2-9-1945, ngày Việt Minh cướp chính quyền?
Lẽ ra
bài viết này được gởi đi trước ngày 2-9 để mừng ngày “quốc khánh” của Việt
cộng. Tuy nhiên, vì có ý chờ xem năm nay, vào ngày này, nhà nước ta có diễn
thêm những trò gì nữa để viết luôn một lần cho tiện. Kết quả, chờ mãi chỉ thấy
có hai sự kiện nổi bật trong dịp này là chuyến đi của Lê hồng Anh sang chầu
Trung cộng vào ngày 26-8. Kế đến là bài viết trên báo mạng Vnexpress ghi lại
hình ảnh về “những ngày viết tài liệu “tuyệt đối bí mật” của Hồ chí Minh” (Vũ
Kỳ).
Trước
hết về chuyến đi của Lê hồng Anh. Người ta không biết trong chuyến đi này Lê
hồng Anh đã đại diện cho đảng CSVN, gọi tắt là Việt cộng đã cam kết những gì
với Tàu cộng, và nhận những lệnh lạc gì từ Trung cộng để đem về thi hành.
Tuy
nhiên có hai câu chuyện bên lề chuyến đi này đáng được chú ý là: Theo nhiều
nguồn tin rò rỉ đăng trên báo thì trong thời gian sắp tới sẽ có khoảng từ 15
đến 20 ngàn binh, đội lốt công nhân Tàu sẽ được cấp giấy phép nhập cảnh Việt Nam
để làm việc trong khu kỹ nghệ Vũng Áng. Đây là chuyện nghe qua tưởng lạ, nhưng
thật ra chẳng có gì lạ. Bởi lẽ, hiện nay ở Việt Nam đã có sẵn cả trăm ngàn binh
lính Tàu đang hoạt động dưói dạng công nhân này rồi.
Tuy thế, Nhà nước Việt
cộng và phía Tàu vẫn lo là con số ấy không thể tạo ra được đột biến, nên phải
tiếp thêm quân trước khi cần đến ngoại viện chăng? Kế đến, sau chuyến đi này,
nhà nước Việt cộng “ngại” tạo ra thêm căng thẳng với Trung cộng nên năm nay
không dám, hay không được phép tổ chức diễu binh làm trò, cũng không tổ chức
tiếp tân, ăn mừng dịp 2-9 là ngày Hồ chí Minh đã cướp được chính quyền và khai
sinh ra chế độ cộng sản man rợ tại Việt Nam. Tuy nhiên, những tiệc mừng, chiêu
đãi, lễ lạc, thăm viếng đài liệt sỹ sẽ được dời vào tháng mười?
Tại
sao người Việt Nam lại gọi ngày 2-9-1945 là ngày Việt Minh cướp chính quyền của
Việt Nam mà không coi đó là ngày quốc khánh? Câu trả lời xem ra khá đơn giản.
Một năm có 365 ngày. Theo nguyên tắc, mọi ngày đều giống nhau, mọi ngày đều tốt
lành để cho con người đuợc chung hưởng, sinh sống và thăng hoa.
Tuy nhiên, khi
có những biến cố, ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của nhân sinh trong ngày nào
đó, người ta thường đặt cho nó một cái tên để lưu ký và nhắc nhở những người có
liên quan cùng nhau chia sẽ niềm vui hay cái nỗi bất hạnh đã xảy ra trong ngày
đặc biệt này. Thí dụ như: Ngày kết thúc đệ nhị thế chiến. Ngày Chúa Giáng Sinh,
Ngày Phật Đản, ngày Lễ Tạ Ơn.
Ngày kỷ niệm cuộc cách mạng Pháp, ngày sụp đổ bức
tường Bá Linh. v.v… là những ngày vui mừng đáng cho mọi người ghi nhớ. Việt Nam
cũng không có ngoại lệ. Tuy nhiên, tại Việt Nam vào khoảng giữa thế kỷ 20 lại
có đến 4 ngày được lưu ký trong mốc của lịch sử.
Những ngày này có ý nghĩa, tầm
mức ảnh hưởng đến đời sống, sinh hoạt của người dân khác nhau. Có ngày đáng vui
mừng có ngày gây ra tủi nhục và bất hạnh cho cả dân tộc. Tuy thế, ba trong số
đó được gọi là ngày “quốc khánh” (dù chỉ là ở Nam hay Bắc). Liệu có đúng hay
không? Những ngày đó là:
1.
Ngày 11/3/1945, vua Bảo Đại ký Đạo Dụ “Tuyên cáo Việt Nam Độc Lập”, tuyên bố
hủy hòa ước Patenôtre ký với Pháp vào năm 1884, cũng như xóa bỏ các hiệp ước
chịu nhận bảo hộ và từ bỏ chủ quyền khác, đồng thời khôi phục nền Độc Lập của
đất nước, và thống nhất Bắc Kỳ, Trung Kỳ, Nam Kỳ lại thành một quốc gia với một
chính phủ.
2.
Ngày 2/9/1945, ngày Việt Minh dưới sự bảo trợ của Tàu cộng đã cưóp công kháng
chiến chống Pháp của toàn dân và cướp chính quyền hợp pháp của Việt Nam do thủ
tướng Trần trọng Kim lãnh đạo. Ngày này được gọi là ngày quốc khánh của Việt
cộng.
3.
Ngày 26-10-1956, Ngày Tổng Thống Ngô đình Diệm công bố thành lập nền Cộng Hòa
theo thể chế Tự Do Dân Chủ thay thế cho nền quân chủ chuyên chế tại Việt Nam.
Đây là ngày Quốc Khánh của Việt Nam Cộng Hòa.
4.
Ngày 1-11-1963, ngày một nhóm tướng phản loạn đã dùng binh lực của Việt Nam làm
cuộc đảo chánh lật đổ chính quyền và giết vị Tổng Thống hợp pháp hợp hiến của
Việt Nam. Cũng được gọi là ngày Quốc Khánh.
Khi
xét về quan điểm lịch sử chính dòng, vị thế của người công bố thì ngày
11/3/1945 có lẽ đáng được trân trọng là ngày Quốc Khánh của Việt Nam hơn cả. Lý
do, người công bố là vua Bảo Đại, người lãnh đạo đương nhiệm thuộc chính dòng
tộc mà cha ông của ông đã phải ký nhận chịu sự bảo hộ của thực dân Pháp cách
đây gần một trăm năm.
Nay về danh nghĩa, chính người nối dòng của triều đại này
đang ở trên cùng một cương vị ra Tuyên Cáo Việt Nam Độc Lập, hủy bỏ các văn
kiện nhận bảo hộ. Khôi phục, thống nhất ba miền Bắc Trung Nam thì phải kể là
một văn bản có gía trị thi hành. Tuy nhiên, cái vị thế ấy là không đủ. Chính sự
vô năng lực của người ký Đạo Dụ đã làm cho bản văn chỉ có ý nghĩa trên giấy mà
thiếu hẳn phần thi hành. Ấy là chưa kể đến việc, chính bản thân Bảo Đại đã đầu
hàng kẻ cưóp chính quyền của Việt Nam sau đó mấy tháng mà không có lấy một lời
phản kháng nào. Từ đó, ngày 11/3/1945 bị rơi vào quên lãng, chẳng có mấy người
biết đến.
Với
ngày 26-10-1956. Ngày này theo tôi, rất đáng trân trọng và xứng đáng được coi
là ngày Quốc Khánh của Việt Nam. Được coi trọng là ngày Quốc Khánh theo cả hai
nghĩa. Ngày vui mừng, ngày đổi mới của đất nước, vì từ đây đất nước theo thề
chế Cộng Hòa, loại trừ vình viễn thể chế quân chủ ra khỏi đất nước. Về sinh
hoạt, từ đây đất nước sẽ bước vào cuộc sinh hoạt trong Dân Chủ và Tự Do.
Không
còn cảnh con vua thì lại làm vua để trị vì đất nước dù vô cùng ngu muội, bệnh
hoạn. Về đối ngoại thì sau ngày này, lá cờ của thực dân Pháp đã bị kéo xuống
khỏi cây cột cờ trên phủ toàn quyền và thay vào đó là Quốc Kỳ của tổ Quốc Việt
Nam. Đây là biểu hiệu chấm dứt hoàn toàn sự lệ thuộc vào chủ nghĩa bảo hộ của
ngoại bang.
Đây là một việc làm đầy ý nghĩa và chính danh mà Bảo Đại đã biết
bao nhiêu năm cố gắng, hoặc gỉả, cả chính phủ của thủ tướng Trần Trọng Kim, hơn
bốn tháng cầm quyền từ sau ngày vua Bảo Đại tuyên bố Độc Lập cho tổ quốc, nhưng
không thể hạ nổi lá cờ này xuống khòi cái cột cờ ngạo nghễ kia. Nhưng chỉ một
ngày sau khi công bố thành lập nền Cộng Hòa cho Việt Nam, TT Ngô đình Diệm và
nội các của ông đã hoàn thành nhiệm vụ giải thể chế độ bảo hộ của Pháp tại Việt
Nam.
Về
mặt nhân dân và đời sống, ai muốn nói gỉ thì nói, ai muốn lên án vị lãnh đạo
của thời gian này là Tổng Thống Ngô đình Diệm thì cứ việc lên án. Nhưng có một
điều không ai có thể chối cãi, kể cả chính những kẻ lên án ông, chỉ trích ông,
phê bình ông, cũng như tập đoàn CS đang tìm cách phá hoại nền Cộng Hòa do ông
vun trồng, đều phải công nhận những điểm son trong thời đệ nhất cộng hòa, và
xác định là không có bất kỳ một người Việt Nam nào, kể cả lãnh đạo CS tại miền
bắc đạt được thành tích vì dân vì nước như ông. Thứ nhất, ông là một vị Tổng
Thống mẫu mực, đạo hạnh, liêm chính và sống vì dân vì nước. Rồi, dưới thời của
ông người dân được hưởng một cuộc sống thái hòa an lạc, những phường trộm cưóp
đầu đưòng xó núi (VC) thì lo trốn chui trốn nhủi trong hang chờ chết.
Kế đến,
về phương diện ngoại giao, ông là một người duy nhất đã làm cho tổ quốc Việt
Nam bừng sáng trên trường quốc tế, làm cho các lân bang và đồng minh kính nể,
ngưỡng mộ. Bởi vì ông là một vị lãnh đạo duy nhất ở Đông nam Á, chỉ sau mấy năm
lãnh đạo đất nước, khi đến thăm Hoa Kỳ theo lời mời của TT Eisenhower, Ông đã
đưọc chính vị anh hùng giải phóng Âu Châu là Tổng thống đương nhiệm ra tận chân
máy bay để đón tiếp.
Sau đó cả hai cùng ngồi chung trong một chiếc xe mui trần
chạy dọc theo những đại lộ chính để về dinh Quốc Khách hội họp, nghỉ ngơi và
đến đọc diễn văn tại Quốc Hội lưỡng viện Hoa kỳ. Chính trong bài diễn văn ngắn
gọn này, một lần nữa ông đã chứng tỏ cái bản lãnh ý thức Độc Lập của Dân tộc
Việt Nam ra trước cường quốc của thế giới khi công bố: “Chúng tôi khẳng định
mục đích chính đáng duy nhất của nhà nước là bảo vệ quyền trường tồn, quyền
phát triển tự do, trí tuệ, đạo đức và tinh thần căn bản của con người trong đời
sống”.
Ai đó
đừng “chạm giây” cho rằng, tại vì Mỹ là đồng minh là bảo hộ cho miền nam nên
mới đón tiếp ông Diệm như thế, chứ hay ho gì? Nếu ai dại dột nghĩ như thế thì
hãy nhìn lại thân phận Hồ chí Minh xem sao? Y sang Trung quốc mười lần thì lén
lút lên xe lửa đến tám lần. Hỏi xem có lần nào lãnh đạo Nga, Trung cộng ra đến
tận sân bay đón Y chăng? Xem thế, phận nô lệ không thể đem so với tình bằng
hữu!
Ngày
1-11-1963 thì thế nào? Thật là chẳng may cho người Việt Nam ở mền nam khi nhóm
tướng lãnh phản loạn, nay thì đã đưọc công khai hóa là nhận tiền của Mỹ để giết
hại vị Tổng Thống hợp pháp hợp hiến của miền nam trong cuộc đảo chánh. Sau đó,
lại còn tròng vào cổ người miền nam cái ngày phản loạn ấy là ngày Quốc Khánh!
Sát nhân lại có thể sính với anh hùng ư?
Thật chả còn ra một một cái thể thống
và ý nghĩa gì. Ngày của những kẻ phản bội dân tộc lại được nhóm phản loạn này
khoác cho một cái áo choàng là ngày mừng cho cả nưóc! Nhìn lại, đây chính là
ngày khởi đầu cho cuộc bi thảm ở miền nam. Rồi bi thảm này được kết thúc bằng
một tai họa đem đến bất hạnh lớn cho cả dân tộc từ sau ngày 30-4-1975. Nó lẽ ra
không bao giờ nên nhắc đến nữa.
Ngày
2-9-1945 thế nào? Có lẽ không chỉ riêng tôi, gia đình tôi, bạn bè thân hữu của
tôi, nhưng là tuyệt đại đa số lên đến trên 90% người dân Việt Nam, nếu được hỏi
ý kiến thì tất cả sẽ trả lời một cách dứt khoát là: Không. Không bao giờ nó
xứng với cái danh vị ấy. Trái lại, nó rất xứng hợp với cái tên gọi là ngày Việt
Minh cướp chính quyền.
Lúc trước nó đơn giản được hiểu là ngày Hồ chí Minh dùng
bạo lực như bọn trộm cướp, để cướp chính quyền từ tay của một chính phủ hợp pháp
của một nước đã thu hồi Độc Lập. Ngày nay, khi lý lịch cá nhân là người Tầu của
Hồ chí Minh từng bước bị nghi ngờ thành sáng tỏ, nó còn mang thêm một cái nghĩa
đau đớn khác nữa là, Hồ Quang và tập đoàn cộng sản theo Tàu đã cướp chính quyền
của Việt Nam, đẩy Việt Nam vào vòng nô lệ bành trướng phương bắc. Nếu đúng như
thế thì không còn gì bất hạnh hơn. Sự việc này đã diễn tiến như sau:
1.
Những sự kiện trước khi xảy ra ngày cướp chính quyền của Việt Nam.
-
Ngày 3-2-1930, một nhóm gồm 7, 8 người đã tập họp lại với nhau và thành lập
đảng cộng sản Đông Dương tại Hồng Kông, dưới sự chỉ đạo của cộng sản quốc tế,
trực tiếp là Nga và Tàu lãnh đạo, trách nhiệm.
Thiếu tá Hồ Quang (HCM) phục vụ trong Quân đội Nhân dân Giải phóng
Trung Cộng, tại quân khu Quảng Châu, Vũ Hán. Nguồn:Lưu trữ Quân ủy Trung ương
Trung Cộng.
- Một trong 8 người này vào năm 1938, xuất hiện trong vai thiếu tá
tình báo, phụ trách ngành điện báo thuộc Bát Lộ Quân trong quân đội nhân dân
giải phóng Trung cộng với lý lịch như sau: “ Sơ yếu lý lịch của Huguang (tức
c/t Hồ chí Minh) tại Lớp huấn luyện Nam Nhạc /thuộc tỉnh Hồ Nam. Năm 1939. Hồ
Quang 38 tuổi- Phụ trách điện đài – Quảng Đông – Thiếu tá – tốt nghiệp Đại học
Lĩnh Nam – Giáo viên trường Trung học. Biết ngoại ngữ, quốc ngữ. (ảnh 1, ảnh 2)
Nguồn: Lưu trữ Trung Quốc”. 胡光(即胡志明主席)1939年在湖南省南岳培训班的简历。 胡光—电台员—38岁—-广东—-少校 —-毕业于岭南大学——中学教师。会外语和国语 .
–
Thiếu tá Huguang vào địa giới Việt Nam lần đầu tiên vào ngày 28 tháng 01năm
1941. Đến tháng 8-1942 ông ta trở lại Trung quốc, bị bắt vì giấy tờ đã hết hạn.
Khi bị bắt Y khai tên là Hồ chí Minh. Đến tháng 9-1944 HCM trở lại Việt Nam và
cuối năm 1944 trở lại Côn Minh hoạt động cho tới đầu năm 1945 (Wikipedia).
-
Nhân cuộc tổng đình công tại Hà Nội đưa đến việc sụp đổ chính quyền của Việt
Nam lúc bấy giờ, Việt Minh đã cướp lấy chính quyền vào ngày 2-9-1945. Chính
ngày 2-9-1945, ngày này đã đóng một dấu ấn sâu sắc trong dòng lịch sử Việt Nam.
Nó đã làm thay đổi, đảo lộn dòng văn hóa nhân bản và đạo đức của xã hội Việt
Nam. Nó đã đưa dân tộc Việt Nam vừa thoát ách thực dân và phong kiến lại vội
vàng chìm vào ách nô lệ và thống trị toàn trị của cộng sản theo chân Tàu cộng.
Nó chính là ngày Việt Minh đã cướp đoạt toàn bộ di sản nhân quyền và nhân bản
của dân tộc Việt Nam.
2.
Những thành tích sau ngày Hồ chí Minh cướp được chính quyền của Việt Nam.
Trước
hết là cuộc thảm sát đồng bào Việt Nam trong mùa đấu tố với hơn 170 ngàn người
bị chặt đầu, bị chôn sống, và bị xử tử và toàn bộ tài sản của họ bị cưỡng đoạt.
Vào những ngày gần đây, người ngưòi kinh hoàng, rợn tóc gáy khi nhìn thấy những
hình ảnh của chiến tranh và của khủng bố được lưu truyền trên mạng. Từ đó đã
khơi nguồn cho việc người người lên án những hành vi gây tội ác man rợ này. Tuy
nhiên, nếu nhìn lại, những hình ảnh ấy thấm vào đâu, chẳng đáng là gì nếu đem
so sánh nó với những cảnh Hồ chí Minh chặt đầu, chôn sống, xử tử hơn 170 ngàn
đồng bào vô tội Việt Nam trong khoảng 1953-56. Ấy là chưa kể đến những cuộc
chém lén trước đó và trong chiến tranh.
Nó
không thể so sánh vì tội ác có tính man rợ phạm đến con người bằng cách nay hay
cách khác thì đều không được tha thứ. Tuy nhiên, ở một góc độ nào đó, tội ác
của khủng bố còn có chỗ để bào chữa là vì trong hoàn cảnh chiến tranh, hai bên
đang tranh dành chiến thắng nên không từ bỏ bất cứ những hành vi man rợ nào có
thể trấn áp đối phương. Nhưng trường hợp của Hồ chí Minh thì tuyệt đối không có
bất cứ một khe hở nào, dủ nhỏ, để bào chữa cho cái hành vi man rợ, không nhân
tính của Y.
Bởi vì, những người bị giết chết kia chỉ là dân thường, áo vải,
không phải là những người đối đầu với Y. Họ không hề tham gia bất cứ một công
tác nào chống lại Y. Hơn thế, còn có rất nhiều người đã đích thân, hay cho con
cái theo Việt Minh, theo kháng chiến từ buổi đầu và HCM đang là người lãnh đạo
của họ. Có thể nói, họ có nhiều công lao với đất nước.
Họ không phạm bất cứ một
lỗi nào để phải bị chặt đầu, bị chôn sống bị xử tử treo ngược. Họ bị giết chỉ
vì cái lòng man rợ và độc ác của HCM hơn là bất cứ một lý do nào khác. Bởi
chính Hồ chí Minh, sau vụ giết người này đã khoa tay múa chân, tự mãn tuyên bố
“Đây là một chiến thắng long trời lở đất”. Hỡi ơi! Giết dân, cướp của một cách
man rợ, độc ác như thế mà có thể bảo là một chiến thắng long trời lở đất được
ư? Đây là tiếng người hay tiếng ma? Có phải vì Y không có trong người dòng máu
Việt Nam, nên y không thể thương tiếc người Việt Nam.
Có phải vì Y mang trong
người dòng máu của Hán, Tống, Nguyên… nên Y đã lợi dụng thời cuộc gọi là cải
cách này để trả hận cho những Gò Đống Đa hay Chi Lăng xưa? Chưa ai có câu trả
lời khẳng định. Tuy nhiên, không thể tìm ra một lời tuyên bố nào bạc ác, bất
nhân như thế nữa. Ấy là chưa kể đến chuyện HCM còn là kẻ thâm độc ngoài sức
tưởng tưọng của con người khi y bắt chính thân nhân, kể cả vợ con trong nhà cho
đến họ hàng, lối xóm của nạn nhân, phải đứng ra chỉ mặt, kể vu khống cho nạn
nhân những cái tội mà họ chưa bao giờ biết đến! Nghe chưa xong thì nạn nhân đã
phải chết và người còn sống thì phải theo gương Y nói dối nhau mà sống!
Rồi
ngày nay, cái họa Tàu đã tràn khắp trên giang sơn Việt Nam bắt nguồn từ đâu?
Tại ông Tổng thống Diệm chăng? Hay do từ văn bản của Đặng xuân Khu viết lời kêu
gọi Việt Nam xin được làm chư hầu cho Trung Cộng vào năm 1951. Hay từ công hàm
bán nước của Phạm văn Đồng năm 1958. Hoặc giả, từ những lời khẳng định của Lê
Duẩn từng công bố ngay khi sang chầu Trung cộng là: “Cuộc chiến đấu này (tại
miền nam) là đánh cho Trung Cộng Liên Sô…”, “Chúng tôi còn kiên cường chiến
đấu, là vì phụ thuộc vào Mao chủ tịch! (1969)”. Ai hãnh diện, ai tự hào về
những hành vi man rợ của Hồ chí Minh, vì những bài viết, những lời tuyên bố của
Đồng, Chinh, Duẩn đây? Người Việt Nam ư? Không, không bao giờ! Như thế, tự nó
đã trả lời, ngày 2-9-1945 là ngày Hồ chí Minh cướp chính quyền của Việt Nam.
Sang
đến chyện bài báo nói về “những ngày viết tài liệu “tuyệt đối bí mật” của HCM.
Vũ Kỳ, viên thư ký riêng của Y viết: “Bác Hồ ngồi chăm chú viết. Vấn đề chắc đã
được suy gẫm từ lâu. Phòng làm việc trên nhà sàn càng yên tịnh…. Chính vào giờ
phút dó, bác đặt bút viết những dòng đầu tiên vào tài liệu” Tuyệt đối bí Mật”.
Tài liệu tuyệt đối bí mật là tài liệu nào đây? Có lẽ độc gỉa đã nhớ ra rồi. Đó
là bài “địa chủ ác ghê”.
Xin
cám ơn tác giả Vũ Kỳ đã xác minh rõ ràng sự kiện: “Bác Hồ ngồi chăm chú viết,
Vấn đề đã được suy gẫm từ lâu…” Thật ra điều ấy thì ai cũng biết. Bởỉ vì không
phải trong một ngày, một lúc mà HCM có thể đẻ ra được quá nhiều loại tội ác, đi
kèm với các con số khủng để vu khống cho bà Nguyễn thị Năm. Nhưng hẳn nhên là
phải qua qúa trình suy gẫm, tính toán từ cái bụng dạ bất luơng và vô đạo ấy mới
có thể đẻ ra được những loại tội này để vu khống cho một người đàn bà đã cưu
mang rất nhiều cán bộ cao cấp của Việt Minh cũng như của cộng sản, HCM viết:
“………
Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con* và mấy tên lâu la đã:
- Giết chết 14 nông dân.
- Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.
- Giết chết 14 nông dân.
- Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.
- Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người – năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người.
- Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân – Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.
- Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.
Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào”
C.B… 21-7-1953.
*Hai
người con của bà đều là sỹ quan cấp tá trong quân đội Việt Minh.
Viết
kiểu ngậm máu độc phun người như thế thì buộc HCM phải ký tên bằng cách viết
tắt và dùng chữ lạ C.B. Xưa nay, những kẻ đại gian đại ác luôn phải tìm cách
dấu mặt, dấu tông tích của mình. Chỉ phiền là Ông Trời bất dung gian nên cái
chữ viết tắt dấu mặt kia, tưởng là không ai biết, ai ngờ lại được chính ủy ban
nghiên cứu tiểu sử của Hồ hãnh diện đưa vào trong danh sách “những cái tên, bút
hiệu, bút danh của bác”!
Từ đó, nó đã làm cho mọi người bừng tỉnh, nhìn ra được
cái mặt thật nham hiểm, đểu cáng của bác! Thật chả trách ai được. Tự làm, tự
chịu. Hơn thế, Công lý luôn soi dọi vào mọi nơi gian dối. Bằng chứng là, HCM đã
quyết dấu trọn tung tích của mình khi viết di chúc là muốn được hỏa táng, rồi
đem tro thả xuống sông để cho biệt tăm biệt tích, không còn một di tích nào về
sau. Ai ngờ, đảng CS thương bác thành hại bác. Nay cái xác nằm kia thì sớm muộn
gì nó cũng bị đem ra mà DNA trả lời cho công luận. Khi ấy thì hỡi ơi. Khéo mà
Tầu ơi là… Tàu!
Nay
nhân ngày này, nếu đọc, gẫm nhìn lại những trang sử mà dấu mực vẫn chưa khô,
nhìn ở dưới bất cứ một góc độ nào, mọi người đều thấy rằng: Ngày 2-9-1945, quả
thật là ngày HCM và tập đoàn Việt Minh đã cướp đoạt lấy chính quyền của Việt
Nam. Đó là ngày Việt Minh đã cướp đi nền Độc Lập của đất nước. Cướp đi nhiều
mạng sống và cuộc sống tươi đẹp của người dân Việt Nam.
Cưóp đi Tự Do, Nhân
Quyền của người dân. Chúng đã cướp đi nền Công Lý, Đạo Hạnh của xã hội. Rồi
thay vào đó là một xã hội đổ đốn trong nô lệ cho cộng sản Tàu, Nga. Từ đó, Tổ
Quốc Việt Nam mất Độc Lập, phần bản thân lãnh đạo đảng và nhà nưóc CSVN thì
hoàn toàn sống lệ thuộc vào những ân huệ Xin – Cho từ Tàu cộng. Bắt qùy gối bái
lạy, phải qùy gối bái lạy. Bảo đứng cúi mình, không dám ngửa mặt lên! Trong
nước thì người dân mất Tự Do, mất Nhân Quyền. Xã hội không còn Công Lý. Với
những thành tích vĩ đại như vậy, ngày 2-9-1945 lại trở thành ngày quốc khánh,
ngày vui mừng, ngày đổi mới của một dân tộc như Việt Nam hay sao? Có chăng đây
chỉ là chuyện diễu một thời!
Như
thế, chúng ta, người Việt Nam yêu nước, thương nòi, chỉ còn duy nhất một con
đường để đi là: Hãy đứng dậy, nắm lấy tay nhau, đi theo bước chân của tiền nhân
ta. Trảm kẻ nội thù diệt xâm lăng. Mở lại một trang sử mới cho đất nước, tạo
nên một ngày mới cho Dân Tộc. Ở đó Việt Nam là một Quốc gia trường tồn trong
Độc Lập. Ở đó người dân có Tự Do, có sinh hoạt Dân Chủ. Dân chủ không phải là
một hạnh phúc vật chất, nhưng là một phương tiện để đưa đất nước và con người
thăng tiến trong những sinh hoạt chính trị, xã hội với mục đích đem lại phúc
lợi cho người dân.
Ở đó mọi giá trị về đạo đức, luân lý của xã hội, nhân phẩm
của con ngưòi và tôn nghiêm linh thánh của Tôn giáo phải được tôn trọng. Quyền
bình đẳng của con người, Quyền tư hữu của tư nhân, của tập thể, của tư cách
pháp nhân được luật pháp bảo trợ. Ở đó có Công Lý ngự trị. Đó mới thật là một ngày
vui mừng, một ngày mới, một ngày Quốc Khánh của chúng ta.
9-2014
© Bảo
Giang
No comments:
Post a Comment
Thanks