Từ bỏ một lý tưởng (phần 1)
Kính Hòa, phóng viên RFA
2015-02-24
2015-02-24
- In
trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Chủ nghĩa cộng sản, Ảo tưởng và bi kịch...
Phần một: Chủ nghĩa cộng
sản, ảo tưởng và bi kịch
Ngày 30 tháng tư năm nay đánh dấu 40 năm ngày đảng cộng sản Việt
nam nắm quyền thống trị trên toàn bộ nước Việt nam. Dưới chế độ độc đảng, xã hội
Việt nam được qui định chỉ có một hệ tư tưởng duy nhất mà thôi đó là chủ nghĩa
cộng sản. Song người ta thấy rằng những người không đồng tình với chủ nghĩa này
càng đông, đồng thời họ cũng không đồng ý rằng đảng cộng sản Việt nam độc quyền
cai trị đất nước.
Những người đầu tiên
Trong chương trình kỷ niệm Ký ức 40 năm, chúng tôi xin điểm lại sự
hình thành và phát triển của dòng ý tưởng trái chiều đó ở Việt nam. Bài đầu
tiên nói về những người đầu tiên chống lại sự độc quyền tư tưởng.
Vùng lên hỡi những nô lệ ở thế gian
Vùng lên hỡi ai cơ khổ bần hàn
…….
Đó là lời ca trong bài Quốc tế ca xuất phát từ phong trào cộng sản
quốc tế vào cuối thế kỷ 19, nói lên niềm hy vọng xây dựng một xã hội lý tưởng
của loài người. Đó là lý tưởng cộng sản và cốt lõi đấu tranh giai cấp của nó.
Năm 1930 đảng cộng sản Việt nam thành lập và từng bước nắm quyền
trên toàn cõi đất nước. Đảng này thiết lập một hệ thống toàn trị với vài triệu
đảng viên kiểm soát hết mọi cơ cấu tổ chức trong xã hội, từ cấu trúc cầm quyền
tối cao cho đến những chi bộ ở thôn ấp, làng xã.
Nhưng ngay bước đầu tiên cầm quyền của nó, sự không tưởng đã lộ ra
với một thực tế đẫm máu của cải cách ruộng đất, về mặt lý thuyết cộng sản là
được tiến hành để tạo công bằng xã hội.
Bi Kịch
Ông Nguyễn Minh Cần, một đảng viên cao cấp thời cách mạng tháng
tám 1945, nhớ lại:
“Từ sau cuộc cải cách
ruộng đất, đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ. Tôi cảm thấy là vì sao một cái đảng
nhân danh nhân dân, nhân dân lao động mà lại đi đàn áp, giết chóc, những người
lao động, những người nông dân, những người rất là bình thường một cách tàn bạo
như vậy. Và cũng từ đó càng ngày tôi càng suy nghĩ hơn, rồi tiếp theo là cái
cuộc đấu đá anh chị em trong phong trào Nhân văn giai phẩm, thì tôi thấy một sự
bất công rất rõ rệt, nó bắt buộc tôi phải suy nghĩ lại vì sao?”
Từ sau cuộc cải cách ruộng đất, đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ. Tôi
cảm thấy là vì sao một cái đảng nhân danh nhân dân, nhân dân lao động mà lại đi
đàn áp, giết chóc, những người lao động, những người nông dân, những người rất
là bình thường một cách tàn bạo như vậy
Ông Nguyễn Minh Cần
Ông Nguyễn Minh Cần tị nạn ở nước Nga từ những năm 1960, từ bấy
đến nay ông không một lần về thăm quê hương, điều đó ông cho là một sự đau khổ
và bi kịch.
Bi kịch cũng được một đảng viên cao cấp giấu tên đề cập đến.
“Trước đây có những người
yêu nước, có lòng với nhân dân, nhưng không có chổ nào, có một chổ đó thì người
ta vào. Cái đảng theo mô hình Lê Nin này nó lợi dụng nhân dân làm công cụ, đánh
cắp lòng yêu nước của nhân dân để thực hiện chế độ đảng trị. Tôi thấy đó là một
bi kịch.”
Việc nhận ra tính bi kịch của chủ nghĩa cộng sản tại Việt nam đến
với những số phận khác nhau vào những thời điểm khác nhau. Mấy mươi năm sau khi
ông Nguyễn Minh Cần tị nạn chính trị tại Nga, sau ngày 30/4/1975, người cha của
luật sư Lê Công Định, một cán bộ cộng sản cao cấp tại Sài gòn vỡ mộng về thực
tại cộng sản.
Luật sư Định kể lại:
“Ba tôi là một người cộng
sản xuất thân từ miền Nam, có một sự tranh chấp về mặt nội bộ với những đảng
viên từ Hà nội vào. Họ là những người đi vào đây với tư thế của những người đi
chiếm đóng. Còn ba tôi là một người cộng sản với tư cách của một người đang xây
dựng một xã hội mới, một hệ thống mới.”
Sau khi làm nghiên cứu sinh ở Tiệp về, mình thấy rõ hơn về mặt
chính trị, là cái hệ thống cộng sản nó vướng những mâu thuẫn rất là căn bản
Tiến sĩ Hà Sĩ Phu
Người đảng viên đó bị bắt giam, được thả ra, rồi người ta dự định phục
hồi danh dự cho ông với điều kiện ông phải làm bảng kiểm điểm. Ông khước từ và
nói rằng công cuộc đi theo đảng của ông đã là một bảng kiểm điểm vĩ đại.
Con đường Đông Âu
Có một con đường đi của những tư tưởng không cộng sản đến Việt nam
là từ chính những quốc gia cộng sản từ rất sớm. Nhà văn bất đồng chính kiến
Nguyễn Xuân Nghĩa vào năm 1967 được sang Tiệp Khắc du học.
Gia đình ông là một
gia đình tham gia cách mạng cộng sản từ những năm 1930. Tại Tiệp khắc ông chứng
kiến mùa xuân Prague 1968, được nghe kể cuộc nổi dậy Hungary 1956, được các bạn
đồng học kể cho nghe câu chuyện sinh viên Tiệp tự thiêu phản đối Hồng quân Liên
Xô tiến vào Tiệp Khắc.
“Dù Tiệp Khắc cũ là một xã hội cộng sản đóng nhưng cũng có hở,
có phim ảnh, rồi những tờ báo ca ngợi cuộc sống ở Mỹ ở Đức, rồi dần dần tôi thấy
phải suy nghĩ lại tư tưởng của mình, phải có ý thức về chính trị.”
Tiến sĩ Hà Sĩ Phu, người đã có những suy nghĩ về sự bất hợp lý của
mô hình cộng sản ngay khi bắt đầu nghiên cứu khoa học tại Việt nam trong những
năm 1960, khẳng định được những điều đó sau khi ở Tiệp khắc trở về.
“Sau khi làm nghiên cứu
sinh ở Tiệp về, mình thấy rõ hơn về mặt chính trị, là cái hệ thống cộng sản nó
vướng những mâu thuẫn rất là căn bản.”
Con đường Sài gòn
30/4/1975, Sài gòn và Việt nam Cộng hòa sụp đổ. Nhưng những giá
trị của nó không mất đi, mà tác động ngược lại lên những người đến từ miền Bắc.
Vài ngày sau cái ngày lịch sử ấy Tiến sĩ Hà Sĩ Phu vào Sài gòn.
“Đó là một cú chuyển biến
rất mạnh. Tức là nhảy vào Sài gòn thì mình thấy nó phát triển, đầy đủ mà trước
đây mình không biết. Trước đây miền Bắc tuyên truyền rằng miền Nam đau khổ.
Tôi
vẫn còn nhớ bài hát của nhạc sĩ Hoàng Hà rằng
Và không chỉ là vấn đề khoa học, mà khi tôi đi quan hệ ngoài xã
hội, tôi thấy con người miền Nam họ sống với lễ giáo phương Đông rất là nền nã,
chứ không bị pha tạp, bị hủy hoại như ở miền Bắc
Tiến sĩ Địa vật lý Nguyễn Thanh Giang
Hôm nay em mặt đôi áo mới
Màu
áo nâu non hồng tươi
Chúng ta có cơm và áo rồi
Nhưng
trong Nam còn đang rối bời
Mong
sao rồi đây cơm áo được khắp Bắc Nam cùng vui.
Tôi tưởng miền Nam khổ lắm.”
Miền Nam Việt nam cũng gây ấn tượng cho Tiến sĩ Địa vật lý Nguyễn Thanh
Giang, người từng đi bộ đội Việt minh thời chiến tranh chống thực dân Pháp. Khi
tiếp xúc với các đồng nghiệp người miền Nam ông thấy rằng họ là những nhà khoa
học thực thụ, và ông còn thấy những điều khác trong lần đầu ông vào miền nam.
“Và không chỉ là vấn đề
khoa học, mà khi tôi đi quan hệ ngoài xã hội, tôi thấy con người miền Nam họ
sống với lễ giáo phương Đông rất là nền nã, chứ không bị pha tạp, bị hủy hoại
như ở miền Bắc.”
Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang là một trong những người đầu tiên trong
giới khoa học ở miền Bắc sang Mỹ tham dự hội thảo khoa học.
Ông nhớ lại:
“Tôi vỡ nhẽ ra rằng những
điều tôi được nhồi sọ từ trường phổ thông tới đại học là không đúng. Họ bảo
rằng tư bản giãy chết, xã hội tư bản đầy dẫy những xấu xa. Lúc bấy giờ thì
trong đoàn có năm người, trong đó có ông Phạm Quốc Tường là Thứ trưởng Bộ Công
nghiệp, tôi vỡ nhẽ ra và nói với ông ấy rằng anh ơi đây mới chính là xã hội chủ
nghĩa chứ không phải là Liên Xô đâu anh!”
Vào giữa những năm 1980 Tiến sĩ Hà Sĩ Phu công bố bài viết của
mình mang tên Dắt tay nhau đi dưới tấm bảng chỉ đường của trí tuệ, một
bài viết chống lại sự áp đặt của tư tưởng cộng sản. Ông bị bắt giam sau đó.
Những bi kịch của những người cộng sản còn có thể kể ra trường hợp
ông Bùi Tín, Đại tá cộng sản Việt nam có mặt tại Sài gòn vào ngày 30/4. Sau khi
tị nạn chính trị tại Pháp, ông viết Hoa Xuyên Tuyết, để nói lên niềm hy vọng
của ông là những đóa hoa bé nhỏ sẽ xuyên thủng bức màn che đậy tư tưởng vô minh
của chế độc độc tài.
Một người khác là Thiếu tướng Trần Độ, người từng nói với các sĩ
quan Pháp sau trận Điện Biên Phủ rằng binh lính Việt Minh của ông bừng bừng khí
thế chiến đấu vì căm thù giai cấp và dân tộc bị áp bức, đã kết thúc cuộc đời
với tư cách tội đồ trong tay những người đồng chí cũ.
Trong phần tiếp theo của loạt bài này chúng tôi xin điểm lại sự chuyển
biến nhận thức của những người trẻ tuổi hơn, hoặc những người nhận thức trễ hơn
về một ý tưởng xã hội khác với cộng sản. Xin mời quí vị theo dõi.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks