----- Forwarded
Message -----
Sent: Friday, December 14, 2018, 9:48:01 PM CST
Subject: [HUYET-HOA] CHÍNH KIẾN
CHÍNH KIẾN
Lo nước là bệnh thái của những phái thanh đàm nói rỗng,
những kẻ lạc ngũ ngồi xếp bằng tròn chửi đời và chửi dòng sống tiến hóa, chửi tất
cả những thế hệ mới, không ai mượn lo hão mà vẫn lo hoài !
Quá vui là bệnh thái của những phái "tự nhiên không làm" những kẻ chực
làm thầy đời nhưng mà không có năng lực làm việc thật, họ từ tự nhiên mà đi
sang siêu nhiên, bàng quang nhòm nhỏ ngoài lông da và phê bình theo giọng xuất
thế tất cả những khó làm và khổ tâm của người làm thật.
Lại còn những nhà chuyên môn yêu nước gọi là "ái quốc gia" chỉ cốt được
một vài biểu thị rỗng tuếch không ý nghĩa cho sự thực, thế là hết !
Thế nhưng mà còn các hạng "sợ nước" ? Họ cho rằng nước mình mà độc lập
thì chỉ cá mè một lứa, đâm chém nhau đủ chết. Cố nhiên cái nộc độc của vua
quan, với phản tuyên truyền của quân xâm lược gây nên những tâm trạng không khỏe
ấy. Tính ỷ lại, ươn hèn, ở đó sinh ra tính luồn ngoài làm cho họ giật lùi sợ sệt
trước sóng gió của tiến hóa.
Đến như các người "vô quốc"! vì họ thuộc về thế giới phái, cho nên họ
luôn luôn suy đoán bằng những căn cứ mà họ đã hết sức xếp đặt trong minh tưởng..
Họ là những nhà thần học của thiên đường tương lai.
Sao mà người ta còn đặt ra cái tên "buôn nước"? Những kẻ buôn nước phải
chăng là những hạng làm quan với giặc ? Những Cao Khải, Nguyễn Thân và Lê Hoan,
những Việt gian?
Không ! không ! Những kẻ nói trên, dĩ nhiên muôn người đều trông thấy rồi. Cái
tên thần bí đó để đặt cho lũ đầu cơ và hoạt đầu, buôn cách mạng ? Để đặt cho những
quân gian tế của đế quốc lẩn lút vào hàng ngũ tranh đấu chăng ? Hoặc giả cố
nhiên là như thế. Nhưng mà chính danh thủ phạm là những kẻ cách mạng thật, làm
cách mạng thật mà đầu cơ với hoạt đầu. Những con người ấy không có chính kiến
nào xác thật, lung lay thỏa hiệp, những con người ấy "vô đảng"(họ tự
xưng như thế) mà đảng nào cũng có hết. Họ chỉ vì cái địa vị và sống còn không
danh dự của họ ra khuấy hôi bôi nhọ mọi việc của cách mạng. Họ chỉ nói bằng đầu
lưỡi ( lưỡi không cuốn ) và chỉ làm bằng chỉ tay năm ngón ( giấu mất cánh tay
). Họ có thể làm hết những cái xấu xa nhơ nhuốc, liếm váy máu của ngoại quốc,
không biết ngoại giao của cách mạng mà chỉ chủ trương "ngoại giao đặt biệt"
ở hải ngoại. Không có một lập trường xác đáng, chẳng có một thái độ trực triệt.
Điều kiện yêu nước của họ phải là phụ thuộc của những điều kiện cá nhân. Chủ
nghĩa, thời cơ là thủ đoạn của họ ra buôn bán.
Lại những ông xuất dương rồi mới ghê ! Những đứa Do Thái không có tinh thần dân
tộc đó,(xin đừng động lòng, ai có tật giật mình) quanh đi quẩn lại chỉ oai nghi
và lừng lẫy ở hai chử "xuất dương" mà thôi. Tất cánh, họ đã học được
những gì khi vì dân tộc, vì quốc gia phải vất vả dấn thân vào gió bụi, vượt
trùng dương đi cầu lẽ sống cho nòi giống ? Họ đã học được những gì ? Zéro ! Họ
có thể mang nước và dân đi dâng cho một nước ngoài trước khi tranh đòi và khôi
phục lại được nước và dân ở tay một nước ngoài.
Theo đuôi ngoại quốc thì có nhiều, bởi vì theo đuôi cho nên kiến giải của họ
không nền tảng mà chẳng bờ bến. Ở đó, gây nên bệnh "thiếu máu" và
"thiếu óc" cho cách mạng của dân tộc, cũng chỉ vì đó mà những chia rẽ
về lý luận cách mạng chỉ rỗng tuếch, nhưng vẫn ồn ào ra phết ta đây. Đặt biệt
là những anh oắt lâu la cũng ra tuồng múa mép. Thế mà làm lãnh tụ thì ai cũng
muốn ! Những ông cụ sống lâu lên lão làng với những tay ta đây tiền tiến kẻ giờ
chỉ muốn làm lãnh tụ của Đảng và tiến lên làm lãnh tụ tối cao của dân tộc.
Nhưng mà khổ lắm, cá mè một lứa, lại không có óc tốt, không có mắt sắc, không
có tay làm, thì làm lãnh tụ cho chết dân tộc à ! Dân tộc ! Dân tộc ! Mồm mồm nói
dân tộc, giờ giờ nói dân tộc, nói quá đâm nhàm, cho đến lúc tiếng "dân tộc"
thành ra tiếng đầu lưỡi hàng tôm, hàng cá rồi khéo cũng không tha !.
Quốc gia với dân tộc chỉ là một "khái niệm", một tên gọi rỗng không,
nếu không sung thực cho nó một cái thực thể ở bên trong. Cho nên quốc gia hay
dân tộc chỉ là hư danh, cái sinh mệnh thực thể của giống nòi và toàn dân hướng
theo một lý tưởng và chính nghĩa mới là đúng thực.
Bản thể với mục đích của nó như thế mà thủ đoạn để đạt tới những yêu cầu đúng đắn
của nó cũng phải như thế.
Phải nhận thức sâu sắc bằng xung động và lý tính thực tiễn của đời sống lịch sử,
thế giới và quốc dân trên nền tảng và điều kiện của hiện thực, suy xét suốt hết
muôn đầu nghìn mối, vạch một vạch sống cho dân chúng với đường đi chính trị và
lịch sử của quốc dân với dân tộc, chỉ có thế (nói ít cho dễ đi như thế) mới có
được một chính kiến xác đáng. Thắng Nghĩa vì hơn mọi chính kiến, có như thế mới
gọi là Thắng Nghĩa.
X. Y. THÁI DỊCH LÝ
ĐÔNG A
8-8-4823, tuổi
Việt (1944)
Tran Trong Nhan
(Suu Tam)
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks