Lịch
sử không hề méo mó
Tiết lộ động trời về ĐCSVN tại Hội Nghị Thành
Đô Trung Quốc .
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
Với
người thứ nhất Nguyễn Tấn Dũng:
Vừa qua ai cũng biết, đồng hương Việt Nam tại
Canada, được Hạ viện vừa thảo luận về dự luật. Công nhận ngày 30/4 là ngày
chính thức kỷ niệm người tỵ nạn cộng sản bỏ nước ra đi, sau khi Sài Gòn thất
thủ, bất chấp sự phản đối từ phía chính quyền Việt Nam.
Đây là tin vui, không chỉ riêng tại Canada,
hầu hết khắp nơi đều phấn khởi và chúc mừng đồng hương VN, tại Canada. Họ rất
xứng đáng được như vậy, đồng hương Canada luôn luôn "vượt biên giới"
đến Wasington đấu tranh, khi những nhân vật cầm đầu đảng CSVN tới Hoa Kỳ, lễ
hội Đa Văn Hóa New York là dịp biểu dương quốc kỳ VNCH, cũng chưa hề vắng mặt
đồng hương Canada.
Tỵ nạn Cộng Sản, là thẻ căn cước rất vinh dự,
phản ảnh chính xác mục đích hàng triệu người đã bỏ nước ra đi, sau ngày Sài Gòn
thất thủ, Nguyễn Tấn Dũng và đảng CSVN, cho rằng: "Đưa ra cái nhìn
méo mó lịch sử." Nghĩa là đảng CSVN vẫn còn ngoan cố ám chỉ đại
bộ phận Việt Kiều "thành phần chay lười lao động, chạy theo ngoại
bang vì bơ thừa sửa cặn." đảng CSVN dù lì lợm cũng không dám nói,
điều họ suy nghĩ, chỉ dám lấp lửng "Đưa ra cái nhìn méo mó lịch
sử." (?)
Đảng CSVN, lúc nào cũng ấp ủ mưu đồ san bằng
nghĩa trang, những trại tỵ nạn Philippine, Mã Lai, cũng như ra sức đục thủng
tấm bia tưởng niệm thuyền nhân Việt Nam ở đảo Galang (Indonesia), ngay trong
nước, bọn CS cũng đục nham nhở bia tưởng niệm tại Lạng Sơn, nơi chính bộ đội
của họ hy sinh, trong trận chiến 1979. Điều này thêm một bằng chứng bè lũ CS
phản phúc vô nhân tính, truy bức luôn những người đã chết.
Nguyễn Tấn Dũng và CSVN qui kết khơi khơi,
chính quyền Canada, "đưa ra cái nhìn méo mó lịch sử" còn
CSVN cố tình bóp nát lịch sử, với đầy đủ bằng chứng.
Tấm bia bằng ximăng cốt thép, có thể bị đục
thủng, nhưng bia miệng muôn đời vĩnh cửu, tấm bia tưởng niệm ở đảo Galang, bị
đục thủng một lổ trống, từ lổ trống này thế gian nhìn thấu một không gian vô
tận, chứa hận thù và tội ác man rợ của đảng CSVN gieo rắc trên quê hương.
Bộ Giáo Dục Đào Tạo Việt Nam, không có môn
lịch sử, chỉ có môn tuyên truyền đầu độc con người, nên không hiểu lịch sử là
gì, muốn thực tâm biết, hãy đọc:
Duyệt lại sự thật lịch sử, của luật sư Nguyễn
Hữu Thống, nên học thuộc lòng để có kiến thức lịch sử, tuổi trẻ cần biết, để
tương lai đất nước tránh được tang thương, khổ đau.
Cuối tuần vừa qua, tại Toronto Thủ Tướng
Canada, tới tham dự lễ tết do Cộng Đồng Việt Nam tổ chức, cả hàng chục ngàn
đồng hương, với rừng cờ VNCH, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, có đủ can đảm tới đây
như Thủ Tướng Harper không?"Việt Kiều là khúc ruột ngàn dặm" đảng
CSVN đứng xa hơn tỷ dặm để nhìn, chứ đâu dám bén mảng tới gần! Nguyễn Tấn Dũng
hiện diện như Thủ Tướng Harper, chắc chắn "lịch sử không bị méo" mà
cái mặt của ông bị móp, cái miệng của ông bị xệch.
Với người thứ nhì
Trương Tấn Sang:
"Không lý do gì
cản trở đại đoàn kết dân tộc
Hòa bình thống nhất đất nước đã 40
năm, Chủ tịch nước nói không có lý do gì để còn bất cứ kỳ ai trong cộng đồng
người VN ở nước ngoài còn định kiến, mặc cảm về quá khứ của mình mà cản trở
việc củng cố, tăng cường khối đại đoàn kết toàn dân tộc".
Đoạn trên nội dung Trương Tấn Sang "chia
xẻ với bà con Việt Kiều."
Thưa ông Sang: Tôi chỉ là Hạ Sĩ Nhất, QLVNCH,
cách đây 40 năm, trước khi cuộc chiến tàn chừng 10 ngày, chỉ huy của tôi Trung
Úy Nguyễn Văn Hiếu, đã 3 đợt ghi tên tôi theo tàu CH 47 (Chinook) để ra hạm
đội, mỗi đợt danh sách có từ 5 - 6 quân nhân, tôi đều kiếu từ, đợt cuối cùng,
Trung Úy Hiếu ra lệnh: "Giờ này không còn gì nữa, tất cả lên tàu..." tôi
vẫn xin ở lại, tự tan hàng, Trung Úy Hiếu thông cảm tôi có gia cảnh đặc biệt,
thầy trò chúng tôi chia tay nhau tại phi đạo 249.
Sau đó Sài Gòn thất thủ, mất miền Nam, tôi
không hề mặc cảm, nghĩ rằng chiến cuộc tất phải có ngày tàn, hòa bình rồi
"ăn cục muối cũng sướng," về quê cày ruộng, xong mùa mình đi câu cá,
nuôi chó thả vào núi săn, thú vị biết dường nào.
Sau 30/4/1975, tôi lang thang ngoài đường
Trương Minh Giảng, bấy giờ vỉa hè bán sách cũ tràn lan, giá rẻ mạt như cho
không, trước đó giá cao ngất, chỉ vào tiệm sách coi "cọp" mà thôi,
chứ nào dám mua, lương lính mà! Tôi mua cuốn Bên dòng lịch sử, của LM Cao Văn
Luận, người ta cho không một tập giấy quay "rô nê ô," không nhớ tập
giấy này có tựa đề gì, trong đó ghi lại những buổi nói chuyện của ông Ngô Đình
Nhu, những bài viết rời, tôi nhớ đại khái ông Nhu nói rằng:
"Nếu chế độ này
(Đệ Nhất Cộng Hòa) sụp đổ, miền Nam có thể cầm cự được 10 - 12 năm, sau đó Việt
Nam sẽ rơi vào tay Trung Cộng," bấm
đốt ngón tay, thấy vế đầu ông Nhu nói đúng, nhưng vẫn không tin, tôi cho rằng
ông ta hù mấy tướng đảo chánh thời 1963.
Nhưng kể từ khi đảng CSVN bán Tây Nguyên cho
bọn Tàu, tiếp theo hàng trăm sự kiện, vế thứ nhì của ông Nhu đem ráp lại vừa
khít, nhiều người cho rằng ông Nhu "tiên tri," tôi nghĩ ông ta có
những dữ kiện căn bản, để tiên liệu tình hình đất nước, sau mười năm, thế thôi.
Trước không mặc cảm, vì bất cứ đạo quân nào
khi bị đốt kho lương, tắc viện trợ, tiếp viện, thua là đương nhiên, và tự an
ủi, Nam Bắc cũng một nhà Việt Nam, hòa bình trên hết. Nay rõ ràng 30/4 không
phải mất miền Nam, mà mất cả Việt Nam, đảng CSVN đã đưa đất nước trở lại thời
kỳ Bắc thuộc, nên rất mặc cảm, thưa ông Trương Tấn Sang.
Trương Tấn Sang kêu gọi Việt Kiều đoàn kết?
Đảng CS muốn kêu gọi Việt kiều đoàn kết, trước
hết phải đoàn kết với Việt Khang, Trần Vũ anh Bình, Trần Huỳnh Duy Thức, Bọ
Lập, bà Bùi Hằng vv và vv... đừng quấy rầy luật sư Lê Công Định, Phạm Thanh
Nghiên... đừng giả dạng côn đồ đánh đập người biểu tình, cố gắng đoàn kết trong
nước trước, khỏi dài miệng kêu hải ngoại đoàn kết.
Với người thứ ba
Nguyễn Thanh Sơn:
Nên chấm dứt trò ma bùn, mua một vài Việt
kiều, như tên lập, thiếu úy TQLC nào đó, quàng lên cổ tên lập bảng "đã đảo
Cộng Sản" dắt ra Hoàng Trường Sa, quây phim, chụp hình, để tên này về Mỹ
nói láo, nịnh bợ CS, tốn tiền của người dân tội nghiệp, lần sau ông mua một con
khỉ rẻ hơn.
Bàn về cái khóc của Nguyễn Phương Hùng!
Nguyễn Phương Hùng, không phải là minh tinh
điện ảnh, không phải danh hài, không phải lãnh đạo
cộng đồng, không phải người nổi tiếng. Khóc
hay cười là điều bất chợt, làm sao báo chí CS có hình?
Đương nhiên có hẹn trước với người chụp hình,
tôi hình dung giữa ông Hùng và phó nháy như sau:
Phó nháy: Anh Hùng, anh trề cái môi dưới thêm
chút nữa, 5 ngàn USD, chưa được, anh bều cái môi trên vào 7 ngàn USD, rán chúm
môi trên lại, 3 ngàn USD, chưa được anh ơi, nhắm khít hai mắt lại một ngàn USD,
nhếch 2 cái môi lệch qua trái chút, chút nữa, một ngàn USD, ồ đưa một tay lên
giữ gọng kiếng. Rồi từ từ, cố giữ như thế nhé 1.2.3 chớp.
Công nhận tay phó nháy nhà nghề, nó chỉnh một
hơi cái miệng của tên Hùng, giống như cái của con bò đang.... đái.
Đối với đảng CS, Nguyễn Thanh Sơn đã lập được
kỳ công, đối với Cộng Đồng, chẳng ăn nhằm gì sất, bất kể tên nào lòn cúi, uốn
lưỡi liếm giày Cộng Sản, đồng hương khinh như rác, ngón tuyên truyền này phản
tác dụng, phí tiền của nhân dân.
Tôi gom 3 tên: Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn
Sang, Nguyễn Thanh Sơn, trong một bài viết, vì liên quan tới kiều bào hải
ngoại, trong thời điểm gần tết, đảng CS ra rả chĩa loa rè ra hải ngoại tuyên
truyền, còn vu cáo chính quyền Canada " méo mó lịch sử." Chỉ có đảng
CS mới bóp méo, đạp nát lịch sử, chính quyền xứ người văn minh, hoàn toàn thành
phần có học, không ai ngu xuẩn nghĩ và hành động như Cộng Sản.
ĐẢNG tránh né thì DÂN phải làm
Lê Vĩnh@S:
Cùng tác giả:
Trong Ngày Hoàng Sa, 17 tháng 1, năm nay, ngoài một đoạn phim ngắn
chiếu trên đài truyền hình, tất cả các buổi lễ tưởng niệm như mấy năm trước đều
biến mất. Nhìn hiện tượng này, người dân có thể hiểu ra nhiều điều:
§ Các màn tưởng niệm của mấy năm trước chỉ được lãnh đạo đảng ra
lệnh thực hiện một cách miễn cưỡng, để "cạnh tranh" với các buổi
tưởng niệm do dân tự làm, nghĩa là để tránh bị mang tiếng "lãnh đạo đảng
không yêu nước bằng dân thường".
§ Nhưng năm nào biết công an ngăn chận được các buổi tưởng niệm của
dân thì lãnh đạo đảng dẹp luôn các màn kịch tưởng niệm của nhà nước.
§ Đặc biệt năm nay, khi vừa đón nhận chỉ thị bổ nhiệm nhân sự từ Du
Chính Thanh, Ủy viên bộ Chính trị kiêm Chủ tịch Chính hiệp Trung quốc, cho Đại
Hội Đảng XII, và bày tỏ lòng thần phục với việc khai trương văn phòng 2 sứ quán
Trung Quốc dưới tên Viện Khổng Tử, thì lại càng không có chuyện cho tưởng niệm
Hoàng Sa.
Nhưng không chỉ các chiến sĩ Hoàng Sa, mà mọi anh hùng dân tộc đều
có cùng số phận. Sau bao nhiêu năm gạt tất cả cha ông một cách khinh miệt xuống
cùng hạng "giai cấp phong kiến" để chỉ tôn thờ các ông tổ Mác, Lê và
các thần thánh cộng sản quốc tế, đến cuối thế kỷ 20 ngày Quốc Tổ Hùng Vương của
Việt Nam (10 tháng 3 âm lịch) mới được lãnh đạo đảng miễn cưỡng công nhận là
ngày quốc lễ sau khi Liên Xô và thế giới cộng sản sụp đổ. Nhưng vào năm ngoái,
lại vừa xuất hiện một nghị định của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng hạ cấp ngày Quốc
Tổ cùng với TẤT CẢ các ngày tưởng nhớ các vị anh hùng dân tộc như Hai Bà Trưng,
Hưng Đạo Đại Vương, Quang Trung Hoàng Đế,...
Ngược lại, từ năm 2015 này trở đi, đảng chỉ cho phép kỷ niệm ở cấp
quốc gia những lãnh tụ của đảng CSVN như cố TBT Trần Phú - người bị đổ cho đủ
thứ tội lỗi trong suốt thời ông Hồ Chí Minh và Lê Duẫn cầm quyền; hay cố Thủ
tướng Phạm Văn Đồng - người đứng tên bản công hàm năm 1958 thừa nhận toàn bộ
hải phận đường lưỡi bò, bao gồm cả Hoàng Sa, Trường Sa, là của Trung Quốc; hay
cố TBT Nguyễn Văn Linh - người dẫn đầu đoàn lãnh đạo CSVN đến hội nghị Thành Đô
năm 1990 xin thần phục Bắc Kinh, mà đến nay các điều đã ký kết vẫn tiếp tục
phải giữ ở độ tuyệt mật, ...
Tóm tắt lại, ai bị cố tình đẩy vào quên lãng và ai được nâng lên
bàn thờ đều phụ thuộc vào một tiêu chuẩn chính để xét định, đó là "ảnh
hưởng thế nào đến quan hệ Hà Nội - Bắc Kinh?". Những người con dân Việt đã
hy sinh để bảo vệ đất nước chống ngoại xâm trong lịch sử cận đại cũng bị xét
theo cùng tiêu chuẩn đó. Mỗi năm, trong ba tháng đầu năm dương lịch, dân tộc Việt
Nam có 3 biến cố không thể quên. Đó là trận hải chiến Hoàng Sa ngày 19/1/1974,
trận chiến 10 năm biên giới phía bắc nổ ra ngày 17/2/1979, và biến cố đảo Gạc
Ma nơi 64 chiến sĩ Việt bị Trung Quốc tàn sát ngày 14/3/1988.
Ngày nay, ngay cả trong những năm có các buổi tưởng niệm gượng gạo
nêu trên, nghĩa trang của các chiến sĩ Việt Nam dọc theo biên giới phía Bắc vẫn
bị cố tình để trong tình trạng hoang phế trong khi các phái đoàn đại diện đảng
và nhà nước Việt Nam vẫn khệ nệ mang vòng hoa hàng năm sang bên kia biên giới
để "Kính nhớ các liệt sĩ Trung Quốc". Tệ hơn nữa, các tấm bia tưởng
niệm tại những khu nghĩa trang binh sĩ Việt Nam còn bị đập phá hoàn toàn hoặc
bị đục bỏ các hàng chữ ghi khắc lý do họ đã hy sinh,... chỉ vì sợ lãnh đạo Bắc
Kinh khó chịu.
Số phận 64 chiến sĩ Trường Sa - những người bị lính Trung Quốc tàn
sát tại đảo Gạc Ma (thuộc quần đảo Trường Sa) chỉ vì Bộ Chính Trị không dám cho
lệnh bắn trả mà cũng chẳng cho lệnh rút lui, chỉ hoàn toàn im lặng - cũng bị
đối xử tồi tệ không kém. Không những họ đã chết mất xác và không được tưởng
niệm, mà ngay cả phần nói về họ trong quân sử Quân Đội Nhân Dân cũng bị xoá
nhòa. Các thế hệ mai sau đọc những trang sử này sẽ chẳng thấy có gì đáng nhớ,
chẳng biết vì sao họ đã hy sinh, và chẳng học được bài học gì vì những dữ kiện
lơ mơ như bị "hải quân nước lạ", "tàu nước ngoài" bắn chết.
Hiển nhiên, dân tộc Việt Nam, với truyền thống biết ơn và tôn kính mọi anh hùng dân tộc, mọi con dân đã hy sinh để bảo vệ đất nước, không thể chấp nhận thái độ phản bội hèn kém đó của những người lãnh đạo hiện nay. Vì việc vùi dập những người đã hy sinh cho đất nước vào quên lãng không chỉ là sự uất hận của gia đình những người đã nằm xuống mà còn là sự nhục nhã của cả dân tộc và ngược lại đạo đức truyền thống của người Việt Nam.
Hiển nhiên, dân tộc Việt Nam, với truyền thống biết ơn và tôn kính mọi anh hùng dân tộc, mọi con dân đã hy sinh để bảo vệ đất nước, không thể chấp nhận thái độ phản bội hèn kém đó của những người lãnh đạo hiện nay. Vì việc vùi dập những người đã hy sinh cho đất nước vào quên lãng không chỉ là sự uất hận của gia đình những người đã nằm xuống mà còn là sự nhục nhã của cả dân tộc và ngược lại đạo đức truyền thống của người Việt Nam.
Chính vì thế mà trong nhiều năm gần đây, trong làng báo lề dân đã
xuất hiện rất nhiều những bài vở do người dân tự nghiên cứu, tự đi phỏng vấn
các nhân chứng, tự dịch thuật từ các nguồn nước ngoài, và tự tổng hợp để có bức
tranh lịch sử đúng nhất có thể được về 3 biến cố kể trên. Làng báo công cụ, một
lần nữa, sau khi cố bẻ cong và che đậy không xong, đành chạy theo với những bài
bình luận theo kiểu "vừa viết vừa run" và không dám nhắc đến các tội
ác của quân đội Trung Quốc đối với quân và dân Việt Nam. Ngay cả những bài
"nửa mùa" đó cũng có lúc bị kéo xuống sau khi vừa xuất hiện trên các
trang mạng báo lề đảng.
Người dân cũng tự tổ chức những buổi tưởng niệm cho TẤT CẢ các
chiến sĩ Việt đã bỏ mình tại Hoàng Sa, Biên Giới, và Trường Sa. Đây là những
buổi lễ phát xuất từ đáy lòng của những người trân quí và biết ơn những tấm
gương yêu nước. Họ cố hết sức tổ chức bất kể những trò phá phách cực kỳ hèn kém
của lãnh đạo đảng như cho công an giả vờ cắt đá cho tung bụi mù, cho các nhóm
múa đôi (nhảy đầm) gấp rút tới nhảy nhót để giành chỗ, cho Đoàn Thanh Niên Cộng
Sản tổ chức thi hát với âm thanh tối đa để át tất cả, cho công an giả dạng côn
đồ xông vào giật các băng vải trên vòng hoa tưởng niệm, hay xông vào giật micrô
như tại Đà Nẵng, v.v...
Với những hành động phá phách bỉ ổi đó, báo Nhân Dân vẫn trắng
trợn phê phán rằng việc tưởng niệm tự phát trước tượng đài Lý Thái Tổ là không
nghiêm túc. Nhưng Ban Tuyên Giáo không dám viết tiếp vậy thì tổ chức tưởng niệm
những người đã hy sinh chống Tàu bảo vệ tổ quốc ở đâu? Đảng và nhà nước không
tổ chức. Dân làm ở nhà riêng thì công an xông đến bắt vì tụ tập đông người bất
hợp pháp. Dân làm nơi công cộng và trước tượng đài anh hùng dân tộc thì lãnh
đạo tìm mọi cách hạ cấp để làm cho buổi tưởng niệm "không nghiêm
túc". Vậy Ban Tuyên Giáo muốn gì? Họ muốn dân cũng theo lãnh đạo đảng đẩy
nhanh những người đã hy sinh vào quên lãng để Bắc Kinh cho giữ ghế cai trị?
Dân tộc Việt Nam từ ngàn xưa không chấp nhận sống hèn như thế!
Nhưng thay vì chỉ tổ chức tại một nơi như công viên Lý Thái Tổ và dễ
bị côn an phá hoại, có nên chăng vào ngày Trường Sa 14/3 năm nay tổ chức các
buổi cầu nguyện trên khắp nước theo mọi tôn giáo cho TẤT CẢ những chiến sĩ đã
hy sinh tại Hoàng Sa, Biên Giới, và Trường Sa? Các nơi tổ chức sẽ thông báo lên
mạng Internet để toàn dân cùng biết và hiệp thông. Ngoài ra, các đoàn của dân
trong mấy tuần trước ngày 14/3 cũng chia nhau đi đến các khu nghĩa trang để
chăm sóc các mộ phần chiến sĩ, thắp hương và cắm những bảng giấy ghi tấm lòng
biết ơn của toàn dân. Và những loại hành động tưởng nhớ tương tự mà nhiều người
có thể làm vào những thời điểm và không gian khác nhau, rồi cùng nhập lại trên
mạng Internet.
Hiển nhiên, lãnh đạo đảng trước hết sẽ cố gắng xuyên tạc ý nghĩa
những việc làm nêu trên, qua báo đài công cụ và bằng các trò rình rập, bao vây
của công an; rồi khi thấy không thể ngăn cản được, họ sẽ cho tổ chức các hình
thức tương tự để "cạnh tranh", y như những màn kịch tưởng niệm mấy
năm trước.
Nhưng đã đến lúc mọi
người dân Việt gạt bỏ sang bên các trò hèn kém của lãnh đạo đảng, dù là phá
hoại hay chạy theo, và cứ làm những việc đúng với đạo đức và lòng yêu nước từ
ngàn đời của cha ông; hãy cứ làm những việc không chỉ cho những người yêu nước
đã nằm xuống mà còn vì lòng yêu nước đang mờ nhạt dần nơi các thế hệ tương lai.
No comments:
Post a Comment
Thanks