Tư
duy tập thể
CHỌN “SIÊU QUYỀN LỰC”
LOẠI NÀO LÀ
TỐT NHẤT?
(Tài
liệu gối đầu giường của các lãnh đạo trẻ)
Nhà Văn hóa khởi
nghiệp mới Việt nam
Hà
Nội, tháng 4, 2016
Kính gửi Tổng thống
Obama!
Chuyến đến thăm Việt
Nam của Tổng thống Obama là kết quả tất yếu của những hiểu biết Văn minh của
Nhân loại, của Vị trí đứng đầu thế giới của Hoa Kỳ. Phần khá lớn những NHẦM
LẪN, những SAI SÓT mấy thế kỷ nay của Loài người vẫn còn hiển hiện trên Đất
nước Việt Nam vô vàn đau thương. Ngay cả những hành động gọi là SAI TRÁI, VI
PHẠM PHÁP LUẬT của Việt Nam và Quốc tế hiện nay cũng là hệ quả và chỉ dấu cụ
thể sự tồn tại của những NHẦM LẪN và SAI SÓT nói trên.
Tôi xin kính gửi Tổng
thống tài liệu sau đây ghi ngắn gọn nhất những gì nhân dân Việt Nam, Chính phủ
Việt Nam và Đảng CSVN rất cần lưu ý vận dụng cho các hoạt động hiện nay của
mình. Tôi cũng rất mong Tông thống cho dịch và gửi cho những ai, đặc biệt là
các Vị nghị sĩ Hoa Kỳ vẫn chưa hiểu rõ mọi vấn đề tại Việt Nam, cũng như những
gì mà Tổng thống đã và đang dẫn đầu trong việc nối lại mối bang giao HỮU NGHỊ
TỐT ĐẸP đáng lẽ đã có từ năm 1945 giữa NHÂN DÂN VIỆT NAM anh hùng và NHÂN DÂN
HOA KỲ vĩ đại.
Xin gửi Tổng thống
lời chào rất trân trọng!
|
Hà Nội, ngày 14, tháng 5 năm 2016
Vũ Duy Phú
|
Kính gửi Văn
phòng TƯ Đảng và Văn phòng Chính phủ
Xin
báo cáo các Đ/C việc làm có suy nghĩ chu đáo cẩn thận của tôi, tuy hơi muộn,
trong thư điện tử trên đây. Xin gửi để các Đ/C và đề nghị các Đ/C báo cáo và chuyển
thư gửi Obama nói trên cho "Tứ trụ Triều đình" để các Đ/C ấy biết,
thuận tiện hơn cho cuộc gặp Việt - Mỹ sắp tới.
Kính thư!
Tìm
lời giải tốt nhất cho Việt Nam
Tâm
niệm của các cán bộ lãnh đạo trẻ
Tất cả những gì đã xẩy ra trên đất Việt Nam suốt gần
một thế kỷ vừa qua nói lên điều gì ?
Nói lên rằng, Việt Nam là nạn nhân của các thế
lực và của những con người tham lam, độc
ác, tàn bạo trên thế gian. Nếu họ không biết hổi hận, tất yếu luật Trời sẽ
trừng phạt họ đích đáng. Việt Nam, những nạn nhân, lẽ đương nhiên Trời Phật có
mắt, và cả các bậc Thánh nhân, các Anh hùng liệt sỹ . . .sẽ mở đường dẫn lối và
cứu nhân độ thế. Xin hãy lần lượt đọc các bài được tuyển chọn giới thiệu trong
tập tài liệu nhỏ này.
Kính chào các nhà
lãnh đạo trẻ
Việt Nam hiện đang
quyết tâm hội nhập đầy đủ toàn diện với thế giới văn minh.
Trải
qua bao dằn vặt và một quá trình dài thuyết phục lẫn nhau khá gay go, bền bỉ,
nay dường như ba bề bốn bên đều nhất trí là phải “Quyết tâm thay đổi toàn diện Đất nước”, và bởi vì, cuối cùng các nước tiến bộ đã nhận ra
rằng nhân tố quyết định nhất để một đất
nước phát triển thuận lợi, nhanh chóng, chính là thể chế văn minh tiến bộ, vì
vậy Đảng ta đã “Quyết tâm thay đổi nốt
cả thể chế chính trị” để có thể hòa nhịp với việc đã đổi mới các lĩnh vực
khác của xã hội, và hội nhập đồng bộ với Thế giới văn minh trên tinh thần trước mắt vẫn tôn trọng sự chủ trì của Đảng CSVN.
Nay dường như về thực chất VN ta đang rất
mềm dẻo thực hiện đường lối của Đảng CS “Thay đổi thể chế chính trị như thế nào để đất nước hòa bình, ổn định,
tôn trọng luật pháp, xã hội trở lại lành mạnh hơn, phát triển nhanh và vững
chắc hơn, đồng thời đảm bảo được nhiệm vụ bảo vệ độc lập toàn vẹn đất nước, từ
đó tạo nền móng vững chắc để phát triển văn minh tiếp”. Hưởng ứng lời kêu
gọi góp ý xây dựng của Đảng CS, sau đây xin giới thiệu tuyển tập những suy tư
và kiến nghị (Tư duy tập thể) liên quan đến quốc tế và trong nước, rất cần để các cán bộ lãnh đạo trẻ mới nhận
nhiệm vụ trước Nhân dân tham khảo bổ sung hiểu biết và sử lý vận dụng trong
công việc.
Vũ
Duy Phú (*)
Tuyển chọn và giới thiệu
(*)
Tiến sĩ ngành Điện tử tại
Viện
hàn lâm KH Hungary; người
đồng
sáng lập Hội Vô tuyến điện tử VN
(REV);
người sáng lập Hiệp hội Doanh
nghiệp
Điện tử - Tin học Việt nam (VEIA),
Viện
Những vấn đề Phát triển VN(VIDS),
và
Diễn đàn Lý luận Phát triển (FODS).
Phần I:
Nhìn ra toàn cầu
Bài
1:
Tất cả mọi “Siêu quyền lực” của các
nước lớn
hãy tỉnh ngộ lại
(Kiến
nghị này đã được công khai kính gửi đến
Tổng
thư ký LHQ,
lãnh đạo tất cả các nước cùng nhân dân toàn
hành
tinh từ khi xẩy ra hiện tượng Ukraine)
Loài người dứt khoát có thể sống
hòa bình hạnh phúc nếu biết nghe theo tiếng gọi của trái tim nhân đạo!
Những
sự kiện xấu đang diễn ra trên thế giới chứng tỏ Loài người vẫn tiếp tục phạm
vào những sai lầm lớn. Chính sự ngạo mạn, đi cùng sự kém minh triết và phi nhân
đạo của những kẻ chiến thắng nên đã cố ý hoặc vô tình tạo ra chủ nghĩa bành trướng
bá quyền các kiểu, chủ nghĩa phát xít, tệ sùng bái cá nhân, các căn bệnh “cực
đoan – chia rẽ” trước đây và chủ nghĩa khủng bố, chủ nghĩa bành trướng bá quyền
hiện đại ngày nay. Tất cả dường như đang muốn tàn phá Trái Đất và tiêu diệt dần
mòn Loài người. Muốn làm rõ nguyên nhân và tìm giải pháp khắc phục, trước hết ta hãy xem, Loài người đã và đang
phạm những sai lầm cụ thể nào?
Thứ nhất là về thể chế chính trị, Loài người luôn giao động giữa 2 cực đoan, vượt quá
những cái “ngưỡng an toàn” mà bên thua còn có thể chịu đựng được: Hoặc
là quá lạm dụng tự do dân chủ (thậm chí tự do cạnh tranh bóc lột hết cỡ,
vô đạo đức, thất nhân tâm, như chủ thuyết tự do mới), hoặc là tập trung
chuyên chế mù quáng (thậm chí trở thành độc ác phát xít, khi các nước độc
tài đã lớn mạnh hoặc bị đe dọa sụp đổ). Hai thái cực này đã từng lần lượt thay
thế nhau và luôn luôn đối đầu gay gắt chủ yếu vì lợi ích cá nhân hay dân tộc
cực đoan hẹp hòi.
Thứ
hai là kiên định
nguyên tắc mạnh được, yếu thua,
thực chất là “Luật rừng”, bỏ qua tính NGƯỜI từ bi bác ái, nhân đạo, bên thắng
ngạo mạn và cường bạo vượt quá cái giới hạn (cái ngưỡng an toàn) mà bên thua có thể chịu đựng được, dẫn đến tình
trạng đối đầu sung đột “một mất một còn”, dù thậm chí bề ngoài có thể vẫn bắt
tay nhau hữu nghị, hòa hoãn, mềm dẻo . . .
Thứ
ba là lẫn lộn các học thuyết quan trọng nhất,
trong đó rõ nhất là học thuyết Mác – Lê (mục tiêu đẹp đẽ, nhưng ảo tưởng; biện
pháp là Chia rẽ và Cực đoan, tàn bạo)
với học thuyết Hồ Chí Minh (mà cái gốc là Đoàn
kết, tâm phúc và Sáng tạo) (Xin tham khảo tài liệu của Viện
SENA, 35, Điện Biên Phủ, Hà Nội).
Thứ
tư là quá thiên về
tiến hóa phát triển số lượng,
bỏ qua hướng phát triển chất lượng
(thậm chí nhắm mắt để cho chất lượng cuộc sống số đông trở nên tồi tệ, nó bào
mòn, phá hoại trở lại chất lượng của chính ngay mọi thiểu số quyền lực). Đó là
do: Lòng tham không đáy (Đã giầu “nứt đố, đổ vách” vẫn không thấy đủ; Đó
là do có lòng vị kỷ quá cao, không kiềm chế được lòng tham, hoặc tư duy chiến
lược có sai lầm.
Thứ
năm là bị lôi cuốn
quá mạnh về hướng phát triển vật chất
đơn thuần, lãng quên, thậm chí phá hoại phát triển tinh thần (phá hoại cuộc sống có văn hóa, tính
nhân văn, lòng nhân đạo). Nói cách khác: Luôn bị lôi cuốn rất lệch theo hướng
phát triển Trí tuệ lý trí (IQ, KHCN đơn thuần), quá lơ là hướng phát triển Trí
tuệ xúc cảm (IE, đạo đức, tâm linh).
Tổng
hợp lại:
Nguyên nhân chính là Loài người còn vừa quá nhầm lẫn, lại vừa
rất sai lầm, chưa nhận ra chính mình đang tiêu diệt mình, đang chịu để có sự vi
phạm Nhân quyền bành trướng xâm lược lan
ra tầm mức thế giới.
Vậy để sửa sai, nên
thế nào?
Trên
thế giới đã có những nhà hiền triết nói rất rõ rồi:
* Đức Phật Thích Ca đã nói: “Kẻ thù lớn nhất của mỗi đời
người là chính mình” (tất cả lỗi lầm tai họa đều bắt nguồn đầu tiên từ chính
con người, từ bản thân mình, dù vô
tình), “Hãy tinh tấn (minh triết) để tự thoát khỏi khổ đau”;
* Platon
cũng nói: “Điều cao cả nhất của cuộc sống là học làm người”, “Học để biết cái điều mà con người phải tìm
đến” (chẳng hạn tìm đến sự minh triết, cần bằng, hài hòa, lòng nhân đạo, biết
kiềm chế và các bên cùng thắng);
* Sau
mấy chục năm đi tìm đường cứu nước, đã sống và làm việc tại các thuộc địa, tìm hiểu sự thật tại các trung tâm TBCN
và CSCN lớn nhất thế giới, tiếp súc với đủ các loại người, từ những nhân vật có
tên tuổi trên thế giới, đến anh công nhân làm việc trên boong tầu, hoặc dưới
tầng hầm nhà hàng, nên có cái khác với hầu hết tất cả những lãnh đạo lớn khác
trên thế giới, Hồ Chí Minh đã tiếp thu lòng Từ bi của Phật Thích Ca, tính Bác
ái của Chúa Giêsu, phép Biện chứng của Kark Mac, chủ nghĩa Tam dân (Dân chủ,
Dân quyền và Dân sinh) của Tôn Trung Sơn, Hồ Chí Minh đã nhận ra “Kẻ thù lớn
nhất của mỗi đời người là chính mình” và cần phải “Học để biết cái điều mà con
người phải tìm đến”, nên Người đã nói: “Nếu các Vị ấy mà sống lại, họ sẽ là
những người bạn tốt của nhau, còn tôi xin nguyện là người học trò của các Vị
ấy”. Vì vậy, cuối cùng, Hồ Chí Minh đã “Học được cái điều mà con người phải tìm
đến” là “Đoàn kết, đại đoàn kết. Trân
trọng, liên kết, thống nhất các mặt khác biệt, kể cả đối lập, để thực hiện mục
tiêu chung: Hòa bình, Độc lập,Tự do, Dân chủ, Bình đẳng và Hạnh phúc”. “Trong
khi cần đoàn kết để thực hiện mục tiêu chung mà cứ kêu gọi đấu tranh giai cấp
(cứ trừ khử lẫn nhau) là một điều ngu ngốc” . . . Hồ Chí Minh càng về sau này gần như đã hoàn toàn không chấp nhận Chủ
nghĩa Mác – Lê. Tóm lại Hồ Chí Minh đã đưa ra một nội dung lý luận khái
quát cho Loài người tham khảo là “Đoàn kết – Sáng tạo”. Tuy nhiên trước thế kỷ
XXI, Hồ Chí Minh đã là thiểu số thảm hại,
kể cả trên đất Việt Nam, ngay giữa các cộng sự của Ngưởi và trên toàn thế giới,
bao gồm cả TBCN và CSCN, đều chưa đủ minh triết để nhận ra những chân lý tổng
quát mới mẻ này (Chúng ta không nên tin vào mọi kịch bản bịa đặt như thật . .
hòng phá hoại thành công của sự nghiệp giải phóng dân tộc của nhân dân ta, cố
tình hạ thấp uy tín sáng ngời của Hồ Chí Minh, một con người nhỏ bé ở một đất
nước bé nhỏ, mà lại “dám” có được sự kính trọng của Nhân dân thế giới).
* Cụ
thể hóa ra như sau:
CON NGƯỜI và cả LOÀI
NGƯỜI cần định dạng lại các khái niệm rất thực tế, không nhầm lẫn và ảo tưởng: Thế nào là HẠNH PHÚC, SUNG SƯỚNG, THÔNG
MINH, TÀI BA; thế nào là DÂN TỘC ANH
HÙNG, ĐẤT NƯỚC VĨ ĐẠI, SIÊU QUYỀN LỰC có TRÍ TUỆ . . .để cùng nhau TỒN TẠI
ĐƯỢC TRONG HÒA BÌNH và VĂN MINH;
1/
Hãy chắt lọc những điều tốt, loại bỏ những điều xấu của cả CNTB lẫn của CNXH,
trong đó đảm bảo cạnh tranh tự do dân chủ trong công bằng bình đẳng xã
hội tuân theo pháp luật, giữ gìn Tâm Phúc, điều tiết phát triển cân đối hài hòa
giữa Tri thức lý trí (IQ) và Tri thức xúc cảm .(IE) . .
2/
Loại bỏ triết lý Thắng – Thua, thực hiện ở mọi nơi, mọi lúc triết lý “Các bên
cùng Thắng” trên cơ sở luật pháp
quốc tế, lòng nhân đạo phổ quát và mọi đối tượng được thụ hưởng công bằng bình
đẳng dựa trên kết quả đóng góp công và của có thực của mỗi bên.
3/
Từ bỏ học thuyết Mác – Lê (Chia rẽ - Cực đoan).Phổ cập tư tưởng đạo đức Hồ Chí
Minh (Đoàn kết – Sáng tạo).
4/ Nếu
các nước phát triển sau muốn vượt phương Tây hiện nay, thì không thể lặp lại
con đường sai lầm trước kia mà phương Tây đã trải qua (như TQ của Mao
Trạch Đông và Tập Cận Bình đang làm (xin xem thêm ở các phần sau), dù có thay
đổi về hình thức bề ngoài với nhiều mưu cao kế sâu hơn). Còn nếu phương Tây muốn giữ
vững ngọn cờ dẫn đầu thế giới văn minh của mình, thì không thể vẫn cực đoan
(dân chủ, cạnh tranh quá trớn) như kiểu cũ, như đã làm từ hôm nay trở
về trước, mà cần thông minh, sáng tạo chuyển thật mạnh, thật dũng cảm, thật bản
chất, như lời răn của các tiền bối của Loài người, như là/ và có thể theo kịp –
tương ứng với - những thứ tuyệt diệu mà họ đã sáng tạo ra bởi IQ cao trong công
nghệ thông tin và các kỹ thuật cao cấp khác của họ, (và đã từng vô tình “thật
thà” khờ khạo giúp cho phần thế giới còn lạc hậu lâu nay đang vận dụng cho mục
tiêu còn rất lạc hậu, thậm chí rất dã man của thế giới còn lạc hậu này).Cuối
cùng, xin xem điểm 5 sau đây.
5/ Chừng nào Thế giới đã
“phẳng”, hội nhập Toàn cầu (bởi đã có InterNet và máy bay tốc độ âm thanh và
còn nhanh hơn thế) nên đã trở thành “một ngôi Làng”, thì ta nên sớm tiến
tới thành lập hệ thống pháp quyền toàn cầu để tạo dựng cộng đồng
hòa bình dân chủ hạnh phúc nhằm mục tiêu toàn Nhân loại thế kỷ XXI: không
phải là “dùng mọi mưu mẹo, thủ đoạn nham hiểm xấu xa tàn sát nhau để sâu xé cái
bánh Trái Đất đã có”, mà chính là “làm cho cái bánh Trái Đất to hơn để
chia nhau hợp lý hơn”. Sau khi, hoặc đồng thời với, việc dọn dẹp vứt đi các
rác rưởi, xây dựng lại Hành tinh xanh, toàn Nhân loại sẽ hòa bình cùng
vận dụng các Trí tuệ IQ cao và Tri tuệ IE minh triết hơn để tiến nhanh vào
Vũ trụ.
Toàn thế giới hãy sớm tỉnh ngộ lại, từ bỏ
những thứ “cũ kỹ hư hỏng” và cương quyết ra tay dành lấy những gì “mới mẻ tốt
tươi”. Mỹ hiện vẫn đang đứng đầu toàn cầu, nên Mỹ cần “thức tỉnh” lại trước
tiên, hãy chủ động kêu gọi trước hết các nước lớn phải thừa nhận những chân lý
hiển nhiên nói trên và ngồi lại bàn cách triển khai. Liên hiệp quốc cần nhận rõ
vai trò là bà đỡ đón nhận thế giới mới kiểu mới này.
Bài
2:
Nạn khủng bố: Một thử thách
về tầm nhìn và lòng nhân đạo
Karen
Sacnadarốp, một nhà văn hóa nổi danh của nước Nga, vừa cho ra đời một bộ phim
nói về Nạn khủng bố, đã nói: ‘Rõ ràng, cơ sở của nạn khủng bố bao giờ cũng là
vấn đề thực tế nào đó – hoặc là những
vấn đề xã hội, hoặc là những vấn đề dân tộc.. . . Chỉ những nguyên nhân rất
nghiêm trọng nào đó mới có thể buộc một thanh niên đeo bom trên người để tự sát
và giết những người khác. Dùng sức mạnh diệt nạn khủng bố là rất quan
trọng.Song đó không phải là biện pháp duy nhất. Nếu không loại trừ tận gốc những nguyên nhân thực tế vốn là cơ sở nạn
khủng bố thì vấn đề còn nằm sâu trong xã hội”. Trong bản Kiến nghị lên Liên
Hiệp Quốc ngày 9 tháng 4, 2015 của một trí thức Việt Nam với đầu đề: “Siêu quyền lực của các nước lớn trên thế
giới hãy tỉnh ngộ lại” có đoạn viết: “ . . .thế giới văn minh từ lâu đã kích
thích sự cạnh tranh khốc liệt đến mức vô tình tạo ra sự phân liệt giầu nghèo và
bất công vượt quá cái ngưỡng an toàn
(mà bên thua còn có thể chịu đựng được)
. . .” (Nay chủ nghĩa bành trướng bá quyền Đại hán lại đang lặp lại tình hình
này). Theo tác giả này, nguyên nhân xuất hiện nạn khủng bố trên thế giới, ngoài
những vấn đề xã hội, hay những vấn
đề dân
tộc, còn có vấn đề tôn giáo cực đoan
và thể chế chính trị sai lầm và nữa.
Đúng
như Karen đã nói: “Dùng vũ lực để đấu tranh với nạn khủng bố là rất quan trọng”
bởi đứng trước một kẻ cầm súng định giết “anh”, thì đương nhiên, ngay lập tức
“anh” phải chống lại, thậm chí phải hạ gục ngay kẻ giết người. Nhưng “Đó không
phải là biện pháp duy nhất”. Quả vậy. Nạn khủng bố đã xuất hiện và kéo dài trên
thế giới, rõ nhất là ở Châu Âu, Châu Mỹ . . .từ mấy năm nay. Vậy ngay sau khi
bắt kẻ khủng bố phải hạ súng xuống, thậm chí tiêu diệt chúng, thì Thế giới nên
làm gì thêm để nạn khủng bố không thể
hồi sinh, hoặc xẩy ra những dạng mới khác nữa?
Đây
là biểu hiện ra bên ngoài của những sai lầm mang tính thiếu minh triết của Loài
người trong quá trình phát triển tiến lên và trưởng thành. Hãy nghĩ lại xem:
Các vua chúa phong kiến khi đã độc tài, quân phiệt vượt quá cái ngưỡng an toàn
nên mới xuất hiện cách mạng tư sản thế giới, bắt đầu ở Châu Âu. Chủ nghĩa tư
bản (giai đoạn Tiền tư bản) bóc lột công nhân quá thậm tệ, tàn ác vượt quá cái ngưỡng an toàn nên mới
xuất hiện biểu tình, lãn công, đình công, phá hoại máy móc, mới xuất hiện tư
duy “cộng sản” của ông Các Mác (người Đức), sau đó mới sinh ra Chủ nghĩa Mác –
Lê tại Châu Âu. Chủ nghĩa thực dân, chủ nghĩa phát xít trên thế giới cũng đã bị
chống trả kịch liệt vì chúng đã hành động rất sai lầm dã man, vượt quá cái ngưỡng an toàn, nên đã bị
thế giới xúm vào tiêu diệt. Chủ nghĩa Mác – Lê, chủ nghĩa Xã hội kiểu Stalin
khi đã quá cực đoan, độc tài chuyên chế rất mất dân chủ vượt quá cái ngưỡng an toàn nên đã đẩy đất nước Liên Xô từ một xã
hội hùng mạnh loại nhất nhì thế giới rất mau chóng trở nên thoái hóa, suy tàn,
mới sinh mâu thuẫn nội bộ to lớn tự gây ra đổ vỡ tan tành. Bây giờ Chủ nghĩa
Dân tộc bành trướng Trung Hoa đã hồi sinh và đang hành động rất vô nhân đạo,
mất hết lý trí, sắp sửa vượt quá cái ngưỡng an toàn. . .nên cũng
đang đứng trước mối nguy mà ai cũng thấy.
Mọi
hành động “phát triển” từ xa xưa cho đến nay của Loài người, nếu chỉ dùng “cơ
bắp”, vũ lực, cạy mạnh ức hiếp yếu, lấy lòng tham dụ dỗ nhân dân, lấy mưu mẹo
lừa dối người khác . . . thì lúc đầu có thể nhân dân chịu đựng, thậm chí nghe
theo, nhưng sau đó, “cái kim nằm trong bọc, tất chẳng chóng thì chầy, sẽ phải
lòi ra”, nên cuối cùng . . . đều bị Loài người chống lại, và những kẻ sai lầm
đều bị thua cuộc.
Người
thắng cuộc là người trước tiên đã nhìn ra điều đó, tức đã sớm nhìn ra cái ngưỡng an
toàn (đồng nghĩa với đã nhìn ra sự bế tắc của lịch sử). Nhưng sở dĩ sự
“thắng cuộc” đó không kéo dài, vì tình hình thế giới, điều kiện, quan hệ xã hội
và quốc tế thường rất mau chóng thay đổi, đã chuyển sang một thời kỳ mới, thậm
chí mới lạ hẳn, nên lại có thể xuất hiện những SỰ U MÊ KHÁC, SỰ ĐIÊN RỒ MỚI, do
đó lại cần có những thử nghiệm mới và những tư duy mới để KHẮC PHỤC, thậm chí
TRỪNG TRỊ lại những SỰ ĐIÊN RỒ mới nẩy sinh này.….
Trên
thế giới, có một trong những sức mạnh lý trí cực lớn, đó là lòng tin tôn giáo.
Nên nếu lòng tin ấy mà bị cản trở, gây khó khăn, thậm chí bị chế nhạo, báng bổ
(trực tiếp, dựa trên tự do “không giới hạn”, vượt cái ngưỡng an toàn cần thiết), thì những hậu quả do các tôn
giáo tạo ra khi lòng tin và sự “tự trọng” của họ bị xúc phạm, cũng khá lớn. Ta
đã biết nhiều nhà khoa học trên thế giới đã bị giết hại tàn bạo vì đã dám chống
lại lòng tin tôn giáo. Ngày nay tại một số nơi (chỉ một số nơi, một số người)
lòng tin u mê cuồng nộ tôn giáo mang theo những sai lầm cực đoan mang tầm thế
kỷ đã tạo ra những làn sóng bất bình xã hội và dân tộc đang làm đảo lộn những
trật tự êm đẹp trên thế giới.
Vì
vậy, “Dùng sức mạnh để đấu tranh với nạn
khủng bố là rất quan trọng.Song đó không phải là biện pháp duy nhất. Nếu không
loại trừ tận gốc những nguyên nhân thực tế vốn là cơ sở tạo ra nạn khủng bố thì
vấn đề khủng bố đó còn nằm sâu trong xã hội” (Karen Sacradarop).
Trên đây đã điểm lại những
nguyên nhân thực tế tạo ra nạn khủng bố theo nghĩa chung chung nhất. Nay thế
giới văn minh nên đi sâu trực tiếp vào
nguyên nhân của những nạn khủng bố cụ thể, theo nghĩa đen của nó, đang xẩy
ra ở trên thế giới.
Việc
này rất khó và phức tạp. Thủ phạm là những kẻ do nguyên nhân khách quan chủ quan; cũ từ xa xưa, lâu đời, hoặc mới mẻ;
trực tiếp hoặc dán tiếp; vô tình nhầm lẫn hay cố ý nào đó đã bị thua thiệt
trở nên hèn yếu . . .nên khi bị kích động, bị làm nhục theo cách nào đó theo
như họ cảm nhận được và đã . . .”vượt quá cái ngưỡng an toàn” nào đó, nên buộc
họ phải vùng lên “chết thôi”, bất cần đời . . .
Trong
mọi cuộc đụng độ thông thường, như một lẽ tự nhiên, để hòa giải, thường cần nhờ
đến nhân vật thứ ba khách quan, chân thành, nhân đạo, sáng suốt, xây dựng, có
đủ lực và được tín nhiệm. Trong trường hợp của nạn khủng bố quốc tế tệ hại hiện
nay thì, đương nhiên cùng với những biện pháp chống trả kịp thời, rất nên có
một tập thể TRUNG GIAN CỦA THẾ GIỚI khách quan cùng giúp tìm giải pháp hòa
bình, nhân đạo, hợp tình hợp lý (kể cả về tổng hiệu quả chi phí kinh tế thiết
thực) để bình tĩnh giải quyết tận GỐC tránh lại bị tiếp tục NHẦM LẪN lần nữa.
Tập
thể Siêu Quyền Lực ấy nên do Liên Hiệp Quốc kịp thời nhanh chóng
đứng ra tập hợp các bên và trực tiếp chủ trì để giải quyết tận gốc.
Rất hy vọng
Liên hiệp quốc, các nước đang lâm nạn và các quốc gia liên quan sẽ hưởng ứng
lời đề xướng này của chúng tôi ./.
Nơi nhận: Tổng thư ký Liên hiệp quốc, Lãnh
đạo Việt Nam, Lãnh đạo các cường quốc trên thế giới, lãnh đạo các quốc gia liên
quan nạn khủng bố hiện nay. Kính nhờ cựu Đại sứ Đinh Hoàng Thắng và Bộ ngoại
giao VN chuyển giúp.
Bài 3
Nhìn
từ đỉnh cao thời đại
Tiếp tục bàn về những nguyên nhân
của
sự NHẦM LẪN trên thế giới.
Ai cũng biết là Hoa Kỳ
đang cố gắng duy trì vị trí đứng đầu thế giới của mình. Còn Trung Quốc thì bắt
đầu ngay từ thời Mao Trạch Đông đã có chủ đích vươn lên thế chân Hoa Kỳ, thống
trị thế giới. Còn lịch sử đã diễn ra: Không nước nào đứng đầu thế giới được
mãi, các nước hùng mạnh trong từng thời kỳ sẽ
lần lượt thay thế nhau chiếm giữ vị trí quan trọng này. Điều đó đã làm cho
nhiều người tin là Trung Quốc chắc chắn sẽ thực hiện được ý đồ của Mao Trạch
Đông. Do đó, tuy không nói ra cụ thể như vậy, nhưng trong thâm tâm nhiều người,
tư duy ấy đã ảnh hưởng rất lớn đến các quyết sách của lãnh đạo nhiều nước. Còn
đối với một số nước nhỏ yếu, thi vẫn bị cái “Đại cục” , hay “Giấc mộng
Trung hoa” nó làm mờ mắt, do đó, tuy vẫn căm ghét cái thói tham tàn dã man
của CN Đại Hán, nhưng vẫn đành phải tin và theo TQ là một chuyện cũng dễ
hiểu.Vậy điều đó đúng sai như thế nào?
Đầu
tiên ta nên phân tích về mặt kinh tế,
vì đó là cơ sở vật chất của mọi vấn đề.
Đầu tháng 5
năm nay, Ngân hàng thế giới (WB) và Quỹ tiền tệ quốc tế (IMF) cho
rằng GDP nếu tính theo “Sức mua” (Purchasing power parity – PPP hay ICP)
thì năm 2014 kinh tế Trung Quốc vượt Mỹ trở thành thực thể kinh tế
lớn nhất thế giới. Ngày 28/9/2014, tờ “Thời báo Thụy Sĩ” cũng xác
nhận đánh giá này. Mười ba năm trước đây, Trung Quốc đã vượt Nhật
Bản trở thành thực thể kinh tế lớn thứ hai toàn cầu sau Mỹ. Bốn năm
trước đây, Trung Quốc đã vượt nước Đức trở thành nước xuất khẩu lớn
nhất thế giới. Cuối tháng 9/2014 vừa qua, WB và IMF đã tính toán GDP
theo hai cách, một là theo giá trị GDP danh nghĩa, tức GDP vẫn tính
theo tiêu chí thông thường hiện nay thì phải mấy năm nữa, kinh tế Trung
Quốc mới đuổi kịp kinh tế Mỹ. Nhưng nếu tính theo Sức mua (PPP) thì
năm 2014 kinh tế Trung Quốc đã vượt kinh tế Mỹ trở thành thực thể kinh
tế hàng đầu thế giới. Điều đó là dễ hiểu: 1,4 tỷ dân chắc chắn, dù có kém
cỏi, cũng không thể sản xúât ra ít sản phẩm hơn 2 trăm triệu dân.
Xét trong quá trình lịch sử
phát triển kinh tế thế giới, từ Đời Nhà Đường (618-907) là thời kỳ
thịnh trị ở Trung Quốc và được gọi là “Đại Đường thịnh thế”, Kinh tế Trung
Quốc đã phát triển mạnh mẽ, có thực lực lớn nên đã mở rộng giao lưu ra các nước.
Năm 820, GDP của Nhà Đường tới 34,8 tỉ USD, chiếm 58% tổng GDP của thế
giới, trong khi của Ấn Độ chỉ có 4,2 tỉ, chiếm 7% , GDP của Anh và Pháp chỉ có
800 triệu USD, chiếm 1,38% GDP thế giới. Kinh tế phát triển mạnh mẽ, giao
lưu mở rộng và người dân Trung Quốc đổ ra nước ngoài định cư, buôn bán
và tại rất nhiều nước họ đã lập ra những khu phố riêng của mình gọi
là “Đường nhân phố”, sau này gọi là các “Phố Tầu”).
Tới Thế kỷ thứ 13 – 14, kinh tế
Trung Quốc vẫn đứng đầu thế giới. Nhưng bắt đầu từ nhà Thanh (1616-1911),
Trung Quốc bắt đầu suy vong , vì
phương Tây đã từ bỏ CN phong kiến,
và vì vậy TQ bị các cường quốc Phương Tây xâu xé. Bởi vậy, ngày nay
việc Trung Quốc, với 1,4 tỷ dân, dân số lớn gấp nhiều lần dân số các nước
hùng nạnh khác, nên tổng kinh tế TQ trở nên lớn nhất thế giới cũng không
có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng chúng ta cần chú ý một sự thực là: Một khi thực lực kinh tế thay
đổi thì yêu cầu và đòi hỏi về quyền lợi, quyền phát ngôn cũng như
vị thế của Trung Quốc trên thế giới sẽ tăng lên. Thời gian qua, Trung
Quốc thường đứng đầu các nước đang
trỗi dậy, nhất là trong Nhóm BRICS đòi hỏi quyền lợi và tăng thêm
quyền phát ngôn của mình trong WB và IMF. Trong khi đó, TQ lập ra một
số tổ chức tài chính ngân hàng với mưu toan thay thế những tổ chức
quốc tế hiện nay. Trung Quốc giờ đây có hai tâm lý trái ngược nhau,
họ vừa muốn trở thành thực thể kinh tế lớn nhất để tăng thêm vị
thế và sự chi phối của mình đối với công việc thế giới (đó là chủ nghiã dân tộc đại bá), nhưng mặt
khác, họ lại rất sợ phải gánh vác thêm nghĩa vụ và trách nhiệm
đối với thế giới và các nước (đó là chủ
nghĩa cá nhân ở tầm quốc gia).
Tuy nhiên, nhiều học giả cho rằng
hàm lượng kinh tế chưa đủ cho phép
Trung Quốc trở thành nước kinh tế lớn nhất thế giới. Tờ “Thời
báo tài chính” của Anh ngày 29/9/2014 cho rằng không thể dựa vào hiện
trạng kinh tế đơn thuần để sắp xếp thứ tự kinh tế. Ví dụ, Thực lực
quân sự cũng là nhân tố đánh giá sức mạnh và địa vị kinh tế của
một nước. Nếu tính theo thực lực quân sự thì Mỹ vẫn là thực thể
kinh tế số một thế giới, hiện nay chi phí quốc phòng của Mỹ gấp ba
lần của Trung Quốc, nên cho dù Trung Quốc có trở thành thực thể kinh
tế lớn nhất thế giới, nhưng vẫn là một nền kinh tế không toàn diện.
Nếu chia cho cả số dân thì kinh tế TQ
vẫn còn ở xa phía dưới.Tạp chí “Times” của Mỹ cho rằng kinh tế Mỹ
có tụt xuống vị trí thứ hai thì sức
sáng tạo cũng như tiềm lực lãnh đạo thế giới của Mỹ vẫn ở vị trí
hàng đầu mà không hề giảm xuống. Thị trường chứng khoán New
York vẫn là Trung tâm tài chính tiền tệ lớn nhất thế giới và đồng
USD vẫn giữ ưu thế tuyệt đối trên thế giới. Tờ “Thời báo New York”
cho rằng nếu tính GDP theo tỉ giá thì GDP năm 2012 của Mỹ đạt trên 16.200 tỉ USD, gấp hai lần GDP
8.200 tỉ USD của Trung Quốc. Nhưng vì kinh tế Trung Quốc bắt
đầu suy giảm, thì kinh tế TQ không thể vượt được kinh tế Hoa Kỳ trong thế kỷ
XXI này. Tờ “Nhật báo Phố Wall” ngày 2/10/2014 cho rằng dù đồng
Nhân dân tệ đã tăng thêm 30% giá trị so với trước đây (nhưng chưa bao
hàm nhân tố lạm phát), nhưng Đức vẫn vượt Trung Quốc đứng hàng đầu
về xuất siêu lớn nhất thế giới trong năm qua. Năm 2013, ngành ngoại
thương của Đức xuất siêu đạt 260 tỉ USD trong khi tuy xuất khẩu của
Trung Quốc đứng đầu thế giới nhưng xuất siêu chỉ đạt 195 tỉ USD. Điều
này cho thấy giả dụ Trung Quốc có trở thành thực thể kinh tế hàng
đầu thế giới thì hàm lượng kinh tế của họ vẫn không thể so với Mỹ
và một số nước khác. Nhất là nếu
lại đem các số đo nói trên chia theo tỷ lệ đầu người, thì chỗ đứng của
TQ còn tụt xuống xa hơn nhiều!
Bây
giờ ta sẽ phân tích thêm các nguyên nhân khác, tại sao TQ chưa thể vượt Hoa Kỳ
để lãnh đạo thế giới trong thế kỷ này?
Vẫn biết rằng, các nước
trên thế giới đã lần lượt thay nhau nắm vị trí đứng đầu toàn cầu. Rõ nhất là Hà
Lan ở thế kỷ 17, sang thế kỷ 18 là Anh quốc, sau đó vị trí nói trên đã chuyển
sang Hoa Kỳ, và đều thay thế nhau bắt đầu từ sự vượt lên về kinh tế - xã hội.
Nhưng nên nhớ cho là các nước thay thế nhau nói trên đã đều là các nước đi theo
thể chế tiến bộ Tự do dân chủ bình đẳng
cạnh tranh. Ngay từ thế kỷ 17 Hà Lan đã đi theo thể chế Tư bản rất sớm: (Xin tra khảo lại lịch sử các nước). Do
đó sức sống và sức sáng tạo của Hà Lan đã vượt lên tất cả các nước tư bản
phương Tây khác, đương nhiên cũng đã vượt lên tất cả các nước còn trong Chế độ
Phong kiến (tập trung quyền lực trong tay các nhà vua tham lam ích kỷ và độc
quyền thống trị, vua bảo gì dân cũng phải nghe). Hoa Kỳ đã vượt Hà Lan và Anh
quốc là do không chỉ đã cũng cùng thể
chế Tự do dân chủ bình đẳng cạnh tranh, nhưng đã thêm một ưu thế mới: Mỹ đã
là mảnh đất tập hợp tất cả các anh tài trí tuệ không khuất phục cường quyền từ
khắp nơi trên thế giới tụ họp lại. (Ở Trung quốc thì hiện nay còn đang xẩy ra
quá trình ngược lại: Người giầu có thông minh sáng tạo đang tìm cách bỏ TQ ra
đi!)
Vào cuối đời nhà Thanh
(1616-1911), khi Trung Quốc bắt đầu suy vong (do thể chế phong kiến thiếu động
lực khai thác trí tuệ và sự sáng tạo trong nhân dân tạo ra, đúng như lý luận
triết học đã nêu) thì đã bị các cường
quốc Phương Tây – có thể chế chính trị văn minh hơn - xâu xé. Từ đó, giống
hệt VN, những người có học, có đầu óc tân tiến, nhìn xa trông rộng và lòng tự
hào dân tộc, đã vùng lên đấu tranh giành lại độc lập và thống nhất cho đất
nước (do đó khi ấy, TQ đã là bạn của
Việt Nam chúng ta). Nhưng khi vừa giành lại được độc lập tự do, thì cái máu Đại
Hán cũ thời phong kiến lại bùng ngay lên: Thủ tiêu ngay nền độc lập của mấy
nước nhỏ yếu là Nội mông, Tân Cương, Tây Tạng, sau đó Mao Trạch Đông nghĩ ngay
đến “Giấc mộng Trung hoa” đứng đầu thế giới. Thật đáng tiếc, nếu – lại nếu –
nếu Mao Trạch Đông đã đi du học hay tham
quan khảo sát đầy đủ các chế độ chính trị trên thế giới như Hồ Chí Minh, để
sau cách mạng dân tộc, tiếp tục làm cách
mạng Dân chủ trong nước, như Tôn Trung Sơn đã đề cập, để đi theo thể chế
chính trị Tự do dân chủ bình đẳng sáng tạo như phương Tây, thì chắc chắn TQ –
với số dân lớn gấp nhiều lần Nga và Hoa Kỳ cộng lại - đương nhiên đến nay đã
vững tâm xếp hàng vào các nước đứng đầu thế giới tiếp sau Hoa Kỳ.
Tại
sao lại cứ phải theo thể chế Tự do dân chủ bình đẳng cạnh tranh như phương Tây
thì mới tiến lên đứng đầu được thế giới?
- Thủa xưa nhân dân TQ
chưa biết thế nào là Tự do Dân chủ, lại có Học thuyết Khổng tử dậy dân phải Tam
tòng, Tứ đức, Trung quân, nên cứ thể mà yên tâm tin theo Vua chúa cha truyền
con nối . . ., mà không phải vua nào cũng tử tế đứng đắn, sáng suốt thông minh!
- Vua bào gì làm nấy,
nên chỉ phát huy được học thuật liên quan con người với con người, chủ chốt là
nội dung THAM SÂN SI, MƯU LƯỢC ĂN NGƯỜI với nhau, với các lân bang, và với cả
Trời Đất, phục vụ buôn bán, tranh nhau mở mang bờ cõi là chủ yếu. . . .rất ít
quan tâm KHCN, không muốn Tự do dân chủ bình đẳng cho mọi người . . .;
- Từ khi Liên Xô sụp
đổ, học thuyết Mác bị Lê nin làm thí điểm thất bại, nhân dân TQ mới tỉnh người
ra, nhưng các thế lực cầm quyền lại càng muốn quay trở về CN Đại Hán. Bởi thời Phong kiến TQ đã từng dẫn đầu nền kinh tế phong kiến toàn cầu, và lãnh tụ
“mặt trời mọc” vĩ đại Mao Trạch Đông cũng đã từng mơ ước, nên đó chính là
lý do làm nhiều người TQ cho rằng, bây giờ nếu khôi phục lại CN Đại Hán thì sẽ
lấy lại được vị trí TQ như thời trung cổ.
- Liên Xô đã từng mơ
như vậy, bởi vì, thứ nhất, từ mức kinh tế rất thấp tiến lên thì bao giờ cũng có tốc độ lớn (so với thời kém cỏi trước đây của chính mình) làm
người ta hoa mắt, ảo tưởng; Thứ hai, khi đã bắt đầu văn minh lên, hòa nhập với
thế giới (du lịch học hỏi thế giới văn minh). . . thì nhân dân, mới nhận ra thể
chế chính trị của nước mình là NGU DÂN, là LẠC HẬU, nẩy sinh nỗi bất an và vùng
lên; Thứ ba, là không có tự do dân chủ cạnh tranh sáng tạo cả trong chính trị
xã hội nữa thì chẳng bao giờ có một xã hội, ở đó mọi người tài giỏi trí tuệ hết
lòng vì dân có thể được lọt vào bộ máy lãnh đạo cao nhất, tức cuối cùng xã hội
sẽ trì trệ so với các nước tiên tiến (nơi đang đi lên “Thiên đường” trước tiên,
như Các Mác đã dự đoán) và vì vậy nhân dân lại phải nổi lên làm cách mạng một lần nữa cho đất nước có đầy đủ thêm cả yếu tố Tự
do Dân chủ!
Nói
khác đi: Nếu để TQ với 1,4 tỷ dân ĐA SẮC TỘC LỚN VÀ ĐA QUỐC GIA TỰ TRỊ như hiện
nay mà để nhân dân được Tự do dân chủ bình đẳng đa nguyên thì sẽ “LOẠN”, nhưng
nếu để Độc quyền một đảng trị, thậm chí một
cá nhân trị như đang diễn ra . . mà vẫn
phải hội nhập với Thế giới văn minh thì tất nhiên cũng sẽ LOẠN, vì nhân dân
tài giỏi sẽ không chịu,và rõ ràng là đang LOẠN.
Chính vì vậy người ta
mới dự đoán phải sang thế kỷ XXII thì Trung Quốc mới có thể tiến lên thay Hoa Kỳ đứng đầu thế giới, sau khi cần và phải thực hiện thành công
được mấy bước sau đây:
1.
Tự nguyện hay nhờ
Thế giới văn minh giúp đỡ để chia Trung
Quốc ra làm nhiều nước nhỏ hơn và độc lập tự do như trước khi cách mạng vô
sản thắng lợi ở TQ, để có thể thực hiện trên thực tế được thể chế Tự do Dân chủ
Bình đẳng đa nguyên cạnh tranh trong lao động và sáng tạo như mọi nước văn minh
khác trên thế giới; Cần một thời gian
không ngắn để các nước mới được tự do dân chủ chấn chỉnh, ổn định xắp xếp lại
nội bộ, sau đó mới bắt dầu tiến lên . . .như kiểu các nước từ Liên Xô sau khi
Tự giải thể đã diễn ra;
2.
Thời gian để các
nước Trung Hoa mới này đuổi kịp văn minh
thế giới mới chính là còn dài và khó khăn, chứ đuổi theo về kinh tế không
có gì là quá khó, vì bấy giờ TQ mới đã hội nhập đầy đủ thực sự và nghiêm chỉnh
hơn với toàn cầu. Nhưng nên nhớ: Đuổi kịp các nước cũng khó, nhưng còn tương
đối dễ hơn , Còn Vượt các nước đi trước
mới là cái khó, vì lúc đó mới cần có những kết quả LAO ĐỘNG tiến tiến, văn hóa
xã hội văn minh và KHCN hiện đại do chính mình sáng tạo ra, chứ không phải chỉ
là cóp nhặt làm theo và xâm lược!
3.
Hiện nay Tự do dân chủ cạnh tranh tại Hoa Kỳ có
phần QUÁ TRỚN, sẽ gây rắc rối phức tạp, làm những ai non gan sẽ lo lắng,
nhưng sửa chữa dầu sao (trong TỰ DO DÂN
CHỦ CHỌN LỌC, CẠNH TRANH) cũng trăm phần dễ hơn là từ bỏ độc quyền đảng trị hay
cá nhân trị cùng CN Đại Hán thâm căn cố đế tại Trung Quốc hiện nay.
Chúng
ta nên rà lại một cách sâu sắc toàn bộ các vấn đề thế giới hiện đại, tránh chỉ
chú ý riêng về kinh tế và một số biểu hiện nhỏ nhặt BỒNG BỘT hay HUNG HĂNG mà
quên sức mạnh của nền văn hóa hiện đại và thể chế chính trị văn minh, để
đỡ NHẦM LẪN TIẾP TỤC, đỡ chọn nhầm “Đại cục”, và chọn nhầm các “Đối tác chiến
lược”, mặt khác chúng ta vẫn rất thân thiện với nhân dân Trung Quốc bằng hữu
anh em. (Nên nhớ Nga hiện nay cũng đã đi cùng thế giới TBCN văn minh, chỉ còn
mâu thuẫn trên quyền lợi Dân tộc với các nước TB khác). Xin đọc thêm phần phụ
lục về TQ phía cuôi.
Bài
4,
Nên
“Hợp tác chiến lược” với cả Hoa Kỳ
Hiện
nay nước ta đã “Hợp tác chiến lược” với rất nhiều nước. Ai cũng biết: Nước nào cũng vì quyền lợi Dân tộc là trên hết.
Nhưng có nhiều “tiêu chuẩn” khác để xem
xét chọn một nước đối tác, quan trọng nhất là Đặc điểm DÂN TỘC và Trình độ
THỂ CHẾ. Xin nói vào trường hợp Hoa Kỳ.
1. Về đặc điểm dân tộc. Hoa Kỳ là một “Hợp chủng quốc”.
Ngoài thiểu số người gốc bản xứ, còn hầu hết đều là “tứ chiếng anh tài” dũng
cảm, bạo dạn, sáng tạo từ trong khó khăn vươn lên, vượt đại dương tụ họp về
đây, chủ yếu đầu tiên là từ Châu Âu, nên không phụ thuộc đặc tính riêng dân tộc
nào, hay một nhóm người thống trị cũ nào, cho nên về BẢN CHẤT đã được tự do bình đẳng và dân chủ chọn lọc thể
chế Chính trị và môi trường xã hội tiến bộ, người dân rất dễ dàng từ bỏ những cái gốc xưa cũ xấu xa đi, và bắt chước hoặc tự do sáng tạo những cái mới hay ho hơn. Được tự do dân chủ bình đẳng cạnh tranh vì vậy
đã tự do tạo ra được động lực phát triển lên văn minh hiện đại giàu có hùng
mạnh loại đứng đầu thế giới.
2. Về trình độ thể chế. Chính vì lý do hình thành quốc gia
khá đặc biệt như vậy, nên toàn dân đã được Tự do, Dân chủ, Bình đẳng tham gia
lựa chọn thể chế chính trị, kinh tế, văn hóa tiến bộ nhất, chọn lựa những cái
hay, gạt bỏ những cái dở của các nước đi trước. Lấy ví dụ: Tự do cạnh tranh
kinh tế, nhưng phải có điều tiết chung, có kiểm tra, có chuẩn mực và định mức
khoa học. Tự do cạnh tranh chính trị, nhưng không phải để hàng mấy chục nhóm
đảng bất kỳ tham gia làm rối loạn sự lựa chọn của người dân, đương nhiên càng
không thể để chỉ một đảng độc nhất lãnh đạo sẽ tạo ra độc quyền toàn trị tất
nhiên sẽ dẫn đến hư hỏng, thoái hóa bắt đầu từ ngay trong đảng cầm quyền, rồi
đương nhiên sẽ lây lan rất nhanh ra toàn xã hội. Độc đảng toàn trị - sau phong
kiến – thì tất yếu, tự nhiên sẽ tạo ra hàng vạn ông vua lớn nhỏ, nên nhân dân
không thể chịu đựng (cống nạp) cho được nhiều “vua” như thế, do đó hoặc là họ
sẽ vùng lên lật đổ cái đảng thống trị ấy đi, hoặc là toàn dân bị buộc phải bắt
chước cái cách “cư xử làm ăn tham lam, tàn ác” của cái đảng cầm quyền ấy để
cùng tồn tại trong sự dần dần từng bước tất yếu sẽ tạo ra rối loạn xã hội. Liên
Xô cũ là một ví dụ điển hình.
Sự
Tự do Dân chủ Bình đẳng Tự nguyện ban đầu ấy của Hoa Kỳ đã đưa đến những ưu việt
khác nữa của nước này, ví dụ nhân dân đã yêu cầu chính phủ phải thực hiện Tam
quyền phân lập, rất đề cao Nhân quyền, hỗ trợ người nghèo v.v. .Đương nhiên tuy
thuộc loại văn minh nhất thế giới, nhưng nước Mỹ cũng vẫn còn khá nhiều khuyết
tật, tồn tại.
TocqueVille,
một nhân sĩ trí thức Châu Âu đã đi khảo sát nghiên cứu rất kỹ nước Mỹ mấy tháng
trời, đã đi đến kết luận rằng, “Nước Mỹ
vừa là Thiên đường, vừa là Địa ngục. Nhưng chính xác hơn, nước Mỹ là một bãi
Chiến trường”. Xin bình luận rõ thêm. Một là: Chính vì được Cạnh tranh trong Tự do Dân chủ Bình
đẳng của những người dũng cảm tài năng nên mới tạo ra một bãi Chiến trường (hòa
bình), và từ trong chiến trường này mới hình thành Thiên đường cho người chiến
thắng và Địa ngục cho người đã tự nguyện chấp nhận thất bại. Vì đề cao nhân
quyền, nên chi tiêu cho bảo hiểm và trợ cấp xã hội (cho người nghèo – những
người thất bại và cơ nhỡ) ở Mỹ đã vào loại cao nhất thế giới. Đó là lý do tại
sao xã hội Mỹ về cơ bản là vẫn khá ỔN ĐỊNH. Hai là: Chính vì nước Mỹ đã tạo ra
“Chiến trường” trong tự do cạnh tranh, sáng tạo, nên đã phát triển rất mạnh về
khoa học công nghệ, về sản phẩm kinh tế kỹ thuật, về văn hóa xã hội v.v. . nên
nước Mỹ tự nhận thấy không cần phải gây
chiến tranh chiếm đất và thị trường, chỉ cần các nước mở cửa hội nhập tự do
buôn bán trao đổi thì nước Mỹ sẽ hòa bình “chiến thắng” cả trên phạm vi toàn
cầu. Có lẽ đó là một trong những lý do quan trọng mà nước Mỹ kịch liệt chống
lại chế độ bế quan tỏa cảng, ngăn chặn mậu dịch tự do của những nước yếu kém, lạc
hậu hơn, rõ nhất là chế độ Cộng sản Liên Xô, và đã CHỐNG LẠI CHIẾN TRANH. Hơn
thế Mỹ còn “xung phong” tự nhận làm “cảnh sát quốc tế” để giữ trật tự hòa bình
thế giới nhằm thỏa sức cạnh tranh. Đấy là một tâm lý tự nhiên dễ hiểu của những
người tài, người giỏi hơn. Ở đây, sự
mong ước chung của toàn cầu và cái lợi ích riêng (“cá nhân chủ nghĩa”?) của
nước Mỹ rất vô tình mà nó lại trùng hợp vào với nhau. Chỉ những nước nào
thấy cái chung đó nó chống lại cái lợi riêng của nước mình là còn chống lại
“phương thức” chung sống hòa bình, hội nhập nghiêm chỉnh bình đẳng cạnh tranh
tuân theo luật pháp quốc tế đó do Mỹ làm “cảnh sát” mà thôi.
Cuối
cùng, xin nói thêm. Không chỉ các nước mới vươn lên thành hùng mạnh là muốn
dùng sức mạnh “cơ bắp” gây chiến với
các nước chung quanh nhằm chiếm thêm đất đai, biển đảo, chia lại thị trường, mà
ngay cái cung cách của nước Mỹ như vậy thì rồi họ cũng biến cả thế giới thành một bãi “chiến trường”, tuy không
dùng vũ lực, kiểu Mỹ (hòa bình, cạnh tranh, sáng tạo và đảm bảo nhân
quyền, giỏi thì sướng, ngu, lười thì khổ, cố gắng kiềm chế để khỏi vượt qua
“cái ngưỡng an toàn”) như đã miêu tả ở trên. Đương nhiên, rõ ràng, khi bảo vệ
sự cạnh tranh bình đẳng theo luật pháp một cách hòa bình mà không còn được nữa,
các nước, trong đó có Hoa Kỳ, buộc cũng phải dùng sức mạnh vũ lực để chống lại.
Và rồi không khéo thế giới sẽ lẫn lộn hết, không còn rõ ai là thủ phạm khởi sự
gây chiến tranh ! Có đúng thế không ?
Chính
vì vậy, trước khi thế giới tìm ra một
loại Thể chế mới tốt đẹp hơn thể chế của Mỹ và Châu Âu hiện nay, không để
bất kỳ thế lực cực đoan nào có thể vượt qua cái ngưỡng an toàn, đảm bảo hòa
bình nhân đạo, thịnh vượng cho toàn thể Nhân loại, tôi cho rằng, VN cần kịp
thời chọn thêm Hoa Kỳ làm bạn “Hợp tác chiến lược” là hợp lý và rất xác
đáng.
Phần
II về Việt Nam
Bài
5:
Kính gửi
Các ủy viên Trung ương đảng CSVN
và các Đại biểu Quốc hội
Kính
thưa các Quý Vị
Năm 2008, chúng tôi đã
gửi cho Obama, lúc đó đang tranh cử chức Tổng thống Hoa Kỳ, bản phân tích và
góp ý kiến với nước Mỹ mà chúng tôi đã viết từ năm 2003 (đã đăng trên Tạp chí
Khoa học và Tổ quốc), rằng thế giới đa cực cân bằng là một điều rất khó, trong
khi nước Mỹ đang có đầy đủ điều kiện để được thế giới tuyển chọn trở thành nước
đứng đầu toàn cầu, nếu nước Mỹ quan tâm đến những vấn đề sống còn của tất cả
Nhân loại. Và Obama đã vui vẻ trả lời chấp nhận. Đầu năm nay 2015, chúng tôi đã
làm thơ chúc Tết cả nước, trong đó có đoạn đầu
mừng Xuân này như sau:
“Thánh thần” từ tầm cao vũ trụ nhìn
xuống
Đã thừa nhận Việt Nam là đất nước anh hùng:
Trong khi thế giới còn đang loạn ly chia rẽ khắp nơi
Mà Việt Nam vẫn hòa bình, ổn định chung tay xốc tới.
.
. . . .
Nhắc
lại chút xíu như vậy để các Vị tin rằng, chúng tôi có tinh thần xây dựng và đủ
minh mẫn.
Thay mặt một nhóm anh
em bạn bè trí thức xin kính gửi các Vị mấy ý kiến rất nghiêm túc xây dựng vì
Dân, vì Nước sau đây:
Tình hình trong nước
đang yêu cầu rất gắt gao và tình hình thế
giới văn minh lại đang rất thuận lợi,
cho phép Đảng CSVN có thể hoàn thành nốt
việc Đổi mới Thể chế chính trị mà
Tổng bí thư Trường Chinh đã mở đầu. Đấy chính là điều kiện rất tốt để giữ được ỔN ĐỊNH chính trị xã hội, an ủi linh hồn
hàng triệu những người con Đât Việt đã ngã xuống vì Tổ quốc, lại đại đoàn kết
hơn nữa được nội bộ Đảng, và giữa Đảng với toàn dân, tận dụng tối đa hơn nữa
được sự ủng hộ của thế giới, từ đó củng cố, giữ vững, cải cách và phát triển
hiện đại hóa được đất nước càng thêm thuận lợi.
Xin trình bầy nôm na để
những ai không chuyên về lý luận triết học nhưng lại có trọng trách rất lớn trong việc bàn bạc và quyết định đường lối
lãnh đạo đất nước trong thời kỳ đầy rủi ro bất trắc của thế giới hiện nay
những lý do tại sao Đảng ta cần cương quyết hoàn thành thắng lợi Đổi mới Thể chế chính trị để đảm bảo ỔN ĐỊNH
đất nước để phát triển tiếp.
Ai
cũng biết rằng: Tất cả những sự kiện lịch sử và
thành công vĩ đại trên đất nước ta trải dài suốt từ năm 1945 đến 30 tháng tư
năm 1975 được toàn thế giới văn minh tiến bộ ghi nhận và hoan hỷ là dưới sự
lãnh đạo của Chính phủ VNDCCH và của
Đảng Lao Động VN, theo tư tưởng của Hồ Chí
Minh (chứ không phải của Đảng CSVN và của Chính phủ CHXHCNVN). Nhưng sau
1975 Bộ Chính trị đã tự tiện thay đổi đường lối, tên nước, tên đảng mà không
hỏi ý kiến toàn đảng, toàn dân
. . . nên đã dẫn đến những sai lầm lớn, như đã thấy. Tại sao như vậy?
1. Dựa trên lý luận của CN
Mác – Lê (vừa qua đã là cơ sở của quan điểm “kiên trì” trong Đảng). Xin nói
rất nôm na vắn tắt vào ngay bản chất tổng quát của vấn đề.
Theo CN Mác – Lê :
- Mọi nước đều phải trải qua giai đoạn phát triển TBCN,; Và các nước TB tiên tiến nhất sẽ tiến lên
CNXH trước tiên;
- CNXH chỉ chiến thắng
CNTB khi năng suất lao động của CNXH
cao hơn năng suất LĐ của CNTB;
- Các nước XHCN chậm
phát triển chỉ có thể bỏ qua giai đoạn
phát triển TBCN nếu được các nước XHCN phát triển tiên tiến giúp đỡ.
Như vậy rất hiển nhiên, theo
chính ngay CN Mác – Lê thì trong điều kiện thực tế VN và quốc tế hiện nay,
Việt nam (với năng suất lao động còn thấp loại nhất thế giới, hơn thế lại không
còn phe XHCN giúp đỡ) nên VN không
thể bỏ qua giai đoạn phát triển TBCN để tiến ngay lên CNXH được. Vả lại, nên nhớ, CNTB chính là thành quả đấu tranh để phát sinh, phát triển vô
cùng gian khổ của cả Loài người, nên CNTB chính là sản phẩm của tất cả Nhân loại, chứ không phải của
riêng cá nhân hay một nhóm người nào; hiện
nay các nước TB văn minh thực chất đã
ngả theo Chủ nghĩa xã hội Dân chủ Bắc Âu, đang từng bước trở thành lực
lượng nòng cốt và là chỗ dựa quan trọng chủ lực cho các nước nhược tiểu trên
toàn thế giới giải quyết các khó khăn của họ. (Nên hiện nay toàn thế giới
chậm tiến, ai cũng muốn đến các nước TBCN văn minh để tham quan học tập và làm
ăn sinh sống).Vì vậy từ trong thâm tâm,
chúng ta không thể chê bai, coi thường CNTB hiện đại, càng không thể cứ sai
lầm coi CNTB là kẻ thù như trước đây.
Đó chính là quan điểm duy vật của CN Mác – Lê về vạn vật biến đổi không ngừng và quan điểm văn minh hiện đại về đổi
mới mà chính Đảng đang yêu cầu quán triệt.
Còn CNCS thì sao? Đó là sản phẩm chỉ của một nhóm người rất nhiệt tình sốt
sắng, nhưng còn rất nhiều khiếm khuyết, vô lý trong phần biện pháp triển khai
(xin tham khảo các nguyên nhân tan rã của Liên Xô: Độc quyền đảng trị mất dân
chủ + Công hữu đất đai, tư liệu sản xuất và kế hoạch hóa tập trung . . .) và đến nay tất cả toàn Đảng (từ Tổng BT) và toàn Dân ta (từ Chủ tịch nước), kể
cả ông bạn láng giềng “4 tốt”cũng chẳng
hiểu CNXH là thế nào, bởi hiện nay chẳng ở đâu trên thế giới đã có CNXH để
chúng ta, một nước đi sau, có thể tới đó để tham quan học tập? (*) Một vô
lý khác nữa rất rõ là: Trong khi các nước TB giầu có tiên tiến nhất trên thế
giới (đã có đầy đủ 4 yếu tố chính: Thể chế chính trị dân chủ đa nguyên; Nhà
nước pháp quyền tam quyền phân lập; Thị trường tự do có quản lý điều tiết; Xã
hội dân sự lành mạnh) mà vẫn chưa đủ chín muồi để tiến lên xây dựng “CN hậu Tư
bản”, mà Các Mác gọi là “CNXH”, còn nước ta (theo mọi thống kê chính thức của
thế giới) là một nước nghèo, chậm phát triển, chưa tạo dựng nổi được 4 yếu tố
cơ bản của CNTB, mà lại cứ cố tình “kiên trì” xây dựng CNXH bỏ qua giai đoạn phát
triển TBCN. Quả tình, vì vị nể, kính trọng một dân tộc anh hùng trong đấu tranh
vì độc lập tự do trước đây, nên thế giới văn minh cũng tế nhị, vui vẻ thông cảm
cho cái sự “ảo tưởng” mơ mộng tốt đẹp của chúng ta, và vì để tập trung cùng
hướng tới mục đích rộng lớn hơn. Điều
lạc hậu ngộ nhận đó làm hại chính nước ta, nên thế giới có người đã nói mỉa
mai rằng, “Việt Nam không muốn phát triển”.Vì vậy mới có sự ví von nôm na cho
dễ hiểu rằng: “Kiên trì” định hướng phấn đấu tiến lên Tiến sỹ (Xã hội hậu Tư
bản, hay CNXH đích thực) là không sai, song hiện nay mới còn đang học cấp 2
(Tiền TBCN), thì hãy yên tâm phấn đấu hoàn thành chương trình cấp III (TBCN văn
minh như phương Tây) trước đã.(Một hình dung khác về sự bốc đồng ấu trĩ nữa,
tương tự một trường trung học lại đề biển hiệu: Trường đào tạo Đốc tơ tương
lai). “Tóm lại, học thuyết Mác về hình thái kinh tế - xã hội vẫn là quan niệm
duy nhất khoa học và cách mạng để phân tích lịch sử và các vấn đề xã hội. . .Dù
các yếu tố chính trị, tư tưởng, văn hóa có ảnh hưởng to lớn đến đâu chăng nữa, thì
những quan hệ kinh tế xét đến cùng vẫn là quan hệ quyết định” (Một số vấn
đề CN Mác – Lê nin trong thời đại hiện nay, trang 22, NXB Chính Trị QG,1996).Chính vì vậy hầu hết phe nhóm “kiên trì”
bây giờ cũng đã thực sự nhận ra sự nhầm lẫn ảo tưởng nói trên. Vả lại, nếu phe
“kiên trì” mà chấp nhận “thua”cả Loài người (thua CNTB) thì cũng không có gì là
đáng xấu hổ!
(*)Mới
ngày 19 tháng 10 năm 2011, tại Hà Nội, Tổng Bí thư Đảng CSVN vừa mới giao nhiệm
vụ cho Hội đồng Lý luận TƯ của Đảng phải nghiên cứu để trả lời câu hỏi: “Đó là
Chủ nghĩa xã hội là gì ?” (Bản in của Viện SENA nguyên văn “Phát biểu của TBT
Nguyễn Phú Trọng tại HĐ LL TƯ ngày 19 tháng10 năm 2015, trang 11).
2.
Dựa trên quan điểm “chỉ Đổi mới kinh tế là đủ”:
Thực tế thứ nhất, Cách mạng nước ta đã bị động lẫn lộn, đốt cháy giai đoạn, làm
chồng lấn Cách mạng dân tộc dân chủ đa nguyên (do lãnh tụ Hồ Chí Minh khởi
xướng) với cách mạng XHCN độc đảng toàn
trị (bị ép từ LX và TQ, chính thức vội vàng từ Đ/C Lê Duẩn), đã làm cho cách mạng và xã hội Việt
Nam sau thời chiến tranh đã trở thành một mớ hỗn tạp, sai lầm. Thực tế thứ hai: Hậu quả sự lẫn lộn hỗn
tạp sai lầm đốt cháy giai đoạn đó đã dẫn đến khủng hoảng kinh tế xã hội đe dọa
sụp đổ nên bắt buộc Đảng ta đã phải Đổi mới kinh tế theo Nghị quyết Đại hội VI
(Đ/C Trường Chinh quyết định táo bạo). Nhưng tại sao VN đổi mới mãi mà không thành công, thậm chí còn dẫn đến suy
thoái mất ổn định chính trị xã hội hơn nữa, kinh tế hiện nay đang bị nguy cơ
đứng sau cả Căm pu chia? Bởi vì chúng ta đã không muốn Đổi mới toàn diện. Nói
khác đi: Việt Nam đã quay lại ngồi vào
cái “ghế” phát triển “Tiền tư bản chủ nghĩa” từ sau NQ TƯ 6 nhưng vẫn giữ sự lãnh đạo độc quyền toàn trị
mất dân chủ của một đảng công nông, là Đảng CSVN, tức lại ngồi luôn cả cái
“ghế” XHCN. . Có nghĩa là chúng ta đã tự tạo ra trạng thái mâu thuẫn đầu Ngô, mình Sở, hay nói theo cách nói của Hồ
Chí Minh: “Ngồi cùng lúc trên 2 cái ghế
tất sẽ bị ngã” (Hồ Chí Minh toàn tập). Bởi vì:
Độc quyền đảng trị một mình nắm chặt cả
“tam quyền phân lập” không cho ai được cạnh tranh, phản biện, không có cơ chế
độc lập kiểm soát, không coi trọng mục tiêu (dân giầu, nước mạnh), chỉ coi
trọng kiên trì biện pháp lạc hậu (chuyên chính vô sản ngăn chặn sáng tạo, lệch
về bảo vệ Đảng, quyền lợi ích kỷ của cá nhân và của các nhóm lợi ích!), nên do
đó, sự độc đoán rất vô tình mấy chục năm vừa qua đã tạo ra hàng vạn ông “vua”
lớn nhỏ, không chỉ là nguyên nhân GốC đã làm hư hỏng, thui chột trí tuệ một bộ
phận khá lớn hệ thống lãnh đạo của Đảng
và Chính quyền, mà còn lây lan, làm tồi tệ suy thoái trầm trọng cả nền văn hiến
vốn rất tốt đẹp của đất nước, và làm nước ta ngày càng tụt hậu so với các nước
ngay trong khu vực như
thế giới và chính Đảng ta đã từng thừa nhận. Năng suất lao động của VN vấn là
loại thấp trên thế giới, vậy cớ sao chỉ riêng “năng suất lao động” lãnh đạo, tức hiểu biết trong lĩnh vực
chính trị - quản lý đất nước thì lại cứ tự cho của mình là cao hơn trình độ
của các nước TB văn minh ? Thật là nực
cười !
Xin các Vị cho biết, có đúng là trong nước ta đã và đang diễn ra các nghịch lý như trên hay không ? Thế
giới văn minh tiến lên mạnh mẽ, còn ta thì “Kiên trì” (Kiên là cương quyết, quả
cảm; Trì là ngồi, giữ nguyên). Nếu không, tại sao trong Dự thảo văn kiện Đại
hội Đảng, lần này chúng ta lại vẫn cứ “kiên
trì” thể chế cũ ? Vì ai, và vì cái gì?
Tất
cả những sai phạm kéo dài đó làm chúng ta không chỉ đã bỏ qua nhiều thời cơ vàng để có thể đưa
đất nước ta vốn anh hùng quả cảm vươn lên ngang tầm với 5 Con Rồng Châu Á, mà
còn bị suy thoái đạo đức xã hội trầm trọng, thụt lùi trong xếp hạng kinh tế, bị
thế giới phê phán, lên án nặng nề về nhân quyền.
Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng, thực chất Đảng CS đã có thay đổi tư duy (bắt đầu là từ bỏ kinh tế CS: Kế hoạch
hoá kinh tế cả nước, đi theo kinh tế thị trường, phát triển kinh tế tư nhân,
kinh tế hàng hóa) đã nhận ra rằng, cần tự đặt nước ta đúng vị trí trên thang bậc tiến hóa chung của cả Loài người,
tức là cần thừa nhận thực tế VN chưa
đủ các điều kiện (năng suất lao động và
trình độ văn hóa xã hội, thiếu 4 yếu tố cơ bản) để tiến lên xây dựng Xã hội
hậu tư bản (CNXH đích thực), mà mới đang
đủ điều kiện để tiếp tục xây dựng phát triển đồng bộ, nghiêm chỉnh có chất
lượng một nước văn minh mang tên “Việt nam Dân chủ Cộng hòa” mạnh giầu ,
Sau đó, vì Đảng ta không hề hèn yếu
kém cỏi, sẽ dám tự do dân chủ bình đẳng cùng 1, 2 đảng phái giầu trí
tuệ khác nữa thi đua bình đẳng cạnh tranh nhau để được nhân dân VN lựa chọn
trao cho quyền lãnh đạo Đất nước theo
nhiệm kỳ để tiến tiếp lên văn minh hiện đại. Đó chính là cốt lõi tư tưởng Hồ Chí Minh đã thể hiện đầy đủ
trong những năm 1945 – 1950 mà đảng ta vẫn luôn nhấn mạnh là phải học tập.
Trên
thực tế Đảng ta đã có đổi mới về chính trị, như hiện nay đã chấp nhận “đa
nguyên” ở trong Đảng, thậm chí được tự do chính kiến ngay trong Bộ Chính trị;
đã để mọi công dân được công khai thẳng thắn nêu ý kiến (“Dân chủ đến thế là
cùng!”- NPT), Đảng ta đã thành thực bắt tay với ASEAN, Mỹ, Nhật, EU, SNG .
. đó
chính là đã bắt đầu có Đổi mới thể chế chính trị về thực chất.
---
Vậy Trở ngại bao trùm hiện nay của chúng ta
không phải là còn chưa sáng tỏ về mặt
lý luận triết học nữa
(để cương quyết từ bỏ những phần sai lầm của CN Mác- Lê, từ bỏ biển hiệu hình
thức CHXHCNVN), mà sự cản trở đang
nằm ngay trong khả năng hoàn thành sự
thay đổi thế chế chính trị sao cho vẫn
giữ được HÒA BÌNH, ỔN ĐỊNH, BẢO VỆ ĐƯỢC CHỦ QUYỀN ĐẤT NƯỚC, ĐẢNG TA VẪN LÀM CHỦ
ĐƯỢC TÌNH HÌNH ?
Trở
ngại chính là về mặt thực hiện:
Nếu Công khai minh bạch giải trình trong Tự do dân chủ cạnh tranh là chìa
khóa của ổn định, dân chủ, bình đẳng và văn minh của TBCN phương Tây, thì Bí mật, không công khai minh bạch, dấu diếm không cho nhân dân biết, chỉ bàn
trong nội bộ (TỪ Trung ương đến các chi bộ địa phương) mọi chuyện và tự quyết
định rồi ép bên Chính quyền phải thực hiện. . . chính là không Tin Dân, vi phạm
tận gốc quyền lợi nguyện vọng nhân dân, tạo khe hở ngay từ trung ương cho tệ
nạn bè phái, tham nhũng tiêu cực, là làm thiệt hại quyền lợi người lao động,
làm hại công nhân, nông dân thấp cổ bé họng, tạo ra suy thoái đạo đức và kìm
hãm phát triển. Bí mật, tức không công khai dân chủ, chính là nguyên nhân
lớn nhất đã giúp tạo ra mọi thủ đoạn tranh dành quyền lực hãm hại nhau ngấm
ngầm mà dân không hiểu tại sao, triệt tiêu mọi sáng kiến trí tuệ, ngấm ngầm gạt
ra lề những người tài giỏi, ngay thẳng trung thực. “Thượng bất chính, thì hạ
tắc loạn” đã tạo ra nguyên nhân tốt nhất cho kẻ địch mưu cao kế sâu hơn chúng
ta trà trộn lồng vào và bịa đặt dàn dựng bóp méo sự thật, làm lẫn lộn trắng
đen, nhằm phá hoại và thống trị chúng ta.Vì vậy Đổi mới thể chế chính trị tức
là dứt khoát chúng ta phải thực hiện
Công khai Minh bạch Dân chủ bầu bán, tuyển chọn thật sự, dù giai đoạn đầu
có thể làm rất nhiều người bị thiệt thòi. (Ví dụ họ đã đầu tư nhiều tiền của để
mua “vào biên chế”, mua chức vụ, danh hiệu, mua dự án, công trình, .v .v .) và
cũng khó bí mật với kẻ địch. Do đó, Công
khai minh bạch lấy Dân làm GỐC, nghĩa là để Quốc hội có thực quyền cao nhất
nước, chính đây mới là trở ngại GỐC mà riêng Đảng cần phải và có thể hòa bình
ỔN ĐỊNH vượt qua. Vài chi tiết thêm:
1/
Đối nội:Vì cả nước
ta đã đi vào con đường nhầm lẫn mấy chục năm, nên phần tốt đẹp truyền thống của
đất nước ta, của con người VN ta đã rất ngẫu nhiên bị động phai lạt. Nhận thức sai, tư duy quán tính trì trệ
của Đảng ta, của xã hội ta, và thực tế rất rối rắm phức tạp hiện nay của đất
nước và khu vực . . . chính là sức cản lớn nhất của Đổi mới toàn diện. Nên
nhiệm vụ hàng đầu số một bây giờ là phải giải quyết về nhận thức cho đúng vai trò của thể chế chính trị, như ở trên
đã phân tích. Cần nhận thức rõ: Đổi mới toàn diện thông qua xây dựng 4 yếu tố cơ bản, trong đó quan trọng nhất là sửa đổi
Cương lĩnh, Hiến pháp, luật pháp, cơ chế, các quy định cụ thể, thượng tôn pháp luật và tam quyền phân lập
(chứ không chỉ kêu gọi huấn thị suông hoặc ra các loại nghị quyết độc quyền
đảng trị rất tùy tiện buộc bên chính quyền phải theo như lâu nay vẫn làm). Đổi mới phải thực lòng từ trong nội bộ
và tất cả đều phải tuân theo luật pháp
nhà nước. Đó mới chính là biện pháp
giữ vững ỔN ĐỊNH chính trị tốt nhất, thay cho việc giữ ỔN ĐỊNH bề ngoài chỉ thông qua kiểm
tra, kiểm soát, theo dõi nắm bắt dư luận, đàn áp mọi chống đối của nhân dân. Và
do đó chính lãnh đạo Đảng ta, các quan chức Chính phủ chúng ta cũng mới chắc
chắn sẽ được sống yên ổn tiếp tục cống hiến cho đến khi về an dưỡng hạnh phúc
tuổi già.
2/ Đối ngoại: Rõ ràng hiện nay tất
cả các nước đều ủng hộ Việt Nam ta, chỉ còn lo một mình Trung Quốc
cản trở, vì họ không muốn ta ổn định tiến lên trước họ, bởi vì như vậy họ
sẽ khó thực hiện sớm được ý đồ tổng quát Đại bá của họ. Nếu toàn dân không
hoang mang chia rẽ như hiện nay, mà đoàn kết đồng tâm vì mục tiêu dân giầu nước
mạnh, thì TQ sẽ không dám liều mạng xâm lược VN. - Trên bình diện tiến hóa văn minh của thế giới hiện đại, trên thực tế
sức mạnh và uy tín quốc tế, và nhất là trên biểu hiện hành động cụ thể ngay
hiện nay của Hoa Kỳ và Trung Quốc đối với nước ta, thì chúng ta nên “liên minh
thực sự” với nước nào thì có lợi hơn cho tương lai Dân tộc? Chỉ xét trên
hai yếu tố: Dân tộc và Thể chế . .
thì hiện nay nước Mỹ rõ ràng được Thế giới tin theo nhiều nhất. Từ đó VN không
thể sợ mất ÔN ĐỊNH CHÍNH TRỊ , trái lại vị
thế lãnh đạo của Đảng sẽ được nâng cao hơn trước!
3/
Trở ngại về mặt triển khai
cụ thể hiện nay:
- Chúng ta chưa có đủ chuyên gia thật giỏi, chuyên về phát triển
kinh tế thị trường và tình báo quốc tế, nhất là ta lại muốn tham gia TPP, thì
chúng ta phải thực sự cầu thị, một mặt phải nghiêm chỉnh thực tâm học tập lý
luận và tổ chức triển khai CNTB văn minh ở những nước TB tiên tiến, mặt khác
chúng ta nên mời những chuyên gia giỏi ở
những nước TB tiên tiến sang giúp đỡ cố vấn cho nước ta.
- Trên thực tế, như đã
nói, Đảng CS đã có đổi mới về chính trị, như đã chấp nhận “đa nguyên” ở trong
Đảng. Nhưng nếu Đảng ta vẫn giữ cái tên (dù
cho là hình thức) là Đảng CSVN, nhà nước
CHXHCN VN thì bản thân điều đó tạo cảm giác trong đảng , trong nhân dân
và với thế giới là “vẫn còn chần trừ hy vọng” , tư duy Đổi mới nửa vời; tạo ra sự mơ hồ lầm lẫn và nghi hoặc trong đoàn kết nội bộ và hợp tác quốc tế, chẳng hạn họ vẫn sợ VN sẽ “qua
cầu rút ván”. . .Ta sẽ tham gia TPP, vậy thì chế độ CSVN khác biệt, mất dân chủ
hiện nay làm sao lại có thể thỏa mãn những yêu cầu của một nền kinh tế năng
động sáng tạo kiểu TPP ? Cho nên, cùng với “Diến đàn Kinh tế VN 2015” thì nay
Đảng cũng nên cho mở các “Diến đàn chính trị” để trí tuệ của
toàn dân cũng được dân chủ công khai bàn
bạc chính trị với Đảng.
Điều
cần thận trọng thứ nhất
là thái độ của Đảng và Nhân dân đối với tài sản tham nhũng trước đây của cán bộ
đảng viên, và đối với hiện trạng lạc hậu, những mắc mứu tệ nạn sai lầm rắc rối
khác ĐÃ XẨY RA của Đất nước (Ví dụ: Đụng độ trong thu hồi đất cho các DA (cần
điều chỉnh lại đường lối công hữu = (gần như)vô chủ, đã gây rối loạn xã hội);
Thái độ đúng đối với các DA nước ngoài, đặc biệt là các DA lớn đã chót giao cho
TQ; Chủ động mở mang sản xuất nông nghiệp vùng sâu vùng xa kết hợp giải quyết
công ăn việc làm; Phương hướng tiết kiệm mạnh chi tiêu ngân sách, trong đó có
cải cách biên chế hành chính Đảng và Chính phủ; Vấn đề nghề cá Biển Đông v.v .
. Đây cũng chính là các vấn đề thiết thân
mà Đảng cần bàn về chủ trương lớn.
Điều
cần thận trọng thứ hai
là thái độ của chúng ta đối với phản ứng của Trung Quốc. Chính vì trước đây
không công khai minh bạch, và chính là do cần giữ quan hệ tốt với nước bạn
(hiểu nhầm rằng như thế là vì mục tiêu cao cả lâu dài hơn của nước ta), nên
Đảng CSVN ta buộc phải ngậm đắng nuốt cay trong bí mật nên phải “chiến đấu đơn độc”, (mà các sự kiện liên quan từ cuộc chiến
tranh biên giới phía Bắc năm 1979 là một thí dụ điển hình). Nay ta phải thẳng
thắn công khai để không phải “chiến đấu
đơn độc” nữa. Chính vì bài toán
tổng thể toàn cục lâu dài của TQ, mà vừa qua TQ dám hung hăng hoặc lại phải đấu
dịu với cả Thế giới.
---
Vậy Hãy “làm bừng tỉnh” tạo đột biến về Tư duy, trước hết trong lãnh
đạo.
Sau mấy chục năm bị bắt buộc phải độc
đảng toàn trị ở một nước từ phong kiến và chiến tranh thoát thai,
nên tệ quan liêu, cửa quyền, độc đoán, tham nhũng, tiêu cực, u mê đã ăn quá sâu
vào nếp nghĩ và nếp sông từ trong Đảng lan
tỏa ra toàn dân, vì vậy chúng ta
không thể Đổi mới âm thầm, lặng lẽ, để biên giới đúng sai nhạt nhòa mà cần
tạo ra một BƯỚC NGOẶT CÔNG KHAI nhằm gây ấn tượng mạnh “làm bừng tỉnh” tạo phấn
khởi toàn Đảng, toàn Dân, nhằm cương quyết dứt điểm TỪ BỎ NẾP TƯ DUY BÁ QUYỀN
tham nhũng tiêu cực CŨ của Đảng và Chính quyền từ TƯ đến mọi cơ sở.
Hiện
nay chính là thời cơ để “làm bừng tỉnh” và tạo phấn khởi cho toàn Đảng và toàn
Dân, để công khai dứt điểm với thế giới, về đổi mới toàn diện đất nước.
Tóm lại:
Tất
cả mọi người Việt Nam, không phân biệt trong Nam hay ngoài Bắc, trong nước, hay
ngoài nước, đều là nạn nhân xấu số của những thế lực tham lam, tàn bạo, độc ác
trên thế giới gần một thế kỷ qua. Chúng ta hãy bỏ qua quá khứ đau thương để
cùng tham gia vào quá trình khôi phục, phát triển và bảo vệ đất nước thông qua
3 nội dung chủ yếu sau đây:
1. Mục tiêu của VN hiện nay là hoàn thành việc
xây dựng nước VN mới, theo tư tưởng đường lối của chính VN, Quốc hội phải có
quyền quyết định tối cao của Đất nước.
2. Ngoài các đối
tác chiến lược khác, bắt buộc chúng ta
phải hợp tác toàn diện và chiến lược có hiệu quả thiết thực với Hoa Kỳ, tham
gia vào TPP. Để hợp tác có hiệu quả thật sự với Hoa Kỳ, tránh phải thua
thiệt lớn khi tham gia tổ chức TPP này, bắt buộc chúng ta phải cùng cơ chế, thể chế quản lý đất nước và phương thức giao dịch (cùng
hội cùng thuyền, ngồi cùng một loại ghế)
với họ. (Chúng ta vẫn hợp tác phát triển hữu nghị với nhân dân Trung Quốc,
nhưng không thể bắt chước kiểu làm của Đảng CS Trung Quốc, bởi hoàn cảnh, điều
kiện và mục tiêu (Đại cục) của họ khác với của Đảng và Nước ta).
3. Vì Nhân dân là
người chủ thật sự, vì vậy cần tham khảo tối đa những kiến nghị, những đề xuất
rất sâu sắc và đầy đủ của Nhân dân, của các Lão thành cách mạng, Kiến nghị của
các Tập thể nhân sĩ trí thức, các Viện SENA, VIDS và Diễn đàn Lý luận Phát
triển.
Thực
hiện 3 kiến nghị trên đây cũng chính là vì sự tồn tại vững mạnh của một Đảng đã
có nhiều công lao với Đất nước trước kia.
---
Chúng ta nên nhớ Hégel (và chính Anghen đã nhắc lại)
khi bàn về “biện chứng của sự phát triển” đã báo trước: “Mỗi bước tiến mới sẽ tất yếu biểu hiện ra như là một
sự xúc phạm tới cái thiêng liêng (CNCS), là một sự nổi loạn chống lại
trạng thái cũ, đang suy đồi nhưng được tập quán thần thánh hoá(CNXH)”. Việt Nam và Hoa Kỳ đang giúp nhau – và giúp cả thế giới – “bừng tỉnh” để
nhận ra: “Trạng thái cũ,
đang suy đồi nhưng được tập quán cũ thần thánh hoá!” từ đó sẽ hòa bình, ổn định cùng nhau tìm ra những cái “mới mẻ tốt
tươi”.
Điều rõ
nhất làm chúng ta vui mừng tin tưởng là: Gần một nửa thế giới nhầm lẫn, nay đã
và đang “thức tỉnh”. Điều còn đặc biệt hơn: Chắc chắn Việt Nam – một đất nước
điển hình trong thế giới chậm phát triển đã anh dũng đấu tranh giành độc lập,
tự do, tiến bộ, và Hoa Kỳ - một đất nước đi tiên phong xây dựng nền văn minh
Nhân loại, là 2 nước đang chung tay góp sức dẫn đầu sự “thức tỉnh” và đang hiệp
lực vươn lên CÙNG CÁC NƯỚC TIẾN BỘ đưa thế giới hướng tới hòa bình, ổn định và
văn minh hơn. Đúng như Phó
Tổng thống Mỹ Joe Biden đã ngẫm Kiểu Việt Nam:
“Trời còn để có hôm nay
Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời”
Hiện nay chính là thời điểm
duy nhất còn lại để Đ/C Nguyễn Phú Trọng và các Đ/C TƯ noi theo Đ/C Trường
Chinh thực hiện tiếp và hoàn thành công
cuộc đổi mới Thể chế chính trị nhằm kết thúc thắng lợi hoàn toàn nhiệm vụ Cách mạng tháng 8 “Việt Nam Dân chủ
Cộng hòa” mà Lãnh tụ Hồ Chí Minh đã khởi xướng, tạo đà cho Đất nước tiến bước
tiếp theo. Đảng ta không thể bỏ lỡ Thời
cơ vàng một lần nữa!
Bài
6:
Thư
tâm huyết
Kính
gửi Bộ Chính trị và TƯ Đảng
“Chủ nghĩa Mác – Lê, Chủ nghĩa xã hội mô hình Stalin, vì
để cố bảo vệ Đảng Cộng sản sai lầm bằng
cách đã quá cực đoan, độc tài, chuyên chế rất mất dân chủ vượt quá cái
ngưỡng an toàn nên đã đẩy đất nước Liên Xô từ một quốc gia hùng mạnh
nhất nhì thế giới rất mau chóng trở nên thoái hóa, suy tàn, mới sinh mâu thuẫn
nội bộ gay gắt, tự mình gây ra đổ vỡ tan tành” (Trích trong “Nạn khủng bố, một
thử thách về tầm nhìn và lòng nhân đạo”).
Việt Nam chúng ta dứt khoát không chịu lặp lại
tình trạng đó của Liên Xô trước đây !
Nhân
dân đang hỏi: Đảng đang bảo vệ ai ? Hay là chỉ bảo vệ chính kiến quan điểm
riêng ích kỷ của phe nhóm mình, thắng thua vì địa vị quyền lợi ích kỷ của bản
thân mình nấp dưới chiêu bài vì Đảng, vì Dân?
Nếu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung quốc mà sử lý đúng đắn về vấn đề VN,
thì nhân dân Trung quốc sẽ ủng hộ họ, không việc gì họ phải hoạt động ngấm ngầm
mưu kế ghê gớm như đang diễn ra ! Ngược lại, Đảng nên hiểu rõ rằng, chỉ vì Nhân
dân Việt Nam anh hùng dũng cảm có chính nghĩa và quá đau thương mà Nhân dân thế
giới và các nước văn minh đang hết sức ủng hộ nước ta (chứ không phải vì Đảng
ta đã làm đúng cả).Còn đối với nội bộ Việt Nam, thì nhân dân cũng biết tất cả,
chỉ bị các tổ chức của Đảng chặn lại, cấm đoán rất cực đoan, còn nhân dân chỉ
vì đoàn kết thống nhất theo đường lối của lãnh tụ Hồ Chí Minh mà cố chịu dè
dặt, không lên tiếng gay gắt chống đối lại nhiều chủ trương sai lầm từ sau năm
1975 của Đảng mà thôi.
Trên đây là thư tâm huyết của những
đảng viên hết lòng bảo vệ Việt Nam hòa bình thống nhất, bảo vệ Đảng của Hồ Chí
Minh. Mong các Đồng chí Bộ Chính trị và toàn thể Trung ương đọc kỹ và quyết
định cho đúng đắn trong thời gian tới.
Tư duy tập thể
Bài 7:
Đừng
dồn cả người yêu nước vào “các thế lực thù địch” để sau này lại phải sửa sai,
thì sẽ quá muộn!
Nhìn lại toàn cảnh cuộc đấu tranh vì độc lập tự do và xây
dựng của nước ta, thì về cơ bản, thắng lợi to lớn là chủ yếu, nhưng chúng ta
cũng thấy có quá nhiều khía cạnh chưa được hợp lý, thậm chí có những sai lầm
nghiêm trọng.
Lấy ví dụ cũ đã được Đảng thừa nhận để nói
cho dễ về thời nay. Thời kháng chiến chống Pháp, sau khi VN bị ép buộc phải đề
ra chủ trương thực hiện cải cách ruộng đất (ngay trong kháng chiến chống thực
dân Pháp), thế là cán bộ bị nhồi nhét “lòng căm thù giai cấp” thô kệch, máy
móc, nên đã rất “căm thù giai cấp” với ngay cả những địa chủ phú nông đã và
đang theo lời kêu gọi của Đảng tham gia rất tích cực vào Mặt trận Việt Minh
đứng dậy khởi nghĩa, tích cực góp công góp của vào kháng chiến cứu nước. Mặt
khác, có những bần cố nông “thật”, nhưng sau khi được “giác ngộ căm thù giai
cấp” đã bốc đồng tố cáo quá cái thực tế, thậm chí bịa ra để tố khổ, dẫn đến
việc đã “căm thù giai cấp” và bắn giết “đồng đội kháng chiến” rất sai lầm như
đã xẩy ra. Với quan điểm “cảnh giác” với những cán bộ cách mạng xuất thân từ
“tầng lớp trên” (tư sản, trí thức, địa chủ, quan lại cũ) cũng có rất nhiều sai
lầm đã xẩy ra. Điển hình nhất là cuộc đấu tranh “chống Nhân văn giai phẩm”, hay
hiện tượng “phá rào”,“cởi trói” đi theo đ/c Kim Ngọc trong nông nghiệp, mà sau
này ta đã thừa nhân sai lầm và đã phải sửa, ví dụ chuyển thành “Khoán 10”, cuối
cùng khi Đảng ta tổng kết, rút kinh nghiệm, mới chính thức thừa nhận những
phong trào đó là rất đáng trân trọng. Nguyên nhân thì có nhiều, đại ý: Một là do trình độ văn hóa, hiểu biết chính trị và
nhận thức quá thấp kém của nhiều bộ phận cán bộ lãnh đạo và của người thừa
hành. Hai là, có cả bàn tay thù địch thật sự, chúng muốn phá cách mạng của ta,
muốn làm cho lực lượng cách mạng ta suy yếu, nội bộ lủng củng để thâu tóm cho
dễ. Có trường hợp, cán bộ kháng chiến chân chính về thăm quê, đã bị đội CCRĐ
tóm cổ ngay, chỉ vì anh này là “con địa chủ” (!). Tôi có một bà cô họ, thời
CCRĐ chẳng biết một chữ cắn đôi, chỉ vì nghèo khổ phải đi làm thuê cho địa chủ,
nên đã được “cấp trên” bồi dường rồi được chỉ định làm “Đội trưởng CCRĐ” của làng tôi. Bà đã phạm khá nhiều sai
lầm tệ hại, sau này hỏi lại bà, bà chỉ cười xòa thừa nhận là “tao chỉ biết làm
theo chỉ đạo, nên mới làm sai”.
Ngày nay, cũng không ít hiện tượng quản lý chỉ đạo sai lầm cực đoan tàn ác
thực sự, tương tự như trước kia. Tôi cho rằng, nếu đợi sau ngày thắng
lợi mới tổng kết rút kinh nghiệm thì sẽ muộn mất, nên xin bàn ngay bây giờ để
chấn chỉnh cho kịp thời. Hiện nay chúng
ta đã cho tất cả mọi thứ mà “cán bộ chúng ta” không “ưa”, nhưng đã trộn với
tinh thần “đấu tranh giai cấp” vào một cụm đối tượng là “Thế lực thù địch” nên
đã gây ra rất nhiều hiện tượng sử lý pháp luật oan sai, tàn ác. Đặc biệt
những ai không nhất trí về đường lối,
biện pháp cụ thể với đường lối Cộng
sản chính thống “đấu tranh giai cấp” máy móc của Đảng và Chính phủ (thường gộp
chung lại là hiện tượng “Diễn biến hòa bình”). Trong số sai lầm này, chủ yếu cũng là do trình độ hạn chế thấp kém, do bảo vệ lợi ích cá nhân hay cục bộ,
hoặc tệ hại hơn là chỉ do tham nhũng
tiêu cực hay thế lực thù địch thật sự gây ra. Tôi tin rằng, lãnh đạo cấp
cao đã có thể phân biệt được và có những chủ trương đối sách thích hợp khác
nhau. Nhưng các tổ chức và lãnh đạo cấp
thấp hơn, do trình độ nhận thức bị hạn chế, thậm chí lẫn lộn, như kiểu
những sai lầm trước kia trong CCRĐ, Nhân văn giai phẩm, Khoán 10, Cải tạo công
thương và Cải tạo “nhân viên chính quyền ngụy” trước đây , và do kẻ địch thật cài cắm vào. . hay đơn
giản chỉ là cán bộ, công an bị những kẻ xấu mua chuộc, như đã nhắc tới ở trên.
Đó chính là sai lầm nặng nề do nhận thức chính trị cơ bản còn kém cỏi và chủ
trương triển khai ấu trĩ, có phần vô nhân đạo của các tổ chức thực thi là chủ
yếu.
Vậy
nên sửa thế nào?
Tôi cho rằng, Đảng và
Nhà nước ta chỉ nên có chủ trương cương quyết và rất cứng rắn đối với Loại thù địch thật sự, và cho vào Nhóm “Các Lực
lượng thù địch” để có chủ trương đối xử cho đúng. Ngay đối sử với nhóm
người Việt thuộc Loại này cũng không nhất thiết là phải cứng rắn ngay, như bắt
bớ, bỏ tù luôn . Tại sao như vậy ? Có hai lý do: Một là chúng ta đang thực hiện
cái gọi là “đấu tranh” bằng biện pháp hòa bình mềm dẻo với kẻ thù của cách mạng
VN, vậy tại sao với ngay người Việt trong nước với nhau, ta lại không ưu tiên
kiên nhẫn áp dụng cái giải pháp mềm dẻo nhân đạo này trước đã ? Hai là: Đối với
ngay kẻ địch nước ngoài 100% , lại thâm hiểm, gian tà, độc ác nhãn tiền không
thể chối cái bác bỏ được. . .cả thế giới cũng lên án và chống lại, mà ta còn
vận dụng sách lược mềm dẻo, cố chịu đựng hết cỡ để ỔN ĐỊNH quan hệ, nhắm đến
thắng lợi cuối cùng, vậy đối với ngay người Việt ta (trong và ngoài nước), thì
ta lại căm tức thái quá, như cấm đoán, thù hận, đánh đập bắt bớ ngay (quẳng lên
ô tô), hay thậm chí giam cầm họ để tạo ra “tù nhân lương tâm” vi phạm nhân
quyền làm gì ? Vì vậy chúng ta không
được nghiễm nhiên cho cả những người yêu nước vào khái niệm “các thế lực thù
địch” của cách mạng, để sử lý sai pháp luật, rất cứng rắn, cực đoan, vượt qua cái
ngưỡng an toàn, rất có hại cả trong quan hệ đối ngoại.
Đây là điểm yếu cơ bản
về khả năng NHẬN THỨC TA – ĐỊCH. Cần bàn
bạc cho ra nhẽ và sửa ngay. Hồ Chí Minh đã chủ trương: “Đoàn kết, đại đoàn kết.
Trân trọng, liên kết phối hợp cả các khác biệt, thậm chí cả đối lập để thực
hiện mục đích chung”. Đương nhiên
cũng cần cảnh giác bị địch cài cắm phá hoại.
Cuối cùng, xin nói thêm
một ý nữa.Tại sao trước kia những ông Vua nghiêm minh đạo đức vì Dân thực sự
thường phải “Vi hành”? Bởi chỉ ngồi trong cung, chỉ nghe một mình các cận thần
không thôi thì tất sẽ có nguy cơ rất thiếu thông tin, bị báo cáo sai lầm, nên
thậm chí để rối loạn xã hội. Hiện tượng Liên Xô thời Bre giơ nhép sắp sụp đổ
như vậy mà Đ/C Lê Duẩn của ta – do thông tin quá sai lệch, tin xấu về Liên Xô
bị bịt gần hết - nên đã tuyên bố LX là thành trì của cả phe XHCN thế giới (!)
Ngày nay, hiện tượng này đang diễn ra trong các nước thiếu dân chủ, thiếu tự do
báo chí. Về cơ bản lãnh đạo tối cao của ta chỉ có điều kiện nắm thông tin chính
luồng, thông qua hệ thống thư ký và qua các cuộc họp, các cuộc mét tinh kỷ niệm
hoành tráng. Những điều bất cập của cả hệ thống trong và ngoài nước chỉ được
thể hiện ra một phần rất nhỏ qua các hoạt động và thông tin chính luồng.Tôi
được biết, chính Putin cũng đã phát hiện ra điều thiếu được báo cáo thông tin
đầy đủ do bị quán tính XHCN kiểu đó. Còn Met vê đép, Thủ tướng Nga, do có điều
kiện gần dân hơn và chịu khó vào đọc các
trang mạng tự do, nên sát thực tế hơn. Ông đã và đang bổ sung sự thiếu hụt
thông tin cho Putin. Obama thì lại khá gần Dân, ông đã đọc trực tiếp cả những thư từ của các em bé, và chọn đọc thư của cả
những người ngoại quốc gửi cho ông, thậm chi còn dành thời gian để trả lời.
Lãnh đạo chúng ta cũng nên tham khảo, học
tập cách gần dân (trí thức, nhân sĩ , cán bộ về hưu cũng là dân) và tính coi
trọng nhân quyền như vậy.
Tóm lại, mọi người dân
Việt Nam, cả trong lẫn ngoài nước, muốn ỔN ĐỊNH xã hội thật sự để từng bước
giành chiến thắng cuối cùng cho đất nước thì không thể tự gây căng thẳng trong nội bộ nước ta bằng cách tự làm tăng số
lượng các “Thế lực thù địch” lên rồi lại phải tổ chức theo dõi, ngăn chặn, đấu
tranh, đàn áp, bắt bớ, xử tù .v .v . dễ VI PHAM NHÂN QUYỀN với chính người dân,
người của “phe” mình như đã và đang diễn ra. Ai rồi cũng vè hưu, rồi về với Tổ tiên, không vì những suy nghĩ sai lầm
nhất thời mà để tiếng xấu suốt đời.
Hà Nội, 16 tháng 11, 2015
Bài 8:
Không
lặp lại kiểu sai lầm của nhà
cầm
quyền đối với Galilê
Ngẫm nghĩ lại thì nước
ta cũng giống như mọi nước bình thường, có nhiều thành tích, ưu điểm, nhưng
không thể tránh khỏi những thiếu sót, sai lầm, thậm chí có thất bại . . . trong
quá trình tiến lên. Chưa cần nói đến hệ tư tưởng chính trị (vì vẫn còn rắc rối
cần tranh luận nhiều), một trong những thiếu sót nặng của nhà nước ta, đó là tệ bưng bít thông tin, ngăn cấm, đàn áp bất
đồng chính kiến.
Xin mở ngoặc nói chút
dông dài. Thủa xưa, học giả Galilê, vì đã được tự do quan sát, theo dõi hoạt
động của Trái đất và Vũ trụ nên đã luận đoán rất đúng rằng Trái đất là tròn và
quay chung quanh Mặt trời. Vì điều đó trái với quan điểm chính thống của nhà
cầm quyền giáo hội, nên Galilê đã bị họ sát hại. (Sau đó khá lâu nhà cầm quyền
đã phải thừa nhận sai lầm). Khả năng nhận biết chính xác vũ trụ khi đó đã xẩy
ra được là do có hai điều kiện: Thứ nhất, Galile là một học giả, một trí thức.
Thứ hai, không có ai bưng bít thông tin (tức ngăn cấm quan sát) về bầu trời và
vũ trụ đối với Galilê. Tôi rất muốn nhắc Nhà nước ta rất nên tránh sai lầm của
Nhà cầm quyền giáo hội thủa xưa (rõ ràng thời đó chưa có đảng cộng sản).
Chính vì Nhà nước ta
chủ trương kiểm soát, ngăn chặn, bưng bít thông tin vì sợ dân loan báo “cái
sai”, bắt chước “cái sai”, hoặc sợ dân hoang mang, phản đối hành động sai của
chính quyền, của đảng. Nhưng chính vì vậy nên rất nhiều cái sai, trái với đạo
đức làm người, với truyền thống dân tộc, trái với đường lối của Đảng mà lãnh
đạo Đảng, dù rất vì dân, vì nước, cũng chưa dễ tự nhận ra được. Thông tin chính
luồng hầu như chỉ ca ngợi thắng lợi, nêu cao thành tích, quảng bá cái đẹp, suốt
ngày nhắc lại chiến công cũ từ mấy chục năm trước đây . . .nên không chỉ nhân
dân, mà chính ngay lãnh đạo các cấp của nhà nước cũng bị hiểu sai, chủ quan, bị
che dấu gần hết tệ nạn quan liêu bao cấp tham nhũng tiêu cực, vi phạm trắng
trợn pháp luật hiện hành. Đến khi tất cả những căn bệnh ấy nó đã lan truyền ăn
sâu vào hầu khắp các ngõ ngách của đất nước đến mức dân và đảng không thể chịu
đựng được, đảng và chính phủ cũng không thể bưng bít được nữa thì nẩy sinh ra
chủ trương cắt xén, dẹp bỏ, ngăn cấm thẳng thừng thông tin, thậm chí trấn áp
những người bực bội dám nói thẳng, phê phán gay gắt cái sai. . từ đó quy kết
cho họ là “bất đồng quan điểm”, là “thế lực thù địch”. Mặt ngược lại, đảng và
nhà nước nắm được rất nhiều thông tin “mật” chính thức, chủ yếu là thông tin
xấu, nguy hiểm đối với an ninh đất nước (có được từ bộ máy chuyên nghiệp điều
tra thống kê và các cơ quan do thám chuyên trách, kể cả thông báo hay báo động
của bạn bè gần xa . . .) thì cũng chỉ để sử dụng kín riêng trong nội bộ cấp
cao, không cho nhân dân biết, thậm chí không cho ngay lãnh đạo cấp thấp hơn,
những cơ quan nghiên cứu chiến lược của đất nước biết. Những điều cực đoan NGĂN
CẤM THÔNG TIN về cả hai phía đó dẫn đến CÓ HẠI ngay đối với đảng và chính phủ.
Ví dụ rõ nhất là những sai lầm chiến lược của đất nước trong 2 thời kỳ lúc Đ/C
Lê Duẩn và Đ/c Nguyễn văn Linh đang chủ trì. Đ/C Lê Duẩn thì rất cực đoan tả
khuynh, chỉ thấy được thông tin về chỗ mạnh của lý tưởng XHCN, vững tin “Liên
Xô là thành trì của phe Cộng sản thế giới”, trong khi đó thực chất Liên Xô đã
sắp tan rã thì chính Đ/C đã không biết vì bị bịt THÔNG TIN (*). Còn Đ/C Nguyễn
văn Linh thì rất cực đoan hữu khuynh, chỉ thấy thông tin về chỗ yếu của VN,
chẳng nắm chắc THÔNG TIN toàn cục và bị mắc mưu thông tin dọa dẫm bịa đặt nên
hốt hoảng quyết định “thòa thua Tầu, còn hơn thua Mỹ”, chạy ngay sang cầu cứu
Trung Quốc để nhận về cái nội dung bất bình đẳng quá tai hại tại Hội nghị Thành
đô. Nếu các Đ/C ấy không quá tự tin tập quyền, không quá nghiện cái thói quen
từ thời hoạt động bí mật bưng bít thông tin “từ trong ra và từ ngòai vào”, mà
để tự do báo chí ngôn luận như thời Cụ Hồ và như các nước Tư bản văn minh . .
.thì mọi chuyện đã khác.
Nhưng tại sao Cụ Hồ và
các nước Tư bản họ dám cho tự do tư tưởng, tự do thông tin báo chí ? Tại vì cái
tư tưởng và mục tiêu đấu tranh của Cụ Hồ và của CNTB nó phù hợp với lòng dân
tại những cái giai đoạn tương ứng đang xem xét. Nếu ai có tư tưởng khác là bị
ngay nhân dân lên tiếng chống lại, chẳng cần báo chí phê phán, công an ngăn
chặn. CNTB là một tổ hợp tư duy về tự do
dân chủ bình đẳng cạnh tranh sinh tồn, ai tài giỏi, chăm chỉ lao động thì
người ấy giầu có: “LÀM THEO NĂNG LỰC, HƯỞNG THEO KHẢ NĂNG”, rất sòng phẳng. Khi
giới giầu có bóc lột quá đáng thì nhân dân đứng lên đấu tranh chống lại, hạn
chế sự bóc lột, nhưng vẫn tôn trọng sự dẫn đầu của những người tài giỏi trong
xã hội. Đó chính là Chủ nghĩa xã hội Dân chủ Bắc Âu mà ngày nay nhiều nơi đang
noi theo, trong đó có Đảng Dân chủ ở Hoa Kỳ. Có thể nhiều Vị chưa biết, chính
Tổng thống Hoa Kỳ Abraham Lincoln từ năm 1864 đã nói câu nổi tiếng: “Chế độ của dân, do dân và vì dân tất sẽ được
dân tin theo và cùng chính phủ bảo vệ đất nước”.Còn CNCS thì rất cực đoan, vận
động người nghèo đấu tranh chết thôi LẬT ĐỔ CHẾ ĐỘ TỰ DO DÂN CHỦ BÌNH ĐẲNG CANH
TRANH, lập ra chế độ ĐỘC ĐẢNG TOÀN TRỊ của NGƯỜI NGHÈO, do người nghèo đứng lên
lãnh đạo, cầm quyền, theo đường lối “LÀM THEO NĂNG LỰC, HƯỞNG THEO NHU CẦU”. Từ
đó có 2 cái sai cơ bản:
1. Nếu trong chế độ tư bản được Tự
do bình đẳng cạnh tranh làm giầu mà anh VẪN NGHÈO, thì làm sao mà đủ tài giỏi
thông minh để lên ngôi lãnh đạo đất nước?
2. Nếu đã nghèo mà thực
hiện chế độ “Làm theo năng lực, nhưng hưởng theo nhu cầu”, công hữu hóa tài sản
quốc gia, thì đầu tiên là anh, hàng triệu ÔNG CHỦ MỚI – có quyền lực, theo Hiến
pháp vô sản công hữu – thì các ông chủ ấy, không phải là Thánh hay là Phật, sẽ
tìm mọi cách bất chính thỏa mãn mong muốn hưởng theo nhu cầu của các ông ấy trước đã!
Đó chính là nguyên nhân
chính làm cho Chế độ CS, trước khi hy vọng kiến thiết phát triển CNXH thành
bình đẳng giầu có, thì đã xẩy ra tham nhũng tiêu cực, vơ vét tài sản quốc gia
để làm giầu cho bản thân từ trước đó rồi !
Sau
CM vô sản ở Nga, do thực thi Chế độ CS ở Liên Xô, tuy nhân dân Liên Xô cũng
chẳng kém thông minh, nhưng vì bị NGĂN CẤM THÔNG TIN, TỰ DO BÁO CHÍ nên sau
những 70 năm, cuối cùng “bịt thông
tin chẳng được”, cả lãnh đạo và nhân dân
khi đó mới/đã nhận thức ra được rằng, cái Chế độ CS là sai lầm và mới tự nguyện
đứng
lên lật đổ
được chế độ này và TỰ GIẢI THỂ Liên Xô cũ.
Ở Việt Nam ta, vì Đảng
đã mở ra cơ chế thị trường tự do cạnh tranh, nhưng luật pháp chưa kịp tiến theo
để đồng bộ (tức mới đổi mới về cơ chế kinhh tế, nhưng chưa đổi độc quyền về chính
trị) nên người nào vốn có quyền lực
trong xã hội (tức các đảng viên, các tổ chức đảng) sẽ phát huy thế mạnh độc
quyền của mình nhanh và có kết quả hơn người có tài năng thực sự mà không có
quyền lực. Đó là lý do xuất hiện những sai lầm khuyết tật nặng nề mang tính hệ
thống của xã hội Việt Nam từ khi Đảng quyết định đi theo Cơ chế thị trường.
Nhưng tại sao Đảng phải đổi mới từ từ ? Một là, nếu đổi mới luôn một lúc sẽ có
thể dẫn đến rối loạn xã hội. (Các nước Tư bản cũng phải tiến lên từ từ, người
tài giỏi thông qua hoạt động thực tế để
thể hiện trí tuệ ra thì nhân dân dần dần sẽ biết để chọn thay thế dần những
người kém trí tuệ). Thứ hai, muốn để nhân dân có thể tự do lựa chọn người tài,
thì Đảng phải đổi mới Hiến pháp. Nhưng nếu vậy, thì Đảng phải hy sinh thành
tích chiến công giai đoạn cách mạng Dân tộc cũ (tức là lý do đã đưa được Đảng
của người nghèo Công nông lên nắm quyền). Bởi lẽ, nói thì dễ: Nhưng không phải
ai cũng “Vì dân, vì nước” như Abraham Lincoln đã nói và như chúng ta đang đứng
ngoài cuộc mong muốn đâu ! Thứ ba, là nếu VN đang nằm ở Châu Úc, hay Nam Mỹ,
thì vấn đề đã khác. Việt nam ta – do vị trí địa chính trị đặc biệt - suốt mấy
ngàn năm luôn luôn là nạn nhân của những thế lực ngoại bang hùng mạnh hơn ức
hiếp chèn ép và xâm lược. Theo tôi, các vị lãnh đạo đảng CSVN chắc cũng đã thấy
rõ hết cả 3 lý do chính đó, nhưng họ cố tránh cuộc chiến tranh tàn phá VN một
lần nữa đấy thôi. Chúng ta có thể lên án là họ hèn nhát, bán nước. Nhưng nên
nhớ: Galile đã bị hãm hại do bất đồng quan điểm với lãnh đạo ngay từ khi chưa
có đảng CS đó. Và khi nước ta chưa có Đảng CS, chúng ta đã từng mất nước 100%
cho ngoại bang, nhưng cuối cùng VN – với nền văn hóa đặc sắc của mình - vẫn tồn
tại và dành lại được đầy đủ đất đai sông núi biển đảo. Cho nên, hãy cố bình tĩnh
Đổi mới từng bước với Đảng sẽ tất thắng!
Tại
sao, chỉ vì nghe bản tin về kinh tế cuối năm do VTV1 mới phát ra mà tôi phải
nói dài dòng như trên ? Đó là bởi vì, đảng CSVN dường như không tập trung mọi
đầu óc minh mẫn tài giỏi của cả nước (những người nhân sĩ trí thức dạng Galile)
vào việc tìm ra những giải pháp thật cụ thể để khắc phục yếu kém và tệ nạn xã
hội, mà chỉ trân trọng tiếp thu ý kiến những ai vẫn vui vẻ ngoan ngoãn “đi theo
chủ trương đường lối phát triển xưa cũ rất xa thực tế, huênh hoang phô trương
lãng phí, dễ tạo khe hở cho tham nhũng tiêu cực của Đảng”, mà, như trên đã phân
tích: Đảng đã thừa nhận đường lối cũ đã sai lầm, đang phải sửa dần dần!
Kết quả Đại hội Đảng
XII đã chỉ rõ: Trước Đại hội, phần lớn đảng viên và nhân sĩ trí thức đều nhận
thức được rằng nước ta cần phải đổi mới nốt thể chế chính trị, nhưng vẫn rất
lúng túng. Nhưng đó là do giới nhân sĩ trí thức chưa được TỰ DO QUAN SÁT BẦU
TRỜI như Ga li lê, đặc biệt là thiếu những thông tin “mật”, chỉ có lãnh đạo tối
cao cuả Đảng mới có. Trong quá trình Đại hội, lãnh đạo tối cao mới thông báo
thật rõ những vấn đề vẫn bị bưng bít, ngăn cấm thông tin, và thông báo thêm
những thông tin mật mới nhận được cho các đại biểu. Ở đây lại thể hiện rõ chiều
vế ngược lại: Các đại biểu vốn vẫn bị ngăn cản nhận những thông tin đa dạng bên
ngoài xã hội làm họ chỉ có niềm tin một chiều vào cấp trên, hơn thế họ lại bị
ngăn cản trao đổi thẳng thắn về những thông tin mới nhận được để tạo ra tư duy
khách quan chính xác hơn. Nói khác đi, kết quả Đại hội lại là một thể loại cực
đoan khác: Bằng mọi kỹ xảo thủ thuật tập trung quyền lãnh đạo vào cấp cao nhất,
vào một chủ đích duy nhất. “Chữ tài” kiểu ấy, theo các cụ nói, là liền với “chữ
tai” một vần. Rất mong rằng, thành công
Đaị hội chính là, và đúng là kết quả khách quan mà xã hội ta, đất nước ta, và
đảng ta, trong môi trường trong nước và thế giới hiện nay, mới đủ điều kiện mọi
mặt để đạt được thắng lợi tới đó (Những tư duy, kiến nghị đúng đắn của giới
nhân sĩ trí thức vừa qua, cũng giống như kết luận của Galilê, cũng cần phải một
thời gian nữa mới được Đảng và Chính phủ nhận ra và tiếp thu !)
Xin mọi người tài năng
thông thái hãy cùng nhau nghiên cứu để tham gia với Chính phủ vạch ra một chiến
lược cụ thể chi tiết tư vấn cho cả đảng và quốc hội, rồi tham gia kiểm tra sự
thực hiện. Về phía lãnh đạo đảng và chính phủ tuyệt đối không được che đậy khuyết điểm, cấm đoán thông tin, không cần “nói
một đằng, làm một nẻo” để lại sa vào các loại cực đoan như thời gian vừa qua – hãy chỉ cần thê thôi . . .thì tất yếu
đất nước ta, cùng với sự hợp tác thân thiện rộng rãi của bạn bè khắp 5
châu, chắc chắn sẽ hòa bình vững bước
tiến lên ./.
Hà Nội, 13-2-2016
(*) Trong một cuộc họp tham khảo ý kiến anh em
trí thức tại Sầm sơn (Thanh hóa) Đ/C Lê Duẩn đã thân mật nói: “Thế mà các cậu
không nói cho tôi biết trước !” Có nghĩa rất nhiều điều cần cho lãnh đạo nhưng
Đ/C Lê Duẩn vẫn còn chưa biết.
Bài 9:
Đừng
nghĩ là từ đồ đá, đồ đồng,
VN
đang tiến lên “Đồ ngu”!
(mà
VN chính là nạn nhân)
Vừa rồi trong một hội thảo khoa học, có một vị GS TS
(đảng viên Cộng Sản) nói đùa rằng, chúng ta đang từ thời đại đồ đồng tiến tới
thời đại “đồ ngu”. Tuy nói đùa, nhưng chính nó cũng hàm chứa rất nhiều ý cần
bàn thảo nghiêm chỉnh.
Biểu hiện ngay trên diễn đàn Quốc hội:
Nhiều đại biểu khi ca ngợi thành tích, thì bao giờ cũng nói đến đảng CS đầu
tiên, nhưng khi nêu các thiếu sót, sai lầm, thì nhiều đại biểu chỉ dám nói đến chính phủ, trong khi đó
đảng CS vẫn tiếp tục giữ ngôi lãnh đạo độc tôn. Vì vậy, nhân đây, xin rà lại có hệ thống sự NHẦM LẪN xuyên
xuốt, đang cản trở cả quá trình tiến lên của một đất nước vốn rất anh hùng.
Trước
hết là sự NHẦM LẪN rất lớn về Các Mác: Các Mác là một trí thức rất thông minh,
ông đã từng nói: Tôi có thể đúng, có thể sai. Quả thực thế giới đã biết là ít
nhất có 2 ông Mác. Ông Mác lúc trẻ, dựa trên những gì đã và đang xẩy ra trong xã hội các nước
tư bản thời đó, ông đã cho ra tác
phẩm “Tư bản” nổi tiếng, với rất nhiều triết lý sâu sắc tuyệt vời,
đến mức ngay trong khủng hoảng kinh tế thế giới 2008 các nước tư bản đã phải
tra cứu lại tác phẩm “Tư bản”. Nhưng
để góp phần thoát ra khỏi những “tai họa” do tiền tư bản chủ nghĩa gây ra, thì Các Mác lúc trẻ lại sai lầm ảo
tưởng cho rằng phải đấu tranh để xây dựng một “Thiên đường” (CNCS) trên Trái đất bằng cách đấu tranh đưa các thành phần nghèo khó (công nông)
lên lãnh đạo các quốc gia, tập trung tài sản đất đai của quốc gia vào cho
nhà nước quản lý, chỉ có nhà nước được trực tiếp tổ chức lao động, sản xuất và
phân phối thành quả lao động theo nhu
cầu để đảm bảo công bằng với mọi người dân. Một số nước tư bản đã hưởng
ứng, thử thực hiện ý tưởng tốt đẹp đó của Các Mác, nhưng đã thất bại. Bởi ai sẽ là nhà nước đây ? Những người tài
năng, lao động giỏi trở thành giầu có thì đã/ phải bị lật đổ, đưa những người
nghèo lên, lập chính quyền CÔNG NÔNG.
Vì không phải là những ông Thánh, ông Phật, nên họ, người nghèo ít được học
hành, lại bắt đầu từ số không về trí
tuệ trong cơ chế mới, mò mẫm
từ đầu trong một nhà nước độc đảng lãnh
đạo, công hữu, kinh tế quốc doanh,
phân phối theo kế hoạch tập trung, nên căn bệnh tham sân si được dịp bùng phát, nên trước khi toàn dân giầu có, đã
tạo ra các “Tư bản đỏ”, trong khi dân số ngày một tăng lên, còn tài nguyên ngày
một cạn kiện, các nước chậm tiến lại bị buộc phải hội nhập với các nước văn
minh, do đó gây thêm biết bao rắc rối mới, chênh lệch, MÂU THUẪN, ĐẤU TRANH,
tổn thất, trì trệ, tàn ác, dẫn đến thất bại. Còn ông Các Mác khi đã già, thì sau khi nghiên cứu thực tế diến biến tiến
hóa tại các nước tư bản, nhất là tại Bắc Âu, nơi giới tư bản chấp nhận tất cả các tầng lớp nhân dân, các đảng phái
được tham gia quyền lực nhà nước để được tự bảo vệ quyền lợi của giai cấp mình;
còn nhân dân, giới người nghèo vẫn rất tôn trọng những ai tài năng trí tuệ giầu
có để họ tiếp tục chủ trì quản lý lãnh đạo đất nước. Và chính do đó Các Mác đã
kết luận: Các nước TBCN tiến tiến nhất
sẽ tiến lên Thiên đường (CNXH) trước tiên, và chính ông Mác già đã phải tuyên
bố: Tôi không phải là người Macxit là vì vậy. Mâu thuẫn và NHẦM LẪN lớn hiện nay là vì thế giới còn một số người
vẫn kiên trì tin theo ông Mác trẻ,
quyết tâm bỏ qua TBCN, xây dựng ngay Thiên đường trên thế giới. Một đa số còn
lại đã tán thành kết luận của ông Mác già. Hiện nay cái mâu thuẫn về chính trị,
“ý thức hệ” trên thế giới chính là đã NHẦM LẪN lớn, không phân biệt nổi Mác già
khác Mác trẻ ở chỗ nào!
Thứ
hai là sự hiểu sai và NHẦM LẪN rất lớn về Hồ Chí Minh. Hiện nay, có sự tuyên
truyền bịa đặt quá nhiều; có người lục lại các tư liệu cũ, kể các các tư liệu
“chính thức” đây đó cũng cho rằng có đến 2,
3 ông Hồ. Đúng là, Ông Hồ lúc
trẻ trước năm 1940 đã đi theo CN Mác – Lê, theo Stalin định làm cách mạng
vô sản ở VN. Nhưng ông Hồ lúc già,
từ năm 1940, đã tự viết ra một Đề cương
khác hẳn: Làm Cách mạng Dân tộc Dân
chủ và xây dựng nước Việt nam Dân
chủ Cộng hòa, với chính phủ đa đảng
phái gồm trí thức và nhân sĩ yêu nước, với đảng Lao động và vua Bảo Đại làm
cố vấn. Còn ông Hồ thứ ba bị cho là
một người Hoa tên Hồ Tập Chương, “tay sai của Tầu”. Rõ ràng, HCM lúc trẻ đã
nói: “Tôi hiểu chưa rõ về CN Mác, song tôi theo Lênin vì “trong Quốc tế CS III
có nội dung giải phóng các dân tộc thuộc địa”. Hồ Chí Minh khi già do đã khá
hiểu Liên Xô khác các nước Tư bản thế nào, CN thực dân, phát xít là thế nào,
nên Hồ Chí Minh, khi đã luống tuổi, đã chọn con đường hợp lý nhất: Vận động VN làm Cách mạng Dân tộc trước, làm Cách mạng Dân chủ sau (Còn cải cách
ruộng đất, chống tư sản là do bị LX và TQ ép làm ngay từ 1950) Nên nhớ, nếu Pháp và Hoa Kỳ đối sử với
VN như hiện nay, thì Việt nam, vốn rất anh hùng, đã có thể là 1 trong 10 nước hạnh phúc nhất thế giới
mà quốc tế vừa mới thừa nhận. Trái lại, nếu HCM là một tay sai của Trung quốc
thì tại sao VN dám không “tuân chỉ” Trung Cộng, không chịu chia đôi VN như 2
nước Đức và Triều tiên để làm phên rậu
cho phe XHCN, vì vậy TQ đã không phải súi bẩy và giúp Căm Pu Chia đánh phá
biên giới phía Nam VN, và vì thất bại, đã tức điên lên trực tiếp đánh phá biên
giới phía Bắc, “cho VN một bài học” ? Nếu HCM là tay sai Nga Xô và TC thì tại
sao HCM đã 2 lần trở thành đối tượng bị thủ tiêu ở Nga và ở Hà Nội (nhưng không
thành?) (Xin nói rõ: Chúng tôi chỉ dựa vào những biểu hiện có thật công khai 100% và người thật
việc thật vẫn còn sống. Và rằng HCM cũng có
thời trai trẻ, như Các Mác; cũng là một con người bình thường, nhưng lại khác rất nhiều lãnh tụ cách mạng
khác ở VN và Trung Quốc: Hồ Chí Minh đã bỏ một nửa cuộc đời đi tìm hiểu các nước Tư bản, các nước
Cộng sản, vấn đề quan trọng quyết định
là ông đã nắm được khá vững thông tin, tri thức về sự khác nhau giữa 2 loại chế
độ. Chúng tôi không dám tin hết vào các tư liệu được coi là “lịch sử”, bởi
với trình độ kỹ thuật công nghệ quá siêu cao hiện nay, không cái gì, kể cả thử
AND, là họ không dàn dựng lên được như thật theo ý muốn. Điều này có thể chứng
minh). Chính vì vậy trong nước ta, do nhiều lý do, cũng đã xuất hiện hiện tượng
LẪN LỘN: Người thì tin HCM là người CS chính hiệu, người thì tin HCM là một
người yêu nước chân thành và thiên tài, người lại vấn vương xa vào ý đồ của kẻ
địch nhằm đánh đổ kỳ được cái niềm tin
còn lại của những người yêu nước VN hiện nay. Đó là nguyên nhân chính gây
lên NHẦM LẪN, mâu thuẫn hoang mang về tư duy và niềm tin hiện nay.
Thứ
ba là, sự hiểu sai và NHẦM LẪN khá lớn
về quan hệ giữa Việt nam và Trung quốc. Thực tế cũng có ít nhất 3 Trung quốc. Trung quốc phong kiến là kẻ thù xâm lược của Việt nam. Trước năm 1949, TQ cũng bị phương Tây
xâm lược, cũng đấu tranh cho độc lập và thống nhất dân tộc, sau đó đã giúp VN
đánh thắng ngoại xâm Pháp và can thiệp Mỹ, thì khi đó TQ lại là bạn hữu nghị của Việt nam (Lưu ý, ta
vẫn đã hàm ơn TQ, nhưng chính TQ cũng cần hàm ơn VN, bởi bằng xương máu của
mình, nhân dân VN đã giúp đưa vị thế TQ lên, mà đỉnh cao đã xẩy ra tại Hội nghị
Thượng Hải giữa TQ và Hoa Kỳ) Nay Trung quốc quay lại chủ nghĩa Đại Hán bành
trướng các kiểu ra chung quanh, trong đó có VN, thì TQ lại tự trở thành kẻ thù trực tiếp chủ quyền của Nhân dân ta.
Mặt khác, người Việt nào tin theo ông Mác trẻ, thì nghĩ rằng, TQ vẫn cùng lý
tưởng CS, nên VN vẫn cùng “Đại cục” với
TQ; người nào tin theo CNTB thì cho rằng TQ đang là một trung tâm của các
“Siêu quyền lực” thế giới, họ có sức mạnh chi phối các nước nhỏ yếu, nên VN
không thể thoát ra được; Người thì tin rằng, Tập Cận Bình đã khôi phục lại
đường lối Đại Hán, nên chỉ có thể chờ
thời cơ, khi TQ không thể tồn tại do quá nhiều mâu thuẫn nội bộ và xung đột
không thể hòa bình hội nhập với thế giới, buộc phải TỰ GIẢI THỂ. Vậy hiểu và
chọn TQ nào là cả một vấn đề rất khó khăn, nên đã tạo ra mâu thuẫn rất lớn ngay
trong nội bộ lãnh đạo VN. Nhưng cuối cùng thì chỉ vì tránh một tai họa mới ngay trước mắt cho đất nước, (còn lấy
lại chủ quyền biển đảo là cần chờ thời, giống như các cụ tổ tiên ta trước kia),
nên đảng CSVN, bắt đầu từ TBT Nguyễn văn Linh, đành phải ép buộc nhân dân ta
hòa bình hữu nghị, về hình thức chịu đi cùng “Đại cục” với TQ, dù cho biểu hiện
của TQ với VN đang xấu xa tệ hại như thế nào.
Thứ tư là cũng có 2
Chủ nghĩa Tư bản, CNTB hiện nay đã
thật tốt đẹp như người ta nghĩ không ? Hiện nay có nhiều người nói rằng,
vẫn biết Chủ nghĩa Đại Hán là quá tồi rồi, nhưng Chủ nghĩa tư bản cũng chẳng
tốt đẹp gì. Người ta đã moi ra các chứng cứ nói lên rằng, Hoa Kỳ là một “Siêu quyền lực” đô la, rất hay tráo
trở, phản bạn. Nhưng bỏ qua những dích dắc vì quyền lợi dân tộc hay sách lược
giai đoạn, nếu nhìn toàn cục thì CNTB vẫn là
sản phẩm chung của cả Loài người, do Loài người tự do dân chủ lựa chọn các hình thức khác nhau để dích dắc vươn lên
Tự do dân chủ ngày càng thực chất hơn, tự loại bỏ được những “sản phẩm” xấu.
(như các Chủ nghĩa thực dân, Đế quốc, Phát xít . . .). Còn Chủ nghĩa Đại Hán,
Chủ nghiã Mác – Lê là những sản phẩm có
tác giả cụ thể với mục đích độc quyền rõ ràng của một người hoặc là của một nhóm người, luôn luôn chống lại, tiêu
diệt các tư tưởng tự do dân chủ . . .nhằm
giữ vững ngôi vị thống trị vì quyền lợi địa vị của riêng mình. Biểu hiện rõ
ràng hiện nay là: Người dân các nước vốn là XHCN đều muốn sang sinh sống, học
tập tại các nước TBCN văn minh. Các nước TB văn minh đang là chỗ dựa cho các
nước nhược tiểu khắc phục khó khăn và bảo vệ chủ quyền của minh. Ở nước ta và
ĐNÁ cũng đang như vậy, nên nhân dân đang có xu hướng rời bỏ CN Mác - Lê để đi
với trào lưu chung là hội nhập với CNTB mới, CNTB văn minh, với TPP. Sở dĩ chưa thực hiện được ngay, bởi những
lý do như đã đề cập tới ở trên.
Thứ
năm, Ai mới thực sự làm chủ tại các
nước và thế giới ? Ngày nay, điều đó đã rõ: Chính các “Siêu quyền lực” quốc gia và toàn cầu.
Thực tiễn lịch sử đã chứng minh, có
ít nhất 2 loại như sau:
+Loại
1. Quyền lực dựa
trên sức mạnh Tôn giáo (Thần quyền), Phong kiến
(Triều quyền) và Giai cấp đấu tranh (Ý thức hệ). Loại quyền lực này do
một số cá nhân thông thái, trí tuệ, năng động của xã hội đương thời tìm tòi tạo
ra. Đặc điểm là tạo ra những chế độ ĐỘC QUYỀN, TẬP TRUNG LÃNH ĐẠO (vào vua
quan, nhà thờ, vào các đảng độc quyền) do đó xã hội bề ngoài rất ổn định, nhưng
trì trệ và đã kìm hãm xã hội trong lạc hậu, chậm tiến và rất dễ đi đến nghèo
khó so với thiên hạ. “Siêu quyền lực” loại này thực sự chưa đủ thông minh, trí tuệ, bởi chính nó đã tạo ra mâu
thuẫn trong xã hội, trong đó yếu tố sai lầm quan trọng nhất là nó đã gạt bỏ ra ngoài lề các bộ phận thông
minh, trí tuệ khác của nhân dân (do khác quan điểm), ra ngoài phạm vi quyền
lực của riêng nó.
+
Loại 2. Quyền lực
dựa trên sức mạnh của lao động chân tay
và trí tuệ. Loại này là sản phẩm của Tự do dân chủ cạnh tranh kiếm sống,
làm giầu . . .của đa số nhân dân, của cả Loài người. Do đó không có gì hạn chế:
Cứ ai tài giỏi, thông minh, chăm chỉ năng động thì sẽ giầu có, từ đó có sức
mạnh đa nguyên, đa đảng cạnh tranh nhau lên cầm quyền. Thực chất là các thế lực giầu có nhất (Siêu quyền
lực) đã điều khiển ngầm, dùng mưu kế gây áp lực lên, thậm chí đạo diễn quá
trình tự do cạnh tranh lên nắm quyền để có lợi cho mình. Vì vậy các chính phủ
và Nghị viện được cho chỉ là biểu hiện ra bên ngoài của “Siêu quyền lực” tư
bản. Phương thức “Siêu quyền lực”
loại này là một sự thông minh, trí tuệ
cao cấp hơn hẳn loại 1, vì nó,
dù vẫn có dùng mưu mẹo và vì quyền lợi ích kỷ, nhưng nó không trắng trợn, dã
man, giữ độc quyền bằng sức mạnh vũ lực tàn bạo, mà nó có chừa ra dư địa cho nhân dân được tham gia vào quyền lực,
được bình xét, phản biện công khai, thẳng thắn, bởi chính các Siêu quyền lực loại này họ không NGU LÂU,
không tự cho rằng cái gì họ cũng đã hiểu hết, cũng đúng cả, mà họ thừa nhận
thực tâm rằng: Nhân dân mới chính là tai
mắt, là người chủ thật sự và là sức mạnh tối hậu, chứ không phải họ.
Thứ sáu: Ở
VN, Ai mới chính là kẻ thù của Chế độ,
kẻ thù của Đất nước, là “thế lực thù địch” của nhân dân ? Mỗi khi có đụng
độ về vấn đề chính trị, về pháp luật, về trị an, quyền lợi, v.v. . .thì các nhà
chức trách cần hỏi thẳng đương sự (có
ghi âm lại) rằng, anh có chống lại Đảng CSVN, Nhà nước CHXHCN VN, Nhân dân
Việt Nam và Nhân dân các nước hay không ? Nếu
họ nói rằng KHÔNG, thì không thể coi họ là “Thế lực thù địch” của Nhà nước. Bởi nếu họ chỉ chống lại các chủ
trương sai lầm, và những hành động sai trái của những người – kể cả người nước
ngoài - thực thi đường lối chính sách cụ thể không hợp lòng dân, chống lại
những hành động vi phạm pháp luật của nhà nước . . .thì không thể coi họ là chống chế độ, chống nhân dân, là “thế lực thù địch”
của Đảng và Nhà nước, từ đó không thể đánh đập, thậm chí bắt bớ giam cầm họ
được.
Nhìn
toàn cục, với biết bao sai lầm, NHẦM LẪN do lịch sử thế giới tạo ra và kéo dài, chúng chồng chất, chộn lẫn và
“kích hoạt” lẫn nhau tạo ra trong xã hội ta như một mớ hỗn tạp khó tìm ta đầu mối. Không những thế,
đảng CSVN vẫn còn đang phải cố chèo chống (diễn kịch) để ép nhân dân chịu nhẫn
nhịn chờ thời, không đứng lên trực tiếp ra mặt chống lại TQ ngay, nhằm giữ cho
đất nước được hòa bình để khôi phục và xây dựng. Thực sự, nhân dân ta, kể cả
đảng CSVN, đúng là NẠN NHÂN của các
thế lực THAM LAM TÀN ÁC đầy mưu mô xảo quyệt trên toàn thế giới.
Tóm lại, Đổi mới, Cách
mạng về tư tưởng, văn hóa, trí tuệ không thể nhanh, không thể dễ như ta thay cái áo. Cần khách quan, nghiêm chỉnh làm
rõ mọi vấn đề dễ gây NHẦM LẪN lâu nay trong lãnh đạo, trong nhân dân và bạn bè
gần xa. Nay nước ta đang bắt đầu, thể hiện từ nhiều hướng, từ trong đảng – đừng
cho là đảng CS không thể thay đổi được, Liên Xô đã là một thí dụ - từ những tư
duy đúng, những lời phát biểu rất sâu sắc, hợp lòng dân của nhiều Vị đại biểu
Quốc hội trong kỳ họp đang diễn ra. Đó là dấu hiệu tốt, đáng mừng, giúp nhân
dân ta tăng thêm nhẫn nại, yên tâm tin tưởng, góp phần GỠ dần NHỮNG CÁI RỐI RẮM SAI LẦM và NHẦM LẪN tích tụ hàng mấy chục năm qua, đưa Việt nam tiến lên.
Phụ lục:
Những điều bàn rõ thêm:
Điều rắc rối là ở chỗ,
sự tiến hóa của nhân loại và ở các mặt của từng con người là không đồng đều. Nhưng cái khó, phức tạp
đầu tiên là: Cơ sở vật chất của xã
hội cũ này có thể đã mất đi, đã phát triển rất nhanh (vì cả thế giới hội nhập
vào làm ăn), nhưng cái tư duy quán tính lạc
hậu trì trệ u mê của con người là rất lớn, hàng chục, thậm chí hàng trăm năm
mới tiến lên theo kịp. Ví dụ Việt Nam ta, hiện nay đã phổ cập ô tô, xe máy, đã
dùng hàng hóa cao cấp nhập vào, đô thị hiện đại phát triển rầm rộ, bà bán hàng
rong, chị ô xin . . . cũng đã “sài” iphone, son phấn. Nhưng thói quen lạc hậu
hủ lậu, đường xá cầu cống chật chội cũ nát . . . vẫn chưa thể thay đổi hiện đại
hóa lên theo kịp. Cùng với sự nhầm lẫn
lớn kéo dài đã tạo nên một xã hội lộn xộn ghê gớm, không gỡ ra kịp với tốc độ phát triển rất nhanh về vật chất
của ta. Vì vậy ra đường ngày càng thấy hằng hà xa số những nghịch lý, chướng
tai gai mắt, những tệ nạn. Ở ta, nội bộ
ta đã nhầm lẫn khó khắn kéo dài, lại bị
các thế lực thù địch ép phải tiếp tục nhầm lẫn, quậy phá thêm, nên mới gây
bao hậu quả tại hại, làm rối loạn thêm văn hoá và trật tự xã hội. Hơn nữa, Cấp trên đã nhầm lẫn, sai lầm, cấp dưới triển khai cụ thể lại còn làm sai lầm nhầm lẫn nặng thêm do ngu
lâu hơn, quán tính nặng hơn và căn bệnh THAM SÂN SI ngày càng nặng trộn thêm
vào. Chính đó là nguyên nhân làm cho
vị GSTS nọ của nhà nước đã phải khôi hài thốt lên: Ta đã bỏ qua được thời đại
đồ đồng, nhưng lại đang “tiến lên” thời đại “Đồ ngu” là vì vậy.
Bài 10:
Quyền
lực bao trùm kiểu nào
để
có lợi nhất cho đất nước?
Hiện
nay tại VN, việc thực hiện Nghị quyết Đại hội toàn quốc lần thứ XII của Đảng
CSVN – tổ chức đang có quyền lực bao
trùm nhất - chính là nhiệm vụ quan
trọng hàng đầu. Đây là một thực tế tự nhiên đang được nhân dân VN và đa phần
thế giới chấp nhận. Song trên thế giới còn một quy luật MẶC ĐỊNH mang tính rất
thực tế: “Ai chi tiền, người đó sẽ làm
chủ”. Vì vậy, cũng nên xem: Toàn bộ Ngân sách và tài sản của VN hiện nay là
của ai. Đương nhiên là của toàn dân.
Nhưng còn phần đi vay, đầu tư nước ngoài, rồi viện trợ, ODA, v.v. . Nhân dân ta
dường như chưa hề biết rõ thật chính xác để hiểu TỶ LỆ PHÂN CHIA PHẦN “LÀM CHỦ”
theo cách hiểu này THỰC HƯ ĐẾN ĐÂU. Mặt khác, còn một câu hỏi thực tế nữa: Hiện
nay Ai thực sự làm chủ các nước và
trên thế giới ? Có một sự thừa nhận đã thành văn: Chính là các “Siêu quyền lực” quốc gia và toàn cầu.
Thế giới hiện nay cuối cùng đã nhận thức ra rằng, ĐỨNG ĐẦU các nước từ xưa đến
nay thực chất chính là các SIÊU QUYỀN LỰC. Còn Liên hiệp quốc, nghị viện, quốc
hội, chính phủ, các đoàn thể và “mặt trận” . . .chỉ là những TỔ CHỨC THỰC HIỆN.
Vậy Siêu quyền lực (SQL) được thế giới
nói đó là cái gì?
Vì
vậy, cần hỗ trợ để bàn và phổ biến những hiểu biết tổng quát để Đảng, nhất là
thê đội lãnh đạo mới, nhận thức cho rõ rằng, Đảng không phải là ông chủ, mà chỉ
là lực lượng chính trị chỉ đạo chung,
như một NHẠC TRƯỞNG trong dàn hợp xướng, từ đó khi đã thực hiểu rõ mới
có thể thực hiện QUYỀN LỰC BAO TRÙM sao cho hợp lý, sáng suốt và có hiệu quả
nhất mà Nhân dân và Đảng đều mong muốn.
Thực tiễn lịch sử đã chứng minh, có
ít nhất 2 loại SQL :
+SQL loại I là loại SQL dựa trên sức
mạnh Tôn giáo (Thần quyền), Phong kiến (Triều
quyền) và Giai cấp đấu tranh (Ý thức hệ Cộng sản) . . . Loại SQL này do một
số cá nhân hay một nhóm người thông thái, trí tuệ, năng động nhất của xã hội
đương thời trong từng giai đoạn phát triển của Nhân loại đã tìm tòi dàn dựng
nên. Đặc điểm của SQL loại này là tạo ra những chế độ ĐỘC QUYỀN, TẬP TRUNG LÃNH
ĐẠO (vào đạo giáo, vua quan, vào các đảng độc quyền) do đó xã hội bề ngoài có vẻ ổn định, nhưng trì trệ, dân chúng được thuyết
phục làm cho tin tưởng, nên sống như những con chiên. Vì SQL loại này đã kìm
hãm xã hội trong một trật tự đã định
sẵn, giáo điều sách vở (như các thuyết giáo hội, đạo Khổng, học thuyết Mác –
Lê v.v . .), nên ổn định kiểu ấy dẫn
đến trì trệ, u mê, nghèo hèn so với thiên hạ, do đó thậm chí rất dễ bị xâm
lược. SQL loại này thực ra chưa đủ thông
minh, trí tuệ, bởi chính sự độc quyền tự phụ cho rằng tư duy của mình là đỉnh cao nhất nên nó đã tạo ra mâu thuẫn trong
xã hội, trong đó sai lầm quan trọng nhất là nó đã NHẦM LẪN: BẰNG MỌI CÁCH gạt bỏ các bộ phận thông minh, trí tuệ tài
năng khác của nhân dân (do khác quan điểm, học thuyết, do mâu thuẫn quyền
lợi, hay khác vùng miền . .), ra ngoài
khối ĐẦU NÃO dẫn đường CỦA QUỐC GIA DÂN TỘC, gạt ra ngoài phạm vi quyền lực
mà nó đang nắm giữ để bảo vệ quyền và lợi của chính nó. Nó thường say sưa, u mê
mà quên rằng, nếu lạc hậu do cái đầu bó hẹp và sức sáng tạo bị ngăn chặn lại,
sẽ dễ bị ngoại xâm, thì quyền lợi và chính nó cũng sẽ dễ bị tiêu diệt. Cần thừa
nhận rằng, SQL loại I chính là kết quả sáng tạo nhưng đã NHẦM LẪN LỚN của NHỮNG
NHÀ CHÍNH TRỊ THÔNG MINH các thế kỷ trước.
+ SQL loại 2 là sản phẩm chung của
toàn thể Loài người: Quyền lực dựa cơ bản trên sức mạnh của lao động chân tay và trí tuệ. Loại này
là sản phẩm tự nhiên của Tự do dân
chủ cạnh tranh kiếm sống, làm giầu chân chính. . .của đa số nhân dân, của cả
Loài người. Nơi không có gì hạn chế: Cứ ai tài giỏi, thông minh, chăm chỉ năng
động sáng tạo thì sẽ giầu có, từ đó tạo ra sức mạnh đa nguyên, đa đảng, tự do
công khai cạnh tranh chọn lọc đưa người tài giỏi thực sự và có đạo đức lên cầm
quyền: Đó là kết quả tự nhiên của
Hiệu quả - Văn minh. Thực chất là các
thế lực giầu có, trí tuệ đường hoàng nhất (Siêu quyền lực) loại này cũng có
những khuyết tật, như thường điều khiển ngầm, thậm chí đạo diễn bên trong “sân
khấu” quá trình tự do cạnh tranh chọn lọc bộ máy chính quyền sao cho có lợi cho
mình. Chính vì vậy, trong thể chế chính trị loại này, các chính phủ và Nghị
viện cũng chỉ là biểu hiện ra bên ngoài của SQL tư bản. Tuy nhiên, phương thức SQL loại này là tổng hợp của những bước tiến thông minh, trí tuệ cao cấp hơn hẳn loại 1, bởi vì nó đã biết thực thi
quyền lực “văn minh” hơn: Không giữ độc quyền tư tưởng trắng trợn, không áp đặt
tư duy bằng mưu mô, bưng ít thông tin, hay dùng sức mạnh vũ lực tàn bạo, mà nó
dám dũng cảm tuân theo pháp luật chung, có chừa
ra dư địa cho nhân dân tự tham gia vào quyền lực, dám để nhân dân được
bình xét, phản biện công khai, thẳng thắn, bởi chính các Siêu quyền lực loại
này họ không tự cho rằng cái gì họ cũng đã hiểu hết, cũng đúng cả, không NGU
LÂU, KHÔNG MÙ QUÁNG, mà họ thừa nhận thực tâm rằng: Nhân dân mới chính là đầu óc, tai mắt, là người chủ thật sự và là sức
mạnh tối hậu, là người đã làm ra tất cả, chứ không phải chỉ có họ. Nhưng –
chính vì vậy - họ mới rất tự tin,
rằng để nhân dân tự do công khai minh bạch lựa chọn, thì họ rất có thể sẽ chiến
thắng. Nhưng nếu họ không chiến thắng, thì họ - những người tài giỏi, thông
minh - cũng không thiếu việc hay ho khác để sinh sống. Còn những người chiến
thắng lên nắm được quyền lực chắc phải có điều gì đó được nhân dân chấp nhận
hơn họ, hoặc thực tiễn môi trường trong
nước và quốc tế chưa cho phép tiến tới cái mà họ mong muốn. Chính vì vậy họ
chỉ bàn rất sâu trong nội bộ và cố sức ‘ÁP ĐẶT” những nội dung quan điểm mấu chốt quyết định nhât ở tầm toàn cầu sang hệ thống nhà
nước (bởi chính trên bình diện TOÀN CẦU mới có ĐỐI THỦ CẠNH TRANH THỰC SỰ mà họ
quan tâm, lo lắng cho đất nước). Còn lại, ở TRONG NƯỚC, họ không LÀM THAY, họ
để cho hệ thống nhà nước chính quy được tự do dân chủ chủ động triển khai mọi
chức năng chính thức của một nhà nước văn minh.
Vậy đối chiếu với bẳng phân loại nói
trên thì SQL của các nước XHCN trước đây là thuộc lại I (chỉ quan tâm hẹp hòi ở
tầm giai cấp, giai cấp đấu tranh, bè
phái là chính).
Còn các nước TBCN trên thực tế đã chấp
nhận SQL loại II. Bởi thực chất việc mà các nhà tư bản (có thể kể cả “tư bản
đỏ”, dù nguồn gốc là bất chính), cộng tác với các nhân sĩ trí thức trở thành
SQL quốc gia, đã là kết quả tự nhiên của quá trình tuyển chọn công khai, bình
đẳng, cạnh tranh đua tài phát triển kinh tế xã hội của đất nước rồi, như định
nghĩa SQL loại II đã nói rất rõ, nên ở đây BẢN
CHẤT (sự lựa chọn đúng người tài lãnh đạo) và HIỆN TƯỢNG (người tài được dân
chấp nhận giao quyền lãnh đạo) đã trùng vào làm một ! (*)
Tuy nhiên chừng nào VN đã thật sự muốn đi theo cơ chế thị trường (như lãnh đạo đảng CS
vẫn kêu gọi quốc tế công nhận) và đã hội
nhập, thì tuy khối tư bản đỏ (con
đẻ của thể chế công hữu độc quyền đảng trị)
vẫn còn phát triển, nhưng khối tư bản xanh do kinh tế tư nhân và hội
nhập thế giới ngày càng lớn mạnh, lại có đòi hỏi phải theo thể chế TPP,
nên tất yếu về thực chất, dù thế lực bảo thủ có muốn chống lại, cuối
cùng áp lực HIỆU QUẢ và VĂN MINH cũng sẽ buộc Đảng CS phải ngả theo SQL
loại II. RẤT HY VỌNG, thê đội lãnh
đạo mới của VN hiện nay nhận thức rõ được bản
chất vấn đề mang tính tất yếu như vậy, sẽ biết thích nghi hợp lý và
thông minh, để khi thời cơ cho phép (***), sẽ dứt khoát phải chuyển được hoàn
tòan QUYỀN LỰC BAO TRÙM về dạng văn minh
hơn.
VN
ta, vì quán tính lạc hậu và do rất vướng trong quan hệ quốc tế, vì muốn độc lập
hòa bình tồn tại, nên muốn hay không, vẫn bị buộc vào một trạng thái ĐU DÂY
giữa các loại SQL: Ở trong nước là tranh chấp giữa SQL “Ý thức hệ Mác – Lê”
ngày một yếu thế, với SQL “Hiệu quả - Văn minh” ngày một lên ngôi; trên trường
quốc tế là phải cân bằng giữa SQL “Hiệu quả - Văn minh” với SQL “CN Đại Hán cực
đoan”. Nên lãnh đạo VN hiện nay mới buộc phải DIỄN cho thật “giỏi”, (thậm chí
có vị đã phải giả vờ NGU(?) . . .để VN tồn tại độc lập và trung lập được giữa
các SQL thế giới. Vì vậy, với thực chất
các diễn biên đang xẩy ra ở trong nước (như trên đã đề cập), và Đảng CS VN chỉ như một nhạc trưởng, nên trước hết
hãy chỉ cần tập trung QUYỀN LỰC BAO TRÙM
vào những nội dung mà bất cứ SQL thông minh loại nào, nếu đến tay họ, họ
cũng phải làm:
1. Thống nhất lại bản Hiến pháp, quay trở về với tinh
thần của Hiến pháp năm 1946, không cần phải nói Đảng CS lãnh đạo toàn diện, bởi
chính Hiến pháp 46 đã được toàn dân –
ông chủ thực sự - công khai chính thức thông qua (còn những bản HP có điều
4 là do Đảng CS tự mình nêu ra và áp đặt). Đương nhiên cần bổ sung hoàn chinh
thêm cho phù hợp với VN thế kỷ XXI. Lý do: Đảng
chính trị - thực chất là Bộ Chính trị - thì chỉ nên, chỉ có thể
đủ sức và quyền hạn tập trung bao trùm vào mảng xây dựng văn hóa khởi nghiệp
chính trị , tức cố vấn Nhà nước đừng để nhân dân bị bóc lột quá đáng; Chính
quyền phải thực thi quyền lực văn minh: phải Tự do dân chủ công bằng; phải
nghiên cứu sâu rộng toàn cầu nhằm giữ độc lập toàn vẹn lãnh thổ . . .(như
SQL loại II), nói khác đi là cố vấn cho tốt tiến trình chính trị VIỆT
NAM KHỞI NGHIỆP và BẢO VỆ đất nước. Còn tất cả các lĩnh vực to lớn phong
phú phức tạp khác là phải để toàn dân tham gia thật đầy đủ và tự do dân chủ,
phát huy, trọng dụng những nhân tài các thể loại khác nhau trong nhân dân nhắm
tới thành công giai đoạn VIỆT NAM KHỞI NGHIỆP (**).
2.
HIỆN NAY rất nhiều vấn đề chính trị,
kinh tế, xã hội bất hợp lý và sai lầm nặng nề đã tràn lan trong toàn hệ
thống, do sai lầm THỂ CHẾ trước đây tạo ra khó khăn kéo dài mấy chục
năm, trộn với những khó khăn do cần phát
triển nhanh (thì ở đâu cũng có), nên CẦN GIẢI QUYẾT NGAY, để chuẩn bị MẶT BẰNG
CHO PHÁT TRIỂN, nhưng nếu giải quyết
thiếu thông minh, vội vàng thiếu cân nhắc, cực đoan . . ..
thì điều đó lại sẽ gây ra rất nhiều mắc mứu, bất cập, rất lộn xộn, thậm chí còn
bị cả nhiều đảng viên, chính quyền lẫn các tổ chức đoàn thể do đảng lập ra cùng
kẻ địch của văn minh tiến bộ có cớ chống đối kịch liệt. Vì dụ vấn đề CÔNG KHAI,
MINH BẠCH và GIẢI TRÌNH tất cả mọi thứ
(tạm thời trừ an ninh, quốc phòng) cho nhân dân biết, góp ý kiến và kiểm tra.
Rà lại, tiến tới công khai: Toàn bộ Ngân sách và tài sản của VN hiện nay, phần
đi vay, phần đầu tư nước ngoài, rồi viện trợ, ODA, công khai thực sự chi tiêu
NS; Hãy dồn 2- 3 hệ thống hành chính
quản lý đảng, hành chính, đoàn thể đều chi tiêu ngân sách QG hiện nay thành một hệ thống gọn gàng như các
nước văn minh; Vấn đề bất lực trong quản lý công dân VN và công dân nước ngoài
hiện nay, hoặc cách thức cho lập ra các
Dự án tiêu tiền NS nhà nước rất tùy tiện, quá dễ dàng, vượt quá khả năng
NS, làm thất thoát cực lớn công quỹ hiện nay (vì phải cắt số % chia chác giữa
các Tư bản đỏ và những người phê duyệt); Vấn đề đụng độ khắp nơi trong “giải
phóng mặt bằng”, hay nông dân bỏ hoang
ruộng đồng ra thành phố tìm việc, mua
biên chế, mua bằng bán chức rất phổ biến, v .v .; Vấn đề quan hệ quốc tế
trong tình thế mới, Và rất nhiều nội dung quan trọng đã nêu ở phần tổng quan
nói trên, .. . Tuy nhiên, để hội nhập và tiến kịp theo thế giới, đứng vững
trong TPP, bảo vệ tốt chủ quyền quốc gia, chúng ta không thể không ĐỔI MỚI thực sự và thực lòng, cần quyết liệt
giảm được tối đa tham nhũng tiêu cực để theo hướng văn minh toàn cầu của SQL
thứ II, nhắm tới một “Việt nam khởi
nghiệp”(**). Vì vậy nhà nước rất nên thu hút thêm cả các tầng lớp nhân sĩ
trí thức ngoài biên chế và đã về hưu, trí thức người Việt ở nước ngoài, các “Tù
nhân lương tâm” đang rất nhiệt tình đấu tranh cho Tự do dân chủ, cho độc lập
toàn vẹn quốc gia và các chuyên gia thế giới yêu quý VN nữa (hầu như họ rất tự
nguyện không ăn lương) cùng tham gia vào những đề tài nghiên cứu đặc biệt nhằm đưa kinh nghiệm TIÊN TIẾN quốc tế vào
giải quyết khẩn trương, chất lượng, hợp lý hợp tình những nội dung nêu trên (và
chính vì vậy, họ - tù nhân lương tâm - cũng sẽ rõ thêm thông tin thực chất mọi
vấn đề và sẽ giác ngộ hơn tránh được mọi sự NHẦM LẪN đã xẩy ra của các bên !)
3.
Đảng nên chuyển ngay trọng tâm hoạt động
nghiên cứu và đào tạo chính trị của Trường Đảng Nguyễn Ái Quốc, Hội đồng Lý
luận Trung ương và Viện hàn lâm KHXH, chuyển cả nội dung hoạt động của các đoàn thể chính trị - xã hội theo định
hướng VĂN HÓA KHỞI NGHIỆP CHÍNH TRỊ
(**). Đừng để lực lượng lao động trí thức rất đáng trân trọng nói trên phải
tiếp tục “múa rìu trong bị” như hiện nay.
4. Đảng và Quốc hội hãy nghiên cứu khả năng thực hiện “Việt nam khởi nghiệp” trong chính trị, bằng cách phối hợp
chặt chẽ giữa Bộ Chính trị của Đảng với Ban thường vụ Quốc hội và Ban thường
trực TƯ Mặt trận TQ VN nhằm trao đổi sâu
thông tin và tham khảo nghiêm túc lẫn nhau, tiến dần tới một phương thức
QUYỀN LỰC BAO TRÙM văn minh hơn, tức Đảng thực sự làm cố vấn chính trị, như thế
giới văn minh. Nghĩa là, khác với Bộ chính trị thời đấu tranh giành độc lập và
chống ngoại xâm thủa trước, đừng tự
mê hoặc mà cứ cho rằng Bộ Chính trị của mình là ông Thánh, hay ông Vua,
tự có quyền quyết định trùm lên cả Quốc hội và Mặt trận Tổ quốc VN, xa rời về
thực chất lực lượng trí tuệ của nhân dân nói trên như hiện nay! (Nên nhớ: Ngay
các SQL thế giới mà cũng đã nhầm lẫn chiến lược kinh khủng khi “thật thà” nghĩ
rằng, giúp TQ hội nhập vào cơ chế thị trường tự do TBCN WTO thì TQ sẽ thay đổi
thế chế Đại Hán và thế giới sẽ yên ổn!)
5.
Thực tế hiện nay, chúng ta vừa DỌN
MẶT BẰNG để xây dựng cái mới, vừa chuẩn bị xây dựng chính cái mới là
NHÀ NƯỚC và NỀN KINH TẾ KIẾN TẠO (**). Nhưng xem ra việc CHUẨN BỊ MẶT BẰNG CÒN
QÚA YẾU ! Xin Quý vị hãy rất tỉnh táo,
quan tâm rất thích đáng, không thể U MÊ, SƠ HỞ để “tức nước vỡ bờ”, tức là đừng
để nhân dân tự phát “san lấp mặt bằng”
sẽ rất lộn xộn, hỗn loạn thì xây dựng cái mới theo TPP làm sao kịp?
Tóm lại, Đảng cần nhìn lên các nước văn minh, cần nhìn xa ra toàn cầu để đổi
mới đủ tầm; đã muốn vinh quang thì không thể biến mình thành ông vua, hay ngược
lại, thành một thực thể cạnh tranh kiếm sống như một ngành nghề bình thường
(hay tầm thường); đã học tập văn minh thì cần học đồng bộ, có hệ thống; đã
chống lại những gì vi phạm luật pháp quốc tế, thì không ngại ý tưởng của riêng
cá nhân các lãnh đạo TQ; không được tránh những gì tiến bộ có lợi cho dân,
nhưng trước mắt có hại cho phe nhóm mình; Các vị TƯ UV và các Đại biểu QH
khóa mới cần hiểu kịp và giác ngộ thật sự, từ nay dứt khoát nên nhận rõ
thật lòng: NHÂN DÂN mới là NGƯỜI CHỦ
THỰC SỰ, NGƯỜI nai lưng ra CHI
TIỀN, về bản chất Nhân dân
mới là SQL của cả nước, Đảng không
được tự coi nhầm mình là ông chủ của đất nước, mà chỉ là người NGƯỜI ĐẦY TỚ TRUNG THÀNH (theo lời dậy của lãnh tụ HỒ
Chí Minh), là cố vấn cho chính phủ cải
cách thực sự việc điều hành có kết quả công việc chung theo ý chí và nguyện
vọng của Nhân dân. Cần nắm chắc: Hạnh
phúc thực sự lâu dài của mọi đảng viên là phụ thuộc hạnh phúc thực sự của toàn
dân.
(Trên đây, xin mạn phép tóm tắt đôi điều rất
chân thành đơn giản cho những lãnh đạo mới nhận trọng trách với cả nước nhưng
chưa có điều kiện và thời gian tìm hiểu sâu ABC về chính trị SQL.. .)
Chú thích:
1.Thực
chất ở nước nào các SQL cũng nắm quyền hết, nhưng trong nghi thức không ở đâu
quá lộ liễu, thô thiển, kém tâm lý xã hội và “U MÊ” kéo dài từ thời chiến tranh
như ở nước ta. Thể hiện rõ nhất là: Chỗ nào cờ Đảng cũng đặt đứng trước cờ Tổ quốc (của hơn 90
triệu người). Khẩu hiệu thì thường không “Mùng Tổ quốc, mừng Xuân”, mà chỉ “Mừng
Đảng, mừng Xuân”, Chủ tịch nước thì luôn luôn phải đứng sau Tổng bí thư, cả về
quyền lực thực chất lẫn ngoại giao quốc tế. Vậy nay nếu đảng viên nào của Đảng
xứng đáng Tổng bí thư thì Đảng nên giới thiệu và giải trình kỳ được cho nhân
dân chấp nhận đảng viên đó trở thành Chủ tịch nước, để đỡ ngược đời so với thế
giới văn minh, tạo ra rất nhiều bất hợp lý và khó khăn trong quan hệ nội bộ và
giao tiếp quốc tế. Ở các cấp dưới cũng nên cải cách như vậy. (ví dụ rất nhỏ về
sự bất hợp lý, nhưng có thật, nói thêm để minh họa : Mấy cụ lãnh đạo về hưu đã
lâu mà làm sao vẫn cần có đội lính gác ở cổng nhà riêng ?).
2.
Xin nhắc lại: SQL nào cũng là CON NGƯỜI, trước hết họ cũng vì địa vị và quyền
lợi của mình, song SQL thứ II do thông minh sáng suốt trí tuệ và hiểu biết về
tâm lý học hơn nên họ biết kiềm chế
hơn: “ĂN SẠCH, NGỒI CHỖ SANG và DẤU MẶT”, nên mới dễ được nhân dân hòa bình hữu
nghị chấp nhận hơn. Đương nhiên, cũng đang có dấu hiệu nhân dân vạch mặt một số
sai lầm tầm sâu kín của SQL II, có nghĩa, rồi cũng sẽ xuất hiện SQL thứ III.
Nhưng ta không nên vì thế lấy cớ để
lưỡng lự với SQL loại II, vì sẽ dễ lặp lại sai lầm cũ (muốn bỏ qua TBCN để lên
ngay “Thiên đàng”!) bởi đó lại là nóng vội, cực đoan, muốn “đột biến” nhẩy cóc
ngay lên SQL loại III vẫn chưa hình thành!
(*) Nếu xem xét tầm quốc gia, thì mấy chục năm
qua, từ 1975 trở đi, do sai lầm về thể chế chính trị, “kiên trì” CN Mác - Lê,
nên đảng CS VN (vốn là anh hùng cứu nước) đã bị lên án là TỘI ĐỒ. Vì sau khi hy
sinh xương máu tranh đấu giành độc lập cho Tổ quốc từ các ngoại bang, khi nắm
được SQL quốc gia, anh lại – rất tự nhiên, vô tình –lại bóc lột nhân dân thông
qua tham nhũng tiêu cực để trở thành TƯ BẢN ĐỎ, và vì anh chưa đủ thông minh
trí tuệ, nên anh chưa dám cho tự do dân
chủ cạnh tranh thi đấu đường hoàng. Nhưng nếu xem xét cả thời gian hàng thế
kỷ, và ở tầm toàn cầu, thì Nhân dân VN và cả Đảng CSVN chính là NẠN NHÂN của những TỘI ĐỒ thực sự của THẾ GIỚI, những thế
lực THAM TÀN ĐỘC ÁC VÔ NHÂN ĐẠO của toàn Nhân loại. Chính đó là những chi tiết khác biệt mà nhân dân
các nơi do chưa hiểu rõ nên cứ NHẦM LẪN phê phán, lên án, kết tội tùm lum, bất
phân phải trái, đúng mức, đúng người, đúng tội và đúng lúc.
--
Không được cực đoan tả kuynh như
Tổng bí thư Lê Duẩn, cũng không thể cực đoan hữu khuynh như TBT Nguyễn Văn Linh
. . .; Không được duy trì chế độ lương bổng quá bất hợp lý như thời hậu chiến,
để cán bộ nhân viên nhà nước phải “tự cải thiện sinh hoạt” dần dần chính họ đã
dẫn đầu biến thành căn bệnh chính quy rất quá trớn, phổ cập là “Tham nhũng tiêu
cực” rất nặng nề hiện nay; Không được tăng lãi xuất tiền gửi thật cao mà không
có chế độ kiểm tra nguồn tiền gửi như đã từng làm (giả vờ không biết) nên đã
tạo động lực rất mạnh phá hoại sản xuất, trì hoãn tiến độ và trật tự xã hội như
đang xẩy ra . . ; Giảm chi tiêu NS bất hợp lý, chứ không tăng thuế khóa - lệ
phí đột biến; Đảng cần rất gần dân, mà nhân sĩ trí thức cũng là dân. Không ngăn
cấm, bưng bít thông tin, cấm tự do ngôn luận, bởi chính cách đó là con dao hai
lưỡi giết hại chính mình nhiều hơn là “bảo vệ chế độ”. --
(**) Xem, chẳng hạn, “Việt Nam khởi
nghiệp 1945 – 2015” của TS Minh Đường, GS.John Gallup. Nhà Văn hóa Khởi nghiệp
VN, tháng 3, 2015.
(***) Cuối cùng, liệu TQ có THỨC
TỈNH để theo được con đường dũng cảm hợp lý của Liên Xô trước đây hay không
? TQ, sau khi đã vận dụng Đấu tranh
giai cấp (CN Mác – Lê) để chiến thắng bằng vũ lực, Mao Trạch Đông đã chuyển
ngay về mục tiêu phục hồi Chủ nghĩa Dân tộc Đại Hán,. . .nhưng đã bị thất bại.
Do đó, các thế hệ lãnh đạo sau Mao có bị giao động ít nhiều về chủ thuyết phát
triển (Chu Ân Lai, Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào. . .), đã đi theo cơ chế thị
trường và hội nhập với thế giới tư bản, phát triển hệ thống tư bản đỏ. . Nhưng vì CN Dân tộc Đại Hán mới trỗi dậy rất
mạnh, bắt đầu từ Đặng Tiểu Bình, nay là Tập Cận Bình, SQL loại I đã thắng thế hoàn toàn. Nhưng quy luật phát của Nhân
loại chắc chắn sẽ buộc TQ phải từ bỏ con đường sai lầm này .
--
Bài
11 :
Đánh
giá kết quả Đại hội XII
Kết
quả của Đại hội XII làm cho nhiều nhân sĩ trí thức, một bộ phận không nhỏ dư
luận trong nước và nước ngoài bất ngờ. Ngẫm kỹ lại, ai có học cũng thừa nhận
rằng: Thực tiễn là chân lý. Lý luận
chỉ dùng để hướng dẫn con người hướng tới chân lý và giúp để giải thích thực
tiễn, tức chân lý đó.
Vậy kết quả của Đại hội là thực tiễn đã xẩy ra. Vậy chắc rằng lý luận hướng những ai trong
chúng ta nghĩ tới kết quả khác với kết quả Đại hội có thể là lý luận chưa toàn diện, còn sai lệch, hoặc
là lý luận thì đúng, nhưng chưa nắm vững, hay chưa hiểu kỹ thực tiễn, hoặc khi
ghép vào thực tiễn thì chưa thật chuẩn xác, chưa đầy đủ.
Các
Mác rất thông minh, sáng suốt. Nhưng mới đủ trí tuệ để giải thích rất chính xác
phần lớn những hiện tượng cơ bản đã xẩy
ra của CNTB giai đoạn đầu. Nhưng khi dự báo, tiên đoán tương lai, nhất là
khi đưa ra lý luận Cách mạng Vô sản hướng dẫn Loài người đến tương lai là đã
sai lầm tệ hại. Tại sao ? Tại vì Các Mác dù rất thông minh nhưng cũng chỉ là
một cá nhân, chứ Nhân loại trong khối tư bản gồm hàng mấy tỷ người mới là “ông chủ” thật sự của thực tiễn, hay chân
lý.
Tương
tự, tại Việt Nam, cái gì đã xẩy ra, thì đã được các nhân sĩ trí thức giải thích
khá rõ và đúng: Tại sao chúng ta đã đấu tranh thắng lợi với CN phong kiến, CN
Thực dân đế quốc. Hồ Chí Minh đã “vận dụng sáng tạo” CN Mác – Lê nin như thế
nào. Còn nay nước ta muốn tiến lên xã hội văn minh, Dân giầu, Nước mạnh, thì
chúng ta nên đi theo Chế độ tự do dân chủ đa nguyên, chứ không nên tiếp tục đi
theo CNCS ! Tại sao ? Tại vì (xin cho phép nhắc lại hơi dài dòng để phục vụ các
đọc giả không chuyên n/c chính trị):
1/ CNTB là kết quả quá trình mò mẫm, trải qua
bao đau đớn, chọn lọc, phát triển để tiến lên văn minh hiện đại, với những thực
tiễn có thật (chân lý) của toàn thể Loài
người. Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln ngay từ năm 1864 đã nói với nhân dân Mỹ: “Một chính phủ bởi dân, do dân và vì dân sẽ luôn luôn
được nhân dân ủng hộ, sát cánh trong công cuộc bảo vệ an ninh và toàn vẹn lãnh
thổ”. Còn CNCS chỉ là sáng tác rất bồng bột của một nhóm người thông minh, rất nhiệt tình, rất căm thù bóc lột
TB tàn bạo, nhưng chưa có cơ sở thực tế
nào giúp chứng minh cho những giải pháp
cực đoan về xây dựng tương lai (ví dụ: bỏ chế độ tư hữu, cấm đa nguyên đa
đảng, công nông thiểu năng trí tuệ
lên độc quyền lãnh đạo . . .) của CNCS này được
thực tiễn chấp nhận cả;
2/
CNTB đã tồn tại được trên 3 thế kỷ,
đã đi từ thô thiển tiến dần lên văn minh hiện đại như ngày nay. CNCS mới tồn
tại được gần một thế kỷ. Nơi triển khai mạnh mẽ nhất là Liên Xô và Đông Âu . .
nhưng do lý luận, đặc bịêt là giải pháp thực hiện sai lầm trầm trọng, nên mới qua 70 năm đã bị/ tự tan rã hoàn
toàn. Vừa qua, ở rất nhiều các nước TBCN, các Đảng CS vần tồn tại và được hoạt
động tự do. Nếu CNCS là hay, có lý, thì hà tất phong trào CS thế giới đang ngày
một thoái trào thảm hại, còn thế giới TB văn minh đang ngả dần theo CN xã hội
dân chủ Bắc Âu, và Trung Quốc thì đang cố TÌM CÁCH THOÁT RA khỏi CNCS một cách
toàn diện (Chủ tịch Tập Cận Bình đang rất thực tâm tìm đường “thoát Trung” hoàn
toàn, tức thoát khỏi cái xã hội TQ tồi tệ về văn hóa xã hội hiện nay)
3/
Trước tháng 8 năm 1945,Việt Nam phong kiến thực tế chưa có giai cấp công nhân. Những người YÊU NƯỚC VN đã sử dụng CNCS
như là một công cụ tuyên truyền tập
hợp quần chúng nghèo khổ đấu tranh cho độc lập dân tộc (tức ngộ nhận có thể
dùng CNCS như “cái bè” qua con sông thuộc địa- phong kiến”). Sau đó, lại phải
chịu hệ lụy CNCS một lần nữa khi phải dựa vào TQ và LX để kháng chiến dành độc
lập thống nhất đất nước. Sự hiểu nhầm, lẫn lộn quá sâu của nhân dân VN sau mấy
chục năm chiến đấu là: 1. VN cứ tưởng rằng thắng lợi của VN là thắng lợi của CN
Mác – Lê .Thực ra, thắng lợi của VN chính là kết tinh của ý chí quật cường Dân
tộc và sự thông minh của Đảng Lao Động VN. (thời kháng chiến 1947-1975 nếu hỏi
các sĩ quan và chiến sĩ quân đội nhân dân VN rằng CNCS và CNXH là gì, thì chẳng
mấy ai biết để trả lời (gần đây Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng còn nói có lẽ phải
hết thế kỷ này cũng chưa qua được thời kỳ quá độ, và đã yêu cầu Hội đồng lý
luận TƯ nghiên cứu để trả lời “CNXH là thế nào?); 2. VN đã phải mang ơn một
chiều TQ và LX. Thực ra, VN đã trả giá (trả nợ LX và TQ) bằng đem xương máu của
mình giúp tăng uy thế cho LX và giúp TQ có được Hiệp ước Thượng Hải rất “béo
bở” có lợi với Hoa Kỳ).
Thực
tế sau tháng 8 năm 1945 Cách mạng VN đã làm theo Đề cương CM dân tộc dân chủ của Hồ Chí Minh, còn Việt Minh đã đoàn kết toàn dân: Trí, nông, công,
thương, binh, quan lại, việt kiều yêu nước;
Chính phủ VNDCCH đã là chính phủ đa đảng phái, bao gồm phần lớn là trí
thức và quan chức triều đình Huế, kể cả vua Bảo Đại, chứ không phải là chính phủ
công nông như Nga Xô;Hiến pháp đầu tiên đã vận dụng tinh thần Hiến pháp Hoa Kỳ
và Cộng hòa Pháp chứ không theo hiến pháp nước Nga của Stalin hay Trung Cộng;VN ngay sau khi mới
thành lập đã đề nghị được gia nhập Liên hiệp Pháp, chứ không gia nhập phe Liên
Xô, và mời Hoa Kỳ vào đầu tư phát triển kinh tế, chứ không mời nước Nga; Sau
này VN đã bỏ cơ chế tập trung quan liêu bao cấp để đi theo cơ chế thị trường và
hội nhập với thế giới Tư bản . . .vì vậy
Đảng ta đành coi những tư tưởng đó của Hồ Chí Minh và Đảng Lao Động VN là đã
“vận dụng sáng tạo” CN Mác – Lê vào VN (!) thì quan niệm “sáng tạo” rất linh
hoạt như vậy cũng rất có lợi cho đoàn kết trong nước và quốc tế (nên chúng ta
không có ngại !)
Nhưng
do mấy thế hệ lãnh đạo công nông sau này của Đảng CS chúng ta đã quá nhầm lẫn (sau 1975 đã bỏ qua gần hết
phần sáng tạo của HCM để quay lại CN Mác – Lê chính gốc), cuối cùng
thực tế sai lầm hơn 30 năm qua đã giúp cho họ phần nào hiểu ra, nhưng vì chưa rõ làm mới cần thế nào, lại
sợ phật ý các bạn cũ, nên gần như chưa bao giờ dám nói rõ, thậm chí che dấu tất
cả những điều dích dắc nhầm lẫn thuộc BẢN CHẤT kể trên. Còn nhân dân đông
đảo do rất tin tưởng vào Đảng ta nên vẫn một lòng một dạ tin theo cái CHÍNH TRỊ
MÁC LÊ của Đảng, chỉ chống những ai tham nhũng tiêu cực, mà không thấy rằng
QUỐC NẠN suy thoái xã hội, tham nhũng tiêu cực chỉ là HỆ QUẢ bề ngoài CỦA CÁI THỂ CHẾ CHÍNH TRỊ sai lầm ĐỘC ĐẢNG CS TOÀN
TRỊ mất dân chủ này. Nhân dân ta và Đảng ta đã hiểu nhầm rất lớn nguyên nhân
đem lại thành công cho đất nước ta (giai đoạn 1945 -1975) và vinh quang trong
lãnh đạo chiến đấu vũ trang thiên tài của Đảng ta trước kia. Đồng thời không
giải thích đúng nguyên nhân của hiện tượng trì trệ thụt lùi và sai lầm nghiêm
trọng bắt đầu từ năm 1975 trở lại đây lại là do Đảng ta đã kiên trì CN Mác – Lê
và XHCN mô hình Liên Xô cũ.
Ngày
nay NHỮNG CÁI SẼ XẨY RA – thí dụ kết quả Đại hội XII – thì lại phụ thuộc hiểu
biết và tâm trạng nhầm lẫn như đã nói
trên của toàn dân, của hàng triệu đảng viên ở các miền quê mà hơn một ngàn
đại biểu hầu như CHỈ BIẾT LĂN LỘN VỚI CUỘC SỐNG THỰC TẾ đại diện mang đến Đại
hội. Chưa hết: Các nhà trí thức và cựu chí sĩ yêu nước nhiều người đã rất tích
cực nhiệt thành trình bầy lý luận, hướng dẫn dư luận, vận động quần chúng nhận
thức ra những sai lầm của chế độ chính trị theo CN Mác – Lê . Song rất ít đảng
viên và người dân có điều kiện đọc những thứ lý luận phân tích rất quan trọng
đó trong các tập sách và tài liệu dầy cộp! Trong khi đó, Đảng lại có nhiều viện
nghiên cứu, nhiều ban bệ đông đảo chuyên tâm ăn lương nhà nước đi tuyên truyền
phiến diện và che dấu sai lầm của CNCS khắp mọi nơi, trực tiếp đến với mọi
người dân, đặc biệt là những người có quyền lực trong bộ máy đảng và nhà nước.
Tuyên truyền chính thức, chính quy và ngăn chặn theo kiểu cực đoan “khác ta là địch” của đảng và nhà nước
về những nội dung nói trên đã đánh bạt mọi trao đổi, vận động chân thành và
không biết dùng thủ đoạn của các tư duy tiến bộ khách quan trong nước và từ
nước ngoài…
Ngoài
ra ta không thể không nói đến tác động
rất mãnh liệt của môi trường thế giới. Chúng ta rất muốn độc lập, tự chủ để tiến lên, và như vậy cần
phải thể hiện sự “trung lập”. Nếu ASEAN đã mạnh lên, còn ta đã vào TPP với
Hoa Kỳ, thì TQ - vì quyền lợi dân tộc của họ - tất họ phải ép kì được đảng ta
giữ CN Mác – Lê để kìm hãm nước ta và góp phần ổn định “tư tưởng” nhân dân
trong nước họ, vì nếu ta bỏ được CN Mác – Lê và XHCN mô hình Stalin (dù là hình
thức) thì ta đã quá thiên về phương Tây, mất
trung lập! Điều đó chắc chắn, trước mắt TQ không thể chấp nhận, chứ không
phải vì TQ còn tin CN Mác - Lê. Xu thế tất yếu CN Mác Lê cũng sẽ thất bại hoàn
toàn kể cả ở TQ, vậy để tạm cân bằng,
để giữ gìn hòa bình ổn định, đại hội Đảng ta đã đành phải chấp nhận một phương
án tiến chậm hơn, Đương nhiên như thế tất cũng sẽ mang đến khá nhiều khó khăn
mới. . .
Một
đặc điểm nữa của thể chế chính trị CS, vì cuối cùng đã lộ rõ sự bất cập, ngụy
biện, nên đã rất chủ động BƯNG BÍT THÔNG
TIN, không thể tự do ngôn luận, báo chí. Đây là một chủ trương XẤU, SAI LẦM
CHẾT NGƯỜI, mà Đ/C Lê Duẩn (cực tả, chỉ
thấy mặt mạnh) và Đ/C Nguyễn Văn Linh (cực hữu, chỉ chìm ngập trong thế yếu) là
những người đã chịu hậu quả tiêu biểu của căn bệnh chết người này và do đó đã
phạm phải những sai lầm nặng nề. Bưng
bít thông tin đã là nguyên nhân chính tạo ra LÒNG TIN MỘT CHIỀU MÙ QUÁNG,
không rõ ta địch và thời thế đã thay đổi lớn, chính là nguyên nhân sâu xa TỰ
MÌNH LÀM HẠI MÌNH của Đảng và nhân dân
ta (Trái ngược hẳn với văn hóa tự do báo chí ngôn luận thời Cụ Hồ, và của các
nước Tư bản văn minh). Bưng bít thông
tin đã làm cho nhân dân và ngay đảng viên lãnh đạo cũng không hiểu hết thực
trạng mọi mặt lý luận và thực tiễn trên thế giới, bản chất mọi câu chuyện trước
đây tại Việt Nam, cũng như quan hệ của VN với TQ và với Thế giới những năm gần
đây. Mặt khác “bưng bít thông tin” trong nội bộ cũng làm cho giới nhân sĩ trí
thức tuy khách quan, nhưng không được biết TQ thực sự đã nói gì, làm gì, bắt ép
gì Đảng ta, trong đó có thể có cả những thông tin mật xác đáng về TQ, quan hệ
giữa TQ, Nga và Hoa Kỳ, và về môi trường ngắn hạn toàn cầu ? Như vậy cũng chứng
tỏ TQ cố công đạo diễn, tác động ép buộc mạnh mẽ cực kỳ giỏi hơn các nhân sĩ
trí thức yêu nước – và Hoa Kỳ - , còn chắc chắn Đ/C Nguyễn Phú Trọng và các đại
biểu Đại hội XII đã “nắm vững nhiều thực tế sâu kín” hơn đa số nhân dân, những
người thụ động chịu sự bưng bít thông tin.
Trên đây là
những NGUYÊN NHÂN CHÍNH làm cho kết quả của Đại hội XII khác hẳn với dự báo của
giới “thạo tin bề ngoài” và giới nhân sĩ trí thức yêu nước vẫn khá trân trọng
công lao thủa xưa của Đảng ta.
Tóm
lại, đại hội XII đã thắng lợi từ một góc
nhìn rất thực tế. Kết quả Đại hội XII chứng tỏ rõ rằng, Thực tiễn của đất nước ta và tương quan trên thế giới mới chỉ cho phép
Đảng ta thắng lợi đến mức như đã thấy, đạt được bước đi tổng quát, ổn định,
tiến đến trình độ như Đại hội XII đã xác định được, nên nhân dân ta và phần lớn
thế giới đang vui mừng chào đón. Chắc chắn các bước tiếp theo sẽ tiến bộ
hơn, thậm chí, có thể tức nước vỡ bờ, có thể sẽ có đột biến, trùng với cả dự
báo trong Kinh dịch. Tới đây Đảng ta
trước mắt chỉ cần nghiêm chỉnh thực hiện ngay những “tư tưởng sáng tạo”
của Hồ Chí Minh (như đã nêu lại ở trên) vào điều kiện hiện nay thì chắc
chắn Nhân dân VN anh hùng, cùng Đảng Lao Động VN quang vinh (vì thực tế không
thể chỉ cùng riêng với công nông) sẽ vượt qua mọi khó khăn mới để tiếp tục tiến
lên cùng thế giới văn minh!
Hà
Nội, ngày 27 tháng 1, 2016
Bài 12:
Bức
tượng độc nhất vô nhị trên thế giới:
Vua
quỳ phục xuống để Đức Phật
an
tọa trên lưng
(Tượng vua sám hối)
Bức
tượng hiện nay vẫn đang được đặt tại chùa Hòe Nhai ở Hà Nội. Sự tích bức tượng
là như sau: Vào khoàng năm 1670, khi vua Lê Hy Tông đang trị vì, Phật giáo
không còn được đứng ở vị trí Quốc giáo (tâm phúc), thay vào đó là Nho giáo
(triều quyền).Lúc này Phật giáo đang trong thời kỳ suy yếu, các nhà sư đều điêu
đứng vì bị cho rằng “sự tồn tại của họ là không có lợi cho xã hội” (!). Rất
may, một Vị Hòa thượng tên Tông Diễn thấy nhiều hiện tượng nguy hại trong xã
hội đang nổi lên vì sự nhầm lẫn như vậy đã cố hết sức trình bầy để thuyết phục
nhà Vua rằng: Chính trong đời Trần, đời Lý, do các Vua hết sức coi trọng Đạo
Phật, nên quốc gia thời đó rất giầu mạnh, thịnh trị; Đạo Phật dạy con người ta
biết ăn uống đúng mực, không tham sân si, không tàn ác giết người cướp của, tập
trung đoàn kết làm ăn giầu có. Đạo Phật như một viên ngọc quý của quốc
Tượng vua sám
hối.
Ảnh: Hoàng Giáp (Báo Ảnh Việt Nam )
gia vậy tại sao đến giờ đạo Phật
lại bị cho rằng không mang lại lợi ích gì cho xã hội . . .? Vậy sự thịnh trị
của quốc gia đời Lý, đời Trân cùng lòng tin của nhân dân vào đạo Phật ngày ấy
chẳng lẽ là giả, không phải là chứng lý hùng hồn của tốt đời, đẹp đaọ hay sao ?
Cách thuyết giải dẫn chứng tràn đầy tình lý của Hòa thượng Tông Diễn cuối cùng
đã làm Vua Lê Hy Tông bừng tỉnh. Vua đành rút lại các sắc lệnh đã ban hành
trong đó đã coi thường, thậm chí định dẹp bỏ đạo Phật. Sau khi đã chân tâm tỉnh
ngộ ăn năn hối hận thật lòng, chính Vua Lê Hy Tông đã tự mình cho tạc bức tượng
nói trên để tỏ ý “tỉnh thức” hối hận và để giáo huấn lại cho xã hội, cho nhân
dân đời sau ...
Thời nay, cũng do những
nguyên nhân khách quan mà từ năm 1950 Đảng ta đã đành phải chọn phương án dựa
hẳn vào Liên Xô và Trung Quốc, dẫn đến hậu quả buộc phải bị động ngả hoàn toàn
theo CNCS. Từ đó, Đảng ta đã từ bị động biến thành ngộ nhận, nên đã mắc vào
những sai lầm bản chất của CNXH mô hình Liên Xô. Nay, khi Bộ Chính trị và Trung
ương Đảng đã “bừng tỉnh”, liệu có thể dũng cảm theo tấm gương “ tỉnh ngộ” của
Vua Lê Hy Tông, đích thân cho tạc một bức tượng “sám hối” mô tả cho đời đời con
cháu nhớ rằng, Đảng CS Việt Nam đã tự nguyện quỳ xuống để tư tưởng và đạo đức của lãnh tụ
Hồ Chí Minh của Đảng ngự lên trên lưng hay không ?
(Tư
tưởng của Hồ Chí Minh là “Đoàn kết – Sáng tạo”, là Đoàn kết, đại đoàn kết toàn
dân. Trân trọng, liên kết hợp tác, kể cả với
các khác biệt, thậm chí đối lập, vì mục tiêu chung: Độc lập thống nhất Đất
nước, Dân giầu, Nước mạnh, xã hội Tự do Dân chủ Công bằng Văn minh. Suốt đời
đấu tranh cho nhân quyền của nhân dân; Đạo đức Hồ Chí Minh là “Trung với nước,
hiếu với Dân”, là Cần Kiệm, Liêm chính, Chí công, vô tư)
Bình
luận của độc giả, một ví dụ:
“Hay hơn, quá thâm
thúy + sắc bén & trí-thức…qua sự dẫn gỉai của các bài viết. Tôi xin nghiêng
mình…kính nhừơng các tác giả đã đi trứơc một bứơc…Vì những gì tôi muốn nói…thì
các Tác giả đã nói hết..Tôi chính là tác gỉa bài “Mộng Tửơng Hủy Diệt Úc-Châu “
Kính thưa các Tiên-Sinh “Tư duy tập thể”. . . . .36@gmail.com
Tôi
đã ngồi trong thầm lặng cả giờ đồng hồ + suy tư về bài “ Đừng nghĩ là từ đồ đá,
đồ đồng …VN đang tiến lên đồ Ngu “ của
tác-gỉả đã gởi cho Đồng-Bào VN và cả độc giả khắp nơi. . .
Tôi
vui mừng và mĩm cừơi…Ngừơi Hà-Nội trên sông Hồng thân thương của tôi chưa ngủ
hết…ít ra cũng còn nhiều ngừơi đã và đang còn tỉnh thức…Hy-vọng các bài
bình-luận của các Quý Vị sẽ thức tỉnh đựơc nhiều người.”
(Trích đoạn thư phản hồi từ một Trí thức trẻ người Việt hải ngoại)
Phụ bản bổ sung
tham khảo thêm:
Phần
thuyết minh thêm:
(Đương
nhiên, thế giới sẽ không dừng lại ở việc chấp nhận SQL loại II mãi đâu, bởi
hiện nay đã rất rõ: Tự do dân chủ quá trớn và cạnh tranh phát triển rất thiên
lệch về VẬT CHẤT (rất lơ là phát triên TINH THẦN), về phát triển SỐ LƯỢNG
(rất lơ là phát triển CHẤT LƯỢNG), về phát triển TRÍ TUỆ LÝ TRÍ (IQ), (rất lơ
là phát triển TRÍ TUỆ XÚC CẢM- (EQ), tức đạo đức và tâm linh). Vì vậy, trên thế
giới lâu nay đã “manh nha” hình thành SQL loại III (mà 10 nước hạnh phúc nhất
thế giới đã đang gây mầm mống (**)). Chắc chắn sau Hội nghị G7 lần này, các SQL
thế giới sẽ họp bàn tiếp để tìm cách giải thoát những khó khăn bế tắc hiện nay
của toàn Nhân Loại.
Phần về TQ:
Kính gửi Chủ tịch Tập Cận Bình
Tôi là một công dân
Việt Nam đã hơn 80 tuổi. Tôi đã học văn hóa ở Trung quốc 5 năm, đã học văn hóa
và các lớp chính trị ở Liên Xô đến hơn 6 năm, nghiên cứu khoa học ở Hungari 3
năm, và đi tham quan học tập tại nhiều nước trong thế giới tư bản. Tôi nghĩ
rằng, cũng chẳng còn loại lý luận chính trị nào mà Chủ tịch chưa biết qua. Nói
như vậy để Chủ tịch tin rằng tôi sẽ không làm mất thì giờ của Chủ tịch, nên tôi
chỉ dám nói một chút suy nghĩ nôm na từ một người dân Việt Nam để Chủ tịch tham
khảo thêm.
Tôi biết, với một nước
đông trên 1,4 tỷ dân, đa chủng tộc, đa chính kiến, đa giáo phái, nhiều vùng
miền rất khác biệt nhau và tỷ lệ nhân dân lạc hậu còn lớn như Trung Quốc trong
điều kiện cạnh tranh gay gắt với thế giới như đang diễn ra, thì chưa thể theo
đầy đủ được toàn bộ THỂ CHẾ TƯ BẢN (một thể chế chính trị chung của cả Loài
người) , nghĩa là cũng TỰ DO DÂN CHỦ, ĐA NGUYÊN, ĐA ĐẲNG THẬT SỰ, vì nếu như
vậy thì Trung Quốc chỉ có LOẠN. Mà LOẠN, thì chắc chắn sẽ thua các nước văn
minh.Vì vậy một người thông minh tài trí như Chủ tịch thì thừa biết rằng quá
trình TỰ DO DÂN CHỦ ĐA NGUYÊN ĐA ĐẢNG QUÁ SỚM để chạy đua với các nước văn minh
đi trước mà các Vị lãnh đạo TQ tiền nhiệm đã khởi tạo là sẽ thất bại. Đối với
Trung Quốc hiện nay chỉ có ĐỘC QUYỀN CHUYÊN CHÍNH (thậm chí cần TÀN BẠO) vào
một Đảng, thậm chí tập trung vào một người có chí và giầu lòng yêu nước, thì
mới TỒN TẠI và ỔN ĐỊNH được. Đó là một nhận định khái quát chắc không sai. Tôi
tin rằng Chủ tịch đang đi theo cái logic có lý này.
Nhưng làm như vậy tất
sẽ lại bị TOÀN DÂN. do không hiểu hết mọi
khía cạnh của hoàn cảnh Trung quốc như đã nhắc tới, nên tất yếu sẽ CHỐNG LẠI,
thậm chí phá phách tan nát, như đang thấy. Bởi lẽ, cuối cùng thì TQ cũng đã
phải mở cửa HỘI NHẬP với thế giới, mà ngay các nước, các vùng lãnh thổ chung
quanh TQ người ta cũng đã theo các CHẾ ĐỘ TB VĂN MINH, như Nga, Mông Cổ, Đài
Loan, Hồng Công, Nam Hàn, Mi an ma, Singapore, Nhật bản, Thái Lan, và săp tới
là Việt Nam . . . như những tấm gương cho nhân dân TQ hướng theo. Nên chính vì
vậy, tất yếu Trung Quốc cũng sẽ LOẠN theo một cách khác: Nếu tránh được
LOẠN vì DÂN CHỦ TỰ DO ĐA NGUYÊN, thì sẽ
LOẠN vì nhân dân chống lại ĐỘC TÀI CHUYÊN CHẾ TOÀN TRỊ của một đảng hay một
người.
Chính Liên Xô trước đây
đã trải qua tình trạng đó, đã đi trước Trung Quốc mấy chục năm. Chỉ sau khi
Liên Xô dũng cảm TỰ GIẢI THỂ, tự cho
tách các vùng miền khác biệt (các nước cộng hòa) do lịch sử để lại ra thành các
nước ĐỘC LẬP, TỰ CHỦ để nhân dân mỗi nước mới đó tự mình TỰ DO DÂN CHỦ BÌNH
ĐẲNG tự LO LIỆU LẤY HẠNH PHÚC CHO CHÍNH HỌ, thì mọi chuyện về vấn đề LOẠN nói
trên mới ĐƯỢC DẸP YÊN. Ai cũng hiểu, trong cạnh tranh quốc tế, thì những nước
kém phát triển và kém văn minh hơn sẽ cần dùng đến sức mạnh “cơ bắp”, đến dân
số lớn và “mưu lược”. Đó cũng là một lý do trước đây lãnh đạo Liên Xô rất khó
đi đến TỰ GIẢI THỂ. Nhưng QUY LUẬT TIẾN HÓA VĂN MINH đã bắt buộc họ. Từ bấy
giờ, nhiều thành viên Liên Xô cũ sau khi tách ra bây giờ họ đã trở nên giầu có,
hòa bình, thịnh vượng. Nước Nga trở lại trạng thái văn minh cũ do THOÁT KHỎI
NHỮNG GÁNH NẶNG tham lam đèo bòng, và thoát cả cái tiếng xấu xa là ĐẾ QUỐC CỘNG
SẢN bóc lột thống trị áp bức các nước nhỏ, thành viên “tự trị”. Một số vấn đề
của nước Nga và Ukraine đang xẩy ra là do các di tích cũ còn rơi rớt lại nhưng
cách giải quyết có những sơ xuất khó tranh khỏi, cũng như sự va chạm bình
thường của những nước cạnh nhau khác mà thôi, không thuộc lĩnh vực đại sự như
dạng phức tạp của những nước TO LỚN QUÁ KHỔ DỊ THƯỜNG (nên không thể TỰ DO DÂN
CHỦ BÌNH ĐẲNG) như Liên Xô trước đây và Trung Quốc hiện nay mà tôi đang trình
bầy.
(Còn riêng tình hình một nước quá khổ nữa là
Ấn Độ thì có hơi khác một chút, vì họ đã đi vào đa nguyên, đa đảng từ lâu đời
với ĐẠO PHẬT LÀ QUỐC ĐẠO, khác hẳn Đạo Khổng (triều quyền) và Mưu lược “ăn
người” Tôn Tử của Trung Quốc).
Tôi rất hy vọng dưới sự
lãnh đạo sáng suốt của Chủ tịch, Chủ tịch nên chủ động học tập tinh thần dũng
cảm sáng tạo của Liên Xô trước đây, nghiên cứu sớm phương án TỰ GIẢI THỂ Trung quốc, để nhân dân
Trung quốc mọi miền đều được sống HÒA BÌNH, ỔN ĐỊNH, HỮU NGHỊ, BÌNH ĐẲNG, PHÁT
TRIỂN, VĂN MINH và HẠNH PHÚC, và cùng
hướng đó, TQ cũng để Việt Nam sớm thoát khỏi những “Ràng buộc Thành Đô” rất lạc
hậu bất công mà trước đây những nhà lãnh đạo theo tư duy Đại Hán bành trướng
kinh điển của Trung Quốc đã lập bẫy để Việt Nam xa vào…
Hy
vọng Chủ tịch thông minh, sáng suốt sẽ biến Trung quốc TO đang “loạn” hiện nay
thành nhiều nước NHỎ “hạnh phúc nhất thế giới”
(theo Likehack, Viki Pedia).
Xin trân trọng chúc Chủ tịch thành
công
Người Hà Nội
Kính nhờ Bộ ngoại giao Việt Nam và cựu Đại sứ
Nguyễn Trọng Vĩnh chuyển giúp, cám ơn.
Bổ sung tin tham khảo:
Ông
Vương Kỳ Sơn thừa nhận ĐCSTQ đã đi đến bờ vực sụp đổ
Dân Tri. 15/02/2016
Tiếp
theo thừa nhận công khai của ông Tập Cận Bình về 6 nguy cơ lớn của Đảng,gần đây
Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương (UBKLTW) Vương Kỳ Sơn tiếp tục công khai thừa
nhận trước UBKLTW cho rằng trong bộ máy cao tầng của Đảng Cộng sản Trung Quốc
(ĐCSTQ) đang “xuất hiện vấn
đề lớn”, ĐCSTQ đang đi đến bờ vực của sự tan vỡ.
Sau
khi kết thúc Hội nghị Toàn thể lần 5, dù truyền thông của ĐCSTQ tiếp tục tuyên
truyền tích cực nhưng vải thưa không thể che lấp được toàn cảnh con đường cùng
của ĐCSTQ.
Vừa qua, báo Tranh Minh
(争鸣) đã tiết lộ tuyên bố của ông Vương
Kỳ Sơn tại UBKLTW thừa nhận thể chế của ĐCSTQ đã đi đến điểm tận cùng của nó.
Theo bài báo, trước Hội nghị Toàn
thể lần 5 ĐCSTQ khóa 18, trong lần họp Ban Thường trực của UBKLTW lần thứ 52,
ông Vương Kỳ Sơn đã công khai lên tiếng cho rằng trong 3 năm qua các cựu lãnh
đạo ở bộ máy cao tầng ĐCSTQ đã gây áp lực và đặc biệt “quan tâm” ông.
Trong
buổi họp, ông Vương Kỳ Sơn đã thừa nhận tình trạng hủ bại trong Đảng đã đi đến
chỗ không thể chữa được khiến Đảng đi vào đường cùng của sự sụp đổ, “Đây là sự
thực, không phải việc ai đó có chịu thừa nhận hay không.”
Ông Vương Kỳ Sơn còn tin: “Đây dĩ
nhiên là thể chế, cơ chế có vấn đề, đời sống thượng tầng chính trị trong Đảng
đang có những vấn đề lớn.”
Theo
Đại Kỷ Nguyên
Trung
Quốc đang sống trong hỗn loạn?
THỨ BẢY, NGÀY 05 THÁNG 3 NĂM 2016
Đa số người dân Trung
quốc sống cảm thấy bất an, càng ngày càng nhiều người giầu có mức tiền triệu
đô-la trở lên đã đăng ký ồ ạt bỏ nước ra đi định cư tại các nước như Mỹ,
Canada, Anh, Úc.
Sản phẩm Trung Quốc
muốn đầu độc cả thế giới thì nay chính nguời dân cuà họ đã sống trong hoảng
loạn và cố chạy thoát sang những nuớc khác và tuyệt đối không dùng những sản
phẩm mà chính nuớc họ sản xuất. Gậy ông thì đập lưng ông.Báo chí trên các Blog
mấy tuần nay ở Trung quốc đã truyền tay nhau đăng tải tình trạng báo động đỏ đó
là khách du lịch vào Trung quốc giảm 30% so với giữa năm 2012.
Nguyên nhân chính là do
3 yếu tố không thể hóa giải nổi đó là:
1-
Nguồn nước tại Trung quốc cho người ăn và uống nhiễm độc ghê gớm
Đặc biệt là nhiễm chì, a-xít và các
hóa chất độc hại suốt hơn mấy chục năm qua, hậu quả của sự phát triển nóng thị
trường làm ăn kinh tế do các nhà máy, các xí nghiệp thải ra đã ngấm nặng trong
lòng đất và trên các sông hồ, các nguồn nước trên phạm vi cả nước. Người ta
tính rằng nay chỉ còn có Tây tạng đã đỡ chút ít mà thôi, nhưng với tình trạng
này cứ kéo dài thì cũng không thể là nơi con người có thể sống được.
Trung quốc trên bờ vực
thảm họa sinh thái
Sau
khi báo chí đăng tải về lợn chết đổ vứt ra sông, rồi vịt và sau cùng là hình
ảnh hàng loạt cá chết đặc trên các hồ thì những lời cảnh cáo này trên các Blog
càng lan nhanh hơn bao giờ hết. Chính quyền Trung quốc đang lúng túng không
biết sẽ làm gì để trấn an dân, hầu như là bất lực.
2, Lý do thứ hai là ô nhiễm khí thở của con người từ hai
phía:
Đó
là từ khí thải ở các nhà máy, các công trường xí nghiệp thải ra. Người ta đo
lượng Các-bon-nic và các chất độc trong không khí đã đến mức báo động đỏ, nồng
độ đậm đặc khiến cho những người khỏe biến thành người bệnh, nhiều người bị
bệnh như hen xuyễn hay phổi nhất là trẻ em và người có tuổi bị tử vong nhiều
trong mấy năm qua và nhất là những năm gần đây. Nhưng thảm họa đến nữa là do
các trận bão cát do sự sa mạc hóa đang tràn đến các thành phố.
3,
Tình trạng này cùng với vấn đề chính trị, xã hội thiếu minh bạch, công bằng đã
khiến đa số người dân Trung quốc sống cảm thấy bất an, càng ngày càng nhiều người giầu có
mức tiền triệu đô-la trở lên đã đăng ký ồ ạt bỏ nước ra đi định cư tại các nước
như Mỹ, Canada, Anh, Úc và nay khi có dấu hiệu các quốc gia này thấy không thể
nhận thêm người vào nữa thì họ và nhiều người lưng vốn ít hơn đã đổ vào các
nước Nam.
Mỹ,
Capuchia, Lào và có xu hướng cả Việt nam nhưng trên danh nghĩa các nhà đầu tư
làm ăn. Họ mang theo cả gia đình, anh em họ hàng thậm chí cả dòng họ.Như báo
chí Trung quốc đã phải nói đây thực sự là cuộc chạy tỵ nạn khỏi Trung quốc chứ
không phải là đi định cư như vẫn xảy ra lâu nay.Người ta thấy phổ biến cảnh
ngày ngày tại các đại sứ quán các nước tại Trung quốc, số người xếp hàng ghi
tên làm thủ tục ngày càng đông, có người đã thuê phòng trọ gần đó để chờ cho
bằng được đến lượt mình. Trung quốc không chỉ lo số ngoại tệ sẽ biến khỏi đất
nước này mà lo đây sẽ là hiệu ứng tai hại là sẽ đến ngày khách nước ngoài không
dám vào Trung quốc. Như báo chí đăng tải khuyên người đi du lịch rằng bạn không
thể đến du lịch Trung quốc nếu cứ đeo mặt nạ cả ngày và đeo bên mình hàng can
nước lọc mang theo đi khắp nơi trên đất nước này.
4,
Không còn ai ở Trung quốc dám ăn các loại hoa quả và sữa, thịt từ chính Trung
quốc làm ra vì các thứ đó độc hại và nguy hiểm cho con người.Như báo chí châu Âu và Mỹ , Úc v.v…
mấy tuần qua liên tục đăng bài cảnh báo việc người Trung quốc ra sức gom sữa
trên khắp các cửa hàng ở châu Âu và các quốc gia phương Tây để đưa về Trung
quốc và nay cả quả tươi vì những người có chút tiền ở Trung quốc không dám ăn
quả tươi, thịt lợn, gà, vịt và uống sữa, sản phảm làm ra tại chính quốc gia
mình. Người ta cho rằng những sản phẩm sữa Trung Quốc vẫn chưa khôi phục được
niềm tin người tiêu dùng sau vụ tai tiếng năm 2008 nay chẳng những chưa ngưng
mà có khả năng kém phẩm chất và độc hại cao hơn vì không tin vào sự minh bạch
của các thông tin nhà nước đưa ra. “Các siêu thị hay những nơi bán lẻ mặt hàng
sữa trẻ em đang hạn chế bán,” ông Richard Dodd cho biết. Họ phải làm điều này
vì xuất hiện một số khách hàng mua với số lượng lớn bất thường. Xu hướng không
bình thường này được cho là kết quả của việc xuất khẩu sữa không chính thức
sang Trung Quốc.Những tuần qua, các siêu thị tại Anh quốc đã phải dán thông cáo
yêu cầu khách hàng không mua nhiều hơn hai hộp sữa một lúc để đảm bảo nguồn
cung cấp cho những người khác. Nhiều người tiêu dùng tại Anh cho biết họ để ý
thấy có tình trạng khan hiếm sữa tại các siêu thị và phải đi nhiều nơi mới mua
được nhãn hiệu mình thường dùng.“Vào Chủ Nhật, chúng tôi đã không thể tìm được
sản phẩm nào từ Asda hay Tesco, chúng tôi đã phải tới Sainsbury’s,” bà Lyn
Patterson nói với Reuters.Hãng thực phẩm của Pháp Danone, công ty sản xuất sản
phẩm sữa Aptamil nói hiện đang phải tăng cường sản xuất để đáp ứng nhu cầu tăng
bất thường này.“Chúng tôi hiểu nhu cầu tăng cao bắt nguồn từ những đợt xuất
khẩu không chính thức sang Trung Quốc nhằm đáp ứng nhu cầu của các phụ huynh
muốn tìm kiếm nhãn hiệu sữa phương Tây cho con cái mình,” công ty này nói trong
một thông cáo.Giá hoa quả tươi ở các chợ và siêu thị ở châu Âu tăng cao gấp
rưỡi và nhiều hoa quả đặc sản cũng không thấy có để bán nữa. Nhiều người đã kêu
gọi chính phủ phải có biện pháp ngăn chặn ngay nếu không sẽ là vấn nạn. Đến nay
cả quả tươi bị người Trung quốc gom mua đóng hòm mang về nước để phục vụ với
hơn tỷ người thì khối lượng nhập về sẽ càng ngày càng cao hơn…
Tại
Việt Nam các lái buôn cá, thịt, gạo tạp pí lù người Trung quốc đã có mặt trên
các thị trường Việt nam để gom hàng mang về bên kia biên giới hay qua các ngã
đường biển và hàng không. Đổi lại họ chuyển sang Việt nam các hàng mà người
Trung quốc lo sợ độc hại không dám dùng nhưng cho thêm các thuốc hãm độc hại để
giữ lâu không héo. Như thế, độc hại lại càng kinh khủng hơn. Như báo chí đăng
tải là lòng lợn, chân gà, nạm bò v.v… những thứ khoái khẩu của người Việt và
hầu như được mang vào trong tình trạng bị hối thối và đang bị phân hủy. Phương
thức vận chuyển bằng đường bộ, đường thủy và nay cả bằng cả đường hàng không
nữa, thật là nguy hiểm hết chỗ nói. Nên tỷ lệ người dân bị bệnh ung thư đang
tăng cao ở quốc gia này.Vơ vét hàng mang về là “Siêu lợi nhuận”.
Một
sản phẩm sữa chỉ với giá 10 bảng Anh được bán với giá cao gấp ba lần ở thị
trường Trung Quốc, Reuters cho biết.Chính quyền Hong Kong đã phải hạn chế số
sữa người dân Trung Quốc được mang về lục địa sau khi tình trạng mua gom đẩy
giá và gây khan hiếm sữa tại đây.Một doanh nhân người Trung Quốc nói với Sky
News rằng ông mua sữa từ các siêu thị và sau đó bán qua một trang mua sắm trên
mạng Taobao của Trung Quốc.“Tôi mua với giá 7 đến 9,5 bảng mỗi hộp sữa, và bán
với giá từ 16,5-19,5 bảng,” ông này nói.Ông này cũng cho biết người Trung Quốc
gom sữa dưới nhiều hình thức khác nhau: “Thứ nhất là các sinh viên hay khách du
lịch được gia đình hoặc bạn bè nhờ mua một vài hộp sữa. Thứ hai là những công
ty nhỏ và vừa như chúng tôi. Và thứ ba là những nhà buôn lớn thường ở London
hay Portsmouth. Họ mua trực tiếp từ các nhà phân phối hàng cho siêu thị, với
những đơn hàng từ 20.000 bảng.”
Trả lời BBC
Tiếng Việt, ông Junqi Yang, người dân tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc cũng cho biết
các dịch vụ giao hàng, cho thuê kho tại đây đang rất phát triển nhờ sữa nhập từ
nước ngoài. Trung Quốc là nước có ngành công nghiệp sản xuất sữa khá phát
triển. Tính đến nay, ngành công nghiệp này có giá trị khoảng 30 tỷ đôla, với
mức tăng trưởng thường niên trên 20% kể từ năm 2000. Theo ông: “Nhiều người
Trung Quốc ở đây thà trả giá cao còn hơn chấp nhận đánh cược với sức khỏe và
tình mạng của con cái mình khi dùng sữa nhãn hiệu Trung Quốc.”Trung quốc gần
đây đã ra sức trấn an người dân rằng các sản phẩm sữa tại Trung Quốc là an toàn
và được kiểm nghiệm chặt chẽ. Tuy nhiên, hệ thống luật pháp thiếu hiệu quả tại
đây đang vẫn là một vấn đề lớn. Vấn đề là ở chỗ người dân Trung quốc đang thấy
bất an và tình trạng nay đã trở nên hoảng loạn khó thể trấn an được nữa.Người
ta thấy ngay các quan chức thì gia đình nào cũng đưa con cái ra sống ở nước
ngoài và bản thân họ cũng chỉ cần vơ thêm khẩn trương chút nữa là cũng biến mất
lúc nào nhà nước cũng không thể biết.Tuơng lai của đất nước này đang đến mức
bất ổn và chắc chắn sẽ rất ảm đạm từng ngày và phải được đọc tăng lên khi nhìn
vào con số tăng trưởng kinh tế. Như chính người Trung quốc nói: “Không thể kiểm soát được nữa, đầu hàng
thôi! Nếu tôi có khả năng đi được ra nước ngoài thì tôi cũng đi. Cái cột
điện còn muốn dời đi nữa là con người?
(DanNews)
Được đăng bởi Bùi Văn
Bồng vào lúc 10:16
Từ sự kiện Formosa Hà Tĩnh . . .
Trong một bài viết, giáo sư-tiến sĩ Canada gốc Hoa, Khương Văn
Nhiên (Wenran Jiang; Đại học Alberta), nhận xét: “Các công ty Trung Quốc trả
lương thấp lại buộc công nhân làm việc thêm giờ; làm thế nào người ta kỳ vọng
họ đối xử khác như thế ở nước ngoài? Với 6.700 công nhân mỏ than chết bởi tai nạn
hầm mỏ mỗi năm (17 người/ngày)…, làm thế nào người ta có thể hy vọng các doanh
nghiệp Trung Quốc hành xử tử tế hơn đối với những nơi khác trên thế giới?…
Trung Quốc đang tàn phá nghiêm trọng hệ sinh thái nước họ trong quá trình hiện
đại hóa cực nhanh; làm thế nào người ta có thể hy vọng họ ý thức áp dụng các
biện pháp thân thiện môi trường theo chuẩn phương Tây ở những nơi khác?”.
Cùng với việc xuất khẩu lực lượng lao động, xuất khẩu hàng hóa,
“xuất khẩu” lực lượng lao động thất nghiệp trong nước…, Trung Quốc còn “xuất
khẩu” cả văn hóa bê bối và bất lương trong đầu tư-kinh doanh. Bất cứ nơi nào
đến, họ cũng tàn phá và hủy diệt môi trường theo cách hệt như họ đối xử với con
người và môi trường ở đất nước họ. Những chuyện “truyền kỳ” như thế đã chẳng
còn lạ. Ở những nước như Việt Nam, nơi có hệ thống luật môi trường lỏng lẻo
(tương tự Trung Quốc) và không đủ sức kiểm soát luật đầu tư ngay tại chính đất
nước mình, tai họa mà Trung Quốc mang đến tất nhiên luôn thảm khốc.
Các nước châu Phi đã khóc ròng với những cuộc tàn phá môi trường
của giới đầu tư Trung Quốc. Chinafication (Trung Quốc hóa) là thuật từ phổ biến
để chỉ làn sóng đầu tư toàn cầu của Trung Quốc. Điều đáng nói là không quốc gia
nào giống Việt Nam khi nói đến những ảnh hưởng tiêu cực mà Trung Quốc mang lại.
Không quốc gia nào chịu ảnh hưởng khủng khiếp của hiện tượng “Chinafication”
bằng Việt Nam. Tại sao?
Không quốc gia nào tự trói dân tộc mình với một nước khác bằng
“phương châm 16 chữ vàng và tinh thần bốn tốt”. Không chính phủ tỉnh táo và
khôn ngoan nào lại cúi mình để mang chủ thuyết ngoại lai về làm chủ thuyết
chính trị cai trị đất nước. Chẳng dân tộc liêm sỉ nào lại tôn sùng một “kim chỉ
nam” khai sinh từ một kẻ ngoại quốc như Mao Trạch Đông. Hậu quả của chính sách
vĩ mô về quan hệ Trung Quốc-Việt Nam nói chung, không phải bây giờ, mà từ thập
niên 1940, cuối cùng đã biến Việt Nam thành một phiên bản của Trung Quốc. Bất
kỳ cái xấu nào xuất hiện ở Trung Quốc, từ gian lận bằng cấp, buôn gian bán dối,
đầu độc con người, bất tín và tàn ác, đạo đức suy bại, tham nhũng hệ thống,
buôn thần bán thánh…, đều SAO CHÉP y hệt tại Việt Nam. Trung Quốc “xuất khẩu”
rất nhanh những điều tồi tệ vào Việt Nam và Việt Nam tiếp nhận rất nhanh những
điều tồi tệ từ Trung Quốc. Việt Nam đang bị khủng hoảng nhập siêu từ Trung
Quốc. “Khủng hoảng nhập siêu” cả những thuật từ mà Bắc Kinh thường dùng, từ
“thế lực thù địch” đến “diễn biến hòa bình”. Căn cước định tính của dân tộc
Việt, nếu không được “cấp” hoặc được sao chép từ Trung Quốc, thì cũng đang bị
chính đất nước này can tâm đốt đi, thiêu rụi cùng với lịch sử ngàn năm từng tự
hào không bị đồng hóa bởi giặc phương Bắc.
Vấn đề không chỉ là
những con cá chết do Formosa Hà Tĩnh gây ra. Cái chết của một dân tộc đang mất
gốc mới là điều đáng suy nghĩ và lo âu. Rồi sẽ có những “Formosa Hà Tĩnh” khác.
Rồi sẽ có những kỳ “Đền Hùng thất thủ” tiếp theo. Một quốc gia không có căn
cước luôn đi rất nhanh đến vực sụp đổ mà người ta thấy rõ nhất ở cách mà con
người sống và hành xử. Một đất nước đã tự đánh mất định tính dân tộc khi chấp nhận
dùng hệ thống định tính khác để quy chiếu và áp dụng thì sự lệ thuộc và ảnh
hưởng là điều không thể tránh khỏi. Nếu không đủ dũng khí và can đảm tự cởi nút
thòng lọng khỏi cái giá treo cổ lủng lẳng “16 chữ vàng”, dân tộc này sẽ còn lại
gì, ngoài mớ tro tàn của mảnh căn cước bị thiêu?
|
|
No comments:
Post a Comment
Thanks