Thứ
trưởng Bộ KH&ĐT: “Chúng ta đi mà không biết đi đâu!”
Tư Giang
“Chúng ta đi mà không biết đi đâu” và “Nhà nước
đưa ra quy định để đổ đá và be đắp làm tắc nghẽn dòng chảy. Khi thấy sai rồi, nhà
nước bỏ đá đi, thì gọi là cải cách, hay đổi mới thể chế”, đó chính là cung cách
quản lý đất nước mang tính đặc thù, dường như chỉ có ở Việt Nam. Từ
những nhận xét hết sức chính xác của ông Thứ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư,
người đọc bỗng liên tưởng đến một nhận xét khác của TS Hà Sỹ Phu, cách đây
nhiều năm, cũng chính xác không kém: “Đường lối của ĐCSVN giống như người đi
đêm trong rừng không có bản đồ nên thỉnh thoảng lại sa xuống hố; mỗi khi loay
hoay lên được khỏi hố, lại hô to ‘thắng lợi’, và cứ thế, họ đưa đất nước đi
từ ‘thắng lợi’ này đến ‘thắng lợi’ khác”.
Có cả ngàn lý do để đổ lỗi cho sự tụt hậu, nhưng
có một lý do cơ bản nhất là trình độ quản lý yếu kém thì không một quan chức
nào chịu thừa nhận. Thật đáng khâm phục bản lĩnh của Thứ trưởng Nguyễn Chí
Dũng.
Thứ trưởng Nguyễn Chí
Dũng tại Hội thảo. Ảnh TG
(TBKTSG Online)
– “Tôi cứ suy nghĩ mãi một điều,
nếu chúng ta đi mà không rõ đi đâu, bằng cách nào, bao giờ đến… thì không bao
giờ chúng ta đi nhanh và bền vững được”.
Thứ trưởng Bộ Kế hoạch
và Đầu tư Nguyễn Chí Dũng đã thổ lộ tâm tư cá nhân như vậy tại hội thảo khoa
học “Xây dựng thể chế kinh tế thị trường trong bối cảnh hội nhập: Kinh nghiệm
quốc tế và gợi ý đối với Việt Nam” do Ngân hàng Thế giới, và Viện Nghiên cứu
Quản lý Kinh tế Trung ương (CIEM) tổ chức ngày 22/12.
Quẩn quanh chuyện
cải cách
“Việt Nam đã và đang làm
nhiều để cải cách thể chế như cải cách doanh nghiệp nhà nước, tái cơ cấu đầu tư
công, xây dựng pháp luật… nhưng có vẻ chưa đủ nên ta lại tiếp tục cải cách thể
chế”, ông Dũng nhận xét.
Ông bổ sung thêm: “Tôi
có cảm giác ở đâu đó vẫn thiếu cái gì đó khiến ta thấy chưa đúng, chưa đủ, chưa
yên tâm, thấy vẫn cần phải đổi mới tiếp. Vậy bản chất cốt lõi là gì để chúng ta
tìm được chìa khóa để cởi bỏ được, nếu không cứ cải cách lặp đi lặp lại mãi,
làm mất cơ hội và thời gian của cả đất nước, nền kinh tế”.
Theo Thứ trưởng Dũng,
bản chất thể chế là các quy định, thể lệ, luật chơi mà nhà nước đưa ra làm công
cụ để giám sát, kiểm tra, và rồi điều chỉnh các quy định đó khi thấy không phù
hợp.
“Nhưng tôi e ngại việc
là chúng ta đang lạm phát các quy định, rồi quay lại điều chỉnh”.
Ông ví von, cuộc sống
đang là dòng chảy, thì Nhà nước
đưa ra quy định để đổ đá và be đắp làm tắc nghẽn dòng chảy. Khi thấy sai rồi, nhà nước bỏ đá đi, thì
gọi là cải cách, hay đổi mới thể chế.
Ông Dũng đặt câu hỏi:
“Như thế có phải là cải cách không? Tất cả câu chuyện như vậy ta phải nhìn như
thế nào?”. Và ông tự trả lời: “Chứ cá nhân tôi thấy, nếu dòng chảy đang tốt
thì chúng ta phải hướng cho dòng chảy đúng chỗ nhanh hơn, mạnh hơn, thế mới là
cải cách. Chứ không thể tư duy là bỏ đống đá vào, rồi thấy vướng, lại dỡ bỏ ra
là cải cách”.
Theo ông Dũng, không
giống các quốc gia khác ngay từ đầu đã chọn được đường đi, Việt Nam đang trong
quá trình chuyển đổi, nghĩa là trước đây đi theo một hướng, nhưng nay lại
chuyển sang hướng khác.
Bên cạnh đó, với xuất
phát điểm thấp, nguồn lực hạn chế nên nền kinh tế Việt Nam “có tính đặc thù”.
Làm sao để nền kinh tế này tiếp cận với các chuẩn mực, thông lệ tốt của thế
giới mà các nước đi trước phải mất cả vài trăm năm để có.
“Chúng tôi thích những
cái hay nhất của thế giới, những cái là quy luật khách quan, tự nhiên. Chúng ta
phải đi theo là đúng. Nhưng Việt Nam cũng có những điều kiện riêng biệt, mà mà
chúng ta phải hài hòa hóa. Cái này là cái gì?”, ông nói.
Không nên xem
trọng chuyện “đặc thù”.
Trả lời một phần những
băn khoăn của Thứ trưởng Nguyễn Chí Dũng, Viện trưởng CIEM Nguyễn Đình Cung
nói: “Chúng ta hay nói Việt Nam ta khác, Việt Nam ta đặc thù. Theo
tôi, chúng ta không nên nhấn mạnh điều đó, vì nếu chúng ta nhấn mạnh sự khác
biệt, thì chúng ta đã tự đẩy ra ngoài lề của quá trình toàn cầu hóa”.
“Nếu chúng ta đặc thù,
thì chúng ta nên nắn chúng ta để đi vào dòng chung, đi theo chuẩn quốc tế”, ông
Cung bổ sung thêm.
Ông giải thích, nhiều ý
kiến cho Việt Nam là đặc thù, vì Việt Nam nghèo, vì có chiến tranh, vì chuyển
đổi từ kế hoạch hóa tập trung sang kinh tế thị trường. Tuy nhiên, trên thế giới
không phải chỉ Việt Nam mới có những điểm này. Hơn nữa, chiến tranh đã qua 40
năm, chuyển đổi kinh tế cũng được 30 năm.
Những năm 60 của thế kỷ
trước, ông Cung nói, Việt Nam cũng tương tự như Hàn Quốc. Sang đến thập kỷ 80,
Hàn Quốc đã bước vào giai đoạn hai của quá trình phát triển, trong khi Việt Nam
ở giai đoạn một.
“Giờ họ đã bước sang
giai đoạn 3; còn ta vẫn ở giai đoạn một”, ông Cung nói. “Đó chính là sự khác
biệt của họ và ta. Vì thế, cần nhấn mạnh vào sự khác biệt này để ta thay đổi,
chứ không phải nhấn mạnh mãi những sự khác biệt để du di cho đổi mới”.
Ông Raymond Mallon, Cố
vấn cao cấp Dự án nâng cao năng lực
cạnh tranh Việt Nam chỉ ra hàng loạt các vấn đề hiện nay như nền
kinh tế chậm chuyển đổi sang kinh tế thị trường cạnh tranh, thiếu sáng tạo
trong kinh doanh, tăng trưởng chậm đối với khu vực doanh nghiệp nói chung, và các nhóm lợi ích có quan hệ với giới chức
quyền lực giàu có nhanh nhờ có đặc quyền tiếp cận vốn, đất đai và thị trường.
Theo giáo sư Jeong Ho
Kim, Trường Chính sách và quản lý công Hàn Quốc, diễn giả chính tại hội thảo,
Chính phủ Hàn Quốc đã có hàng loạt các thay đổi để có được nền kinh tế thị
trường ngày nay, làm quốc gia này trở nên thịnh vượng.
Chính phủ bày tỏ thái độ
tiêu cực với các chaebol ( gọi chung các tập đoàn lớn của Hàn Quốc nằm dưới sự
điều khiển của một gia tộc – PV) và thúc đẩy sự phát triển của các doanh nghiệp
vừa và nhỏ. Chính phủ cũng gỡ bỏ các luật lệ bảo hộ các ngành công nghiệp công
ích như vận tải, và doanh nghiệp nhà nước. Bên cạnh đó chính phủ Hàn Quốc cũng
khuyến khích tích cực tham gia các hiệp định thương mại tự do; tăng chi tiêu
cho nghiên cứu và phát triển; và tăng phúc lợi xã hội.
Ông Kim cho biết, để đạt
được sự thịnh vượng, Hàn Quốc phát triển dựa ba trụ cột của nước họ là chính trị đa nguyên, xã hội dân sự, và
kinh tế dựa vào ngành công nghiệp có hàm lượng tri thức và sáng tạo cao.
T.G.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks