của Emerson College). Nói như lời đệ tử đang mất tích của ông Tập thì "một không khí phấn khởi, tin tưởng đang lan rộng khắp cả nước Mỹ". Cho nên, Trump tin rằng nước Mỹ đang có một hậu phương kinh tế đủ mạnh để tiếp liệu cho một thương chiến trường kỳ, sẵn sàng "chơi sát ván" với Trung Quốc. 

5. Cuối cùng, có phải Mỹ sẽ thiệt hại nặng nề vì thương chiến?

Nhiều người cứ lo ngại mức thuế quan cao sẽ khiến giá nguyên liệu đầu vào cao, đẩy giá thành sản phẩm lên cao, và cuối cùng người tiêu dùng Mỹ chịu thiệt. Nhưng nên nhớ, đây là một cuộc chiến thương mại có chọn lọc, với đối thủ chính được nhắm tới là Trung Quốc, vì ông Trump đã dẹp yên mặt Bắc Mỹ với Canada và Mexico bằng Thỏa thận USMCA (thay thế NAFTA), lôi kéo được đồng minh EU và Nhựt Bổn, và thậm chí mới nhứt, ông Trump còn khuyến khích các quốc gia châu Á khác, bao gồm Việt Nam, hãy nắm lấy cơ hội này để tăng cường thương mại với Mỹ. Có nghĩa là vẫn còn rất nhiều nguồn hàng hóa, nguyên liệu giá rẻ từ các quốc gia nằm ngoài vòng chiến, chưa kể nguồn tài nguyên nội địa dồi dào còn chưa khai thác hết, tha hồ cho các nhà sản xuất Mỹ lựa chọn. 

Và đây là sự thật: Theo dữ liệu báo cáo vào cuối năm 2018 của EconPol Europe, một mạng lưới các nhà nghiên cứu của Liên minh châu Âu, thì Donald Trump đang thành công trong việc khiến Trung Quốc phải trả phần lớn chi phí cho thương chiến của mình, theo đó, các công ty và người tiêu dùng Mỹ sẽ chỉ phải trả thêm 4,5% sau khi Mỹ áp đặt mức thuế quan 25% lên 250 tỷ USD hàng hóa của Trung Quốc trong khi 20,5% còn lại sẽ bị gánh bởi các nhà sản xuất Trung Quốc. Đơn giản thôi, các nhà sản xuất Trung Quốc nếu muốn tiếp tục cạnh tranh và hiện diện ở thị trường Mỹ thì họ phải buộc lòng cắt giảm lợi nhuận để gánh chịu phần lớn mức thuế quan.

Cho nên, không phải cứ nhắm mắt trích dẫn lý thuyết kinh tế, rằng "thuế quan áp đặt lên hàng nhập cảng thì người tiêu dùng sẽ phải chi trả phần lớn", mà trong nhiều trường hợp, còn cần phải động não.

Cho nên, ông Trump đã có lý khi nhận định: "Không có nguyên nhân nào khiến người Mỹ phải trả khoản tiền thuế có tác dụng đối với Mỹ hôm nay. Điều này đã được chứng minh gần đây, chỉ có 4% là Mỹ chịu, Trung Quốc chịu 21% bởi vì Trung Quốc trợ cấp sản phẩm ở một mức độ lớn đến thế."

Vậy thì kinh tế Mỹ có bị ảnh hưởng không? Một số ngành sẽ bị ảnh hưởng, tất nhiên, vì không bao giờ có một giải pháp tối ưu cho tất cả, và vì như kinh tế gia lỗi lạc Thomas Sowell đã từng nói: trong thế giới kinh tế, không có cái gọi là “giải pháp”, chỉ có thỏa hiệp. Mỗi hành động đều có một hệ quả. Mỗi quyết định đều có mặt tích cực và mặt tiêu cực. Nên, ta phải đưa ra những quyết định khôn ngoan, giảm thiểu thiệt hại và tăng tối đa sự hiệu quả.

Nhìn tổng thể nền kinh tế vĩ mô của nước Mỹ, với sự hồi sinh của các ngành công nghiệp chế tạo quan trọng cùng với sự bùng nổ việc làm trên thị trường nhân dụng, có thể nói là rất khả quan. 

Nếu có lo lắng, thì nên lo lắng cho Trung Quốc và cầu xin một phép màu cho sự hồi sinh của nền kinh tế nước này nếu thương chiến vẫn còn tiếp diễn. Trung Quốc, đơn giản là không có bất cứ cơ may chiến thắng trong một cuộc chiến sòng phẳng, công bằng, không còn đường dối trá, gian lận khi bên kia chiến tuyến là một bậc thầy đàm phán cùng bộ sậu lão luyện. Gói thuế quan 300 tỷ USD vẫn còn treo lơ lửng trên đầu Trung Quốc cho tới cuối tháng 6/2019.

Và dù có như thế nào đi nữa, chúng ta tin rằng nước Mỹ có thể vượt qua các mối đe dọa Trung Quốc bằng một một chiến thuật khôn ngoan và một nhà thương thuyết cứng rắn, chứ không phải là kiểu chiến thuật "khẩn khoản" như thời Obama để mong đợi bằng một phép màu nào đó, người Trung Quốc sẽ thức tỉnh và quyết định: “Các bạn biết gì không, chúng tôi thực sự cần chơi công bằng hơn với người Mỹ và thôi không cướp của họ tất cả công ăn việc làm, các công ty và hàng tỷ USD nữa."

Đó là một Tổng thống biết cách nghiêm khắc với Trung Quốc, biết cách đe dọa và đưa ra các biện pháp trừng phạt thẳng tay nếu họ không chơi đúng luật thị trường, biết cách mang lại cho các nhà sản xuất Mỹ một sân chơi bình đẳng với các đối thủ Trung Quốc. Rồi khi đó,chúng ta sẽ thấy ai thực sự có thể đánh bại ai để tạo ra việc làm thực sự trong khu vực kinh tế tư nhân và kiến tạo sự thịnh vượng bền vững cho đất nước.

God bless America!

 Minh Pham

TÀU CỘNG ĐÁP TRẢ BẰNG GÓI THUẾ 60 TỈ USD HÀNG HÓA MỸ LÀ "QUYẾT CHIẾN" HAY SẼ "ĐẦU HÀNG” ?


Subject: TÀU CỘNG ĐÁP TRẢ BẰNG GÓI THUẾ 60 TỈ USD HÀNG HÓA MỸ LÀ "QUYẾT CHIẾN" HAY SẼ "ĐẦU HÀNG” ?




TÀU CỘNG ĐÁP TRẢ BẰNG GÓI THUẾ 60 TỈ USD HÀNG HÓA MỸ LÀ "QUYẾT CHIẾN" HAY SẼ "ĐẦU HÀNG” ?
Tran Hung
Image result for TÀU CỘNG ĐÁP TRẢ BẰNG GÓI THUẾ 60 TỶ USD HÀNG HÓA MỸ LÀ "QUYẾT CHIẾN" HAY SẼ "ĐẦU HÀNG” ?

            Ván cờ thương chiến Mỹ - Tàu Cộng đang ở giai đoạn "cờ tàn chung cuộc", cả 2 bên đều đã thi triển những nước cờ mang tính sanh tử để giành chiến thắng. Tuy nhiên đã là những nước cờ tàn chung cuộc thì sẽ rất tai hại, nếu kỳ thủ nào chọn sai nước cờ thì sẽ bị đối phương chiếu bí bởi luật chơi hạ thủ bất khoan khoan. Điểm lại những nước cờ quyết định gần đây rồi hãy cùng nhau "cào phiếm, chém gió" theo cảm quan của mỗi người. 

1. Về phía kỳ thủ TT Donald Trump:

            Vào sát ngày diễn ra vòng đàm phán Mỹ - Tàu Cộng, ông Trump phất lịnh nâng thuế lên  mức 25% trên giá trị hàng hóa của Tàu Cộng là 250 tỉ, và ngay trong lúc Lưu Hạc đang phân bua thì gói thuế này đã có hiệu lực.

            Chưa dừng lại để đối phương kịp suy nghĩ ứng chiêu nước cờ trên, ông Trump đã vạch ra nước cờ tiếp theo cho đối thủ Tàu Cộng biết trước là ông sẽ đánh thêm mức thuế có thể lên 25% trên lượng hàng hóa của Tàu cộng còn lại là 325 tỉ USD. 

            Trong môn cờ tướng, những hành động trên của ông Trump cho thấy ông rất tự tin để áp đảo, truy bức đối phương trong ván cờ tàn chung cuộc này.

2. Về phía kỳ thủ Tập Cận Bình:

            Tập Cận Bình đã bị ông Trump ép vào những nước cờ tàn chung cuộc mà quyền đi trước là của ông Trump, còn Tập Cận Bình chỉ là kẻ đi sau với những nước đi hóa giải những thế cờ độc của kỳ thủ Donald Trump.

            Thế bí của Tập Cận Bình là không có đủ quân cờ để phản công, mà chỉ cầm cự được nước nào hay nước đó. Ngay trong lúc này, bản thân Tập Cận Bình không có quyền quyết định nước đi trên bàn cờ thương chiến, mà Tập phải quay ra sau hỏi Cổ động viên của mình là Bộ chánh trị CS rằng "nên đi nước nào tiếp theo".

            Bằng chứng rõ ràng là Tập đã gởi cho ông Trump một lá thư mang tính chất "câu giờ”, nhưng vẫn bị ông Trump khước từ và nhắn lại "hãy gọi điện nói chuyện trực tiếp". Tuy nhiên Tập biết nói gì với ông Trump khi Cổ động viên của Tập là Bộ chánh trị CS cũng đang bí túng chưa tìm ra nước cờ tiếp theo. Vì vậy Tập đành im lặng đưa mặt chịu đòn để nhận lãnh cú đánh trời giáng của ông Trump là mức thuế 25% trên lượng hàng hóa có giá trị 250 tỉ USD.

3. Những nước cờ tàn chung cuộc sẽ khai triển tiếp theo:

            Như đọc được suy nghĩ của đối phương, ông Trump lại phất lịnh cho cộng sự lên danh sách toàn bộ các mặt hàng của Tàu Cộng, để chuẩn bị cho việc đi tiếp nước cờ tiếp theo là gói thuế có thể lên mức 25% trên lượng hàng hóa giá trị 325 tỉ USD.

            Bởi ông Trump biết chắc Tập Cận Bình sẽ phải "đá nước kiệu" trước gói thuế 25% × 250 tỉ USD mà Mỹ đã tung ra bằng cách "đánh gượng" lại là sẽ áp thuế 25% lên 60 tỉ USD hàng hóa của Mỹ, với thời điểm chánh thức là ngày 01/6 tới đây. Ngay chỗ này chúng ta đã thấy rõ Tập Cận Bình đã "loạn chiêu", chống trả gượng gạo theo kiểu gà đá nước kiệu, tức khi bị đá đau thì con gà có thói đá kiệu thường bỏ chạy, rồi quay lại đá sảng cho lấy có, trúng trật không cần thiết.

            Bởi vì đã xác định ngồi vào ván cờ tàn thương chiến với Mỹ, chắc chắn phía Tàu Cộng đã thủ sẵn mọi phương án từ lạc quan nhứt là Mỹ - Tàu Cộng sẽ hóa giải thương chiến cho đến bi quan nhứt là thương chiến sẽ tiếp tục tàn khốc bởi những thế cờ tàn chung cuộc. Vậy thì tại sao khi bị ông Trump tát cho một tát nặng 15% × 250 tỉ USD ngay trong lúc Lưu Hạc đang năn nỉ ỉ ôi, và Tập Cận Bình gởi thư câu giờ, thì phía Tàu cộng không tát lại tức thì, mà còn loay hoay lên danh sách để kéo dài đến ngày 01/6 tới đây mới chính thức lấy tiền thuế 25% × 60 tỉ USD từ hàng hóa Mỹ nhập vào Tàu Cộng ?

            Rõ ràng Tập Cận Bình đang "đá nước kiệu" để câu giờ khi tuyên bố sẽ áp thuế lên hàng hóa của Mỹ với mức 25% × 60 tỉ USD, nhưng phải chờ đến ngày 01/6 mới có hiệu lực. Ý đồ trong bài "đá nước kiệu" này của Tập cũng khá thâm nhưng rất mạo hiểm theo hai mục đích sau:

- Tập Cận Bình muốn dụng kế "bội thủy nhứt chiến - quay lưng ra sông" của Hàn Tín để quyết tử với Mỹ:

            Kế "bội thủy nhứt chiến - quay lưng ra sông" hay còn gọi là kế "qua sông đốt cầu" của Hàn Tín là kế "sống hay là chết" được Hàn Tín sử dụng trong trận đánh với quân nước Triệu, với lực lượng ít hơn 10 lần so với quân Triệu, nhưng Hàn Tín đã bày trận "bội thủy nhứt chiến - quay lưng ra sông" ép binh sĩ rơi vào cảnh đằng nào cũng chết mà quyết tử, giành thắng lợi.

            Thật vậy, qua theo dõi danh sách các mặt hàng của Mỹ mà Tàu Cộng dự kiến sẽ đánh thuế vào ngày 01/6 tới đây ta thấy nổi lên là các mặt hàng nông sản, tức là nguồn lương thực của Tàu Cộng. Đánh thuế lên nông sản Mỹ là một kế độc của Tập Cận Bình, vì:

                        + Trước tiên nó làm cho giới trung và thượng lưu của Tàu Cộng phải "hòa đồng" vào giới bình dân, vì khi nông sản Mỹ bị áp thuế thì các thương buôn hoặc sẽ bắt người tiêu dùng chịu thuế, hoặc giảm nhập nông sản Mỹ để tránh thiệt hại. Hiếm hàng Mỹ thì phải ăn hàng nội địa;

                                + Vào năm ngoái, vào cuối tháng 11/2018, lần đầu tiên Nhân dân Nhật báo, cơ quan ngôn luận của Tàu Cộng tiết lộ danh sách đảng viên CS mà những cái tên đình đám được "vinh danh". Có chuyện lạ này không có gì phải ngạc nhiên bởi Tàu Cộng muốn "chống đào tị" của giới tư sản đỏ của chúng khi "tổ quốc lâm nguy”, bởi một khi thương chiến tàn khốc nổ ra, chắc chắn giới tư sản đỏ của Tàu cộng sẽ ùn ùn tháo chạy ra  ngoại quốc, nhưng ngặt nỗi khi anh bị "vinh danh" là những hột giống đỏ của đảng CS, là đảng viên cộng sản ưu tú, thì anh sẽ không được các nước tư bản giãy chết tiếp nhận là công dân của họ.

                        + Cách nay vài hôm, lực lượng tuyên truyền của Tàu Cộng lại ra rả kêu gọi giới trẻ của Tàu Cộng phải "thắt lưng buộc bụng - đối đầu với khó khăn”, bởi giới trẻ của Tàu Cộng là các khách hàng chủ yếu của hàng hóa Mỹ. Giờ đây khi thương chiến diễn ra khốc liệt, hàng hóa Mỹ sẽ hiếm hơn dễ lung lạc tinh thần "yêu Mao, yêu cộng sản, yêu Tập" của giới trẻ.

- Tàu cộng tuyên bố sẽ đánh thuế 25% × 60 tỉ USD vào ngày 01/6/2019 cũng là kế "Hư trương thanh thế":

            Trong lúc bị ông Trump áp đảo, dí đao vào cổ như hiện nay, điều mà Tàu Cộng lo sợ nhứt đó là "quân ta mất nhuệ khí", vì vậy Tập Cận Bình phải cắn răng vờ "đáp trả có thời hạn" là mục đích "Hư trương thanh thế - Lên dây cót tinh thần" quần thần của Tập.

            Mặt khác, khi Tàu Cộng tung ra quyết tâm sẽ thực kế "Hư trương thanh thế”, để qua đó tiến hành việc "đo lường ý chí quần thần”, bằng cách bắt chước thời Nhà Trần của Đại Việt qua chủ trương "trưng cầu dân ý" tại Hội nghị Diên Hồng, và Bình Than, để hỏi ý nguyện của quân dân là "ĐÁNH hay HÒA".
...
            Sau khi tranh thủ hoàn tất mọi chiêu thức trên trong khoản thời gian ngắn ngủn còn lại, nếu quân dân Tàu Cộng hô to "Trường kỳ kháng chiến - Đánh cho Mỹ cút, Trump nhào" thì Tập Cận Bình sẽ làm theo ý nguyện của thần dân. Còn nếu lời hô kia yếu xìu thì Tập Cận Bình đành làm Hàn Tín luồng trôn TT Donald Trump. 

            Tuy nhiên, với lợi thế và khí thế hừng hực của TT Donald Trump cũng như "dân trí - dân khí" của Tàu Cộng hiện nay, thì việc Tập Cận Bình tung ra kế sách "Quá kiều trừu bản - Qua cầu rồi phá cầu" hay kế "Hư trương thanh thế”, hoặc bất kỳ kế sách gì cao siêu hơn nữa để hòng hóa giải chiêu thức của kỳ thủ TT Donald Trump trên ván cờ tàn chung cuộc Mỹ - Tàu Cộng cũng đều là vô vọng, phá sản và tự hoại. 

            Bởi vì trong bất kỳ tình huống nào cũng không làm lay chuyển được tâm nguyện của ông Trump là "Make America Great Again - Làm nước Mỹ vĩ đại trở lại - MAGA" và đưa nhân loại thoát khỏi hiểm họa "Death by China - Chết bởi Tàu Cộng”, mà muốn hoàn thành tâm nguyện này buộc ông Trump phải thẳng tay xóa sổ cnxh quái thai mà kẻ thủ phận đầu lĩnh chính là Tàu Cộng.

            Nhân đây sẽ ra kèo cá cược rằng "Tàu Cộng chiến tiếp hay hàng ?", tỉ lệ cá cược là nếu Tàu Cộng hàng thì 10 ăn 1, nếu Tàu cộng chiến thì 1 ăn 10, và khả năng rất cao là Tàu Cộng sẽ hàng, sẽ chấp nhận chọn cái chết từ từ chứ không dại gì chọn cái chết tức thì. Chết từ từ là điều ông Trump mong muốn, vì tránh gây sát thương, nhưng diệt cỏ cộng sản tận gốc, không cho cỏ dại cộng sản đứt rễ tái sinh do bị nhổ đột ngột./.

Tran Hung.   ./.



__._,_.___

Posted by: van tran 

Monday 24 June 2019

BÀI 78: VIỄN KIẾN CỦA TT TRUMP




NANCY  DANG


On Saturday, June 22, 2019, 11:15:05 AM PDT, 'Thanh Nguyen' via Phụng Sự Xã Hội <> wrote:


VŨ LINH - DIỄN ĐÀN TRÁI CHIỀU - JUN 21, 2019

 

BÀI 78: VIỄN KIẾN CỦA TT TRUMP


Đọc báo hay coi TV thời gian qua, ai cũng thấy trong lịch sử chính trường Mỹ chưa bao giờ lại có cảnh bát nháo, loạn đả như trong hai năm qua, từ ngày ông Trump lên làm tổng thống. Chưa bao giờ nước Mỹ bị phân hóa nặng như bây giờ.
Tình trạng này bảo đảm các sử gia và học giả trong tương lai sẽ tốn rất nhiều mực và nước miếng.
     Người Mỹ có câu “cần hai người mới nhẩy tango được”. 
Trách nhiệm trong việc tạo phân hoá chưa từng thấy trong chính trường Mỹ hiện nay đến từ cả hai phe Dân Chủ và Cộng Hòa, từ các dân biểu, nghị sĩ cho đến tổng thống, và cả truyền thông luôn. Truyền thông trên nguyên tắc là một thứ ‘lực lượng thứ ba’ trung lập, nhưng trên thực tế đã gắn chặt với phe cấp tiến DC, nên tuy hai mà một, nên chỉ có hai phe nhẩy tango là CH và cấp tiến.
Nói nhẩy tango với nhau nghe có vẻ vui vẻ, thân thiện, nhưng phải nói là một cuộc nội chiến một sống một còn thì mới đúng. Mà cũng chỉ là một tiếp nối trầm trọng hơn của tình trạng dưới thời Obama là người mà Washington Post đã phong chức ‘tổng thống tạo phân hóa nhất lịch sử’.
Thái độ chống TT Trump hiện nay của phe DC có vẻ như là thái độ của một người thua cuộc không quân tử, không chấp nhận thua một cách sòng phẳng, tìm mọi cách để xóa bàn cờ, chơi lại.
Công bằng hơn, vấn đề không giản dị như vậy. Đây không phải là lần đầu tiên phe DC thua cuộc. Vậy tại sao bây giờ lại ‘dở chứng’ chống mạnh như vậy? Câu hỏi là TT Trump đã và đang làm gì để bị chống phá tàn bạo như vậy?
Nhìn về phiá TT Trump, ta thấy ngay một tổng thống quả thực… không giống bất cứ một tổng thống nào khác trong lịch sử Mỹ.
TT Trump tuy là một cụ cổ lai hy nhưng lại có ‘sinh lực’ của một thanh niên tuổi đôi mươi, chưa giải quyết xong chuyện này đã ôm đồm thêm năm bẩy việc khác, 3 giờ sáng vẫn tuýt qua tuýt lại để rồi 8 giờ sáng họp nội các tỉnh bơ sau khi làm một ly cà phê Mỹ nhạt hơn nước rau muống, hung hãn tả xông hữu đột, đánh đấm tứ bề chẳng chừa ai. Không phải vô cớ mà ông ta dám gọi ông Jeb Bush là “low energy Jeb” và ông Joe Biden là “sleepy Joe”.
Cái luồng sinh lực đó lây chuyền qua tất cả mọi người chung quanh, khiến khó ai có thể ngủ gật bên cạnh ông: chống thì chống tới mù quáng, ủng hộ thì cũng ủng hộ tối tăm mặt mũi. Từ đó sinh ra bệnh ‘cuồng’, là một hiện tượng chưa từng có. Trước đây chẳng ai cuồng mê hay cuồng chống Obama, Bush hay Clinton. Bây giờ thì hầu như ai cũng đâm ra cuồng hết, không cuồng chống thì cuồng mê!
Cách hành xử của TT Trump lại cực luộm thuộm, đưa vào tay các đối thủ đủ kiểu súng đạn để bắn mình.
Người ta tố ông bất nhất, nay làm chuyện này mai làm ngược lại, nói láo tỉnh queo, tuýt vung vít, huyênh hoang phóng đại đủ chuyện tốt cho mình và xấu cho đối thủ, coi thiên hạ như ruồi, từ đối thủ đến đồng minh và phụ tá, bất cần mọi cung cách hành xử cổ điển trong khuôn phép,…
Người ta cũng chỉ trích TT Trump ăn nói hoàn toàn ngoài ‘phong cách’ tiêu biểu của chính trị gia, dùng ngôn ngữ bình dân nhất, gọi là ngôn ngữ chợ búa, không có tư cách của một quốc trưởng.
Đã vậy, lại còn cái ‘tật’ là ưa nói toạc móng heo. Mới đây, ông tuyên bố tỉnh bơ nếu có người ngoại quốc nào muốn cung cấp tin xấu về đối thủ, ông sẽ lắng tai nghe ngay. Tuy có thể chân thật vì là chuyện tất cả mọi chính khách, kể cả bà Hillary và ông Obama đều đã làm, nhưng lại là tặng cho đối thủ cơ hội nhẩy bổ vào công kích “Trump công khai mời ngoại quốc can dự vào chính trị Mỹ, phản quốc!”.
Tóm lại, cách xử thế của TT Trump, khó ai có thể chối cãi, quả là luộm thuộm, đầy sai sót để có thể bị chê trách, tấn công, tuy khó biết được những sai lầm này thật ra là sai lầm thật hay lại là những khiêu khích có chủ đích của ông thần Trump.
Một người mà tư cách có nhiều vấn đề như vậy, tại sao lại có một nửa nước Mỹ hoan hô? Câu trả lời rất rõ cho những người mắt mở. Tại vì cái nửa nước Mỹ đó hiểu được đâu là diện đâu là điểm, đâu là chuyện lớn đâu là chuyện nhỏ. Tại vì họ nhìn vào cuộc sống của họ, vào niềm tin tôn giáo của họ, công ăn việc làm của họ, bảo hiểm y tế của gia đình họ, an toàn không bị khủng bố đe dọa họ. Tại vì họ chán ngán cảnh đại cường Mỹ càng ngày càng hèn yếu trên thế giới, gập người xin lỗi cả những tay độc tài nhí và khủng bố điên.
Tại vì họ nhìn vào kết quả của việc làm chứ không nhìn vào cách làm. Tại vì họ nhìn vào bức tranh chiến lược lớn chứ không nhìn vào cá nhân con người Trump. Trump đến rồi đi, who cares? Trump có thất cử năm tới cũng chẳng ai dọn nhà đi Congo như trước đây đã có nhiều người bốc phét dọa đi Zimbabwe nếu Trump đắc cử. Trong khi cuộc sống của họ vẫn còn đó cho tới khi họ chết, hay xa hơn nữa, cuộc sống của con cháu họ vẫn còn đó. Họ sống trong cái an toàn tinh thần và vật chất Trump mang lại cho họ, với cái công việc Trump giúp họ có được,… Gần 5 triệu người đã có việc làm từ ngày ông Trump tuyên thệ, có đáng kể không? Có quan trọng hơn chuyện Trump ăn bánh trả tiền cách đây cả chục năm không? Có quan trọng hơn chuyện Trump khoe nhiều người tham dự lễ nhậm chức của ông không?
Tại vì họ thấy được đằng sau cách hành xử luộm thuộm, thậm chí thiếu tư cách đó, lại là những viễn kiến hơn người. Quả vậy, TT Trump thật sự hơn người vì có cái nhìn chiến lược rất rõ, rất xa, nhìn thấy con đường dài phải đi, những sai trái cần phải sửa đổi. Cái khẩu hiệu “Make America Great Again” nói lên đầy đủ cái nhìn của ông. Và đặc biệt hơn cả, ông là người dám làm một cái gì để sửa sai, chấp nhận khó khăn và thử thách. Đó chính là điểm ‘không giống ai’ của TT Trump.
Nước Mỹ có những chuyện sai trái gì? Tại sao không còn là ‘great’ đến nỗi phải cố gắng để ‘great again’?
Xã hội Mỹ càng ngày càng mất phương hướng, nhân danh cái gọi là ‘phải đạo chính trị’ mà chính xác hơn, phải gọi là ‘phải đạo cấp tiến’. Phe cấp tiến và đảng DC cùng với TTDC, đang dắt nước Mỹ vào một thế giới mới, trong đó nền tảng văn hoá, văn minh, đạo đức, giá trị tinh thần và tôn giáo cổ truyền của cả nước Mỹ và dân tộc Mỹ đang bị lật bốn vó lên trời, để được thay thế bằng những ‘tư duy’ quái lạ như da trắng là cái tội mà da màu là chân chính, black power đáng tung hô nhưng white power đáng phỉ nhổ, chống cộng là phát xít, cộng sản núp dưới cái danh từ hoa mỹ hiền lành 'xã hội chủ nghiã' là nhân bản, chính quyền có trách nhiệm lo làm cho ‘dân nghèo đảng mạnh’, càng nhiều người lệ thuộc trợ cấp càng thành công, di dân có quyền vừa tràn qua biên giới vừa đốt cờ Mỹ, quốc hội ra luật bảo đảm an toàn cho di dân phạm luật, đồng tính là anh hùng, chuyển giới là can đảm, cầu tiêu xài chung, giới tính được định theo ý muốn chứ không phải theo thân xác, con cái nhìn ‘bố mẹ’ không biết ai bố ai mẹ, thiên hạ nhìn ‘vợ chồng’, không biết ai chồng ai vợ, thai nhi ngày nào còn trong bụng thì vẫn chỉ là cục thịt thừa người mẹ toàn quyền cắt bỏ tùy hỷ, phụ nữ hãnh diện đội mũ tai mèo màu hồng (mà kẻ này không dám giải thích ý nghiã)xuống đường với những biểu ngữ trẻ em dưới 21 tuổi không được đọc, người gọi God là mê tín hận thù đáng miệt thị, người kêu Allah là có đức tin cần tôn trọng,… Còn vô số chuyện quái dị khác.
Có cái gì thật chéo cẳng ngỗng khi phe cấp tiến ồn ào sỉ vả tổng thống thiếu văn hóa trong khi chính họ lại liệng văn hóa của cả một dân tộc xuống cống. Họ chửi tổng thống ăn nói thô tục nhưng dạy cho con gái tỵ nạn Việt viết biểu ngữ “Đ... ICE” nghênh ngang xuống đường không một chút xấu hổ!
Dĩ nhiên, cả nửa nước Mỹ ‘văn minh tiến bộ’ hoan nghênh luồng gió mới, chạy theo cái họ cho là bánh xe lịch sử tiến hoá nhân loại, nhưng cũng có một nửa nước Mỹ ‘cổ lỗ bảo thủ’ lo sót vó nhưng không biết phải làm gì hay có thể làm gì.
Cho đến khi ông Trump xuất hiện. Tìm cách tái lập cái tôn ti trật tự gia đình đã có từ mấy ngàn năm lịch sử nhân loại trên cả thế giới, phục hồi những giá trị luân lý cổ truyền của Mỹ, là những yếu tố nền tảng đã đưa nước Mỹ từ vài trại định cư của di dân Âu Châu trở thành đại cường hùng mạnh nhất lịch sử nhân loại chỉ trong vòng 300 năm.
Đụng ngay phản ứng của phe ‘văn minh cấp tiến’. Họ chống đánh bằng cách nào? Kích động tâm lý bằng cách khai thác, phóng đại những sai lầm của ông Trump để công kích, cản mọi việc làm của ông. Tố ông Trump theo phe ‘thượng tôn da trắng’, kỳ thị tất cả màu da ngoài da trắng, miệt thị người nghèo, bài bác tất cả tôn giáo ngoài ky tô giáo, không tôn trọng phụ nữ. Họ tìm đủ cách bóp méo, xuyên tạc, fake news, để bôi bác tư cách cá nhân, hạ uy tín của ông.
Công bằng mà nói, đảng DC không phải tự nhiên vô cớ biến thái đến mức điên cuồng như vậy. Thật ra, họ cảm thấy họ đang bị đe dọa, chẳng những sự tồn vong của đảng DC bị đe dọa, mà ngay cả nền tảng triết lý nhân sinh quan cấp tiến cũng bị đe dọa đến tận gốc. Một cuộc chiến sinh tử.
Cái nguy hại ngắn hạn là gây rối loạn chính trị, gây khó khăn khiến tổng thống không thực hiện được những chuyện ông đã hứa và dân đã bầu để ông làm, lập pháp tìm cách lấn át hành pháp làm lung lay cái thế chân vạc tam quyền phân lập. Nhưng cái nguy hại lớn hơn là tạo tiền lệ, nghiã là trong tương lai lâu dài, cả hai đảng mỗi lần thua đều sẽ bác bỏ việc đã thua, tìm đủ cách phá và lật ngược kết quả bầu cử. Hậu quả hiển nhiên là nền tảng của thể chế dân chủ kiểu Mỹ thực sự bị đe dọa đến tận cốt lũy. Thể chế dân chủ này dựa trên quyết định của dân, qua bầu bán tuyệt đối tự do. Trong chế độ dân chủ kiểu Mỹ, ai cũng có quyền chống đối khi họ khác ý với chính quyền, nhưng khi những người thua cuộc tìm mọi cách ‘đảo chánh’, lật đổ chính quyền dân bầu, khi kết quả bầu bán bị phủ nhận thì nền tảng thể chế dân chủ đó dĩ nhiên đã bị lung lay tận gốc rễ.
Ở đây, không còn là vấn đề quyền lợi tối thượng của quốc gia, bảo vệ định chế, mà chỉ là chuyện… tìm chiến thắng cho đảng bằng bất cứ giá nào.
Ông Trump nhìn thấy có đảng đối lập DC dĩ nhiên. Nhưng ông cũng nhìn thấy cái đảng đối lập đó tự nó không nguy hiểm lắm, vẫn là một tổ chức mà ông coi thường vì thiếu nhân tài, thiếu sách lược, mà triết lý kinh bang tế thế đã không thu hút được thiên hạ, thậm chí đi quá xa về phiá tả, xa hơn suy tư của người dân Mỹ bình thường. Việc đảng DC đại bại trong cuộc bầu cử năm 2016, từ cấp tổng thống đến toàn thể các cấp chính quyền tiểu bang và địa phương đã là một bằng chứng quá rõ, bất kể việc đảng DC tìm cách bào chữa bằng cái fake news ‘thông đồng với Nga’.
Cái viễn kiến hơn người của TT Trump là ông cũng hiểu rõ quyền lực thực tế quá mạnh, ảnh hưởng quá lớn trên quần chúng của truyền thông đang sát cánh với phe cấp tiến đối lập. Hiểu rõ đến độ biết cách triệt để khai thác phương tiện này, rồi sau khi đã thành công, tìm đủ cách triệt hạ phương tiện đó, không cho đối phương xử dụng.
Ngay trong mùa vận động tranh cử, ông Trump, một ‘bậc thầy’ về ngành truyền thông, hiểu rõ chìa khóa của thành công là việc làm sao hình ảnh và tên tuổi của mình nằm trên trang nhất các báo và trong phút mở đầu các chương trình TV. TTDC công kích ông Trump luôn đấm ngực coi cái tôi quá lớn mà không hiểu đó chính là chiến thuật hữu hiệu nhất trong cái thể chế chính trị đặc biệt của Mỹ, khi mà một chính khách muốn thành công, luôn luôn phải đấm ngực khoe là mình tài giỏi nhất. Khiêm tốn theo truyền thống Á Đông sẽ không ngóc đầu lên được ở cái xứ này. Cái ‘chân lý’ này, chỉ cần nghe bất cứ bài diễn văn vận động tranh cử của bất cứ chính khách thuộc bất cứ đảng nào, là thấy rõ ngay.
Căn bản của ‘nghệ thuật tranh cử’ là chỉ cần có tin tức về mình trên mặt báo hay trên TV, bất cần tin tốt hay xấu. Tin tốt sẽ giúp tạo nghi ngờ trong đầu những người chống mình. Tin xấu sẽ gây tức tối trong đám cử tri của mình, kích thích họ đi bầu cho mình. Đó là cách vận động hữu hiệu nhất mà ông Trump đã hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Có tin gì thì tốt, không có tin gì thì ông quậy cho ra tin, tuyên bố hay tuýt bậy bạ gây sốc nếu cần, chỉ cốt truyền thông đưa tên ông lên. Và cái truyền thông ham tin giựt gân vì tiền đã mắc ngay bẫy của ông Trump. Các chuyên gia ước tính ông Trump đã được truyền thông quảng cáo miễn phí tính ra trị giá tới cả vài trăm triệu đô, trở thành một trong những yếu tố quan trọng nhất đưa ông vào Tòa Bạch Ốc.
Sau khi thành công, TT Trump ‘chặt cầu’, tìm cách chặn ảnh hưởng của TTDC. Bằng hai cách. Một là liên tục hạ uy tín của TTDC bị tố là phe đảng, fake news. Và hai là tìm cách nhẩy qua đầu TTDC, đi thẳng vào quần chúng qua các tuýt hàng ngày.
Truyền thông cổ điển, từ báo in đến TV, đang đi vào thùng rác của lịch sử, cạnh tranh không nổi với các phương tiện truyền thông xã hội đại chúng như các diễn đàn, facebook, tweeter,… Với các tuýt của TT Trump, TTDC càng ngày càng trở thành thừa thãi, còn khó sống hơn nữa.
Dĩ nhiên cũng đụng ngay phản ứng của TTDC. TTDC trả đũa. Những báo lớn hay đài TV lớn, đã chấp nhận vứt cái uy tín lớn của họ vào thùng rác, quay qua loan tin đến hơn 90% bất lợi cho TT Trump. TTDC bị mặc cảm đã bị lợi dụng hay bị lừa, vô tình giúp ông Trump vào Tòa Bạch Ốc phải đánh Trump để hả giận, cộng thêm vấn đề sinh tồn phải hạ Trump để tồn vong.
Cái đau đầu cho đảng DC cũng như cho TTDC là cho đến nay, bất kể những tấn công tàn bạo nhất, ông thần Trump vẫn là một thứ đá nam châm có sức thu hút thiên hạ cực mạnh. Theo một nghiên cứu mới của Washington Post, sức thu hút của TT Trump hiện nay cao hơn sức thu hút của tất cả hai tá ứng cử viên DC cộng lại (xem bài trên trang Báo Mỹ tuần này). Bất cứ TT Trump làm gì hay nói gì cũng gây chú ý dù làm bậy, nói sai. Thu hút sự chú ý của thiên hạ, đó chính là bí quyết thành công trong chính trị hiện đại Mỹ.
TT Trump là một đe dọa sinh tồn –existential threat- cho đảng DC, cho TTDC, và cho tư tưởng cấp tiến thiên tả. Ông đang tấn công, tìm cách ngăn chặn sự trổi dậy của tư tưởng ‘tân xã hội chủ nghĩa’ [neo-socialism], những tư tưởng ‘phải đạo chính trị’ quái dị, sự bành trướng của Nhà Nước Vú Em đang muốn ‘quốc hữu hoá’ hệ thống y tế, hệ thống giáo dục, hệ thống an sinh, luôn cả tổ chức kinh tế qua những thủ tục luật lệ kinh doanh cực rườm rà và khắt khe.
Mặt khác TT Trump cũng đang cố tìm cách bảo vệ quyền lực của tổng thống, không phải của TT Trump mà là của chức vị tổng thống, một định chế cột trụ trong thể chế chính trị Mỹ, bảo vệ nguyên tắc tam quyền phân lập, và bảo vệ kết quả bầu cử, tức là bảo vệ nguyên tắc tôn trọng ý dân.
Tất cả những tranh cãi đôi co lắt nhắt giữa TT Trump và phe cấp tiến ta thấy qua tin tức thời sự chỉ là phần nổi rất nhỏ trong một tảng băng đá mà phần ngầm lớn gấp trăm lần phần nổi.
Cái viễn kiến nhìn xa của TT Trump không chỉ giới hạn trong các vấn đề đối nội, mà còn ra khỏi biên thùy Mỹ rất xa.
Trên nguyên tắc, giải pháp lý tưởng cho mọi khác biệt quyền lợi là giải pháp mà Mỹ gọi là ‘win-win’, tức là ‘anh được lợi, tôi cũng được lợi’. Nhưng thực tế địa chính trị thế giới là chỉ có những giải pháp “anh thắng, tôi thua; tôi thắng, anh thua’, chẳng bao giờ có chuyện ‘chúng ta cùng thắng’.
Khi TC bán qua Mỹ hơn 500 tỷ hàng trong khi chỉ mua có 100 tỷ hàng Mỹ, thì Mỹ thua khẩm. Khi các công ty Mỹ dọn hãng xưởng đi Tầu hay các xứ chậm tiến khác thì nhân công Mỹ mất job. Khi TC kiểm soát được cả Biển Đông thì tất cả các đối tác kinh doanh quan trọng nhất của Mỹ ở Á Châu trở thành ‘thuộc địa’ của TC. Khi Nga chiếm Crimea, mở đường biển xuống Trung Đông thì quyền lợi của Mỹ trong vùng mỏ dầu hỏa của cả thế giới bị trực tiếp đe dọa. Khi cậu Ấm có đủ bom nguyên tử thì Nam Hàn sẽ bị xóa khỏi bản đồ. Khi các nước Tây Âu bán cái chuyện quốc phòng cho Mỹ thì dân Mỹ mất tiền trong khi thanh niên Mỹ chết.
Tất cả những chuyện này đều gây thiệt hại cho quyền lợi của Mỹ, chuyện lộ liễu ai cũng thấy, nhưng khổ cái là chẳng có tổng thống Mỹ nào dám nhúc nhích cản lại, nhất là TT Obama, hoàn toàn mãn nguyện với việc ‘lãnh đạo từ sau lưng’, tối ngày lo vái lạy xin lỗi tứ phương.
Những vị tổng thống đó nhìn thấy những rủi ro lớn ngay trước mắt, nhưng họ đã không nhìn thấy hay không dám nghĩ đến những rủi ro còn lớn hơn gấp vạn lần trong đường dài. Cái điểm yếu nhất của thể chế chính trị Mỹ là các chính khách Mỹ, không có ai có thể nhìn xa hơn cuộc bầu cử tới. TT Trump đã nhìn xa hơn và đã dám cố gắng làm một cái gì để lật ngược thế cờ, cho dù khó khăn cao hơn núi. Vì TT Trump cũng chẳng giống bất cứ tổng thống nào khác ở điểm ông… bất cần chức tổng thống. Việc cần làm thì phải làm thôi. Năm tới, có mất cái job không lương, ông cũng vẫn còn là tỷ phú, vẫn còn vợ đẹp con khôn. Mà khỏi nhức đầu.
Cuộc chiến của TT Trump không có gì dễ dàng hết. Thành công hay không, không ai biết. Ông sẽ tái đắc cử hay không cũng chẳng ai đoán được. Vét đầm lầy không phải là chuyện dễ khi có quá nhiều rắn rít trong đầm. Không khéo sẽ bị rắn rít cắn chết.
Bất kể thành công hay thất bại, TT Trump sẽ đi vào lịch sử như một tổng thống để lại dấu ấn quan trọng nhất, hay nói theo Mỹ, the most consequential president.

--
************************************
DIỄN ĐÀN PHỤNG SỰ XÃ HỘI
************************************

Posted by: NANCY DANG 


 

Subject: :ÔNG TRUMP XÉ TOẠC TÀU CỘNG VÌ QUÁ RÀNH BINH PHÁP TÔN TỬ.

ÔNG TRUMP XÉ TOẠC TÀU CỘNG VÌ QUÁ RÀNH BINH PHÁP TÔN TỬ.
Tran Hung.


image.png
Dù là người căm thù Hán tặc, tuy nhiên phải thừa nhận rằng Binh pháp Tôn Tử của Hán tộc là một Bửu Giám của nhân loại nếu biết vận dụng - phát huy - ứng dụng vào cuộc sống.

          Ba mươi sáu kế của Tôn Vũ đều là tuyệt kế, tuy nhiên theo cá nhân thì trong thời bình, Tàu Cộng đã vận dụng - phát huy - ứng dụng rất thành công vào "Giấc mộng Trung Hoa" để từ một con mèo hen, Tàu cộng trở thành con "Rồng quái vật" đang giương nanh vuốt, gây ra đại họa cho nhân loại với mối họa "Death by China - Chết bởi tay Tàu cộng”!.

          Để đương đầu với con rồng quái vật Tàu Cộng thì phải biết đánh trúng sở trường của nó bằng lòng can đảm, chí quyết tâm, và ông Trump đã làm rất tốt điều này trong sứ mạng Thủ lãnh cường quốc, mà trước đây Obama không đủ dũng khí để làm nên đã hạ mình, thỏa hiệp với Tàu Cộng trong chính sách "ngoại giao khẩn khoản" của một siêu cường. 

          Nếu tập trung để ý, theo dõi và phân tích, sẽ không khó để nhận ra Tàu Cộng, đã và đang vận dụng 2 tuyệt kế trong binh pháp Tôn Tử để hiện thực "Trung Hoa mộng", đó là  kế thứ 8 - Vô Trung Sanh Hữu và kế thứ 15 - Ám Độ Trần Thương.

          Trong kế thứ 8 - Vô Trung Sanh Hữu, nghĩa là từ "không có mà làm thành có", từ việc thống lãnh lực lượng bần cố nông, những thân phận cùng đinh trong xã hội, chẳng có gì để mất ngoài cái mạng trành, Mao Trạch Đông đã đả bại Tưởng Giới Thạch nhờ dựa vào lực lượng "chén sành" này để lập nên nhà nước cộng sản như hiện nay. Để đánh bại Tưởng Giới Thạch, ngoài lực lượng "thí mạng cùi" dưới tay mình, Mao Trạch Đông còn nhận được sự hỗ trợ đắc lực của Xô Cộng và khối vô sản cùng đinh. 

          Tuy nhiên, sau khi cướp được chánh quyền Trung Hoa Dân Quốc của Tưởng Giới Thạch, họ Mao thấy rằng: Không thể tiếp tục dựa vào Xô Cộng và khối vô sản cùng đinh nữa bởi đám này đói kiết xác, bỗng trống trơn, thì ngu gì họ Mao phải tiếp tục nằm trong bụng của nó với thân phận là con sán lãi để tiếp tục thực kế "Vô Trung Sanh Hữu - Từ Không mà Có". Vậy là họ Mao đã chuyển sang "hòa hiếu" với Mỹ thông qua những lần "đi đêm" giữa Chu Ân Lai - Kissinger để sau đó dễ dàng bắt cóc Nixon, đưa Tàu Cộng "Từ Không thành Có" ngon ơ. 

          Đũa ngà voi của Tàu Cộng bắt đầu thọc vô Liên Hợp Quốc để gạt Đài Loan ra khỏi tổ chức này, sau đó đám Cộng phỉ Miền Nam cũng được họ Mao và cặp đôi Nixon - Kissinger đặt vào bàn tròn đàm phán bốn bên tại Hiệp định Ba Lê một cách danh chánh ngôn thuận. Để được Nixon - Kissinger cho Tàu  Cộng làm con sán lãi ký sinh trong bụng Mỹ, thì đổi lại Tàu Cộng phải quay lưng phản bội lại Xô Cộng, và kết cục Xô Cộng bị sụp đổ, tan rã, còn Tàu Cộng từ con lãi kim đã trở thành lãi xơ mít trong bụng Mỹ, rút rỉa dưỡng chất của Mỹ để âm thầm trở thành con rồng quái vật như hiện nay.

          Cái độc đáo của Tàu Cộng đó là biết kết hợp kế thứ 8 - Vô Trung Sanh Hữu của Tôn Vũ với kế thứ 15 - Ám Độ Trần Thương cũng của chính Tôn Tử. Nghĩa là Tàu Cộng đã âm thầm "đi con đường không ai để ý", tiếp tục thọc đũa ngà voi ra ngoài thế giới để phát động chiến dịch "xâm lăng không bom đạn". Để thực kế "Ám Độ Trần Thương - Đi con đường không ai để ý" thành công, một mặt Tàu Cộng dùng tiền nhờ gian lận có được để thao túng chánh trị toàn cầu, một mặt Tàu Cộng âm thầm kích động, xúi giục cho các cường quốc gia tăng đối đầu, xâu xé nhau bởi những xung đột lợi ích từ các khu vực trù phú như Trung Cận Đông, Châu Phi, Châu Mỹ mà kẻ đứng sau "ném đá giấu tay" chính là Tàu Cộng. Kể cả việc tài trợ cho khủng bố tấn công vào nước Mỹ và các nước khác cũng như hỗ trợ đắc lực cho Iran, CS Bắc Hàn cũng đều có bàn tay của Tàu Cộng thọc vào trong kế sách Ám Độ Trần Thương.

          Biết vận dụng Binh Pháp Tôn Tử một cách điêu luyện, Tàu Cộng đã nhanh chóng trở thành một quốc gia phát triển siêu tốc về kinh tế, có tầm ảnh hưởng lớn về địa chánh trị, từ không có gì Tàu Cộng đã trở thành một chủ nợ to của thế giới. Trong khi đó Mỹ, EU, Nga phải túi bụi tùng bùng trong nhiệm vụ chống khủng bố, lao vào xung đột trực diện với nhau bởi trò chơi "xúi giục" của Tàu Cộng,  còn Tàu Cộng thoải mái trong thế "Tọa sơn quan hổ đấu - đục nước béo cò".

          Tuy nhiên Thiên bất dung gian, ác giả ác báo, đang phăm phăm trong giấc mộng Trung Hoa thì đùng một cái, nước Mỹ lại xuất hiện một Quái kiệt Donald Trump vung tay lật ghế phe Dân chủ, một con rối đã bị Tàu Cộng giựt dây. Trung Hoa mộng tan vỡ từ đây bởi Quái kiệt Donald Trump quá cao tay trong trò chơi bẻ gãy đũa ngà voi, đánh sập Trung Hoa mộng bằng chính binh pháp Tôn Tử của Tàu Cộng.

          Tàu Cộng điêu luyện trong thực kế "Vô Trung Sanh Hữu - Từ không có mà làm thành có”, thì ông Trump lại chơi trò ngược lại là "Hữu Trung thành Vô Trung - Từ có biến thành không có”, làm cho Tàu Cộng phải trắng tay, khánh kiệt, mất sạch vốn lẫn lời đã tích cóp bấy lâu nay bởi những đòn đánh thuế mạnh tay. Độc đáo ở chỗ ông Trump biết chọn thời điểm để tất tay với Tàu Cộng trên vũ đài quan thuế. Trong năm 2018 ông Trump nhấp nhử để xem khả năng ứng biến và thái độ thành khẩn của Tàu Cộng. Tàu Cộng cũng rất khôn lõi, khi giả vờ "run sợ" trước uy vũ của ông Trump, nên đã ngoan ngoãn rút mục tiêu Made in China 2025 ra khỏi các chương trình nghị sự cũng như lần đầu tiên Bộ chánh trị Tàu Cộng thừa nhận kinh tế của Tàu Cộng bị thương tổn trầm trọng bởi thương chiến do ông Trump phát động.

          Tuy nhiên, cái ông Trump muốn làm để được thấy nó lại nằm ở chỗ đũa ngà voi của Tàu Cộng là đại tham vọng "Vành đai Con đường”, một cái bẫy nợ tổ chảng của Tàu Cộng phải bị bẻ gãy, bởi đây là một chiến lược "xâm lăng không tiếng súng" mà Tàu Cộng đang ủ mưu trong kế thứ 8 - Ám Độ Trần Thương - Đi con đường không ai để ý. Hoàn toàn không ngẫu nhiên khi ông Trump nộ khí xung thiên trong lúc này, phất lịnh đánh thuế và gia hạn 1 tháng cho việc đánh thuế toàn bộ hàng hóa Tàu Cộng nhập vào Mỹ, nếu Tàu Cộng ngoan cố kháng lịnh. Không ngẫu nhiên bởi vì cách nay hơn chục ngày, Tàu Cộng vẫn giương giương tự đắc phô diễn "bẫy nợ toàn cầu" là khai ntriển  Hội nghị Vành đai Con đường để tiếp tục thách đố Mỹ và Đồng minh thân Mỹ. Phía Mỹ đã không cử Đại biểu đoàn dự Hội nghị Vành đai Con đường lần này.

          Xét về ngôn ngữ chánh trị, thì việc Tập Cận Bình vẫn vẫn giương giương tự đắc tại diễn đàn Vành đai Con đường là thái độ khinh miệt mà họ Tập đã ném về phía ông Trump. Chỉ chờ có vậy ông Trump đã có lý do chánh đáng để dạy cho Tàu Cộng một bài học sâu sắc và đau thấu tâm can. Đau là vì tại diễn đàn này Tập đã hứa hẹn với các con nghiện đô la là sẽ tiếp tục đấm đô la vào miệng chúng. Giờ đây ông Trump thề sẽ tất tay với Tàu Cộng trên võ đài thuế quan thì hầu bao của Tàu cộng teo tóp, rỗng ruột mà bằng chứng là chứng khoán Tàu Cộng đã bốc hơi hàng tấn đô la. Tàu Cộng mất tiền, thiếu tiền rồi hết tiền thì lời hứa của Tập Cận Bình tại Diễn đàn kia liệu có được thực hiện đúng cam kết? Rất khó và khi đó mưu kế Ám Độ Trần Thương của họ Tập sẽ trở thành Ám hại Tàu Ô, bởi giang hồ thế giới sẽ coi Tập không ra trăm cà ram gì khi nói lời không giữ lấy lời.

          Bẻ gãy đũa ngà voi của Tập xong, ông Trump lại quăng củ cà rốt ra khi hứa chắc như đinh đóng cột gỗ lim rằng: “Sẽ trích tiền thuế lấy từ túi của Tàu Cộng để mua nông sản Mỹ phát cho các quốc gia nghèo đói, mà phần lớn đang là con nợ của Tàu Cộng trong đại dự án Vành đai Con đường".

          Chém gió cho vui để thấy được điều cá nhân thường mạo phạm khi nói rằng: "Tôn Tử và Lã Bất Vi có tái thế cũng thua nguội ông Trump ngay vòng gửi xe". TT Donald Trump đích thực là cao thủ của thời nay, và cả thời sau vậy, khi khối cnxh quái thai biến mất dưới tay Ông./.

                   Tran Hung.



                                                                                                                        Hết.


__._,_.___

Posted by: van tran 

Featured post

Lisa Pham Vấn Đáp official 8/6/2023

Popular Posts

Popular Posts