NGỌN ĐUỐC SV PHẠM LÊ VƯƠNG CÁC từ Trường ĐH Kinh Doanh
& Công Nghệ Hà Nội.
Các bạn Sinh Viên trong nước cần đọc và cần có
"TRI THỨC & LUẬN CỨ SẮC BÉN" như em SV Phạm Lê Vương Các.
Nếu một ngọn đuốc Phạm Lê Vương Các thắp sáng
biến thành hàng vạn SV P.L Vương Cát cháy bùng lên cuộc "CÁCH MẠNG
XANH" Văn Hóa & Giáo Dục,
Xã Hội & Chính Trị. Thì nhứt định sẽ đào
thải thứ cặn bã của một nền giáo dục nô dịch phục vụ tập đoàn đảng trị lạc hậu
phản bội Dân Tộc và Tổ Quốc.
Thanh Niên
& Sinh Viên là rường cột Tổ Quốc, là tinh hoa dân tộc, là nguồn trí tuệ
kiến quốc và bàn bóp nát lũ CS độc tài, cuồng bạo, bán nước, tham ô, hút máu
đồng bào, phản trào lưu tiến bộ, dùng dân tộc làm công cụ phụ vụ bè đảng tham
nhũng & phản bội dân tộc và tổ quốc.
Đau thương
kia; nhất định sẽ biến thành sức mạnh thiêng liêng và phi thường. Một khi sinh
viên và thanh niên từ Nam chí Bắc đồng loạt đứng lên tiêu diệt tập đoàn chính
trị bộ, lũ bán nước, thì toàn dân VN trong, ngoài nước hưởng ứng, và lập tức
quân đội sẽ dứng về phía nhân dân bảo vệ SV/TN là con em của họ. Thế hệ trẻ trí
thức phải đứng ra lãnh đạo đất nước; mới có buổi BÌNH MINH DÂN TỘC, mới có một
xã hội VN đa nguyên và nền Độc Lập- Tự Do - Dân Chủ ra đời sánh vai với
các nước tự do, nhân bản trong cộng đồng Á Châu và thế giới.
Thì câu ngạn
ngữ sẽ ứng dụng "Ý DÂN LÀ Ý
TRỜI" vậy!
Cao Gia
Date: Fri, 30 Oct 2015 16:46:40 +0000
From: hughngo13@yahoo.co.uk
Subject: MỘT SINH VIËN trong nuoc CÓ NGHỊ LỰC VÀ Ý THỨC
From: hughngo13@yahoo.co.uk
Subject: MỘT SINH VIËN trong nuoc CÓ NGHỊ LỰC VÀ Ý THỨC
Em hãy rút hồ
sơ và nghỉ học ở trường này đi"
Phạm Lê Vương Các Theo FB Phạm Lê Vương Các Các bạn có tin đó là câu nói của một thầy Chủ nhiệm Khoa “khuyên” sinh viên ...
Phạm
Lê Vương Các
Các
bạn có tin đó là câu nói của một thầy Chủ nhiệm Khoa “khuyên” sinh viên của
mình sau khi nhập học được 1 tuần không?
Còn
đối với tôi câu nói này đã trở nên rất đỗi quen thuộc vì tôi đã được nghe nó
nhiều lần khi học ở Đại học Luật TP.HCM. Và lần này tôi lại được nghe ở Trường
Đại học Kinh Doanh & Công Nghệ Hà Nội – nơi tôi đang theo học chuyên ngành
Luật kinh tế.
Nhưng
khác với lần trước, lần này tôi nghe lại cụm từ “em hãy nghỉ học ở trường này
đi” một cách hết sức thô thiển từ một người Thầy, buộc tôi phải viết lại những
gì đã xảy ra vào buổi sáng ngày hôm qua.
Vào
sáng ngày 1/9, tôi đến trường Đại học Kinh Doanh & Công Nghệ Hà Nội theo
lời mời của một thầy mà tối qua bảo là “hướng dẫn tôi bổ túc hồ sơ”.
Khi đến nơi, người thầy này dẫn tôi đến phòng của thầy Chủ nhiệm khoa để làm việc. Khi vào phòng, Thầy đang ký giấy tờ cho một số người, tôi ngồi đợi một chút và quan sát trên bàn thấy một bản “Báo cáo” của Tổng Cục an ninh có đề tên Phạm Lê Vương Các được in đậm ngay trên tiêu đề.
Khi đến nơi, người thầy này dẫn tôi đến phòng của thầy Chủ nhiệm khoa để làm việc. Khi vào phòng, Thầy đang ký giấy tờ cho một số người, tôi ngồi đợi một chút và quan sát trên bàn thấy một bản “Báo cáo” của Tổng Cục an ninh có đề tên Phạm Lê Vương Các được in đậm ngay trên tiêu đề.
Khi công việc ký tá đã xong, trong phòng chỉ còn
lại tôi và 2 người Thầy (một Thầy dẫn tôi đến, với một Thầy Chủ nhiệm Khoa), và
câu chuyện giữa tôi và Thầy Chủ nhiệm Khoa bắt đầu.
Thầy hỏi: “Em có biết cô Y bên Cục An ninh
không”? Tôi trả lời rằng biết vì tôi đã làm việc với cô Y mấy lần.
Rồi
Thầy cho biết, bên Tổng Cục an ninh có báo cáo về trường hợp của tôi rồi Thầy
nói thẳng thừng: “Em nên nghỉ học ở trường này đi, rút lại hồ sơ và kiếm trường
khác mà học”.
Tôi choáng váng mặt mày, tim đập thình thịch, 2
hàm răng bắt đầu run lên và va vào nhau, lỗ tai bắt đầu nóng lên… Tôi im lặng
nhìn đăm chiêu ra ngoài cánh cửa, phải mất 2 đến 3 phút sau tôi mới lấy lại
bình tĩnh và hỏi: “Thầy cho em biết lý do?”
Thầy nói: “Trường này đào tạo đa ngành, nên đào
tạo ngành Luật không tốt bằng mấy trường khác đào tạo chuyên về Luật. Em nên
kiếm những trường chuyên về Luật, học ở đó thì sẽ tốt cho em hơn”.
Tôi
thở dài... sau một lúc im lặng suy nghĩ tôi đã trả lời rằng: “Em sẽ không rút
hồ sơ và sẽ tiếp tục học ở trường này. Vì em đã nhập học được một tuần rồi, nên
không thể thay đổi lựa chọn được nữa, vì đã quá muộn.”
Thầy
trả lời lại là chưa muộn đâu, bây giờ vẫn còn có thể được, nhưng tôi vẫn giữ
nguyên quyết định của mình.
Thầy bắt đầu hơi lớn tiếng và đi thẳng vào vấn
đề: “Ai cũng có lý tưởng của riêng mình, em có lý tưởng tự do dân chủ, còn
chúng tôi có lý tưởng Cộng sản. Trường này do những người Cộng sản lập ra, và
sẽ đào tạo ra những con người thuộc về chế độ chính trị Cộng Sản này.”
Tôi cũng lớn tiếng trả lời: “Khi dự tuyển vào
trường này em không thấy chỗ nào giới thiệu trường này là do những người Cộng
Sản lập ra, mà trường này là trường Dân lập. Em cũng không quan tâm và không
cần biết trường này do Cộng Sản hay Tư Bản lập ra.. Và em cũng nói cho thầy
biết, chức năng cao cả của giáo dục không phải là để đào tạo ra những con người
thuộc về chế độ chính trị. Mà là đào tạo ra những con người tự do trước chế độ
chính trị.”
Thầy:
“Nếu không đào tạo ra những con người của chế dộ chính trị thì cũng đào tạo ra
những con người để phục vụ cho chế độ chính trị. Giáo dục của Anh, Pháp, Mỹ
cũng đào tạo ra những con người để phục vụ cho chế độ chính trị của nó, và giáo
dục cũng Việt Nam cũng vậy”.
Tôi: “Giáo dục của họ sinh viên được tự do lựa
chọn tư tưởng. Còn các trường đại học ở Việt Nam thì không. Vì các trường đại
học của họ được tự trị mà thế lực chính trị không thể can thiệp được, ít nhất
về mặt tự do nghiên cứu, học thuật. Còn ở Việt Nam thì không. Thầy xem tất cả
trường đại học nào ở Việt Nam mà không có chi bộ Đảng Cộng Sản trong đó không,
cho dù đó là trường Dân lập? Và điều đó có cần thiết không?”
Thầy
trả lời là cần thiết, và còn cho biết, không chỉ trong các trường đại học có
chi bộ Đảng mà còn có cả An ninh để quản lý và theo dõi sinh viên nữa, nên
không phù hợp cho tôi theo học trường này.
Một lúc sau Thầy nhẹ giọng: “Tôi biết em đi học
Luật để làm gì. Dù An ninh không ép nhà trường phải cho em thôi học vì nhà
trường cũng có sự độc lập riêng. Nhưng An ninh đã thông báo về trường, thì nhà
trường phải…”.
Tôi hỏi lại: “Giả sử an ninh gây sức ép để
trường buộc em thôi học thì nhà trường căn cứ vào đâu để ra quyết định buộc em
thôi học?”
Không
đợi Thầy trả lời, tôi nói tiếp: “Em nói cho Thầy biết, nhà trường chỉ có thể
buộc em thôi học khi em có những hành vi vi phạm phạm luật qua một bản án xét
xử của Tòa án. Cơ quan An ninh không có chức năng xét xử mà họ chỉ là cơ quan
điều tra. Họ điều tra và báo cáo như thế nào là việc của họ, nhà trường đừng để
họ làm thay công việc của Tòa án và xem họ như là Tòa án”.
….
Cảm thấy thuyết phục tôi không được, Thầy có thổ
lộ là trước khi làm việc với tôi, cô Y bên Cục an ninh cũng có nói với Thầy là
không thể thuyết phục được tôi trong vấn đề này đâu, vì “nó là lý tưởng nên rất
khó tác động để thay đổi”.
Không
biết đây có phải là lý do để Thầy đánh phủ đầu tôi bằng những câu nói cứng rắn
ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên để tìm kiếm hy vọng?
Khi thuyết phục tôi nghỉ học không được, Thầy
chuyển sang đề tài trong khâu tuyển sinh, không biết có phải nhằm mục đích để
“dọa” tôi hay không, ngẫm lại thật buồn... cười.
Thầy nói như vầy:
“Em
học Cao đẳng ngành Quản Trị Nhân sự à. Như vậy là không đúng quy định (học trái
ngành) để được học liên thông lên ngành Luật kinh tế ở trường này”
Tôi: “Khi nộp hồ sơ tuyển sinh vào trường này, em đã đọc kỹ thông báo là sinh viên học Cao đẳng không đúng chuyên ngành luật vẫn được phép thi liên thông học lên đại học ngành Luật Kinh tế. Và em đã nộp hồ sơ, trải qua kỳ thi do trường tổ chức, và khi trúng tuyển em đã làm thủ tục nhập học thì không có vấn đề gì.”
Tôi: “Khi nộp hồ sơ tuyển sinh vào trường này, em đã đọc kỹ thông báo là sinh viên học Cao đẳng không đúng chuyên ngành luật vẫn được phép thi liên thông học lên đại học ngành Luật Kinh tế. Và em đã nộp hồ sơ, trải qua kỳ thi do trường tổ chức, và khi trúng tuyển em đã làm thủ tục nhập học thì không có vấn đề gì.”
Thầy: “Thông báo đó em đọc ở đâu?”
Tôi: “Em đọc trên trang website của trường.”
Thầy: “Việc tuyển sinh ngành này là do tôi ký,
không lẽ tôi không biết. Không có thông báo nào như thế cả.”
Tôi: “Có máy tính kia. Thầy hãy mở ra và lên đó
đọc”.
Nhưng
Thầy vẫn khăng khăng khẳng định là không có thông báo đó và nói bằng Cao đẳng
của tôi học liên thông lên đại học ngành Luật kinh tế là không đúng.
Tôi tiếp lời: “Ở lớp em có hai mươi mấy bạn. Chỉ
1 hoặc 2 người là học cao đẳng luật. Còn lại tất cả đều không có bằng cấp gì
liên quan tới luật.”
Thầy bảo: “Nếu vậy thì tôi sẽ xem xét lại tất cả
hồ sơ, và nếu cần thiết thì tôi sẽ đề xuất lên trên giải tán luôn lớp đó.”
Thiệt tình. Lúc đó bỗng dưng tôi có suy nghĩ con
người tôi nguy hiểm đến cỡ đó sao. Thật chẳng thể nào hiểu nổi.
Tôi nhận thức được nhà trường không hoan nghênh
tôi là điều dễ nhận ra, nhưng bất chấp phải trái, đúng sai, lộng ngôn kiểu này
thì tôi đành chào thua.
Tôi
bảo: “Em sẽ không tranh cãi với Thầy ở điểm này nữa. Có vấn đề gì khúc mắc,
muốn đuổi học, muốn giải tán lớp, đó là việc của Thầy thì Thầy cứ làm. Nhưng
làm gì thì cũng phải Quyết định bằng văn bản đàng hoàng. Để tụi em còn có căn
cứ để xem xét có nên đi khiếu kiện hay là sẽ chấp hành.”
Buổi
làm việc chỉ diễn ra khoảng 20 phút, vì Thầy bận đi họp. Trước khi kết thúc tôi
nói rõ thông điệp của mình: “Em đã trưởng thành, thì em hoàn toàn chịu trách
nhiệm trước pháp luật mà không để liên đới tới ai. Em trúng tuyển và đóng tiền
vào đây là để học và tìm kiếm tri thức. Nhà trường có nội quy, khi tới trường
thì em sẽ tôn trọng và chấp hành nó. Còn khi em bước chân ra khỏi cổng trường
thì chúng ta không liên quan đến nhau. Tốt nhất là nhà trường không nên can
thiệp vào những hoạt động bên ngoài của em, vì nhà trường có muốn can thiệp thì
cũng không được đâu. Nếu ngoài kia em có hành vi vi phạm pháp luật thì pháp
luật sẽ xử lý em chứ không phải đi xử lý nhà trường.
Tốt nhất là chúng ta hãy nên giữ cho nhau thì sẽ
tốt hơn cho cả 2 bên, cho nhà trường và cho cả phía em”, tôi nói.
Và thế là, câu chuyện thầy trò của chúng tôi
khép lại với hình ảnh, mạnh ai xách cặp người đó bước ra khỏi cửa, mà không có
cái bắt tay và lời chào tạm biệt.
Ra đến sân trường, chợt tôi nhớ lại lời Thầy
nói, nào là ông Trọng đi gặp ông Obama, dù họ khác biệt về ý thức hệ và quan
điểm chính trị nhưng họ vẫn có thể ngồi lại đối thoại với nhau và tôn trọng
nhau. Thế thì tại sao chúng ta-là mối quan hệ thầy trò lại không thể đối thoại
với nhau một cách tôn trọng nhau hơn, thưa Thầy?
Có
phải chính vì Thầy có suy nghĩ “giáo dục là để đào tạo ra con người để phục vụ
cho chế độ chính trị”, đã làm cho Thầy coi trọng “sinh mệnh chính trị” của mình
hơn là nhân cách của nhà giáo phải không?
Tôi sẽ không phán xét về Thầy, tôi dành câu trả
lời cho cộng đồng và dư luận phán xét, và cho cả chính Thầy.
Nhưng tôi bị tổn thương sâu sắc vì sự xúc phạm
bởi chính người Thầy và nhà trường, nơi mà tôi sẽ phải gắn bó trong một thời
gian dài.
Lòng khoan dung là tối cần thiết để tránh kéo
dài xung đột, và để tạo ra một môi trường giáo dục và một xã hội nhân bản hơn,
nên tôi sẽ “gìn giữ cho nhau” bằng cách không nêu tên của Thầy lên đây.
Nếu trong thời gian tới, Thầy Chủ nhiệm khoa và
nhà trường còn tiếp tục những hành vi tương tự, tôi cam kết với Thầy và trường
Đại học Kinh Doanh&Công Nghệ Hà Nội rằng: Tôi sẽ kiên quyết đấu tranh để
bảo vệ cho Quyền được học tập và giáo dục của mình.
Bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể đứng trước cổng
trường căng băng rôn phản đối nhà trường bất chấp đạo đức và pháp lý ép buộc
sinh viên nghỉ học vì lý do chính trị.
Bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể đứng trước cổng
trụ sở của Bộ Giáo Dục căng băng rôn đòi Quyền tự trị cho các trường đại học ở
Việt Nam.
Và bất kỳ lúc nào, tôi cũng có thể gửi đơn khiếu
tố sự việc này cho “Báo cáo viên Đặc biệt của Liên hợp quốc về Quyền Giáo dục”,
để đưa vấn đề này ra trước cộng đồng quốc tế.
….
Dù
khi ra về Thầy có nói rằng, tôi là đối tượng có khả năng tranh luận được với
Thầy nên Thầy sẽ còn gặp lại để tranh luận tiếp. Nhưng tôi thấy, giữa tôi và
Thầy không thể tiếp tục tranh luận hoặc đối thoại được nữa khi Thầy còn gặp tôi
với mục đích để "khuyên" hoặc “ép” tôi ra khỏi cái trường này, chứ
không nhằm mục đích kiến tạo ra các giá trị tri thức và tư tưởng mới trong
tranh luận.
Ba
của tôi khi biết chuyện này liền nhắn tin nói với tôi rằng: “Cá nhân con nên
quên chuyện vào trường học XHCN đi. Bởi họ chỉ muốn những người như con cầm
cuốc đào đất mà không được cầm bút. Đã biết chúng xài luật rừng mà đi học luật
nữa làm gì. Hãy thu xếp về nhà sớm lúc nào đỡ tốn kém cho mình lúc ấy. Con nghe
Ba một lần này đi, có nhiều con đường học tập khác dành cho con.”
Theo
các bạn, tôi có nên nghe lời ba của tôi không? Trường này có còn xứng đáng để
cho tôi tiếp tục theo đuổi việc học ở đây?
Câu
trả lời của tôi là: tôi sẽ tiếp tục đi học tại ngôi trường này dù tôi không còn
yêu nó.
Đi
học tại ngôi trường này, giờ đây, đối với tôi chỉ nhằm một mục đích duy nhất là
để chứng minh rằng: bất kỳ một lực lượng chính trị nào cũng không có khả năng
xâm phạm và tước đoạt đến Quyền được học tập, được giáo dục của chính tôi.
Tôi
sẽ kiên quyết đấu tranh để bảo vệ nó.
Chúng
ta hãy nhớ rằng, giáo dục Đại học cũng chỉ là một nơi cung cấp dịch vụ. Tôi
không đi xin, mà tôi đã phải trả một khoản tiền không hề nhỏ là 15 triệu/1 năm
để được học ở trường này, và tôi có quyền đòi hỏi sự tôn trọng trong tư tưởng
và chất lượng khoa học từ nhà trường.
XÃ HỘI VN NGÀY NAY.
CHỈ TAY 5 NGÓN
Bùi Minh Quốc (nhà thơ hiện sống tại Hà Nội) tả cái xã hội - chính
trị VN bằng thành ngữ dân gian:
Đảng ... chỉ tay,
Quốc
hội ... giơ tay,
Mặt trận ... vỗ tay,
Chính phủ ... ra tay,
Doanh nghiệp nhà nước ...ngửa tay,
Công ty hữu hạn ... ngoặc tay,
Công an ... còng tay,
Tội phạm ... bắt tay,
Báo chí ... chùn tay,
Trí thức ... phẩy tay,
Đồng đội ... cụt tay,
Quan chức ...đầy tay,
Dân ...trắng tay.
__._,_.___
Posted
by: "San Le D." <s
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks