ĐI TÌM HẠNH
PHÚC
PHẠM ĐÌNH LÂN, F.A.B.I.
Lời nói đầu: Đây là
một chuyện giả tưởng. Nhân vật trong chuyện cũng thế. Dù vậy cũng có chút sự kiện
thật cho có màu sắc địa phương và lịch sử để nhân vật giả tưởng có lý do để
giã biệt quê hương và tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc ngoài quê hương gốc.
Mến tặng bài viết này cho nữ sĩ
Nguyễn Thị Thanh Dương, một thành viên Lý Thường Kiệt, và tất cả những người có
hoàn cảnh như nhân vật giả tưởng trong chuyện.
****
Thằng Bạt Mạng sinh ra trong một gia đình nghèo
khổ. Mẹ nó là một người đàn bà đau bịnh quanh năm suốt tháng. Cha nó là một người
ghiền cờ bạc. Khi có tiền thì ông ta đánh bạc với người lớn. Khi ít tiền thì
ông ta làm cái các sòng bài để dụ trẻ nít. Ngày sinh ra Bạt Mạng ông rơi vào cảnh
thua bài bạc nặng nề đến phát điên. Đó là lý do tại sao ông đặt thằng con trai
duy nhất của ông là thằng Bạt Mạng.
Như nhiều trẻ em Việt Nam khác thằng Bạt Mạng:
Uống nước cháo thay cơm
Thấy cha trong sòng bạc
Thấy mẹ trong cơ hàn.
Cảnh cơ hàn khiến mẹ của Bạt Mạng sớm qua đời.
Lớn lên Bạt Mạng không biết nhiều về mẹ mình. Bạt Mạng sống lây lất bên người
cha ghiền cờ bạc. Ngày nào cha nó cũng ẵm nó ngồi ngoài sòng bạc. Nó ăn và ngủ
tại sòng bạc. Cơm không đủ no. Áo không đủ ấm.. Nó trở thành một đứa bé èo uột,
xanh xao và thất học. Bạt Mạng rất thương cha. Cha nó là người ghiền cờ bạc,
nghèo khổ, thất học nhưng rất thương mẹ nó. Ông sống vậy để nuôi Bạt Mạng bằng
phương tiện nghèo nàn mà ông có. Ông là mẫu người không thương cũng không thù
oán đời, không hữu ích cho xã hội cũng không tích cực đóng góp vào sự triệt hủy
nó. Không biết ông thực sự chung tình với vợ nên không tục huyền mà ở vậy nuôi
con, hay không có người đàn bà nào vì lý tưởng nào đó xông vào chia nghèo và
gánh khổ với ông và thằng Bạt Mạng yêu dấu của ông. Sống trong một xóm nghèo
trong thành phố ông không mất lòng với người trong xóm. Quan, hôn, tang, tế
trong xóm lúc nào cũng có mặt ông mặc dù lúc nào ông cũng ghiền cờ bạc. Nhiều
người đàn bà khen ông chung tình với vợ nhưng ngần ngại không dám cùng ông đi nốt
đoạn đường đời còn lại của ông.
Thằng Bạt Mạng chỉ được ăn ngon khi cha nó thắng
trong sòng bài và lúc ông Bảy râu cá chốt làm bồi cho Tây mang súp, bánh mì và
phô- mai về cho ba nó như để bồi dưỡng cho cha con nó.
Cha thằng Bạt Mạng tự tạo cho mình một nếp sống
vô ưu, êm ả khi đất nước chuyển mình.
Ánh hồng lên rực rỡ
Non sông rền một khúc nhạc oai hùng.
Ông dành thì giờ và tâm trí để đánh dì dách,
bài cào, cát tê và đánh đề 40 con. Ông không cần biết Tây có gì đáng ghét và Việt
Minh có gì đáng yêu. Và cứ thế dòng đời trôi đi mãi đến khi Tây về nước. Ông Bảy
râu cá chốt không còn làm bồi cho Tây. Ba thằng Bạt Mạng và nó không còn ăn súp
Tây nữa. Một phần nửa nước Việt Nam ở miền Nam được độc lập. Chánh phủ mới cấm
cờ bạc gắt gao. Thế là ba thằng Bạt Mạng bị mất sinh lộ. Ông thua buồn và chết.
Lúc ấy thằng Bạt Mạng mới 16 tuổi. Xóm nghèo giúp Bạt Mạng chôn cất cha nó và
mướn thầy tụng kinh cho vong hồn cha nó sớm về nước Phật dù thừa hiểu rằng chưa
chắc ông ấy muốn về Cõi Niết Bàn.
Là một thị dân Bạt Mạng có sự lanh lợi của người
dân thành thị.
Là con của người cờ bạc, Bạt Mạng biết được
mánh khóe của người cờ bạc với công thức nhất gian lận, nhì trường vốn. Nó đã từng
ngồi ngoài sòng bạc ngoài trời với cha nó ngót mười mấy năm trời nên nó học hỏi
rất nhiều điều. Nó có vẻ sáng trí và nắm qui luật thành công hơn cha nó. Vì
không nắm được qui luật thành công mà cha nó chỉ biết ghiền cờ bạc mà không biết
dùng cờ bạc để làm giàu. Nó thương cha nhưng có phần bất kính cha nó ở điểm
này.
Là người sống trong xóm nghèo nó học rất nhiều
qui luật sinh tồn trong xóm. Đối với Bạt Mạng nơi đâu cũng là trường học cả. Mọi
môn học tốt, xấu, đạo đức, phi đạo đức, hiền lành, độc ác ngoài xã hội đều được
dùng để phục vụ cho sự sinh tồn.
Khả năng sinh tồn của Bạt Mạng rất cao. Khi thì
dùng sức lao động. Khi thì dùng thuật xã giao mềm dẻo và hành động đúng lúc.
Khi thì cứng rắn bất tương nhượng. Trái với cha hắn, Bạt Mạng kiếm tiền rất dễ.
Khi có tiền Bạt Mạng xài tiền không tiếc với người chung quanh. Bạt Mạng dùng
trí và lời nói khéo léo của mình để tạo sự sống chớ không dùng mưu và cũng không
dùng những thủ đoạn tàn độc, ích kỷ hay hèn nhát để đạt mục tiêu của mình bằng
mọi giá. Ai biết Bạt Mạng đều thương yêu và quí trọng nó dù rằng nó thất học.
Nhờ ông Bảy râu cá chốt mà cha nó và nó được ăn súp, bánh mì, phô mai; nó nói
được vài ba câu tiếng Tây thông dụng.
Nghèo khổ, mồ côi cha lẫn mẹ, Bạt Mạng không được
đi học nhưng từ ngữ mà nó dùng khi nói chuyện với người ngoài rất văn hoa, bóng
bảy. Nó có khiếu về ngôn ngữ, văn chương và âm nhạc. Nó học ngôn ngữ đàm thoại
qua các vở tuồng cải lương, hát bộ, Hồ Quảng và nghe người lớn đọc tiểu thuyết
Hồ Biểu Chánh, Phú Đức, Nam Đình, Phi Vân, Nhất Linh, Khái Hưng v.v. Có tiền, Bạt
Mạng nhờ một người bạn dạy đọc và viết chữ quốc ngữ. Không bao lâu Bạt Mạng đọc
và viết Việt ngữ để hỗ trợ cho những từ ngữ vay mượn từ các tuồng cải lương,
hát bội và Hồ Quảng. Bạt Mạng mua cây đàn ghi-ta và tự mò mẫm học đàn. Anh ta
đàn những bài hát mà anh thường nghe và hát. Anh ta quen những người theo Thiên
Chúa Giáo qua ông Hai mắt kiếng, Phật Giáo qua bà Năm Cổ Trầu, đạo Cao Đài qua
thầy Bảy mô-tô v.v. Bạt Mạng trở thành người nổi bật trong thành phố nhỏ mà anh
sinh sống.
Không ai giàu ba họ.
Không ai khó ba đời.
Câu này rất đúng trong một quốc gia có nhiều
thăng trầm lịch sử như Việt Nam. Đối với Bạt Mạng còn thêm luật thừa trừ của
câu:
Cha nó lú
Chú nó khôn.
Với nó, cha nó nghèo nhưng nó giàu. Cha nó
nghèo vì cờ bạc. Nó khá giả nhờ lương thiện, sự khéo léo trong tiếp kỷ xử vận
nhất là sự siêng năng trong việc tìm hiểu qui luật sinh tồn trong xã hội để tự
uốn nắn cho phù hợp với qui luật ấy.
Bạt Mạng sớm đi học tiếng Anh và trở nên hữu dụng
trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam vừa qua. Anh càng lúc càng giàu hơn nhờ số vốn
tiếng Anh của mình. Anh không phải tham gia cuộc chiến vì chỉ cân nặng 30 ki-
lô! Bạt Mạng suy nghĩ rất nhiều về việc tìm kiếm hạnh phúc. Anh ta cứ tự hỏi:
- Hạnh phúc được cấu tạo bằng chất liệu gì?
- Nó siêu hình hay hữu hình?
- Tinh thần hay vật chất?
- Trong ta hay ngoài ta?
- Ai ban phát nó?
Bạt Mạng vẫn chưa thấy mình hạnh phúc mặc dù có
đầy đủ tiền bạc, xe hơi, nhà lầu và mọi tiện nghi của người giàu có. Anh mải mê
nghĩ đến hạnh phúc và miệt mài đi tìm nó. Vì quá suy nghĩ đến chuyện này mà anh
ta không dám có vợ e rằng sẽ mất hạnh phúc vì cảnh vợ chồng rầy rà, con cái lôi
thôi. Ngày uống nước cháo thay cơm, theo cha sống lây lất ở các sòng bạc quá
thiếu thốn và quá khổ. Ngày có nhiều tiền bạc và đầy đủ mọi thứ mà mọi người
thèm thuồng Bạt Mạng cũng chưa thấy được hạnh phúc. Anh ăn sơn hào hải vị, uống
sâm Cao Ly vẫn không thấy ngon và bổ. Anh vẫn cân nặng 30 ki- lô, một trọng lượng
gần tiêu chuẩn với người mắc bịnh lao. Cha mẹ không còn để hưởng hạnh phúc vật chất
mà anh có. Người ơn như ông Bảy râu cá chốt đã rời khỏi thành phố đi về quê ở Lục
Tỉnh sau ngày Tây về nước. Cảnh người giết người, người bắt bỏ người, người
giam cầm người, người lường gạt người, người thừa ăn và người thiếu ăn, người
làm lụng quanh năm suốt tháng lại không đủ ăn, người không làm gì cả lại có tài
sản mênh mông, người ám hại người bằng dao, búa, súng ống; lời nói, văn chương,
thơ phú không thể nào mang lại hạnh phúc cho loài người được.
Lắm lúc Bạt Mạng tự hỏi có phải con người sinh
ra để chấp nhận bất công và bất bình đẳng tự nhiên vì đời là biển khổ? Có lẽ vì
quá suy nghĩ đến việc đi tìm hạnh phúc mà tâm trí của Bạt Mạng luôn luôn bận rộn
quay cuồng.
Bạt Mạng không lập gia đình mà tìm thầy học đạo.
Thầy nào trên núi hẻo lánh hay dưới bình nguyên vắng lặng Bạt Mạng cũng đến để
rồi thất vọng vì tốn tiền và trải qua nguy hiểm vô vàn khi lên núi hay xuống
bình nguyên để được gặp thầy giỏi theo lời đồn trong thời chinh chiến.
Dù không tin tuyệt đối vào các thầy núi và bình
nguyên, Bạt Mạng cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều của các bậc siêu phàm nói trên.
Trước ngày Sài Gòn sụp đổ nhiều người liên lạc với Bạt Mạng để di tản ra nước
ngoài trước khi quân Cộng Sản đến. Bạt Mạng từ chối. Bạn bè thuyết phục thế nào
cũng không được. Anh ta nói:
- Cộng Sản cũng là người Việt Nam chớ có gì mà
sợ. Cộng Sản đề cao người vô sản. Cha tôi thực sự là người vô sản. Mẹ tôi chết
vì nghèo. Tôi thất học vì nghèo và mồ côi. Xã hội sắp tới đích thực là xã hội của
tôi. Hạnh phúc đang đến trước ngưỡng cửa.
Quả nhiên Bạt Mạng tìm được hạnh phúc tinh thần
to lớn sau khi dâng hiến cho cách mạng một chiếc xe hơi và một số tiền chiêu
đãi đoàn quân chiến thắng. Vài hôm sau căn nhà rộng lớn của anh được mượn làm
văn phòng làm việc. Anh tạm sống ngoài ga-ra. Ít lâu sau anh được Công An mời
đến để hỏi anh vì sao một người mồ côi, không học như anh lại nói tiếng Anh được
và làm giàu trong thời kỳ quân đội Hoa Kỳ đến Nam Việt Nam. Một câu hỏi như thế
làm cho Bạt Mạng mất hết sản nghiệp. Chỗ ở trong ga- ra cũng mất. Bạt Mạng sống
lang thang ngoài đường. Cuộc đời ăn cơm quán ngủ đình bắt đầu, còn tệ hơn những
ngày sống với người cha trong xóm nghèo thuở hàn vi ấu thời. Việc tìm kiếm thức
ăn hàng ngày của Bạt Mạng trở nên vất vả vô cùng trong xã hội đề cao lao động
giữa lúc thân hình 30 ki- lô của anh làm được cái gì? Khi Bạt Mạng rơi vào hoàn
cảnh tuyệt vọng không lối thoát thì có một quí nhân xuất hiện. Đó là một người
trước kia được Bạt Mạng giúp đỡ. Quả tình Bạt Mạng là người có nhân tính và có
lòng nhân ái. Chung quanh anh không có kẻ thù. Chỉ có người muốn chiếm đoạt của
cải của anh tự biến họ thành kẻ thù của anh mà thôi.
Quí nhân đưa Bạt Mạng về nhà và tìm cách giúp đỡ
cho Bạt Mạng rời khỏi Việt Nam bằng đường biển. Bạt Mạng đến trại ty nạn Mã
Lai và được định cư ở Hoa Kỳ. Người bảo trợ Hoa Kỳ rất thích Bạt Mạng. Ông ta tận
tình giúp đỡ và hướng dẫn cho Bạt Mạng.. Thấy Bạt Mạng là người thông minh ông
khuyến khích Bạt Mạng ghi danh đi học. Ông nói:
- Người ở Hoa Kỳ không được quyền cân nặng 60-
70 pounds như vậy được.
Người bảo trợ này là một người Hoa Kỳ cao niên
giàu có rất bàng quan thế sự.
Có lần ông hỏi Bạt Mạng:
-Ở Việt Nam cũng có Cộng Sản sao?
Bạt Mạng không xa lạ gì với Hoa Kỳ. Trong thời
kỳ chiến tranh anh dùng hàng Mỹ trong nhà. Anh có đủ loại đô- la xanh, đô- la đỏ.
Đến Hoa Kỳ anh trở thành người trắng tay. Anh âm thầm làm lại cuộc đời. Anh là
người rất thực tế nên rất hợp với chủ nghĩa thực dụng của người Hoa Kỳ. Anh yêu
nền dân chủ Hoa Kỳ, sự trọng dụng nhân tài của người Hoa Kỳ. Anh thích lòng
nhân ái thiết thực và chân thành của họ không phân biệt bạn hay thù. Anh yêu một
xã hội bình đằng nơi người giàu ăn thịt bò, thịt heo, thịt gà, thịt dê, trừu,
tôm, cua v.v. người nghèo cũng ăn đầy đủ những thức ăn ngon và bổ dưỡng ấy. Người
vô gia cư cũng mang giầy và không ăn mặc quần áo rách rưới. Người nghèo cũng mập
mạp và bị bịnh tiểu đường, một loại bịnh mà người Việt Nam cho là bịnh của người
giàu. Những điều trên không ngăn chặn Bạt Mạng tiếp tục con đường tìm kiếm hạnh
phúc của anh. Anh thấy khó chịu khi có người Mỹ hỏi:
- Anh theo đạo gì?
- Tại sao anh bỏ nước ra đi khi đất nước anh
thống nhất?
- Chừng nào anh trở về Việt Nam?
- Tôi biết có nhiều sinh viên Việt Nam học ở
Hoa Kỳ về nước phục vụ quê hương trong khi đó anh lại bỏ nước mà đi.
Bạt Mạng vốn ít nói. Càng lớn tuổi anh càng ít
nói hơn nữa. Anh làm việc và dành dụm một số tiền thật lớn với hy vọng có một
ngày nào đó anh đến Hoàn Hảo Quốc. Nếu thấy được anh sẽ ở lại đó luôn. Lúc bấy
giờ có nhiều Công Ty Không Gian Mỹ, Anh, Nga, Pháp, Nhật quảng cáo du lịch Hoàn
Hảo Quốc với cảnh giới Thần Tiên không người nghèo, không người giàu. Không kẻ
gian manh, không người trộm cắp. Người người sống yên vui hạnh phúc và vô ưu vì
không có án tử hình. Không ai ra tranh cử tranh giành chức vụ gì cả. Dân chúng
chỉ định ai người đó đảm nhận nhiệm vụ. Người được đề cử làm tổng thống, thủ
tướng, tổng trưởng, tỉnh trưởng, quận trưởng… có cảm giác như mình là một tử
tội sắp chờ ngày bị hành quyết vậy vì họ gạt bỏ danh lợi ngoài tai. Từ ngữ xứ ấy
trở nên nghèo nàn vì không có những từ như giết, ghét, thù hận, đâm chém, ám
sát, âm mưu, khủng bố, chửi bới, dối gạt, nịnh bợ, phản bội v.v. Những người đi
Hoàn Hảo Quốc về không ai nói gì về nước này mà chỉ thấy các Công Ty Không Gian
ế khách dần. Nhiều công ty phá sản vì tốn kém nhiều nhiên liệu để đi và về mà số
người du lịch càng ngày càng ít đi. Điều này làm cho ước vọng của Bạt Mạng trở
thành mây khói.
Cái gì loài người thực sự muốn thì Trời sẽ cho.
Một hôm Bạt Mạng được một cú điện thoại:
- A lô! Có phải ông là Batman không?
- Bạt Mạng chớ không phải Batman. Bạt Mạng trả
lời.
- Tôi là Jack làm việc cho Công Ty Không Gian Hoa
Kỳ. Tôi thông báo cho ông biết sẽ có một chuyến bay đi Hoàn Hảo Quốc. Chuyến
này do một tỷ phú người Hoa bao. Nếu ông đi thì sẽ có thêm người khách thứ hai.
Nếu lỡ cơ hội nầy e rằng không còn cơ hội nữa. Dạo này các chuyến bay Hoàn Hảo
Quốc ế ẩm lắm. Ông khách người Hoa này cần đi Hoàn Hảo Quốc gấp vì trong chuyến
đi lần trước ông bỏ quên một bao hột xoàn nặng 50 ki- lô. Bây giờ ông bảo phi
thuyền lên đó lượm bao hột xoàn về. Jack nói.
- Jack ơi! Tôi muốn đi nhưng không đủ tiền. Hơn
nữa ông khách người Hoa đã bao chuyến đi rồi. Còn ông khách người Hoa đó cũng lạ.
Bỏ quên 50 ki- lô hột xoàn bây giờ lên để lượm về sợ hoài công. Bạt Mạng nói.
- Tôi thấy ông thiết tha muốn đến Hoàn Hảo Quốc
nên mới gọi ông. Cơ hội đã đến. Ông đừng để nó bay đi. Còn chuyện 50 ki- lô hột
xoàn của ông khách người Hoa ông khỏi lo. Trên Hoàn Hảo Quốc không ai ăn cắp cả.
Mà ăn cắp hột xoàn làm gì. Trên đó có ai quí thứ đó đâu? Jack nói.
- Tôi thiết tha muốn đi. Nhưng giá vé đắt quá
tôi đành thúc thủ. Cảm ơn ông đã nghĩ đến tôi. Bạt Mạng nói.
- Tôi muốn ông cùng đi với tôi để tôi có người
nói chuyện. Ông khỏi phải lo về tiền bạc. Nếu ông khách người Hoa khiếu nại tôi
nói cho ông ấy biết ông theo khiêng phụ bao hột xoàn. Nếu ông OK thì sửa soạn
ngày mai lên đường từ địa điểm X…, Florida lúc 10 giờ sáng. Jack nói.
- Dĩ nhiên tôi nhận. Gặp ông ngày mai. Bạt Mạng
vui mừng nói.
****
Hoàn Hảo Quốc thật vắng lặng. Không nghe tiếng
động cơ của xe cộ. Không thấy người cỡi mô- tô hay xe gắn máy. Phi trường vắng
tanh. Không có một phi thuyền không gian nào ngoài chiếc phi thuyền chở hai người
khách vừa mới đáp xuống đất. Jack trở thành hướng dẫn viên cho người khách người
Hoa và Bạt Mạng. Jack nói được tiếng Hoàn Hảo Quốc. Không biết ông ấy học ở đâu
mà nói rành và trôi chảy loại ngôn ngữ xa lạ này.
Trước tiên Jack dẫn người khách người Hoa đến
công viên nơi ông ta bỏ quên bao hột xoàn 50 ki- lô. Cái bao còn nằm trên vị
trí cũ cơ hồ như không ai vào công viên. Bạt Mạng cùng Jack và người khách người
Hoa không tìm được chiếc xe nào đành phải ì ạch khiêng bao hột xoàn lên phi
thuyền.
Bạt Mạng đói bụng và hỏi Jack có nhà hàng nào gần
đây không. Jack cho biết người dân Hoàn Hảo Quốc sợ tiếng động và ô nhiễm không
khí nên không có xe hơi, mô- tô, mô-bi- lét chi cả. Họ ít ăn, ít uống và ăn uống
rất thận trọng vì vậy không có quán tiệm nào dám khai trương. Có một ông khách
người Hoa định nuôi heo và mở quán mì, hủ tiếu thập cẩm và mở công ty sản xuất
lạp xưởng nhưng không được cấp giấy phép đành phải ngồi phi thuyền về nước. Một
anh đầu bếp nổi tiếng của Pháp xin mở quán bán gà rô-ti và rượu chát đỏ, rượu
chát trắng bị khước từ vì trong từ điển Hoàn Hảo Quốc không có chữ Giết, Cắt Cố,
Cắt Tiết…và chữ Rượu nên anh Tây tiu nghỉu trở về cố quận ở miền Périgord để
bán thức ăn đắt tiền làm từ nấm trufle. Một người Nhật xin giấy phép mở nhà
hàng Sushi và Hibachi, bán chút rượu Saké cũng bị từ chối luôn. Họ thề không
bao giờ nghĩ đến việc du lịch hay đầu tư kinh doanh trên Hoàn Hảo Quốc.
- Tại sao? Bạt Mạng hỏi.
- Phân heo hôi thối và là môi trường thu hút vi
trùng. Nói chung là vấn đề vệ sinh, môi trường và bảo vệ sức khoẻ. Luật Hoàn Hảo
Quốc rất đơn giản. Cái gì không có tên trong từ điển của họ thì họ từ khước.
Batman, nếu ông đói bụng ông nên ăn đỡ bánh mì dành cho người điều khiển phi
thuyền. Jack nói.
Đi ngang một dòng nước Bạt Mạng thấy vài con cá
đầu to mình nhỏ lội dật dờ. Bạt Mạng hỏi Jack tại sao vậy? Jack đáp:
- Ông thấy đó nước ở đây trong vắt, sạch sẽ
không có một một con lăn quăn thì làm sao cá mập được. Con cá sống nhờ nước.
Nhưng nước trong thì không có cá và nước quá sạch thì cá chết!
Thấy một bức tượng to lớn trông uy nghi Bạt Mạng
hỏi Jack:
- Ông này là ai mà được dựng tượng to lớn như
thế này? Lenin của Hoàn Hảo Quốc?
- Vị này này có chất Thánh trong người. Ở đây
có dưới 05 người biết ông Marx và Lenin. Khi họ nói học thuyết Marx- Lenin thì
dân chúng lắc đầu bỏ đi. Jack đáp.
- Thế nào là chất Thánh? Bạt Mạng ngạc nhiên hỏi.
- Ông ấy bị một con mãng xà nuốt một phần thân
thể. Dân Hoàn Hảo Quốc kẻ cầm dao, người cầm rựa, búa, liềm, gậy gộc xông tới
định giết con mãng xà. Từ miệng mãng xà ông thét lên, kêu gọi mọi người đừng giết
mãng xà. Chất Thánh là vậy đó. Jack nói.
- Vậy triết lý của ông ấy là cứu kẻ dữ để kẻ dữ
trừng trị kẻ hiền, phải không? Bạt Mạng hỏi.
- Tôi không rõ nhưng không phải ý của anh là
sai. Jack đáp.
Diện tích Hoàn Hảo Quốc không to. Nhưng dân
chúng thưa thớt. Nam, nữ đều có màu da trắng mét. Họ hiền hòa hay bất thân thiện?
Bạt Mạng hỏi Jack:
- Dân chúng ở đây có vẻ ít phải không? Tôi
không thấy trẻ em ngoài đường.
- Đúng như anh nhận xét. Sống trong một xã hội
quá lành mạnh xem chừng đàn ông, đàn bà của họ xem thường việc yêu đương nam nữ
và đời sống vợ chồng. Cũng có thể họ ưa thích nhưng không còn năng lực vì ăn uống
quá kỹ lưỡng, kiêng cử đủ thứ nên không thiếu chất này cũng thiếu chất kia.
Jack đáp lại.
- Ông Jack à! Ông có thể cho tôi gặp vài công
dân Hoàn Hảo Quốc được không?Bạt Mạng hỏi.
- Bây giờ chúng ta đi đây. Để ông khách người
Hoa ngồi trên phi thuyền giữ bao kim cương. Tôi có chỉ ông ấy nơi để đồ ăn
nhưng buồng máy được đóng và khóa kín an toàn không sợ ông ấy chụp hình gởi nước
của ông ta để nhái kiểu.
Jack dẫn Bạt Mạng gặp một bác sĩ. Trông ông ta
có tướng bác học, mặt xanh xao, mũi cao, trán rộng, kiếng dày, thái độ lạnh
lùng và kiêu bạc của người trí thức. Ông ta chào Jack và Bạt Mạng một cách miễn
cưỡng.
Sau vài câu chào hỏi xã giao Jack giới thiệu Bạt
Mạng với ông ta qua thông dịch viên Jack. Bạt Mạng hỏi ông bác sĩ Hoàn Hảo Quốc:
- Việc học y khoa ở Hoàn Hảo Quốc có khó không?
Đời sống bác sĩ Hoàn Hảo Quốc như thế nào? giống bác sĩ dưới Địa Cầu không?
- Việc thi tuyển vào Y Khoa ở đây khó lắm. Được
đậu xong phần văn hóa, thí sinh phải qua một cuộc thanh tra tướng mạo mới được
chánh thức công nhận là sinh viên Đại Học Y Khoa Hoàn Hảo Quốc. Thời gian học
10 năm sau khi có Tú Tài chưa kể từ 04 đến 08 năm thực tập sau khi tốt nghiệp
tùy theo ngành. Được hành nghề cuộc sống chúng tôi thua các bác sĩ dưới Địa Cầu
nhiều. Nhìn chung ở đây đời sống ai cũng gần như giống nhau. Sự nghèo giàu
không phân biệt rõ rệt. Dân ở đây ăn ở vệ sinh và biết tự bảo vệ sức khỏe bằng
cách ăn uống điều độ, ngủ nghê có giờ giấc, dục tình không thái quá nên ít bịnh.
Nếu có bịnh cũng chóng qua. Có khi cả năm trời chỉ có lối 10 bịnh nhân thì bảo
khá sao nổi? Vị bác sĩ đáp.
- Tại sao bác sĩ Địa Cầu giàu? Bạt Mạng hỏi.
- Vì dân Địa Cầu say mê Tửu, Sắc, Tài, Phiến.
Loài người hung hăng trong việc chém giết nhau nên bác sĩ lúc nào cũng có thân
chủ. Người chết cần bác sĩ khán nghiệm mới được mai táng. Người bị thương phải
đến nhờ bác sĩ chữa trị. Người khật khùng cần bác sĩ tâm lý học. Có người bịnh
vì nghề nghiệp. Có người bị bịnh theo mùa. Mùa nào cũng có bịnh. Chẳng những vậy
còn thuốc nhau bằng hoá chất, xì ke, ma túy để lục phủ ngũ tạng bị hủy diệt dần
mòn. Đó là lý do tại sao bác sĩ Địa Cầu chóng giàu có. Bác sĩ Hoàn Hảo Quốc
nói.
- Bác sĩ thông thạo chuyện Địa Cầu nhiều quá. Cảm
ơn những câu trả lời của bác sĩ. Bạt Mạng nói.
Jack dẫn Bạt Mạng đến gặp một luật sư Hoàn Hảo
Quốc. Ông này vui vẻ bắt tay với Jack và Bạt Mạng. Có lẽ ông tin rằng Jack dẫn
mối cho ông ấy.. Bạt Mạng vào đề ngay qua sự thông dịch của Jack.
- Thưa luật sư, tôi là công dân Địa Cầu hay nói
rõ hơn là người Mỹ gốc Việt Nam. Có lẽ tôi là người Mỹ gốc Việt Nam đầu tiên đặt
chân trên Hoàn Hảo Quốc. Nhân đây tôi xin luật sư cho biết về sinh hoạt của các
luật sư trên Hoàn Hảo Quốc. Bạt Mạng nói.
- Rất hân hạnh được biết ông. Đối với ông Jack
thì tôi đã biết khá lâu rồi. Tôi cũng có quen với vài người điều khiển phi thuyền
người Nga, người Anh, người Pháp. Tôi có nghe nói về Việt Nam, nơi nổi tiếng về
chiến tranh trên Địa Cầu. Mừng ông còn sống sót. Trở lại câu hỏi của ông. Hoàn
Hảo Quốc trở thành đất chết của mọi ngành hoạt động. Mấy ông thầy giáo dạy học
trò như thế nào mà khi lớn lên không đứa nào phạm luật cả. Tòa án xây lên đồ sộ
mà không xử được một vụ án hình sự hay hộ sự nào cả. Ở Mỹ, Việt Nam thấy người
ta kiện tụng mà mê. Ở Việt Nam người ta gọi luật sư là trạng sư hay thầy kiện.
Thậm chí mấy ông viết đơn mướn trước tòa cũng sống sung mãn hơn chúng tôi trên
cương thổ Hoàn Hảo Quốc này. Ngồi đây mà nghe chuyện Địa Cầu mà phát thèm. Vậy
ông bạn còn lên đây tìm hiểu gì nữa? Bạn có phải là luật sư không? Nếu phải đừng
bao giờ nghĩ đến Hoàn Hảo Quốc dù kiếp này hay kiếp sau. Ông luật sư Hoàn Hảo
Quốc nói một cách bi quan.
- Luật sư có nghĩ đến việc hành nghề dưới Địa Cầu
không? Bạt Mạng hỏi.
- Có chớ. Tôi học tiếng Anh từ mười mấy năm nay
để chuẩn bị đi Hoa Kỳ. Luật sư Hoàn Hảo Quốc đáp.
Câu trả lời này làm cho Bạt Mang có phần suy
nghĩ.
Jack và Bạt Mạng chào ông luật sư để tiếp tục
đi phỏng vấn các đối tượng khác. Jack ngừng lại trước cửa tiệm bán súng để Bạt
Mạng phỏng vấn ông chủ tiệm.
- Chào ông. Tôi là Bạt Mạng, người Mỹ gốc Việt,
hân hạnh được gặp ông. Ông nghĩ sao về tiệm bán súng của ông? Bạt Mạng chào ông
chủ tiệm bán súng và đặt câu hỏi.
- Tôi chọn lầm nghề. Hoàn Hảo Quốc không dung nạp
những người hiếu sát, hiếu động và hiếu thắng như tôi. Tôi bắt chước ông luật
sư học tiếng Anh để xin đi Mỹ. Chỉ có ở Mỹ việc bán súng thịnh hành hơn cả. Ở
đây bán súng cũng hơi ế ẩm. Ông chủ tiệm bán súng nói.
- Vậy người Hoàn Hảo Quốc không biết sử dụng
súng? Bạt Mạng hỏi.
- Biết chớ. Học sinh trung học đều được dạy sử
dụng súng. Quân sĩ được dạy cầm súng để gìn giữ quê hương. Người Hoàn Hảo Quốc
được dạy và thi hành câu: " Người Hoàn Hảo Quốc không giết hại đồng bào của
mình.” Ông chủ tiệm bán súng nói.
- Ông mua súng ở đâu để bán? Bạt Mạng hỏi.
- Đa số súng ở đây đều là súng nội hóa. Chúng
tôi cũng có mua lậu một số súng của Nga, Mỹ, Anh, Pháp và Trung Quốc nhưng bị lỗ
vì bán không được. Người Hoàn Hảo Quốc được dạy đừng du nhập vào đầu óc mình tự
tôn mặc cảm hay tự ty mặc cảm mà nuôi dưỡng và củng cố tự tin mặc cảm. Ông chủ
tiệm bán súng nói.
- Nếu không bán súng ông làm gì để sống? Bạt Mạng
hỏi.
- Ông bạn là người Địa Cầu. Nhân sinh quan của
ông dựa vào Hỉ, Nộ, Ái, Ổ, Danh, Lợi, Quyền. Muốn đạt điều mình muốn phải có sức
mạnh của quả đấm, của số đông và của tiền bạc. Người Hoàn Hảo Quốc chúng tôi
không có những quan niệm của người Địa Cầu. Nghèo, giàu nhân phẩm như nhau, được
hưởng công lý như nhau. Không có nghèo- giàu thì sự bình đẳng giữa người và người
tăng cao. Ông chủ tiệm bán súng lý luận.
- Vậy sao ông bắt chước ông luật sư học tiếng
Anh để xin đi Mỹ làm gì? Bạt Mạng hỏi.
- …a, a, a…khó nói quá! Ông chủ tiệm
súng ú, ớ và không trả lời.
Jack và Bạt Mạng cảm ơn ông rồi tiếp tục đi tìm
người để phỏng vấn. Họ gặp một người xanh mét, vẻ mặt buồn buồn, áo quần bèo
nhèo như người mất ngủ vì lo lắng và thiếu ăn. Jack lại gần anh và nói:
- Chào anh. Đây là Batman, bạn tôi ở dưới Địa Cầu.
Ông ấy là nhà HẠNH PHÚC HỌC (Beautitudinemlogy) muốn tìm hiểu về hạnh phúc của
người Hoàn Hảo Quốc. Mong ông dành cho ông ấy vài phút phỏng vấn.
- Muốn hỏi gì cũng được nhưng trước hết phải
cho tôi một điếu thuốc. Người Hoàn Hảo Quốc vừa nói vừa ngáp.
Jack móc túi và tặng anh ấy một gói thuốc
Salem. Anh ấy mở gói thuốc và lấy ra một điếu. Jack cho anh luôn cái bật lửa mới
của Hoa Kỳ làm tại Trung Quốc. Anh ấy cảm ơn, đốt điếu thuốc và bắt đầu tự giới
thiệu mình:
- Tôi tên là Augusto, cảnh sát viên Hoàn Hảo Quốc.
- Hoàn Hảo Quốc của các ông là một xứ lý tưởng.
Bạt Mạng nói.
- Không phải vậy đâu ông. Cả nước trở thành một
tu viện. Tôi làm cảnh sát và bị mất việc vì cả năm không phạt được người nào.
Nhà nước than thiếu tiền nên đuổi tôi. Augusto phân trần.
- Vậy theo ông Augusto phải làm sao? Bạt Mạng hỏi.
- Môi trường sống của chúng ta có NGÀY và ĐÊM,
có DƠ- SẠCH, có LÀNH- DỮ v.v. Mọi thứ, dù trái ngược nhau, vẫn có giá trị ngang
nhau theo tỷ lệ 50- 50. Ông cho rằng NGÀY tốt hơn ĐÊM hay ĐÊM tốt hơn NGÀY
chăng? Điều đó chưa chắc đúng. Đất sạch, cát trắng không giúp cho cây cối xanh
tươi và đầy trái bằng đất có phân hay đầy rác nghĩa là dơ và hôi tanh. Nước
trong và sạch thì cá thiếu thức ăn. Người LÀNH thì thụ động nên không có đổi
thay, không có tiến bộ. Người DỮ thì hiếu động, tàn phá lại mang sự thay đổi và
tiến bộ. Nếu biết dung hòa các yếu tố khắc chế, trái nghịch nhau đúng lúc, đúng
cách và sáng tạo thì sẽ có một xã hội quân bình tốt đẹp. Tôi là một cảnh sát.
Cái nhìn của tôi có phần chịu ảnh hưởng của nghề nghiệp. Lắm lúc tôi trộm nghĩ,
trong chừng mực nào đó, KẺ XẤU lại giúp ích cho nhiều người như quan toà, luật
sư, cảnh sát, ông xếp nhà lao, ông bác sĩ, ông dược sĩ, ông tu sĩ, ông thầy
giáo v.v. Nhưng xã hội có quá nhiều kẻ xấu thì xã hội sẽ nát bét!! Augusto nói
thao thao.
Điện thoại cầm tay reo. Jack nói:
- Ông khách người Hoa gọi.
- A-lô.
- Ông cho phi thuyền quay về Địa Cầu gấp để
tôi kịp giờ về Shanghai. Vợ tôi đang đi chợ mua vịt Bắc Kinh (Beijing) về nấu vịt
tiềm cho tôi ăn. Người khách người Hoa nói.
- Vâng, tôi về ngay. Jack đáp.
Jack và Bạt Mạng chào Augusto đề về bãi đáp của
phi thuyền. Ông khách người Hoa nằm ngủ và ôm bao kim cương vào lòng.
Ngày trở về Trái Đất nhiêu khê, nguy hiểm vô
vàn. Phi thuyền bị hỏa tiễn Nga, Trung Quốc tấn công nhưng nhờ Jack bình tĩnh
và khéo léo nên đã vượt qua. Khi phi thuyền đáp xuống đất thì dưới bãi đáp đầy
xe cảnh sát và xe chữa lửa. Loa phóng thanh cho biết có một vụ buôn lậu kim
cương từ Hoàn Hảo Quốc bị phát hiện nhờ tin tình báo kinh tế Hoàn Hảo Quốc báo.
Đây là vụ buôn lậu đá quí liên hành tinh đầu tiên bị phát hiện. Cả ba người
trên phi thuyền đều bị cảnh sát bắt giữ để điều tra. Tại phòng điều tra của Cảnh
Sát, Bạt Mạng tự trách mình rằng: Đi tìm Hạnh Phúc lại gặp chuyện Bất Hạnh. Vậy
Hạnh Phúc tự nó đến khỏi phải tìm sao? Khi bị thẩm vấn Bạt Mạng không giấu diếm
điều gì cả. Anh khai không biết ông khách người Hoa nhưng có phụ khiêng bao kim
cương lên phi thuyền. Anh không tốn tiền vé phi thuyền vì người điều khiển phi
thuyền muốn anh cùng đi để có người trò chuyện. Ông khách người Hoa không nói
rành tiếng Anh v.v.
Vì mệt mỏi Bạt Mạng nằm ngủ trên băng ghế trong
phòng điều tra. Khi tỉnh giấc có người Cảnh Sát thông báo cho anh biết máy khám
phá nói láo (polygraph) nói anh vô tội. Anh được tự do. Bạt Mạng cảm thấy hạnh
phúc vô cùng. Ít ra loài người vẫn còn có công lý. Anh đứng thẳng người và hét
to rằng:
-Tôi tìm thấy Hạnh Phúc rồi! Nó đến sau khi đau
khổ.
PHẠM ĐÌNH LÂN, F.A.B.I.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks