VŨ
LINH
BÀI 93 DƯ
ÂM ĐÀN HẶC
Friday, October 4, 2019
Đảng Dân Chủ tuần qua đã làm một việc
thật hấp tấp mà lại không tính kỹ hậu quả lớn khó lường. Coi như khối DC đã
phóng một cái lao thật lớn, không có cách gì kéo ngược lại được nữa. Không thể
có chiêu ‘hồi mã thương’ được. Bây giờ lao đã phóng, đành phải nhắm mắt đưa
chân, theo lao thôi. Tới đâu thì tới.
Hấp tấp thì
có, nhưng ngạc nhiên thì không.
Từ gần 3 năm nay, phe DC đã loay hoay tìm đủ
cách để lật đổ TT Trump, nhưng tất cả mọi cố gắng đều thất bại. Ngay cả cái đòn
‘thông đồng với Nga’ mà phe DC đặt hết kỳ vọng vào, cuối cùng cũng thành mây
khói khi công tố Mueller kết luận không có thông đồng gì ráo sau hai năm điều
tra tốn đâu 40 triệu, coi như tiền thuế của dân vứt qua cửa sổ để phục vụ nhu cầu
phe đảng của đảng DC. Cuống cuồng không biết phải làm gì, nhất là khi chỉ còn
có hơn một năm nữa là bầu tổng thống trong khi phe DC chẳng thấy có người nào nổi
bật, mà trái lại đều có vẻ dưới cơ TT Trump, bất kể các thăm dò cho thấy bất cứ
anh lái taxi nào vỗ ngực nhận là đảng viên DC ra tranh cử tổng thống cũng đều hạ
TT Trump được hết.
Nếu các thăm dò đều chính xác thì bà Hillary giờ
này đang cười tươi như hoa trong Tòa Bạch Ốc chứ không phải mếu máo phân trần
và đổ thừa từ cả ba năm nay.
Đàn hặc như là cái phao mà đảng DC cần phải thổi
lên và bám vào bằng mọi giá, nhưng họ loay hoay vì chẳng biết đàn hặc dựa trên
tội gì.
Bất ngờ cái gọi là xì-căng-đan Ukraine nổ bùng
ra. Câu chuyện ‘thổi còi báo động’ về một cuộc điện đàm của TT Trump vừa nổ ra,
họ hấp tấp mở cuộc ‘điều tra chuẩn đàn hặc, ngay khi chưa một người
nào đọc được báo cáo thổi còi hay bản ghi chép chính thức của cuộc điện đàm để
hiểu rõ câu chuyện. Rồi hùng hục đi tìm bằng chứng để chính danh hóa kết luận
đã có của họ. Bức hoạt họa dưới đây nói lên rõ nhất hành động của đảng DC:
Để rồi sau khi báo cáo
thổi còi và văn bản cuộc điện đàm được công bố thì cố tìm cách chẻ sợi tóc làm
bốn, cắt từng chữ, từng dấu phẩy để phân bua và biện minh cho bản án đã được
phán trước.
Rồi gánh xiếc điều trần lại tưng bừng ra mắt lại,
như là màn ‘moi rác tìm sâu’ mới. Càng nhiều người bị lôi ra điều trần càng nhiều
hy vọng tìm ra rác, và càng chứng minh được là điều tra nghiêm chỉnh rất kỹ lưỡng.
Ở đây, có một chuyện không cơ quan
nào của TTDC nhắc đến: trên nguyên tắc, việc mở cuộc điều tra này phải qua một
biểu quyết của toàn thể Hạ Viện, nhưng bà Pelosi đã không tôn trọng thủ tục
này, tự động ra chỉ thị cho 6 ủy ban đều do đảng DC kiểm soát mở cuộc điều tra
ngay. TTDC và đảng DC loan tin có 220 dân biểu ủng hộ điều tra, nhưng chẳng ai
biết tính chính xác của con số này. Con số thật sự có lẽ ít hơn nhiều nên bà
Pelosi không dám cho cả Hạ Viện biểu quyết. TT Trump đã tuýt, thách thức bà
Pelosi cho cả Hạ Viện biểu quyết.
Câu chuyện lùng phù thủy lần này hấp tấp
hơn điều tra thông đồng với Nga vì khi đó, các dân biểu DC ít ra còn ngồi yên
chờ báo cáo của ông Mueller và đám luật sư thân DC của ông ta, tràn trề hy vọng
sẽ có cả vạn bằng chứng truất phế, để rồi thất vọng và mất hết lý cớ đàn hặc.
Bây giờ rút bài học, đàn hặc trước rồi đi tìm bằng chứng sau. Cái cày đi trước,
con trâu đi sau.
Chính trị Mỹ bây giờ đã trở thành
hoàn toàn mù quáng vì tính phe đảng, bất chấp luật pháp, bất chấp Hiến Pháp, bất
chấp dư luận, bất chấp lý luận phải trái, bất chấp bằng chứng,… Mắt thì
bịt nhưng miệng thì ngoác cho lớn để la làng khỏa lấp mọi tiếng nói của sự thật.
Trên nguyên tắc thì chỉ mới là một cuộc điều
tra ‘chuẩn bị’ cho đàn hặc, có thể đưa đến đàn hặc nếu đủ yếu tố và bằng chứng,
cũng có thể chìm xuồng, không đưa đến đàn hặc nếu không đủ bằng chứng. Điều tra
chuẩn đàn hặc không phải là đàn hặc. Tương tự như cảnh sát điều tra xem có đủ yếu
tố và bằng chứng để truy tố một nghi can không, khác xa với việc truy tố nghi
can đó.
Trên thực tế, đàn hặc là một hành động
chính trị, không phải pháp lý, nên vấn đề bằng chứng không quan trọng. Bằng chứng
pháp lý chỉ là bình phong để che lấp đấu đá chính trị. Đàn hặc hay không sẽ được
quyết định không phải bởi việc tìm ra bằng chứng cụ thể nào, mà sẽ tùy thuộc số
phiếu mà đảng DC kiếm được trong Hạ Viện để biểu quyết đàn hặc.
Hiện nay, chỉ có chừng 25 dân biểu sẵn sàng đàn
hặc. DC cần vận động thêm 193 dân biểu nữa cho đủ túc số 218 phiếu của Hạ Viện
để chính thức đàn hặc. Thời gian ‘điều tra’ chính là thời gian vận động cho đủ phiếu
chứ không phải để đi tìm bằng chứng tội phạm.
Ngay sau khi Hạ Viện mở cuộc điều tra mới, các
dân biểu đã nghỉ họp –recess- hai tuần để họ về đơn vị giải thích và vận động hậu
thuẫn của cử tri.
Có một tin động trời mới được New York Times xì
ra có thể lật cẳng cuộc điều tra bốn vó lên trời là dân biểu Adam Schiff đã nhận
được bản nháp báo cáo thổi còi cả tuần lễ trước khi báo cáo được ông ‘thổi còi’
chính thức nộp cho Tổng Thanh Tra bộ An Ninh Lãnh Thổ. Ba câu hỏi được đặt ra: 1)
Tại sao ông Schiff lại nhận được báo cáo trước Tổng Thanh Tra và ông Schiff hoàn
toàn im lặng về chuyện vi phạm thủ thục ‘thổi còi’ này? 2) Ông Schiff có giúp
thảo hay sửa chữa báo cáo thổi còi không? 3) Tại sao ông thổi còi đã không ghi
là đã nộp bản thảo cho ông Schiff.
Trước đó, ông Schiff đã nói không biết ông thổi
còi là ai và chưa bao giờ gặp. Bị Washington Post công khai tố nói láo.
Bảo đảm một ngàn phần trăm phe CH sẽ đòi điều
tra về sự toa rập này. Câu chuyện coi dzậy mà hình như hổng phải dzậy đâu các cụ
ơi, khoan ăn mừng ‘ngày tàn của đế quốc ... Trump’!
Trong khi chờ đợi, ta xem qua những đòn mánh vận
động và luận cứ ‘phải đàn hặc’ và ‘không thể đàn hặc’ của cả hai bên cho vui.
Bà Pelosi từ trước đến nay vẫn cầm cự không chịu
tung ra chiêu đàn hặc mà cánh cực tả của đảng DC nhao nhao đòi hỏi từ ngày ông Trump...
chưa tuyên thệ nhậm chức.
Bà thật sự muốn tránh đàn hặc vì sợ không đủ bằng
chứng, sẽ gặp phản ứng ngược, sẽ khích động cử tri bảo thủ đi bầu ào ào để bảo vệ
TT Trump? Hay bà cố tình thổi phồng sự ‘dụt dè’ của bà chỉ để chờ đợi một dịp
tung ra cho đúng lúc, cho nặng ký hơn. Áp lực càng giữ lâu càng nổ mạnh.
Bà tuyên bố đàn hặc rất nguy hiểm, có thể khiến
đảng DC mất thế đa số kiểm soát Hạ Viện qua năm 2021, nhưng vì quyền lợi tối
thượng của đất nước nên đảng DC bất đắc dĩ phải chấp nhận thử thách và hy sinh
nếu cần. Nghe mà muốn khóc giùm cho bà cáo già Pelosi.
Thực tế, trong chính trị Mỹ thời nay, chẳng có
ma nào hy sinh cho quyền lợi tối thượng đất nước hết, cũng như chẳng có chính
khách nào cần bằng chứng để kết tội đối lập, một thực tế áp dụng cho cả hai
chính đảng. Những chuyện thần tiên loại này kể cho con nít lên 3 cũng không có
đứa nào tin. Tất cả chỉ là chuyện đếm phiếu. Đếm phiếu trong quốc hội, và đếm
phiếu cử tri.
Phe DC và TTDC đang rất ồn ào tố giác TT Trump,
nhưng có một điều mà họ im re chưa nói ra: TT Trump đã vi phạm luật nào khi nói
chuyện hay thậm chí yêu cầu Ukraine và Trung Cộng điều tra hành động tham nhũng
của cha con cụ Biden? Luật số mấy của bộ luật nào? Kẻ này rất háo hức muốn biết.
TTDC cũng làm ồn ào việc vài ông CH đã ‘bỏ đảng’
quay qua ủng hộ đàn hặc TT Trump. Như ông Phil Scott, thống đốc CH của Vermont
(TTDC quên không nhắc lại Vermont là tiểu bang thiên tả của cụ xã nghĩa
Sanders), hay ông Tom Bossert mà TTDC dán cho nhãn hiệu ‘cựu cố vấn an ninh’ của
TT Trump (TTDC cũng quên không nhắc lại ông này đã bị TT Trump cách chức nên
quay qua chống TT Trump là chuyện dĩ nhiên), hay ông Mark Amodei của Nevada được
TTDC tôn vinh như dân biểu CH đầu tiên ủng hộ đàn hặc (ngay sau khi TTDC loan
tin, ông dân biểu này đã cải chính ngay, cho biết ông không ủng hộ đàn hặc,
không ủng hộ điều tra chuẩn đàn hặc, mà ông chỉ muốn tìm hiểu thêm chi tiết về
nội dung cuộc điện đàm của TT Trump với TT Ukraine thôi).
Điều tra đàn hặc TT Trump hay không thì chưa
rõ, mà điều rõ ràng là cha con cụ Biden đang bị điều tra và tố giác loạn đả.
Ngay cả báo phe ta Washington Post cũng đã viết
một bài tràng giang đại hải về kinh doanh của ông con Hunter Biden tại Ukraine
cũng như với Trung Cộng. Bất kể kết luận có vẻ bao che cho cha con cụ Biden, kiểu
điều tra này chính là việc TT Trump mong muốn được khui ra lại để dân Mỹ hiểu thêm
về ‘thần tượng’ số một hiện nay của đảng DC.
Luật sư riêng của TT Trump, ông Giuliani đã lên
TV, radio, và viết bài tố giác cha con cụ Biden không ngừng. Khiến cụ Biden phải
cho ban bận động của cụ chính thức viết thư khiếu nại cho các đài TV chính như ABC,
CBS, NBC, CNN, Fox, để yêu cầu TTDC không cho ông Giuliani đăng đàn tố cha con
cụ nữa. Quý độc giả thử tưởng tượng TT Trump viết thư cho các đài TV trên để
yêu cầu họ ngưng mời những tay kình chống ra trước màn hình để thoá mạ Trump xem
phản ứng của TTDC sẽ như thế nào. Bảo đảm quý vị sẽ lủng lỗ nhĩ vì những tố cáo
‘tay độc tài Trump tìm cách bịt miệng truyền thông’ ngay.
Trong khi đảng DC xả ga tấn công tới bến bất kể
thiếu bằng chứng, thì phe CH có vẻ dè dặt hơn, chống điều tra vì những lý do
nguyên tắc.
Phe CH tô vẽ đàn hặc sẽ tạo chia rẽ trầm trọng
không còn hàn gắn được nữa trong khối dân Mỹ, sẽ gây tai tiếng, mất mặt cho cả
nước Mỹ khi cả thế giới ngồi xem tuồng hát bội ‘ma-dzê in USA’. Mà tất cả đều
là dựa trên tính phe phái tột cùng chứ chẳng phải dựa trên một đại tội cụ thể
có bằng chứng nào. Tựu chung cái báo cáo thổi còi chỉ toàn là những “nghe nói”,
“được biết”, “dường như”, “có thể”, từ những người giấu tên và giấu luôn cả chức
vụ. Trong khi những cáo buộc về cuộc điện đàm thì lại toàn là ‘diễn giải ý ngầm’
của Trump. Không ai nghĩ một tổng thống có thể bị truất phế dựa trên những tố cáo
bố láo đó.
Ông Ari Fleicher, cựu phát ngôn viên của TT
Bush con, cho rằng vụ điều tra đàn hặc này đánh dấu một đỉnh cao mới của sự giả
dối của đảng DC. Khi PTT Biden và 3 nghị sĩ DC công khai áp lực Ukraine thì
không sao, coi như trao đổi ngoại giao bình thường, nhưng cũng một chuyện đó mà
TT Trump làm thì biến ngay thành đại tội ‘cõng rắn cắn gà nhà’ đáng chu di tam
tộc ngay.
Sự thật là theo công pháp quốc tế, mọi quốc gia
đều có quyền điều tra những vụ nghi ngờ có tham nhũng, và nếu tham những có
liên quan đến các quốc gia khác thì việc trao đổi tin tức hay nhờ giúp đỡ điều
tra là những chuyện đương nhiên cần thiết và không có gì phạm pháp. FBI không
thể nào qua Ukraine điều tra vụ cha con cụ Biden, tất nhiên phải nhờ đến chính
phủ Ukraine. Trên căn bản, TT Trump cũng như cụ Biden, các thượng nghị sĩ DC,
đã không làm gì phạm pháp. Dù vậy, phe DC vẫn cố quậy vụ TT Trump cho ra chuyện.
Chuyện chưa nói tới là... TT Obama đã từng nhờ
Nga giúp trong cuộc vận động tranh cử năm 2012. Trong một buổi họp hội nghị quốc
tế, TT Obama ngồi cạnh TT Medvedev của Nga, nói nhỏ với TT Nga “Ông nói lại với
Putin là bây giờ đừng làm gì cả, chờ sau khi tôi tái đắc cử, tôi sẽ dễ thảo luận
(nhượng bộ?) hơn việc giới hạn hỏa tiễn liên lục địa của đôi bên”. TT Obama
‘nói nhỏ’ nhưng quên mất tắt micro trước mặt nên cả thế giới nghe được cuộc
trao đổi. [Khi đó Putin đang làm thủ tướng trong cái mánh Putin-Medvedev
thay phiên nhau làm tổng thống và thủ tướng]
Còn một chuyện cũng chưa nói tới: bà Hillary trả
bạc triệu đô cho một công ty tìm rác, để mua cái gọi là ‘Hồ Sơ Nga’ bôi bác ứng
cử viên Trump, do một điệp viên Anh mua lại từ Nga.
Câu hỏi cho các cụ cuồng chống Trump: những
hành động trên của TT Obama rồi bà Hillary, có phải là những chuyện hiển
nhiên ‘nhờ ngoại bang giúp cho việc tranh cử không’? Các cụ biện hộ cho họ kiểu
nào, xin lên tiếng giùm.
Vẫn theo ông Fleicher, đe dọa lớn nhất cho thể
chế dân chủ của Mỹ không phải là can dự của Nga hay bất cứ xứ nào khác vì thực
tế mà nói, chẳng làm được gì. Đe dọa lớn nhất cho thể chế dân chủ của Mỹ chính
là việc đảng DC đang tìm mọi cách xóa kết quả bầu cử, phủ nhận ý dân.
Chuyên gia Ned Ryun, cựu phụ tá cho TT Bush
con, đã mô tả cuộc điều tra như một hành động điên rồ nhất, bằng chứng cụ thể
nhất cho việc cánh cực tả đã chiếm đoạt đảng DC. Theo ông Ryun, bà Pelosi chỉ
là chủ tịch Hạ Viện trên danh nghĩa trong khi trên thực tế, “nhà thương điên đã
bị đám người điên chiếm cứ rồi”.
Thượng nghị sĩ Lindsey Graham nói “truất phế tổng
thống vì một câu nói trên điện thoại, bất kể câu gì, là chuyện vớ vẩn nhất lịch
sử chính trị Mỹ”.
Về phần TT Trump, ông cho biết đã tung ra một
chiến dịch vận động quy mô qua các quảng cáo trên các TV để làm sáng tỏ áp lực
của cụ Biden lên chính quyền Ukraine so với cuộc điện đàm của TT Trump với TT
Ukraine. CNN đã phản ứng ngay bằng cách từ chối không nhận một số quảng cáo của
TT Trump với lý do “không đúng sự thật”. Sự thật nào? Sự thật theo ý của CNN dĩ
nhiên. Chuyện mới lạ là bây giờ TTDC phát minh ra trò ‘kiểm duyệt quảng cáo xem
có đúng sự thật không’. Trước đây sao không kiểm duyệt ông Obama hay bà
Hillary? Bây giờ có kiểm duyệt các ông bà DC đang tranh cử tổng thống không?
TT Trump cũng cho biết sẽ thưa kiện đảng DC về
vụ điều tra đàn hặc vô bằng chứng, như là một cách sách nhiễu tổng thống
-presidential harrassment. Chẳng ai biết thưa kiện đến đâu, chỉ biết TT Trump
không phải là người sẽ ngồi yên chịu đòn.
Không phải chỉ có phe CH chống đối đàn hặc hay
điều tra chuẩn bị đàn hặc, mà ngay cả một số chính khách DC cũng phản đối.
Dân biểu DC của Minnesota, Collin Peterson
tuyên bố hoàn toàn chống cuộc điều tra đàn hặc này. Ông tuyên bố “Tôi tin rằng
tiến trình này sẽ thất bại, đưa đến tình trạng chia rẽ đất nước và làm suy yếu
khả năng của Mỹ để đối phó với các vấn đề quốc tế như thỏa ước mậu dịch Mỹ-Mễ-Canada,
chống lại các đe dọa từ ngoài nước và phát triển kinh tế Mỹ”.
Anh Van Jones, bình loạn gia của CNN, cựu đảng
viên đảng CS Mỹ, đã nhận định đàn hặc là một quyết định chỉ có thua và thua cho
đảng DC (lose-lose proposition!)
Một bình luận gia lão thành của báo phe ta
Washington Post, ông bảo thủ nhưng chống Trump đến cùng Hugh Hewitt đã viết “có
đúng ZERO hy vọng đàn hặc và truất phế TT Trump dựa trên cuộc điện đàm và báo
cáo thổi còi”. Phe DC đã hấp tấp không tính toán kỹ phản ứng của TT Trump và đảng
CH khi họ sẽ trả đòn, tận tình mổ xẻ cha con cụ Biden, cũng tận tình đi tìm rác
của cả bà Hillary (FISA, emails,…) và TT Obama (giao dịch uranium với Nga, Ukraine,...).
Do đó, cuộc điều tra đàn hặc này là một sai lầm khủng khiếp –terrible mistake-
vì chẳng đạt được mục đích gì trong khi làm lu mờ những vấn đề lớn của nước Mỹ
như cuộc bầu cử cả hành pháp lẫn lập pháp năm tới, các khủng hoảng lớn trên thế
giới giữa Mỹ với Trung Cộng, Iran, Bắc Hàn,...
Ông Alan Dershowitz, giáo sư luật Đại Học
Harvard, cựu phụ tá của TT Clinton, đã viết rất rõ ràng “bỏ qua cái giả dối của
đảng DC, việc điều tra này là một sai lầm lớn trong bối cảnh lịch sử”.
Theo ông Dershowitz, các cha già lập quốc coi
việc giải nhiệm một tổng thống là chuyện cực quan trọng nên đã lập hàng rào
kiên cố cản lại, như đòi hỏi phải có 2/3 Thượng Viện đồng ý, trong một phiên
‘tòa’ dưới sự chủ tọa của Chánh Án Tối Cao Pháp Viện để bảo đảm mọi bước trong
tiến trình đều đi đúng theo Hiến Pháp. Không phải như trong thể chế nghị trường
của Âu Châu, trong đó một thủ tướng có thể bị giải nhiệm dễ dàng qua một cuộc
biểu quyết bất tín nhiệm của Hạ Viện.
Tuy Hiến Pháp không định nghĩa rõ ràng các tội
có thể đưa đến truất phế tổng thống, nhưng ai cũng hiểu tính phe đảng không thể
chi phối việc truất phế tổng thống được. Vẫn theo ông Dershowitz, nếu đảng DC bất
chấp yếu tố chính danh nghiêm trọng của đàn hặc mà chỉ chú tâm vào yếu tố đảng phái,
thì đảng DC đã mở rộng cửa cho tiền lệ, một tổng thống DC trong tương lai sẽ dễ
dàng bị truất phế hay ít nhất cũng bị đàn hặc nếu CH nắm quốc hội. Cái lỗ hổng
lớn nhất trong thể chế chính trị Mỹ là khiến cho các chính khách không bao giờ
có thể nghĩ xa hơn cuộc bầu bán tới của mình.
Nhìn chung, điều tra đàn hặc có vẻ có hại cho đảng
DC nhiều hơn là có hại cho TT Trump. Thế thì tại sao đảng DC lại hấp tấp như vậy?
Câu trả lời rất có thể là đảng DC đang đoán chừng sắp sửa có kết luận điều tra về
bà Hillary và đảng DC mánh mung như thế nào trong vụ bầu cử tổng thống năm 2016
(FISA, emails) nên tung ra chiêu ‘tiên hạ thủ vi cường’, đánh phủ đầu trước để
khỏa lấp. Một dữ kiện nhiều ý nghĩa: bà Hillary bất thình lình cũng nhẩy vào cuộc,
công kích TT Trump luôn để thủ thân.
Một câu hỏi cuối cùng mà hình như chưa có ai
nêu lên và dĩ nhiên chưa có ai có câu trả lời: nếu như TT Trump bị đàn hặc và
truất phế, ông có thể ra tranh cử lại được không? Hình như Hiến Pháp không bàn
đến, có nghĩa là... không cấm, mà không cấm tức là ... được! Có thể xẩy ra
không? Với ông thần Trump, có trời biết!
Trong câu chuyện đàn hặc, diễn đàn này xin
trích lại câu nói cách đây 20 năm của nhân vật DC chính nhận định về đàn hặc:
- Bà chủ tịch
Hạ Viện Nancy Pelosi: “Chúng ta hiện diện ngày hôm nay [DĐTC: để bàn về
đàn hặc TT Clinton] vì đảng CH trong Hạ Viện đã hoàn toàn bị tê liệt bởi sự
thù ghét TT Clinton. Cho đến khi nào mà CH chưa thoát ra khỏi vòng thù hận, thì
nước Mỹ sẽ còn khổ nhiều”.
Câu chuyện đàn hặc Trump đăng thu hút chú ý của
cả thế giới và đã làm lu mờ tất cả mọi vấn đề thời sự quốc tế quan trọng khác.
‘Chiệng dzài nhăn răng tự dzận’ mới. Ta sẽ còn nhiều dịp bàn cho dzui trong những
ngày tháng tới.
-------------------------------------
Chuyện Ông Trâm
Tác giả: Larry de King
Chuyện ông Trâm
khá ly kỳ, nhưng cũng dễ gây nhiều tranh cãi.
Có nhiều người
ghét ông thậm tệ, nhưng người thích ông cũng không phải ít.
Hôm nay, mình
muốn đưa ra cái nhìn riêng cá nhân, chả theo phe nào, cũng không tin vào phần
lớn truyền thông Mỹ nặng mùi thiên vị.
Chuyện ông là
doanh gia tỷ phú thành đạt ai cũng biết rồi.
Ông còn hoạt
động trong lĩnh vực truyền hình. Ông làm nhiều show rất thành công, trong đó có
show hoa hậu Mỹ và hoa hậu toàn cầu. Vây quanh ông tuyền mỹ nhân, vợ ông cũng
là người mẫu tuyệt đẹp.
Ông cũng đồng
sở hữu vài đầu sách thuộc hàng best selling, nổi bật là 'Art of the deal' (Nghệ
thuật đàm phán), đặc biệt 'Time to get tough' (Đến lúc phải cứng rắn) là quyển
bắt đầu cho những ý tưởng phải chặn đứng trung quốc làm giàu bằng nhiều thủ
đoạn ma giáo, được xuất bản năm 2011, 5 năm trước khi ông bước chân vào chính
trường.
Chuyện của ông
không có gì ly kỳ cho đến khi đụng đến bà Hiếu (Hillary) trong cuộc tranh cử
tổng thống năm 2016.
Bà Hiếu là 1
gương mặt vô cùng sáng giá, ứng cử viện nặng ký nhất của ngôi vị tổng thống
Hiệp chủng quốc Huê Kỳ, và gần như là 1 độc cô cầu bại lúc bấy giờ.
Bà Hiếu từng có
8 năm là đệ nhất phu nhân của ông Tân (Clinton), rồi 4 năm là bộ trưởng ngoại
giao thời anh Ma.
Nói chung, kinh
nghiệm đầy mình, ăn nói khôn ngoan, dáng vẻ bề ngoài của 1 phụ nữ quý phái, bà
chiếm được cảm tình của nhiều giới.
Fan của bà đông
hơn quân Nguyên nên việc bà thắng cử gần như là chắc chắn, được rất nhiều người
tiên đoán.
Đang khi đó,
Trâm chỉ là một thương gia, không có chút kinh nghiệm chính trường.
Nhưng thật ngạc
nhiên, ông lần lượt đánh bại 16 đối thủ nặng ký của đảng Cộng Hòa, để bước vào
trận chung kết với bà Hiếu.
Chuyện ông đấu
với bà HIếu làm nhiều người phì cười, bởi có vẻ như ông không phải là đối thủ
xứng tầm của bà:
● Quỹ tranh cử
của bà gấp đôi ông;
● 90% truyền
thông Mỹ là cánh tả, ủng hộ bà Hiếu;
● khoảng 500 tờ
báo, đài về phe Hiếu, trong khi chỉ có 30 ủng hộ Trâm...
Vì thế, Trâm bị
đánh tơi bời hoa lá.
Càng gần đến
ngày bầu cử, Trâm càng bị tấn công dữ dội, nổi bật là người khổng lồ CNN.
Bên cạnh việc
bôi nhọ Trâm, họ luôn luôn đưa ra những thăm dò rất tệ, làm nản lòng chiến sĩ.
Chính mình cũng
bị lừa, và không hề tin Trâm có cơ hội, dù là nhỏ.
Cho đến 1 ngày
trước khi bỏ phiếu, CNN vẫn đưa ra thăm dò bà Hiếu 90% thắng.
Nhiều tạp chí
đã cho in sẵn phần bìa với hình bà Hiếu to tổ bố cùng hàng tít lớn:
"The first
lady president of the United States" để sẵn sàng cho ngày đăng quang lịch
sử.
Đùng 1 phát,
ông Trâm thắng, thắng thuyết phục với 306 phiếu cử tri đoàn so với 232 của bà
Hiếu.
Vậy là toàn bộ
fan của bà Hiếu sững sờ, chết lặng, truyền thông tê tái.
Nhiều fan của
bà khóc lu bù, than vãn nước Mỹ giờ đây đã đến thời lụn bại.
Trong số đó, có
cả các nghệ sĩ Việt ở Cali. Họ từng làm clip chê bai miệt thị ông Trâm, cô Kỳ
Duyên còn bảo "nếu Trâm thắng sẽ có nhiều nghệ sĩ bỏ Mỹ sang Canada
sống".
Nhưng, cho tới
giờ này, chả thấy ai sang; mặc dù, có những người bạn của tui vì mến mộ nghệ
sĩ, đã đứng chờ mỏi chân ở biên giới.
Đặc biệt là
giới trí thức vô cùng tức giận. Đối với họ, Trâm chỉ là 1 tên nhà giàu trọc
phú, biết gì đến chính trị, kinh tế,... mà đòi làm tổng thống.
Họ mạt sát ông
đủ điều, với sở học 'uyên bác' của mình, họ vẽ nên hình ảnh 1 ông Trâm ngu dốt,
độc tài, tàn bạo, và nguy cơ về 1 nước Mỹ hoang tàn.
Còn nhớ, giáo
sư Paul Krugman, với giải Nobel danh giá về kinh tế, từng khẳng định trên báo
New York Times rằng:
"nếu TT
Trump giữ những lời hứa khi tranh cử như rút ra khỏi TPP, giảm thuế lợi tức cá
nhân, giảm thuế lợi nhuận công ty, giảm thuế đánh trên tiền đô hồi hương từ các
thiên đường thuế ngoài nước Mỹ, khai chiến mậu dịch với Trung Cộng, thay bà
Janet Yellen, chủ tịch Hệ Thống Ngân Hàng Dự Trữ Liên Bang, để tăng lãi suất,
xóa bỏ hàng loạt thủ tục hành chánh đang được dùng để điều hành guồng máy kinh
tế, thu hồi luật ngân hàng của Obama đang kiểm soát tín dụng cả nước,… thì
đó sẽ là những hành động ngu xuẩn nhất và sẽ đưa kinh tế Mỹ và kinh tế cả thế
giới tới đại nạn suy trầm mà không ai thấy đâu là đáy; thị trường chứng khoán
sẽ sụp đổ toàn diện trong chớp mắt'.
Ghê chưa?
Ấy vậy mà,
trong 2 năm qua, Trâm thực hiện gần hết các lời hứa đó, kết quả là:
● thất nghiệp
đang ở mức thấp nhất, từ gần 40 năm qua,
● kinh tế tăng
trưởng tới hơn 4%,
● thị trường
chứng khoán lên như hỏa tiễn Tomahawk.
● tỉ lệ thất
nghiệp của người da đen thấp kỷ lục...
Không biết giờ
này giáo sư Krugman, Nobel lauriate, nghĩ gì về tuyên bố của ông trước kia? Ông
có nên trả lại giải Nobel kinh tế không?
Đó là Mỹ, các
giáo sư, tiến sĩ gốc Việt cũng ăn theo không kém. Nhiều vị cố chứng minh rằng:
'Trâm sẽ là một Hitler thứ 2, và nước Mỹ sẽ chìm vào cơn khủng hoảng tồi tệ
nhất trong lịch sử'.
Xin cảm ơn
thượng đế, chuyện này đã không xảy ra sau 2 năm.
Chuyện Trâm
thắng cử làm cá nhân mình giật mình.
Lâu nay chỉ
biết tin vào CNN. Hóa ra truyền thông Mỹ cũng phe phái tàn bạo.
Từ đó mình mới
biết đến các đài khác:
Fox News có xu
hướng cộng hòa, nhưng không quá thiên lệch như CNN.
Fox News được
tín nhiệm và được coi/nghe nhiều hơn cả.
Trong 20 chương
trình bình luận chính trị hàng đầu của các đài TV lớn, Fox chiếm hết 15 (kể cả
4 trong 5 chương trình được coi nhiều nhất) với MSNBC được 5 chương trình còn
lại.
Chương trình số
một của CNN chỉ được xếp hạng 24.
Nói chung, số
người coi Fox bằng tổng số người coi 4 đài chính cộng lại: FOX = ABC + CBS +
NBC + MSNBC.
Nếu chỉ
đọc/nghe CNN, New York Times, NBC... thì bạn sẽ thấy 1 ông Trâm ngu si, độc ác,
nói láo, dâm dật, kỳ thị dân tỵ nạn, kỳ thị phụ nữ, kỳ thị luôn cả người khuyết
tật.
Trâm ghê tởm
vậy đó mà lại làm tổng thống Mỹ, bởi vậy đế quốc Mỹ độc ác ăn thịt người là
phải rồi.
Trâm thắng cử
còn cho thấy, phần lớn dân Mỹ không còn bị dụ bởi truyền thông. Nếu không thì
bà Hiếu thắng to rồi.
Và, chính bà
mới là nạn nhân của truyền thông gian dối, nhất là CNN. Bởi, tin vào những con
số đó nên bà đã chủ quan không thèm vận động ở các tiểu bang khác, để rồi ôm
hận nghìn thu.
Vì thắng bà
Hiếu mà Trâm lao đao.
Fan của bà quay
sang chống Trâm kịch liệt, cứ như đó là sứ mạng cao cả vậy. Họ quên rằng ông
Trâm thắng cử đàng hoàng, hợp hiến.
Trong bầu cử,
thắng thua là lẽ thường, dân chủ và cộng hòa thay nhau lãnh đạo: Hết Bush cha
của cộng hòa, đến Clinton của dân chủ, đến Bush con, rồi lại Obama.
Vậy lẽ gì mà
chống Trâm? Nếu chỉ muốn bà Hiếu thắng thì tốt nhất là dẹp bầu cử.
Nghĩa là dẹp
luôn đảng CH, độc đảng như Việt Nam hay TQ cho rồi.
Dân chủ chi mà
không công nhận kết quả bầu cử?
Ngay từ khi
Trâm thắng cử, nhiều cuộc biểu tình chống đối đập phá nổ ra.
Tiếp theo là
màn nghi ngờ máy đếm phiếu bị trục trặc, đòi đếm lại. Chưa hết, ồn ào nhất là
tố cáo có sự nhúng tay của Russia để đòi truất phế ông Trâm.
Tiếc là 2 năm
trôi qua vụ này vẫn không có 1 bằng chứng, vậy mà họ vẫn không tha.
Đã qua rồi thời
kỳ phe thua bắt tay chúc mừng phe thắng, tất cả khép lại để toàn tâm toàn ý cho
quốc gia.
Giờ là thời 'thắng
làm vua thua thì quậy' cho đục nước.
Sắp tới nếu
đảng DC thắng, phe CH sẽ bắt chước mà quậy phá, khi đó phe DC nghĩ gì?
Cá nhân mình
thấy không ổn.
Ông Trâm thắng
cử đàng hoàng minh bạch. Chưa làm tổng thống ngày nào mà đã bị tấn công nhiều
mặt, dồn dập. Chưa làm tổng thống mà đã bị đòi đàn hặc, truất phế.
Nghĩa là sao?
Thắng thua là
lẽ thường, việc thương - ghét, ủng hộ hay chống đối Trâm cũng là chuyện thường
ngày ở huyện.
Đó mới chính là
đa nguyên.
Hơn thế nữa,
chống Trâm là cái quyền, nhưng ủng hộ Trâm cũng là 1 cái quyền, miễn là có công
bằng, và đã được quyết định thông qua 1 cuộc bầu cử quốc gia.
Tiếc là sau khi
thất bại, bà Hiếu bảo người ủng hộ Trâm phần đông là ít học, có thu nhập thấp,
deplorable (từ deplorable có nghĩa là rất xấu xa, đáng nguyền rủa.); nghĩa là
chỉ có người nghèo và ngu mới bầu cho ông.
Phe chống Trâm
ăn theo, chê bai những người ủng hộ, bảo họ tôn thờ Trâm, cuồng Trâm, v. v...
Họ chửi Trâm
bằng những lời lẽ 'từ thô bỉ đến mất dạy'. Nhẹ thì Trâm là thằng ngu,
thằng điên; nặng thì Trâm là thằng chó đẻ, khốn nạn, bỉ ổi, dâm tặc v. v...
Năm 2015, khi
thủ tướng Canada: Stephen Harper của đảng bảo thủ thất cử, ông đăng đàn nói lời
cảm ơn và kết thúc bằng câu: "The people are never wrong" (Nhân
dân không bao giờ sai).
Ông đúng là 1
bậc chính nhân quân tử.
Mình thấy những
người ủng hộ Trâm có lý do rõ ràng. Họ thấy từ ngày có Trâm,
● kinh tế phất
cờ,
● công ăn việc làm bao la,
● tỉ lệ thất nghiệp thấp kỷ lục,
● chứng khoán tăng kỷ lục.
● công ăn việc làm bao la,
● tỉ lệ thất nghiệp thấp kỷ lục,
● chứng khoán tăng kỷ lục.
Thời anh Ma,
● 1 đồng Canada
ăn 90 xu đến 1 đồng Mỹ,
● giờ chỉ còn 75 xu Mỹ.
● giờ chỉ còn 75 xu Mỹ.
Tui 'hựn' Trâm
vụ này. (ý nói tác giả là công dân Canada đang xài dollar Canada bị mất giá
trước đồng dollar Mỹ của Trump đang lên- BBT)
Còn những người
chống Trâm, ít có logic hơn và thiếu công bằng, đa phần bị ảnh hưởng bởi truyền
thông thiên tả. Báo chí là quyền lực thứ 4, nhưng cũng không kém phần ma
quỷ.
Các nhà báo có
đủ tay nghề để xào nấu tin tức một cách hợp pháp, và dụ người đọc theo ý mình.
Một vài thủ
thuật cơ bản như: 1. Trích xuất 1 câu trong toàn bộ ngữ cảnh. Điển hình là Trâm
chống ILLEGAL IMMIGRANTS, nhưng họ bỏ chữ ILLEGAL đi, rồi bảo là Trâm chống dân
nhập cư.
Có người bảo
dân Việt cũng là nhập cư, tại sao lại ủng hộ Trâm? Xin thưa, người Việt tỵ nạn
vào Mỹ là LEGAL đàng hoàng. Chúng tôi đi vượt biên, rồi phải chờ 5, 7 năm ở
trại tỵ nạn để được xét duyệt vào Mỹ và các nước khác. Rất nhiều người còn bị
trả về VN nữa cơ.
2. thủ thuật
'cherry pick', nghĩa là chỉ chọn ra phần mình muốn, ví dụ Trâm làm 10 điều, có
8 điều tốt thì họ bỏ qua, chỉ liên tục nhắc đến 2 điều xấu. Trong 1 bức tranh
họ chỉ chọn 1 góc họ thích rồi mô tả về nó; vì thế, bức tranh sáng bừng hay tối
thui là theo ý họ.
2 năm qua,
nhiều người mắc phải hội chứng ghét Trâm: TDS (Trump Derangement Syndrome) cũng
vì truyền thông ma giáo, nặng tính đảng phái, đặc biệt họ xem việc lật đổ Trâm
là sứ mạng, chứ không phải là đem thông tin trung thực đến người đọc.
Ồn ào nhất là
vụ Trâm ăn vụng hơn 10 năm trước. Ông ăn xong trả tiền đàng hoàng, nhưng giờ
đây ông là tổng thống rồi, nên cô đào phim người lớn Stormy Daniels trở mặt đòi
thêm tiền.
Vụ này nhiều
người người bảo Trâm tà dâm, không xứng làm tổng thống, đòi truất phế Trâm. Ít
ai đưa tin mới đây tòa đã phán quyết bà Daniels thua và phải trả cho luật sư
của Trâm 430 ngàn tiền án phí.
Tham thì thâm.
Nói về gái gú,
phải nói ông Tân (Clinton) chồng bà Hiếu của phe dân chủ mới là bậc thầy.
Ông chơi gái mà
không tốn tiền, làm tại phòng bầu dục của 'nhà trắng' luôn. Sau đó, trước quan
tòa, ông chối phăng.
Cho đến
khi em Mo (Monica) thực tập viên của nhà trắng trưng ra chiếc áo đầm còn vương
vài giọt tình yêu thì ông mới thúc thủ. Đó là chưa kể vụ Paula Jones tố ông
sách nhiễu tình dục ở hotel, khi ông đang tại vị.
Cuối cùng, ông
phải xì cho cô này 850 nghìn mới yên. Ấy vậy mà ông đã có sao. Ông vẫn là tổng
thống 2 nhiệm kỳ, bởi thời kỳ đó nước Mỹ phát triển ào ào, kinh tế sung mãn.
Vậy thì chuyện
ông Trâm ăn bánh trả tiền hơn 10 năm trước có gì là ghê gớm. Chuyện ồn ào 1
thời gian, nhiều người chống Trâm hí hửng, chờ ngày ông bị truất phế, để rồi
sau đó là thất vọng tràn trề, thất vọng nối tiếp thất vọng.
Tổng thống cũng
là con người với đầy đủ hỉ nộ ái ố. Miễn là họ làm được việc cho quốc gia. Còn
muốn người đạo cao đức trọng, không tì vết thì nên chọn đức giáo hoàng.
Vụ Russia mới
là thô bạo.
2 năm qua họ
điều tra, tốn bao nhiêu tiền của, nhưng không hề có 1 chứng cứ, vậy mà vẫn
không chịu dừng bước, vẫn để cái án treo lơ lửng trên đầu Trâm.
Những người
ghét Trâm luôn hy vọng vào chuyện này. Lâu lâu, có tin gì sốt dẻo họ lại chuyền
nhau và hy vọng 1 cuộc phế truất.
Nhưng tội
nghiệp, ngày qua ngày, giấc mộng trầm kha đó, vẫn chỉ là mộng. Họ sống trong 1
chuỗi hy vọng, để rồi thất vọng tràn trề...
Rồi lại chuyện
bức tường biên giới.
Dân nhập cư lậu
là vấn đề đau đầu triền miên của nước Mỹ, qua nhiều đời tổng thống chứ không
phải bây giờ.
Từ ông Tân đến
ông Bút, đến ông Ma, cho đến bà Hiếu, tất cả đều lên án nhập cư lậu nặng nề.
Nhưng, không ai dám giải quyết.
Khi Trâm xắn
tay vào thì bị kêu gào, chống đối, bị nguyền rủa là kỳ thị, độc ác, v.v...
Việc xây tường
bị chống đối kịch liệt, nhưng những biện pháp cứng rắn của ông đã làm cho nạn
di dân lậu giảm đáng kể.
Chuyện bổ nhiệm
thẩm phán tối cao, Kavanaugh mới là tận cùng bỉ ổi, chỉ vì Trâm đề cử ông này.
Khi đó, phe dân chủ bắt đầu chiến dịch đánh phá. Kavanaugh bị giáo sư tâm lý
học Christine Blasey Ford tố hiếp dâm bất thành 36 năm về trước khi cả 2 còn ở
high school, ông 17 tuổi còn bà 15.
36 năm qua bà
không hề lên tiếng, chỉ đợi lúc này. Bà chỉ tố suông, không ai ra làm chứng. Bà
không nhớ nơi đâu, khi nào, ai đưa bà đến và về trong buổi party đó. Chỉ nhớ
mỗi ông Kavanaugh.
Màn kịch sex
quen thuộc nhưng quá dở không thành, chỉ thấy phe dân chủ chơi quá bẩn.
Chuyện chống
Trâm còn nhiều lắm, không thể kể hết.
Nhưng ít có bài
chống nào phê bình nghiêm túc các chính sách của ông, đa phần là tấn công cá
nhân, bêu riếu chuyện cỏn con.
Trên mạng face
book có không ít dũng sĩ diệt Trâm. Họ thường trích vài điều từ các bài báo
thiên tả, rồi chế nhạo ông. Mấy em cháu ngoan của bác ở VN nhảy vào ăn theo
chửi leo, bảo ông là thằng điên, thằng ngu v. v...
Đúng rồi, Trâm
ngu hơn lãnh đạo VN nhiều.
Riêng những
thành quả rõ như ban ngày của ông thì không bao giờ được nhắc đến.
Có người còn
cầu mong cho kinh tế Mỹ sụp đổ để Trâm bị phế truất.
Hết thuốc chữa
luôn.
Giới quan chức
ghét Trâm 1 phần cũng vì ông đã đả kích lề lối làm việc quan liêu cũ với nhiều
khuất tất. Cũng có thể gọi là nạn tham nhũng ở mức độ tinh vi, thông qua hiện
tượng lobby chính trị của các quan chức nhà trắng.
Ông hứa sẽ
"tát cạn đầm lầy" (Drain the swamp).
Chờ xem.
Nhưng trên tất
cả, Trâm vẫn là Trâm. Trâm là 1 nhân vật kỳ quái. Ông không thuộc tà phái, cũng
không hẳn chính phái.
Tạm gọi là Trâm
phái có cả chính lẫn tà. Võ công của ông được đúc kết qua bao nhiêu năm lăn lộn
trên thương trường khốc liệt, với những cuộc đàm phán máu loang đầy phòng họp.
Trâm là 1 ông
già gân, sức làm việc kinh khủng, hơn 70 tuổi mà làm việc như điên, không biết
có còn năng lượng cho cô vợ trẻ xinh đẹp không.
Ông cũng thuộc
loại cầu toàn, nhiều nội các của ông phải ra đi vì không đạt yêu cầu cao.
Nhưng bộ máy
vẫn vận hành trơn tru mới là độc đáo.
Trâm có nổ
không?
Có, ông cũng
hay huênh hoang, đôi lúc nổ 10 nhưng ông cũng làm được 7, 8.
Washington Post
là 1 tờ báo thiên tả chống Trâm, nhưng gần đây cũng phải công nhận ông là vị
Tổng thống giữ nhiều lời hứa nhất với cử tri.
Trâm vô cùng lì
đòn, bản lĩnh.
Chưa có vị tổng
thống nào bị tấn công khủng khiếp như ông. Từ 'day 1', ông đã bị ăn đòn dồn
dập, mọi phía, rơi vào thế mãnh hổ nan địch quần hồ.
Nhưng ông đã
tồn tại và làm được rất nhiều việc trong 2 năm qua.
Trâm có sức thu
hút mãnh liệt. Ở những nơi ông đến vận động có cả trăm ngàn người reo hò ủng
hộ.
Ông thu hút
luôn cả những người ghét ông. Họ chửi ông suốt năm suốt tháng.
Trâm không hề
biết sợ.
Hầu hết các
tổng thống đều rất sợ truyền thông, quyền lực thứ 4 có thể lật đổ cả 1 đế chế.
Nhưng ông không hề ngán.
Truyền thông
tấn công ông không khoan nhượng, ông ăn miếng trả miếng. Bằng những cái tweet
trực diện ông dám đấu với tất cả truyền thông cánh tả, không hề nao núng.
Truyền thông
bêu rếu ông tấn công báo chí. Nhưng chả lẽ báo chí tự cho mình cái độc quyền
tấn công người khác mà không được tấn công lại ? Dân chủ là không có chỗ cho
quyền lực độc tôn. Báo chí cũng không là ngoại lệ.
Ông là khắc
tinh của giới trí thức khoa bảng bàn giấy. Kiến thức của ông không thuộc loại
hàn lâm, nhưng từ thực tiễn sinh động, từ thương trường khốc liệt mà có.
Trâm là người
phát động cuộc thương chiến và kỹ chiến với trung quốc.
Hơn 1 năm qua
nhiều tên gián điệp kinh tế trung quốc bị bắt giữ vì ăn cắp kỹ thuật. 2 công ty
lớn của TQ là ZTE và Huawei bị nêu đích danh và phạt tiền.
Cuộc thương
chiến chỉ mấy tháng đã làm Trung Quốc chao đảo, thị trường chứng khoán sụt thê
thảm, kinh tế co cụm. Họ Tập phải xin hưu chiến 3 tháng để thỏa mãn các yêu
sách của Trâm.
Dưới thời ông,
tham vọng Biển đông của Trung quốc bị chặn đứng.
Ông và nhà trắng
đã đưa ra dự luật cho phép can thiệp vào Biển đông, tức là cắt đường lưỡi bò
phi lý, làm món lưỡi bò phá lấu đãi bà con.
Ngoài ra chiến
dịch '1 vành đai 1 con đường' = 'nhứt đái nhứt lộ', cũng đang trên đà
phá sản.
Ông luôn khai
thác những điểm nóng chết người của Trung quốc là Tân cương, Tây tạng, và nhất
là cái vòng kim cô Đài loan.
Khi cần, ông
lên tiếng cho Đài loan độc lập là Trung quốc la làng.
Cùng với phó
tổng thống Mike Pence, người cứng rắn còn hơn cả Trâm, và cố vấn Peter Navarro,
tác giả quyển Death by China, hợp thành cây đinh ba đang chĩa vào yết hầu
trung quốc.
Tập hoàng đế giờ
chỉ còn ngửa mặt lên trời than rằng trời sinh ta sao còn sinh lão Trâm trời
đánh.
Trâm rất khó lường,
miệng thì luôn bảo Tập là bạn tốt, nhưng tấn công Trung quốc không thương tiếc.
Nhờ vậy, mới có thể
đối phó với 1 Trung quốc luôn gian manh trên trường quốc tế.
Nói chung ông thần
Trâm là 1 TT Mỹ không giống ai, võ công kỳ quặc, lắm kẻ ghét cũng không thiếu
người thương mến.
Khoan hãy đánh giá
những gì ông đang làm. Hãy đợi 1 thời gian nữa cũng không muộn.
Dù sao Trâm cũng
chỉ là 1 trong nhiều TT Mỹ. Ông có hay và dở. Ai cũng có quyền hoặc là chống
đối hoặc là ủng hộ ông.
Nhưng ít nhất cần
có một cái nhìn công bằng, đừng để bị truyền thông ma giáo xỏ mũi.
Cá nhân mình ủng hộ
ông, vì ông là tổng thống thông qua bầu cử dân chủ và minh bạch. 2 năm nữa sẽ
có cuộc bầu cử mới. Và bất cứ ai thắng cử cũng cần được tôn trọng, bởi đó chính
là sự lựa chọn của nước Mỹ.
"The people
are never wrong".
Larry De King
Larry De King
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks