Đại Học chăn Trâu




Wednesday, 14 December 2016

CSVN Lại đổi tiền Hồ, để " hốt " và đẩy người dân vào bước đường cùng

Kính chuyêển
MG

        
CSVN Lại đổi tiền Hồ,
để " hốt " và đẩy người dân vào bước đường cùng !
MƯỜNG GIANG

          Sau khi Sài Gòn vừa lọt vào tay giặc gữa trưa ngày 30-4-1975 theo lệnh buông súng rã ngủ của tổng thống Dương Văn Minh. Ngày 1 tháng 5-1975, cộng sản đệ tam quốc tế gọi tắt là " việt cộng  (VC) ", lập " Ủy ban quân quản tại thủ đô " và " Ủy ban cách mạng " tại các tỉnh thuộc lãnh thổ VNCH. Chúng ra lệnh phong tỏa tất cả các ngân hàng công và tư (trong đó có 16 tấn vàng Y, tái sản của Quốc Gia, vàng, đô la và các ngoại tệ khác của chính quyền cũng như đồng bào ký thác gữi gấm)  và chiếm đoạt tất cả các xí nghiệp cả nước, công hay tư, từ lớn tới nhỏ.

          Bắt đầu từ đó, các xí nghiệp bị đổi đời, được điều hành bởi một thành phần quản ly toàn cán bộ cọng sản miền Bắc hay tập kết. Riêng chủ nhân thực sự của xí nghiệp thì giữ vai trò ‘ cố vấn kỹ thuật’. Ðồng lúc cũng kiểm kê hết các cơ sở công nghiệp nhỏ và nhà buôn. nhưng ác liệt nhất vẫn là hai đợt cướp ngày công khai của phe thắng cuốc, tức VC, qua cái danh từ mỹ lệ " Ðánh Tư Sản Mại Bản ". Đây là một tội ác thiên cổ của CSVN, đã làm chấn động lương tâm nhân loại, ngang hàng với việc đuổi giết người Việt vào bước đường cùng, buộc họ phải trốn chạy ra biển để tìm sinh lộ. Hai thảm họa trên của dân tộc, duy nhất chĩ xãy ra trong lịch sử VN vào thế kỷ XX, dưới triều Hồ sau ngày 30-4-1975 .

          Sau khi lừa đưọc hầu hết thành phần Quân, Công, Cán, Cảnh VNCH  trong tháng 6-1975 vào các trại tù khắp nước, qua cái gọi " trình diện học tập cải tạo ". Không tha bất cứ ai,  VC lại ra lệnh bắt giam hay quản thúc tại nhà, tất cả đại kỷ nghệ gia, thương gia, chủ cao ốc, khách sạn, nhà hàng, nhà in, tiệm sách báo.. Đợt hốt này có hơn 100 người, phần lớn là những nhân vật một thời nổi tiếng và đầy danh giá của Sài Gòn thời VNCH như ông chủ nhà sách Khai trí chẳng hạn.

          Họ bị đuổi ra khỏi nhà của mình, sau khi toàn bộ tài sản tích tụ đưọc từ nhiều đời bằng mồ hôi máu mắt gồm nhà cửa, xí nghiệp, xe cộ, tiền bạc vàng ngọc .. bị đảng trấn lột hết. Ðồng lúc là " đợt đổi tiền đầu tiền ", vừa để khai tử đồng bạc VNCH lúc đó rất có giá trị trên thế giới, vừa nhân đó một lần " hốt " trọn số tiền mặt của đồng bào Nam VN đang lưu hành, nhằm biến cả nước thành " bần cố nông " để đang dễ cai trị. Số tiền trên được đổi thành tiền "  Mặt Trận ", tối đa mỗi gia đình được 200 đồng (tương đương 100.000 tiền VNCH).

          Theo lý luận của các đỉnh cao VC lúc đó, thì miền Nam có hai loại tư bản là " Tư sản mại bản " bao gồm đại thương gia, trung thương gia, chủ các tiệm ăn uống, rạp hát, giải trí.. được đảng gán tội " bóc lột nhân dân, đầu cơ tích trử để trục lợi ", nên phải có tội .Thành phần thứ hai gọi là " Tư sản dân tộc " gồm giới buôn bán nhỏ và các tiểu công nghệ.. là thành phần sản xuất có ích cho xã hội chủ nghĩa nhưng cũng phải được cải tạo để theo đúng đường lối của chế độ đề ra.

          Ngày 24-3-1978 bắt đầu đánh tư bản lần 2 từ Bến Hải vào tới Cà Mau. Tại Sài Gòn. có hằng ngàn công an, bộ đội và nam nữ thanh niên xung phong thuộc sư đoàn 304 mới thành lập vào giờ G, VNCH sụp đổ. Tất cả đeo băng đỏ trên tay, rải khắp các đường phố Sài Gòn-Chợ Lớn, Gia Ðình, xông vào các hãng xường, nhà buôn, tư gia.. những người có máu mặt Hoa lẫn Việt, để lục lọi, vơ vết, xoi khám tịch thu tiền bạc, đô la, vàng ngọc, hàng hóa và mọi tài sản riêng tư của dân chúng (trừ hình bác hồ và cờ máu đỏ sao vàng), những ai bị đảng kết tội là mại sản. Theo tài liệu được bật mí, chỉ riêng mẻ lưới trên, Hà Nội đã vơ vét của người giàu Sài Gòn, hơn trăm triệu tiền Mỹ

          Ngày 3-5-1978, cả nước lại được " đổi tiền lần thứ hai ", khiến đồng bào trước sau trở thành " vô sản chuyên chính ". Ở miền bắc, hằng ngàn Hoa Kiều bị trục xuất về nước. Trong Nam, hằng vạn người Hoa trắng tay, tiêu tan sản nghiệp, bì đầy ải lên vùng kinh tế mới tận Bình-Phước Long, Bình Tuy, Long Khánh, Bà Rịa.Tây Ninh..

          Ðể trả đũa, Trung Cộng ngưng hẳn 72 công trình xây dựng viện trợ cho VN. Ðã có 70.000 người Hoa tại VN hồi hương về Hoa Lục. Ngày 16-5-1978, Trung Cộng tuyên bố gửi hai chiến hạm tới Hải Phòng và Sài Gòn, để đón hết Hoa kiều. Nhưng đây chỉ là đòn tuyên truyền chính trị, vì tàu chiến chỉ đậu ngoài khơi một ngày, rồi kéo neo về nước. Nắm được yếu điểm của đàn anh, VC lần chót hốt hết những gì còn sót lại của Hoa Kiều, qua chiến dịch " xuất cảng người ".Sau đó tống khứ họ ra khơi, khiến cho hơn triệu người bị chết vì sóng gió và hải tặc Thái Lan trên biển Ðông, mà những trang Việt sử cận đại, gọi là cơn hồng thủy của đảng VC.

          Trong lần đánh " tư bản miền Nam đợt 2 " vào ngày 23-3-1978, nhằm mục đích tiêu diệt và xóa sổ những gì còn lại của nền kinh tế VNCH trước năm 1975. Nó vô cùng qui mô và ác liệt, chẳng những tại thủ đô Sài Gòn, mà còn khắp các thành thị từ vỉ tuyến 17 vào tận Cà Mâu, Rạch Giá, Hà Tiên. Lần này coi như " sạch láng ". Tất cả tài sản của người miền Nam, từ tiền bạc, vàng ngọc, nhà cửa, cơ sở thương mại, lều nước mắm, nhà máy xay lúa, ghe thuyền đánh cá, xe đò xe vận tải và các loại xe nhỏ.. đều bị đảng cưởng giựt, tịch biên một cách công khai, tàn bạo chưa từng thấy xãy ra bất cứ nơi nào trên thế giới.

           Tàn nhẩn hơn, đảng còn ra lệnh cho những nạn nhân tay trắng này, trong vòng một tháng phải ra khỏi Sài Gòn để đi kinh tế mới. Riêng tại Sài Gòn, tính đến ngày 3-5-1978 đã có hơn 30.000 người, bị đuổi khỏi mái ấm gia đình và nơi chôn nhao cắt rốn, để vất vưởng tha phương tới các vùng ma thiêng nước độc, gọi là kinh tế mới, được thiết lập sát biên giới Việt-Miên trong các tỉnh Tây Ninh, Bình Long, Phước Long,An Xuyên, An Giang, Ðồng Tháp Mười, Châu Ðốc Lâm Ðồng.. hay gần hơn nếu còn chút tiền chạy chọt, sẽ được đưa tới các nông trường tập thể Lê Minh Xuân, Nhị Xuân, Thái Mỹ, Phạm Văn Cội 1 và 2, ở Củ Chi và Hậu Nghĩa.

          Tóm lại ở đâu đồng bào cũng lâm vào tuyệt lộ, dù là công nhân tại các nông trường với đồng lương chết đói. Riêng chủ nhân xe đò, ghe bầu, tàu đánh cá, xe vận tải.. được xem là thành phần " tư sản dân tộc ", nên trở thành xí nghiệp công tư hợp doanh nhưng do nhà nước quản lý, cán bộ đảng làm giám đốc, còn người chủ thật sự, thì lên chức cố vấn kỷ thuật. Tuy nhiên giới này còn được chút an ủi, là được cho phép ở lai thủ đô, có hộ khẩu tem phiếu và hưởng qui chế công nhân viên nhà nước, từ 60-85 đồng bạc Hồ. Có một ít được lãnh lương đồng hóa chuyên viên, lương 105 đồng. Nhưng lở ngu hết rồi vì đã tin theo lời tuyên truyền đường mật nên phản QG theo VC, nay dù không muốn cũng đành chịu. Sau rốt là những người buôn bán nhỏ, được đảng cho hành nghề trong các khu vực tập trung, với giá cả đã có sẳn.

          Ngày 25-4-1978, thủ tướng Phạm Văn Ðồng đã ký một nghị định tuyệt mật mang số 78, quyết định thống nhất tiền tệ cả nước và được thi hành bắt đầu ngày 3-5-1978. Cũng Phạm Văn Ðồng ký thêm một nghị định ngày 31-5-1978 , bãi bỏ tư thương chuyễn vận hàng hóa từ nông thôn ra thành thị. Chính sách bế quan tỏa cảng, phong tỏa thành phố này, với mục đích làm tê liệt giao thông giữa các tỉnh, chia các vùng đất ở miền Nam của VNCH thành các quốc gia riêng biệt.

          Tất cả theo đúng đề cương định hướng của Lê Duẩn, muốn biến mỗi huyện là một đơn vị kinh tế thời bình và là một Sô Viết Nghệ Tĩnh , một đơn vị chiến đấu trong thời loạn. Nhưng trên hết là phải cô lập thủ đô Sài Gòn với các tỉnh miền Nam, qua thiên la địa võng kiểm soát trên bộ cũng như đường thủy. Tóm lại chỉ mới mấy năm Sài Gòn bị mất tên, VC đã đạt được mục đích " cách mạng ", là  " bần cùng hóa " giới tư sản thủ đô, " ăn mày hóa " cả miền Nam, " hủy bỏ " nên kinh tế thị trường, để thay thế bằng chính sách " kinh tế hoạch định quốc doanh ", đem từ miền bắc vào. Kết quả tất cả hàng hóa và sản phẩm tại các tỉnh thị ngoài Sài Gòn, bị ứ đọng vì không xuất tỉnh được nên cuối cùng phải bán tháo đổ, rẽ mạt cho NHÀ NƯỚC. Từ đó đảng lại chở những thứ này về Sài Gòn, bày bán trong các cửa hàng, xí nghiệp, khu chợ của đồng bào vừa bị tịch biên, với sự độc quyền

          Nhưng " võ quít dầy có móng tay nhọn ", kẻ cướp luôn gặp bà già, đó là một chân lý. VC độc ác, bất lương, bạo tàn nhưng lại quá ngu si, luôn tưởng mọi người im lặng trước hành động thảo khấu của đảng và cán bộ, là " đã đồng tình và sợ chúng ". Vì vậy chúng lại càng tham lam, hấp tấp, đem các luật lệ rừng rú thú vật của cái gọi là " xã hội chủ nghĩa ", cùng với chính sách " tập thể hóa ", cưởng bách đất đại, để khống chế và nắm độc quyền kinh tế của người miền Nam ở thành thị cũng như nông thôn.

           Tức nước vỡ bờ, VC bị dội ngược vào tường vì gặp phải sự chống đối mãnh liệt của toàn thể đồng bào VNCH, chẳng những tại Sài Gòn-Chợ Lớn mà ngay cả nông thôn miền Nam. Hậu quả nông dân không bán nông sản cho đảng theo gia rẽ mat, khiến cho hệ thống thương nghiệp quốc doanh xập tiêm vì khan hiếm nhu yếu phẩm, làm cho giá cả tăng vọt. Một sớ lớn nông dân tại các tỉnh vùng đồng bằng sông Cửu Long, nại lý do sưu cao thuế nặng, nên tự ý bỏ ruộng đất hoang không thèm canh tác. Do trên nạn chợ đen, chợ trời phát triển khắp nơi với tình trạng lạm phát, dù khắp nơi đầy nghẹt các trạm kiểm soát nhưng hàng chui từ ngoài vẫn đổ về Sài Gòn, đủ cả gạo thịt cá rau quả, vì đã móc ngoặt, hối lộ, bỏ chân với công an và cán bộ địa phương..

          Tình trạng dân đói lại càng bi đát hơn, trước thảm cảnh của những gia đình bị đuổi lên vùng kinh tế mới, nhất là ở các chốn ma thiêng nước độc sát biên giới Việt-Miên, do đói rách, tật bệnh, nên lại liều chết quay về Sài Gòn, sống cảnh đầu đường xó chợ. Trong số này, phần lớn là thành phần quân, công, cán, cảnh và cả thương phế binh VNCH. Vì CS Hà Nội luôn coi Miền Nam như một thuộc địa, nên khi vào được Sai Gòn nhờ may mắn, đã tận lực vơ vét hết các chiến lợi phẩm mang về Bắc, kể cả những nguyên vật liệu rất cần thiết cho sự phát triển nền công kỷ nghệ VN. Từ sau năm 1977, hầu hết các cơ sở công kỷ nghệ luyện kim, dệt, chế biến thưc phẩm tại Sài Gòn và vùng phụ cận, lâm vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng vì nguyên liệu đã kiệt quệ. Ðây cũng là thời gian VC bị thế giơi bên ngoài, từ Mỹ, Trung Cộng, Nhật , các nước trong Hiệp Hội Ðông Nam A.. cho tới Ấn Ðộ, Liên Âu.. tẩy chay và quay mặt, trước những hành động thực dân trong nước, cũng như đã công khai làm nô lệ cho Liên Bang Sô Viết tại Châu Á.

          Ngày 9-6-1980, Trương Như Tảng bộ trưởng " dõm ", trong chính phủ của cái gọi là " mặt trận GPMN ", chạy thoát tới Ba Lê họp báo, tố cáo cọng sản Hà Nội tham tàn bạo ác, ngu dốt rừng rú, nên chỉ mới một thời gian ngắn cai trị Miền Nam, đã làm cho Sài Gòn sụp đổ toàn diện về kinh tế, thiếu thốn lương thực và tệ nạn tham nhũng bất công cửa quyền, đã khiến cho hầu hết các công ty hợp doanh còn lại khánh tận vì thuế theo luật rừng. Cũng nhờ đảng quyết tâm " cải tạo " kinh tế, mà dân nghèo càng nghèo, bất công bất bình đẳng xã hội càng trầm trong gấp trăm lần trước ngày 30-4-1975, vì sự ham muốn hưởng thụ vất chất tiện nghi, của cán bộ đảng từ trên xuống dưới, nghĩa là chỉ cần có tiền đút lót, thì việc gì cũng tốt, cũng xong.

          Ðể lấy lại nềm tin cứu đảng, ngày 3-2-1980, nhân kỷ niêm thành lập 50 năm đệ tam cọng sản quốc tế, tổng bí thư Lê Duẩn đòi diệt trừ nạn tham nhũng, hối lộ, lạm quyền và hứa tận diệt, qua chính sách " ba lợi ích ", lại tạo cơ hội thêm cho cán đảng tham ô lộng quyền, móc ngoặt với gian thương đem hàng hóa trong các cửa hiệu quốc doanh bán ra thị trường chợ đen. Ba Tàu Chợ Lớn lại trổi dậy, đóng vai trung gian các nghiêp vụ mua bán chui, giữa các Ba Tàu Hồng Kông, Ðài Loan, Thái Lan, Tân Gia Ba, Mã Lai, bằng cách chở hàng hóa bằng thuyền tàu tới tận hải phận VN, để đổi chác vàng, mỹ kim hoặc các thổ sản VN như gạo, tôm cá đông lạnh.. Nhờ các dịch vụ chui béo bở này, mà các cán đảng giàu to nhanh chóng, trở thành những tư bản đỏ, trong xã nghĩa thiên đường. Cuộc dành ăn , đã khiến hai phe đảng " giáo điều " và đảng " canh tân ", thanh toán công khai đẳm máu tại Sài Gòn, làm Bắc Bộ Phủ phải xét lại vì đã nóng mặt, trong cảnh " trâu cột nhìn trâu ăn ", cũng thấy thèm.


          Cuộc đối đầu giữa hai nhóm tư bản đỏ Hà Nội và Sài Gòn, thật sự đã bùng nổ sau kỳ đại hội đảng lần thứ V (27-31/3/1982), qua nhiều thay đổi chính trị nội bộ, khiến thủ tướng Phạm Văn Ðồng, lại phải cải tổ nội các lần thứ ba (1980-1982) , có 6 cán bộ trung ương đảng bị loại khỏi bộ chính trị, trong số này có Nguyễn Lam, Trần Phương, Ðinh Ðức Thiện,Nguyễn Thành Thơ và Võ Nguyên Giáp. Riêng Võ Văn Kiệt bị bứng gốc Thành Ủy Thành Hồ, về Hà Nội ngồi chơi sơi nước trong chức vụ phó thủ tướng kiêm chủ tịch ủy ban kế hoạch nhà nước, kể cả tướng công an Mai Chí Thọ cũng bị lung lay địa vị.

          Phó thủ tướng Ðổ Mười được đảng giao thi hành chính sách sửa sai tại thành Hồ, với nhiệm vụ đánh " tư sản thương nghiệp ", trừng trị cán đảng hủ hóa tham ô, bắt đầu thi hành vào tháng 5-1983. Mục đích cũng chỉ là triệt tiêu các cửa hàng IMEX tại các quận trong thành Hồ, vì lúc đó tất cả hàng hóa xuất nhập đều do cửa hàng trung ương IMEX tại đưởng Nguyễn Huệ độc quyền. Cùng lúc Hà Nội ban hành nhiều sắc thuế nặng nề, đánh vào giới tiểu thương tại Chợ Bến Thành và các khu thương mại trong Quận Nhất, khiến cho nhiều cơ sở phải xập tiệm như Nhà Hàng Chí Tài, Tài Nam, Paris, Cola.., đành hiến cho đảng, sau đó thành công ty hợp doanh.

           Ðộc hiểm hơn, Ðổ Mười còn mở chiến dịch đánh giới " tư thương bán lẽ ", hàng rong trên vệ đường, viện cớ chỉnh trang thành phố. Ðối với đồng bào có thân nhân nước ngoài, Ðổ Mười ban lệnh hạn chế số quà cáp và qui định tiền nhận được phải bỏ vào quỹ tiết kiệm. Hành động lưu manh này, khiên cho ngoại viện của Việt kiều tụt giãm trầm trọng, vì không ai muốn của mồ hôi nước mắt  lọt vào tay đảng. Trong dịp này Ðổ Mười đã thanh toán được nhiều ngàn tư bản đỏ, trong đó cộm nhất có giám đốc xí nghiệp liên hiệp Cửu Long,bị tịch thu trên 20 ký lô vàng ròng. Cùng với nhiền cán đảng cao cấp tham ô trong các cửa hàng IMEX như Cholimex, Sidimex,Gidimex..

          Mặc kệ cho đồng bào cả nước bất mãn vì sưu cao thuế nặng, lạm phát, khan hiếm thực phẩm, thất nghiệp và tham ô càng lộng hành, Hà Nội vẫn theo đúng đường hướng TÂN CHÍNH SÁCH (NEP) của Liên Xô đề ra, ban hành nghị quyết của bộ chính trị trong phiên họp ngày 17-12-1984 để tập thể hóa đất đai miền Nam và kiểm soát tư thương. Thêm vào, là nghị quyết số 8-1985,bãi bỏ chế độ bao cấp, ấn định lại giá hang quốc doanh gần bằng giá tại thị trường.

          Cuối cùng lại " ÐỔI TIỀN lần thứ ba ", vào ngày 14-9-1985, làm cho tiền Hồ lần nữa bị phá giá tới 90%, so với tiền trước. Ðây cũng là dịp để VC có cơ hội vàng ròng, đẽ ra chính sách " buôn bán nô lệ mới " trong thế kỷ XX, một mặt đảng đầy ải đồng bào mạt rệp vì bị cướp cạn tài sản qua ba đợt đánh tư sản và đổi tiền, tới các vùng đất ma thiêng nước độc, trên cao nguyên Trung phần và các vùng sát biên giới Miên-Lào, để mở các đồn điền cao su, trà, cà phê.được trả bằng lương công nhân viên chết đói. Nhưng quan trọng nhất là xuất cảng người " làm vật lao động ", để đổi lấy ngoại tệ tại các nước Liên Xô, Ðông Ðức, Tiệp Khắc.. mà theo thống kê đã có tới cả trăm ngàn người. Tuy nhiên tất cả kế hoạch của đảng hầu như thất bại hoàn toàn, dân chúng nghèo Sài Gòn vẫn bám trụ tại chổ, mua hàng chui tại chợ trời chợ đen để sống, mà không cần vào"  tem phiếu " để mua hàng của quốc doanh. Nền kinh tế chợ trời-chợ đen phát triển lên tận mây xanh, giúp cho người nghèo tại thủ đô cũng như các thành phố lớn khác của miền Nam, khồng thèm đi kinh tế mới, mặc cho công an bộ đội hù dọa, bắt bớ và khủng bố.

           Trong bước đường cùng của CSVN vì " thành đồng xã nghĩa Liên Xố và Ðông Âu " đã tan rã và sụp đổ vào năm 1990. Mọi nguồn viện trợ từ ngoài, nuôi sống đảng chấm dứt. Ðói và kiệt quệ không còn cách nào để cứu vãn, nên đảng VC đành " muối mặt " mở cửa, trãi thảm đỏ,chẳng những quì rước tư bản đỏ-trắng, mà ngay cả " kẻ thù không đội trời chung " là Hoa Kỳ và " Người Việt ti nạn " khắp thế giới, một thời từng bị Hà Nội phỉ báng, chưỉ bới là " những thành phần phản quốc, cặn bã của xã hội,trốn ra nước ngoài gái thì làm điếm, trai ăn cướp lưu manh "., đâu có chừa ai, dù là kỹ sư, bác sĩ, tướng tá, nhà văn, nhà báo, ca-nghệ sĩ kể cả sư cha và giới me Mỹ-Pháp..

          Cũng nhờ mở cửa cứu đảng, mà từ năm 1990 trở về sau, thành Hồ và cả nước không những " hóa rồng " mà còn biến thành " xứ cáo-hồ ly tinh ", tưng bừng nhảy vọt qua tuyên truyền trên báo đảng và những luận điệu "  "tâng bốc bợ bưng của " một vài tờ báo Việt ngữ và các đài ngoại quốc có chương trình tiếng Việt ", la làng quảng cáo dùm cho đảng VC, nào là năm du lịch, năm vận động ngoại giao, năm điện khí hoá, năm thanh lọc hành chánh, năm chấn chỉnh kinh tế.. rồi năm đối tác và giao lưu của Việt kiều sau khi đã đi hết biển..lại quay về với VC.

           Nhưng có điều hầu hết những người về nước thăm nhà, kể cả những người già gần xuống đất, cũng ráng leo lên máy bay, để trở lại quê hương thứ hai mà tiếp tục hưởng trợ cấp và tiện nghi thừa thãi của đế quốc " thù nghịch ",chứ có ai muốn ở lại để " yêu tổ quốc XHCN " hay hòa hợp, hoà giải dân tộc, để trước sau gì cũng bị đảng trấn lột như trong quá khứ, trước khi mọi người trốn ra khỏi nước.

           Sài Gòn nói riêng hay VN nói chung, có một thời sau khi mở cửa đổi mới, là thiên đàng hạ giới lý tưởng của những " Việt Kiều tị nạn CS ", từng  liều chết vưọt biên, vưọt biển hay tìm đủ trăm phương ngàn kế qua các " diện ", để tới đưọc xứ người, trãi bao năm cầy tóe lửa, làm hộc máu, hay  tìm đủ mọi cách lường gạt chính phủ lẫn đồng hương để có nhiều tiền, rồi vai vác bị bạc lẻ kè, ngạo nghễ như " Simonov hay Don Quichotte ", to tiếng rằng ta là " Việt Kiều ", ăn chơi xã láng, vung tiền tại các sòng bạc ôm, karaoké hít, matxa lắc, hớt tóc đôi.. cho tới khi bị trất lột sạch túi. Lúc đó " Việt Kiều " ta lại trở về Mỹ và mọi nẻo đường hải ngoại, tiếp tục cầy, gạt, khóc lóc với các chính phủ bản địa để có tiền tiếp và trở lại quê nhà., vung tiền qua cửa sổ để " trả thù dân tôc ", mà trước khi được vượt biển tìm tự do không có dịp.

          Và nhờ " VN đổi mới " nên cái gì cũng có, trong đó có cái " bách chiến bách thắng lừng lẫy nhất của đảng CSVN " là bán nước, bán dân, bán tất cả những gì có thể bán đưọc cho ngoại bang, để lớn nhỏ trong đảng chia chác cùng giàu và trở thành " tư bản đỏ " như hiện tại. Đổi mới hay mở cửa thực chất chỉ để đảng làm giàu và cũng cố thêm quyền lực trên đầu súng và lực lưọng " chó săn ", để càng bóc lột người dân đến bước đường cùng. Đổi mới để có cơ hội tham nhũng,lập băng đảng Mafia đỏ từ Nam Cam trong giới xã hội đen tới cán bộ đảng, mà mặt nào cũng có trong " chân dung quyền lực ". VN xã nghĩa ngày nay, đứng đầu thế giới về " tham nhũng ". Nhà báo Phạm Trần đã viết " tham nhũng VN nay thở ra như khói " , đã nói lên thảm họa của đất nước và dân tộc VN sau bốn mươi mốt năm dưới triều Hồ.
         
          Tàu đi rồi Tàu lại về, chẳng những Hoa kiều mà còn đủ Tàu trắng, Tàu đỏ. Tất cả đang làm chủ đất nước VN. Chúng đã mua hầu hết đất đai cả nước và khống chế mọi sinh hoạt của dân tộc Việt ngày nay như là một tỉnh của Trung Cộng không hơn không kém.

          Từ năm 2015 tới nay, CSVN lâm vào tình trạng kiệt quệ vì nền kinh tế suy sụp, sau khi xãy ra vụ cá chết hàng loạt ở 4 tỉnh miền Trung, do công ty Formosa gây ra. Rồi nạn hạn hán ở cao nguyên Trung phần và cảnh đồng khô cỏ cháy tại vùng đồng bằng sông Cửu Long. Tất cả các tai họa trên cùng đồng hành với cao điểm " tham nhũng " đang tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc trong thưọng tầng đảng, đã làm VN ngày nay tan hoang như cảnh chợ chiều 30 Tết.

          Để trả tiền lời " đáo hạn " của núi nợ công và cũng là cơ hội " hốt "
tài sản của dân. Như mấy lần trước, VC " lại đổi tiền ". Và dù nội vụ đã đưọc bật mí bởi phe đảng của một phó thủ tướng VC phụ trách về kinh tế nhưng đảng vẫn cải chính lia lịa là không có đổi tiền. Đồng bào cả nước ngày nay đã chai mặt với đảng, nên đâu còn ai thèm tin " những gì VC nói ", tuy nhiên họ vẫn tin việc đổi tiền sẽ xãy ra, có thể vào tháng 2-2017 (vì tiền mới in từ TC, đã đem về VN hồi tháng 8-2016 như tin tức đã thấy trên Net) . Đây là sự bó buộc phải xẩy ra, vì  công khố của CSVN đã trống rỗng, , không làm liều đổi tiền, thì phải khai phá sản để quịt nơ.
  
          Họa vô đon chí nên gần như tất cả tai ương lần lượt ấp tới cho VN, tù việc giá dâu thô sụt tới giảm, các khoản thu thuế xuất-nhập cảng lẫn nội địa về hải sản và nông phẩm, khiến ngân sách thất thu trầm trọng. Đặc biệt là " chùm khế ngọt " hay kiều hối, nguồn tiên nuôi sống đảng quan trọng nhất, nay cũng giảm đáng kể so với những năm đại thắng mùa xuân trước kia. Ðây là hiện tưọng chưa từng có, chứng tỏ " núm ruột ngàn dặm của đảng " đã bắt đầu ê chề và không biết sẽ cắt rời đảng lúc nào.

          Một lý do khác làm sụt giảm đáng kể lương kiều hối gữi về VN nhất là từ Hoa Kỳ trong những tháng cuối năm 2016, liên quan tới sự đắc cử của ông Donald Trump vào ngày 8-11-2016, qua lời tuyên bố " Hoa Kỳ sẽ rút ra khỏi TPP (Hiệp Ðịnh Thương Mại Tự Do Xuyên Thái Bình Dương). Ngoài ra còn có tin, Cục Dự Trữ Liên Bang Hoa Kỳ sẽ " nâng lãi suất ". trong tháng này. Tất cả các nguồn tin trên đã làm chùng bưóc các nhà đầu tư muốn làm ăn tại VN, nên họ ngưng gữi tiền ..

          Tiền thì chờ rớt xuống như chờ sung rụng nhưng " Nợ nước ngoài " thì không chờ ai, theo thời gian trả thì ít mà vay mới thì tăng, nên cứ chồng chất theo tháng lại ngày qua cao như núi. Bởi vậy chỉ riêng " trả tiền lời " cho các món nợ " đáo hạn " đảng đã hộc xì dầu vì phải kiếm cho ra đô la hay vàng để trả nợ, chứ không phải là tiền Hồ hay đồng nhân dân tệ.

          Và muốn đạt đưọc ý muốn trên, VC chỉ còn cách làm liều ra lệnh " đổi tiền ". Có làm như vậy, đảng mới có thể công khai " moi vàng và tiền đô của dân ", vừa có trả nợ nước ngoài và " hốt " thêm một mớ để chia nhau..

          Chuyện đổi tiền mới lần này, đã làm nhớ lại lần đổi tiền đầu tiên của VC vào tháng 5-1975. Tất cả y chang khi ra lệnh cho môi người trong gia đình đưọc nhận 200$ tiền Hồ. Đợt đổi tiền lần này, với tờ bạc mới phát hành, giống như năm 1975 ($200 tiền Hồ = $25.000 tiền VNCH), đồng bạc mới với mệnh giá nhỏ, thay thế cho đồng bạc cũ có mệnh giá lớn. Sự sai biệt của hai đồng tiền với tỷ lệ : 1 VNĐ mới = 25,500 VNĐ cũ. Như vậy qua cuộc đổi tiền lần này, CSVN sẽ cướp sạch tài sản của dân kể cả tiền  " tiết kiệm " đã gửi tại các ngân hàng hay  quỹ tiết kiệm tại các cơ quan đang làm việc

          Cuối cùng dù tin đổi tiền đã bị bại lộ nhưng có chết, CSVN cũng phải đổi tiền vì đó là một chân lý " sông có thể cạn, đá nước chảy mãi cũng mòn nhưng lần này không đổi tiển thì đảng sụp " nên phải đổi tiền. Và dù tin lộ ra nói là tháng 2-2017 mới đổi tiền nhưng đó chỉ là phịa, vì đảng sẽ  bất thình lình ra lệnh đổi tiền. Hành động được thực hiện trong thời gian rất ngắn và số tiền cho phép đổi có hạn nhưng rất nhỏ. Tóm lại, dù người dân có chuẩn bị hay không, thì tựu trung cũng chỉ mang về nhà số tiền mới ít ỏi. tiền cũ không đổi đưọc coi như bị đảng  ăn cướp công khai và bạo tàn như những lần đổi tiền đã xãy ra trong quá khứ. .
.        

          Sau rốt  người dân phải moi những của chìm để phòng thân như vàng, đô la.. để đổi những tờ bạc mới của VC in từ Trung Cộng đem về để chi dụng. Và như thế đảng ta đã tạo thêm một mùa xuân " đại thắng " nữa trong tiếng khóc thảm thê của mấy chục triệu người dân Việt, bị đảng dồn vào sát chân tường, chờ chết
.

Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di
Chạp 2016
MƯỜNG GIANG


__._,_.___

Posted by: Ho Dinh 

No comments:

Post a Comment

Thanks

Featured post

Lisa Pham Vấn Đáp official 8/6/2023

Popular Posts

Popular Posts