Chúng ta không thể là sự thật nếu
không đạp lên giả dối mà đi
Vũ Đông Hà
(Danlambao) -
Một chế độ độc tài, tồn tại trong một thời gian dài không phải chỉ dựa vào sự
tàn ác mà phần lớn nó đến từ những kế hoạch gian manh và xảo quyệt. Trong sân
chơi của độc tài không có chỗ sống còn cho những con người ngây thơ, cả tin.
Sức mạnh của đảng cai trị trong hơn một nửa thế kỷ qua được xây dựng bởi nhiều
phương tiện. Nhà tù và súng ống chỉ là phương tiện tối hậu mà những kẻ cai trị
buộc phải sử dụng đến. Ngay cả những tên bạo chúa hung ác nhất trong lịch sử
loài người cũng biết là không thể giam cầm hay bắn bỏ tất cả những kẻ bị trị.
Họ sử dụng một phương tiện khác, có khả năng bao trùm, và xâm nhập vào phế phủ
của những người bị trị một cách kiên trì như nắng mưa ngày tháng làm rĩ sét
những thanh sắt cứng rắn nhất.
Khác với súng đạn và cái còng số 8 thi thoảng
xuất hiện, lúc nào nó cũng hiện hữu. Nó xâm nhập đánh thức giấc ngủ an lành của
kẻ bị trị vào buổi sáng. Nó trở thành một thứ tiêu khiển của nhiều người sau
buổi ăn trưa. Nó chui vào phòng khách, ngồi vào bàn ăn của mọi người vào buổi
tối. Có lúc nó ồn ào, khi thì nhỏ nhẹ, thường thì hiền lành, thỉnh thoảng hung
dữ nhưng luôn luôn kiên trì, nhẫn nại và ca tụng những điều tốt đẹp nhất, đạo
đức nhất, vinh quang nhất.
Tên của nó là: Bộ
máy Tuyên truyền của đảng.
Phương hướng của nó: Giam
hãm Sự Thật và rao giảng những điều Giả Dối.
Mục tiêu của nó: Biến
những người bị trị thành những người đi từ thuần phục cho đến tôn sùng những kẻ
cai trị.
Khác với những gì người ta thường thấy và cho
rằng sức mạnh chính của đảng là thành phần công an hay lực lượng quân đội. Điều
này chỉ đúng ở một ý nghĩa tương đối. Thật ra, đây là lực lượng được đảng dùng
để răn đe và buộc lòng phải sử dụng
đối với một số cá nhân mà Bộ máy Tuyên truyền của đảng đã thất bại trong
"sứ mệnh" của nó. Lực lượng công an, quân đội trong nhiều trường
hợp cũng không phải là cứu cánh sau cùng của bộ máy độc tài khi cách mạng quần
chúng bùng nổ. Sức mạnh chính của
đảng là những quân đoàn hùng hậu, những sư đoàn đặc biệt, những trung đoàn
thiện chiến, những tiểu đoàn và tiểu đội đặc nhiệm mà vũ khí là những cái loa,
cây viết ngày đêm tiến hành những chiến dịch không tiếng súng nhưng có sức công
phá như những chất cường toan. Nhiệm vụ của nó là làm tê liệt ý chí phấn đấu,
mê muội hóa quần chúng từ trong trứng nước và tiêu diệt mọi mầm mống có thể đâm
chồi nảy lộc cho một cuộc cách mạng dân chủ.
Đạo quân "giết người không gươm giáo"
của đảng là ai? Khởi đầu đó là những thợ viết sử, thợ viết văn, thợ làm thơ,
thợ vẽ hình, thợ làm báo, thợ nghiên cứu... Trong mắt nhìn chiến lược của đảng,
khi mà những người bị trị gọi những người có khả năng viết, vẽ, làm thơ, làm
tin theo quy định và ý muốn của đảng - nói chung những tên thợ - này là nhà sử
học, văn sĩ, thi sĩ, hoạ sĩ, phóng viên, nhà nghiên cứu... thì mục tiêu của Bộ
máy Tuyên truyền của đảng coi như thành công. Những tên thợ lưng còng, bút cong
đã được quần chúng công nhận là những người có tư cách để làm nên nền sử học,
văn học, nghệ thuật, truyền thông... của đất nước.
Ngày hôm nay với sự lớn mạnh của thông tin và
phản biện của lề Dân, những luận điệu của những sản phẩm của lưng còng, bút
cong vừa mới ra lò đã bị bẻ gãy không còn đất sống. An Ninh và Truyền Thông đã
bắt tay nhau để đối đầu với sự lớn mạnh của thế giới truyền thông độc lập. Lằn
ranh giữa lề đảng và lề Dân trong thế giới thông tin đang được đảng tìm cách
xóa mờ. Hệ quả là chúng ta đang sống trong một môi trường thông tin xám, vàng
thau lẫn lộn, bạn thù lẫn lộn và cùng nhau đánh xáp lá cà.
Liệu chúng ta có đủ sáng suốt và bình tĩnh để
vượt qua những cảm xúc, những lôi kéo mang tính phong trào mời gọi của một chợ
trời bát nháo nhưng hấp dẫn của một nền truyền thông lá cải chính trị để giữ
được truyền thông lề Dân như là một vũ khí sắc bén đánh vào tử huyệt của bộ máy
độc tài: sự xảo trá mị dân?
Câu trả lời chắc chắn là chúng ta sẽ phải - vì
chúng ta không có chọn lựa nào khác hơn. Đất nước không thể mãi chìm đắm trong
u tối và vòng nô lệ khi mà hơn 90 triệu người từ tình trạng sống trong bưng bít
thông tin phải chuyển sang tình trạng phải sống trong sự lẫn lộn giữa sự thật
và giả trá.
Chúng ta không thể chống gậy đi tìm sự thật,
tranh đấu cho sự thật bằng cây gậy giả dối.
Chúng ta không thể xiển dương sự thật bằng hành
động ăn nằm chung chạ với giả dối.
Chúng ta không thể là-sự-thật nếu không lừng
lững đạp lên giả dối mà đi.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks