Cần gọi đúng
tên cuộc chiến này
Phạm Đình Trọng
Một cuộc chiến mà hai người nồng nhiệt yêu nước – Phạm Đình Trọng
và André Menras Hồ Cương Quyết (xem bài đăng dưới đây) – có cái nhìn hoàn toàn
đối lập: người trước khẳng định phải “gọi đúng tên” là nội chiến, và người sau
lại xác tín: “Đối với tôi, đó không phải là một cuộc nội chiến […]”. Chỉ chừng
đó thôi, cũng đủ thấy cuộc chiến tranh khốc liệt ấy phức tạp và ám ảnh đến
chừng nào. Thời gian 40 năm vẫn chưa đủ để hàn gắn vết thương, chưa đủ để thống
nhất trong đánh giá. Nhưng mọi người đều có quyền nêu lên quan điểm của mình và
nếu chế độ toàn trị xa lạ với tinh thần dân chủ thì ít nhất trên những diễn đàn
của những ai ưu tư về vận nước, sự khác biệt cần được tôn trọng.
Bauxite
Việt Nam
Lần thứ 40 ngày 30 tháng Tư của lịch sử đau thương mất mát, của
vui nông nổi mà buồn thăm thẳm lại đến.
Suốt 40 năm qua, hệ thống tuyên truyền khổng lồ của Đảng Cộng sản Việt
Nam cầm quyền đã ngốn quá nhiều tiền thuế của dân, tiền bán tài nguyên đất nước
vào việc tự huyễn hoặc mình và lừa dối người dân về ngày 30 tháng Tư năm 1975,
ngày huy hoàng đại thắng, ngày vẻ vang thống nhất đất nước.
Cuộc chiến tranh mà hệ thống tuyên truyền của nhà nước Việt Nam
cộng sản vẫn thần thánh hóa là cuộc chiến tranh “Giải phóng miền Nam, thống nhất
đất nước”, “Cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước” thực chất chỉ là cuộc nội chiến
tội lỗi, người Việt bắn giết người Việt, hệ quả tất yếu của hiệp định Genève
cắt đôi đất nước Việt Nam thành hai tiền đồn, hai trận tuyến của hai ý thức hệ
quyết liệt đối kháng, tiêu diệt nhau, chia đôi dân tộc Việt Nam thành hai thế
lực thù địch không đội trời chung, hai tên lính xung kích của hai lực lượng đối
kháng đó. Việc chia cắt độc đoán, phũ phàng, oan nghiệt đất nước Việt Nam, dân
tộc Việt Nam hoàn toàn do những người cộng sản thực hiện, cộng sản Tàu mưu toan
và áp đặt, cộng sản Việt cam tâm cúi đầu chấp nhận.
Rắp tâm làm cuộc nội chiến, lực lượng cộng sản Việt Nam ở miền Nam
phải chuyển ra miền Bắc theo qui định của hiệp định Genève nhưng họ đã bí mật
ém lại lượng lớn súng đạn và khá đông đội ngũ lãnh đạo cộng sản chỉ biết có đấu
tranh giai cấp bạo liệt, sắt máu, không biết đến đạo lí thương yêu đùm bọc
giống nòi. Đầu năm 1959, Đảng Cộng sản Việt Nam ban hành nghị quyết 15 xác định
rõ việc thâu tóm miền Nam bằng bạo lực cách mạng, tiến hành chiến tranh trong
lòng dân tộc, quyết thực hiện nội chiến tương tàn.
Có nghị quyết 15, những người cộng sản ở miền Bắc liền hối hả mở
đường đưa súng đạn và lực lương chiến đấu vào miền Nam. Tháng năm, 1959, đường
mòn từ miền Bắc xâm nhập miền Nam được mở dọc theo dãy Trường Sơn. Tháng Bảy,
1959, mở tiếp đường mòn trên biển, mở luồng mở bến cho những con tàu không số
chở súng, đạn, thuốc nổ từ Đồ Sơn, Hải Phòng vào Vũng Rô, Phú Yên, Trung Bộ,
vào Gành Hào, Cà Mau, Nam Bộ.
Có nghị quyết 15, cán bộ cộng sản ở lại miền Nam nằm vùng liền tổ chức,
tập hợp lực lượng. Những hầm súng đạn được khui lên. Cuối năm 1959, tiếng súng
nội chiến bùng nổ ở Trà Bồng, Quảng Ngãi. Ngày 17.1.1960, tiếng súng nội chiến rộ lên ở huyện Giồng Trôm và huyện Mỏ Cày,
Bến Tre. Từ đó tiếng súng nội chiến lan ra khắp miền Nam. Khắp miền Nam, nơi
nào cũng có lãnh đạo cộng sản nằm vùng, nơi nào cũng mịt mù lửa khói nội chiến,
lênh láng máu người Việt giết người Việt. Từ đó, ngày 17.1.1960 được những
người Cộng sản tự hào coi là ngày Đồng khởi vẻ vang của họ. Còn lịch sử Việt
Nam phải đau buồn ghi nhận ngày 17.1.1960 là ngày khởi đầu cuộc nội chiến Nam
Bắc.
Chiến tranh vũ trang thảm khốc và chiến tranh chính trị lừa dối do
những người cộng sản phát động đã đẩy chính quyền Việt Nam Cộng hòa ở miền Nam
vào cuộc khủng hoảng nặng nề, triền miên không có điểm dừng. Trước nguy cơ sụp
đổ của chính quyền Việt Nam Cộng hòa, một chính quyền được tổ chức theo mô hình
dân chủ văn minh, có tam quyền phân lập thực sự, nhờ thế người dân miền Nam
bước đầu đã có tự do dân chủ thực sự, một chính quyền đang chiến đấu ngăn chặn
sự tràn lan bạo lực cộng sản; trước nguy cơ cả Đông Nam Á bị tràn ngập trong
sắt máu bạo lực cộng sản, năm 1965, sáu năm sau nghị quyết 15 của Đảng Cộng sản
Việt Nam sử dụng bạo lực thâu tóm miền Nam, gần sáu năm sau tiếng súng nội
chiến bùng nổ ở miền Nam, Mĩ mới đưa quân vào miền Nam Việt Nam cứu đồng minh
Việt Nam Cộng hòa trước nguy cơ sụp đổ và củng cố một tiền đồn ngăn chặn cơn
thác lũ cách mạng bạo lực cộng sản đang ở đỉnh cao trào.
Năm 1965, quân đội Mĩ đổ vào Việt Nam cũng như năm 1944 quân đội
Mĩ đổ bộ vào châu Âu trong chiến tranh thế giới thứ hai, cũng như năm 1950 quân
đội Mĩ đổ bộ lên bán đảo Triều Tiên đều không có mục đích xâm lược, không đánh
chiếm lãnh thổ mà chỉ để làm trách nhiệm của một đồng minh và làm trách nhiệm
của một nước lớn bảo đảm một thế giới ổn định, công bằng, bảo vệ những giá trị
tự do, dân chủ của con người, ngăn chặn thảm họa phát xít thời thế chiến hai và
ngăn chặn thảm họa cộng sản đang như bệnh dịch nhấn chìm thế giới vào hận thù
đấu tranh giai cấp, vào bạo lực chuyên chính vô sản và nô dịch con người.
Cần giấu biến cuộc nội xâm tội lỗi của ý thức hệ giai cấp, cuộc
nội xâm mang hận thù giai cấp vay mượn, mang tư tưởng bạo lực chuyên chính vô
sản ngoại lai, mang súng đạn của thế giới cộng sản về đánh phá dân tộc, nô dịch
nhân dân, thống trị đất nước, ngay từ khi phát động cuộc nội chiến phi nghĩa
núp bóng cuộc chiến tranh chính nghĩa “giải phóng miền Nam”, những người cộng sản
đã vẽ ra con ngáo ộp “đế quốc Mĩ” hiếu chiến, tham tàn, man rợ hù dọa người
dân, đã lôi “đế quốc Mĩ” vào tham chiến để biến cuộc nội chiến thành cuộc thánh
chiến như lời bài hát của nhạc sĩ cộng sản Lưu Hữu Phước sáng tác năm 1960: “Giải
phóng miền Nam chúng ta cùng quyết tiến bước / Diệt đế quốc Mĩ phá tan bè lũ
bán nước”. Năm 1965, những đơn vị tinh nhuệ, hiện đại nức tiếng của
quân đội Mĩ, những sư đoàn Kị Binh Bay Số 1, lữ đoàn Tia Chớp Nhiệt Đới… với xe
tăng lổm ngổm bò kín đất Vạn Tường, Quảng Ngãi, máy bay lên thẳng vè vè rợp trời
Bông Trang Nhà Đỏ, Bình Dương thì hệ thống tuyên truyền nhà nước Việt Nam cộng
sản như bắt được vàng, như được trích một liều đô pinh mạnh, họ reo lên: “Có
những ngày vui sao cả nước lên đường / Xao xuyến bờ tre từng hồi trống giục… Bộ
đội dân công trùng trùng điệp điệp / Chào nhau không kịp nhớ mặt nhớ tên / Đội ngũ
ta đi dài theo tiếng hát…”. Đó là thơ của nhà thơ quân đội Nhân dân
Việt Nam, Chính Hữu. Khi reo lên như vậy, năm 1966, nhà thơ Chính Hữu là thiếu
tá ở cục Tuyên huấn, Tổng cục Chính trị. Lúc chết, năm 2007, ông là đại tá.
Đây không phải là niềm vui của người lính bị dồn ra trận. Đi vào
chỗ chết, đi vào cuộc chiến người Việt bắn giết người Việt, làm sao vui được.
Đây là niềm vui tuyên huấn, niềm vui cộng sản. Niềm vui của những người đã đánh
tráo được tên gọi cuộc nội chiến tương tàn thành cuộc thánh chiến hào hùng
“Chống Mĩ cứu nước”. Niềm vui đã đưa được cả nước vào cuộc nội chiến ngùn ngụt
hận thù giai cấp, người Việt vô sản say mê bắn giết người Việt tư sản. Niềm vui
khi thấy hai anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ ở hai chiến tuyến ý thức hệ xả
súng vào ngực nhau, quăng lựu đạn vào đầu nhau!
Quân đội Mĩ vào tham chiến bên những người lính Việt Nam Cộng hòa
có làm cho cuộc nội chiến do những người cộng sản tiến hành chựng lại, tốc độ
khuất phục, thâu tóm dải đất miền Nam của họ chậm lại nhưng không làm thay đổi
bản chất cuộc nội chiến vì ý chí cộng sản dùng bạo lực khuất phục dải đất miền
Nam không thay đổi. Không thay đổi ý chí cộng sản dùng máu người Việt để thống
nhất trong tay họ đất nước Việt Nam mà chính họ đã chia cắt.
Nếu thực sự là cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước thì khi quân đội
Mĩ giảm vai trò, giảm sự có mặt trong cuộc chiến, mức độ ác liệt của cuộc chiến
phải giảm và khi quân đội Mĩ rút hết khỏi Việt Nam thì cuộc chiến phải kết
thúc. Không! Từ năm 1970, Mĩ thực hiện Việt Nam hóa chiến tranh, quân đội Mĩ
giao lại vai trò chủ thể chiến trường cho quân đội Việt Nam Cộng hòa, quân đội
Mĩ không trực tiếp tham chiến nữa, họ chỉ trợ chiến, yểm trợ hỏa lực. Khi quân
đội Việt Nam Cộng hòa độc lập tác chiến trên các mặt trận, trực tiếp đối đầu
với những người lính Việt Nam phía bên kia là lúc diễn ra những trận đánh đẫm
máu nhất, những người lính Việt Nam ở cả hai phía, Việt Nam Cộng hòa và Việt
Nam Cộng sản chết trận nhiều nhất. Những điểm quyết chiến ở Snoul, Mỏ Vẹt, biên
giới Việt Nam – Campuchia, ở đường 13, ở đường 9 – Nam Lào, ở thành cổ Quảng
Trị trở thành những cái cối xay thịt nghiền nát hết trung đoàn, lữ đoàn lính Việt
Nam này đến trung đoàn, lữ đoàn lính Việt Nam khác của cả hai phía.
Từ khi cuộc nội chiến bùng nổ, chưa bao giờ những người lính Việt
Nam Cộng hòa và những người lính Việt Nam Cộng sản chết nhiều như trong chiến
dịch đường 9 – Nam Lào đầu năm 1971.
Từ khi cuộc nội chiến nổ ra, chưa bao giờ những người lính Việt
Nam Cộng hòa và những người lính Việt Nam Cộng sản chết nhiều như trong trận hai
bên giành giật nhau thành cổ Quảng Trị hè thu năm 1972, thời gian miền Trung
bước vào mùa mưa xối xả. Mưa ở Quảng Trị năm 1972 trở thành những trận mưa máu.
Máu nhào đất thành cổ Quảng Trị thành bùn nhão nhoét, đỏ lòm và tanh tưởi. Dòng
sông Thạch Hãn ngàn đời trong xanh bỗng trở thành dòng sông máu, loang đỏ máu
lính Việt Nam. Lính chết không kịp chôn. Quân số bổ sung liên tục mà không
còn lính sống để chôn lính chết. Người lính Lê Bá Dương may mắn sống sót đã
viết về những đồng đội không có người vớt lên chôn cất còn mãi mãi nằm lại với
sông Thạch Hãn: “Đò lên Thạch Hãn xin chèo nhẹ / Đáy sông còn
đó bạn tôi nằm / Có tuổi hai mươi thành sóng nước / Vỗ vô bờ mãi mãi ngàn năm”.
Nước lênh láng ba phần tư diện tích trái đất được nhà thơ Xuân
Diệu coi đó là nước mắt đau khổ của loài người: “Trái
đất ba phần tư nước mắt / Đi như giọt lệ giữa không trung”. Ba phần
tư lịch sử Việt Nam cũng là lịch sử chiến tranh, là máu và nước mắt. Trong
những cuộc chiến tranh liên miên đó chưa có cuộc chiến tranh nào mà người Việt
lại quyết liệt, say mê giết người Việt như trong cuộc nội chiến do những người
Cộng sản Việt Nam phát động giữa thế kỉ hai mươi.
Năm 1973, quân đội Mĩ rút khỏi Việt Nam thì những người Cộng sản
càng đẩy mạnh cuộc nội chiến để chỉ hai năm sau họ thâu tóm hoàn toàn miền Nam
vào ngày 30.4.1975.
Là cuộc nội chiến nên đích cuối cùng những người lính Việt Nam
Cộng sản đến không phải là tổng hành dinh quân đội Mĩ mà là dinh Độc lập, nơi làm
việc của Tổng thống Việt Nam Cộng hòa, người quản lí một nửa lãnh thổ Việt Nam,
người lãnh đạo một nửa dân số Việt Nam.
Là cuộc nội chiến nên lá cờ những người lính Việt Nam Cộng sản hạ xuống
ở dinh Độc lập ngày 30. 4. 1975 không phải là lá cờ Mĩ mà là lá cờ Việt Nam
Cộng hòa, lá cờ quốc gia của một nửa lãnh thổ Việt Nam, lá cờ Tổ quốc của một
nửa dân tộc Việt Nam.
Những người Cộng sản Việt Nam đã cắt đôi đất nước Việt Nam, chia
đôi dân tộc Việt Nam rồi họ lại lấy máu của chính dân tộc Việt Nam để thống nhất
đất nước, để họ nghiễm nhiên thống trị cả nước không cần lá phiếu bầu chọn của
người dân! Những người Cộng sản
Việt Nam coi đó là chiến thắng vĩ đại của họ. Còn với dân tộc Việt Nam đó là
keo thua đau đớn tức tưởi! Với những người dân miền Nam đã được sống trong tự
do dân chủ, nay mất cả quyền con người, quyền công dân, không được quyền bầu
chọn người quản lí đất nước, người lãnh đạo dân chúng, còn cái thua nào đau
hơn!
Điểm lại những sự kiện chính của cuộc chiến tranh do những người
cộng sản Việt Nam phát động từ 1960 đến ngày kết thúc 30.4.1975 để thấy rõ cuộc
chiến này dứt khoát không phải là cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc mà chỉ là
cuộc nội chiến đẫm máu nhất, tội lỗi nhất trong lịch sử Việt Nam để Đảng Cộng
sản Việt Nam giành quyền thống trị cả nước, nô dịch cả dân tộc Việt Nam.
Bản chất cuộc nội chiến càng lộ rõ ngay cả khi cuộc chiến đã kết thúc.
Nếu cuộc chiến tranh kết thúc ngày 30.4.1975 là “Giải phóng miền Nam thống nhất
đất nước” thì cuộc chiến tranh đó trước hết phải giải phóng người dân miền Nam
khỏi sự nô dịch của đế quốc Mĩ như hệ thống tuyên giáo cộng sản vẫn ra rả tuyên
truyền, để người dân miền Nam trở về với dân tộc Việt Nam yêu thương. Đất nước
thống nhất trước hết phải thống nhất trong tình cảm, ý chí người dân. 40 năm đã
qua, sự thống nhất đó vẫn chưa hề có. Cuộc chiến tranh kết thúc ngày 30.4.1975
chỉ giải phóng đất đai miền Nam để người thắng cuộc thâu tóm, thống trị cả
nước, còn người dân miền Nam vẫn bị người thắng cuộc coi là thù địch. Chỉ là cuộc
nội chiến, người Việt Cộng sản làm chiến tranh để tiêu diệt người Việt Cộng
hòa. Người Việt Cộng hòa có may mắn thoát chết trong cuộc nội chiến khốc liệt,
tàn bạo đó cũng bị loại bỏ khỏi sinh hoạt xã hội, trở thành những người tù
không án, bị giam cầm mút mùa không thời hạn trong những nhà tù hà khắc.
Trước 30.4.1975 một ngày, Đô đốc Elmo Zum Walt Jr., Tư lệnh hải
quân Mĩ ở Việt Nam điều một máy bay vận tải C130 từ Philippines đến Tân Sơn Nhất
đón cả gia đình Đô đốc Trần Văn Chơn của Hải quân Việt Nam Cộng hòa sang Mĩ tị
nạn. Đô đốc Trần Văn Chơn đã từ chối ra đi để được ở lại làm người dân Việt Nam
sống cuộc đời bình yên với đất nước yêu thương đã hết chiến tranh. Nhưng những
người Cộng sản thắng cuộc trong cuộc nội chiến vẫn coi những người như Đô đốc
Trần Văn Chơn là đối tượng phải loại bỏ của cuộc nội chiến, họ nào có để cho
ông được yên. Đô đốc Trần Văn Chơn ở tuổi ngoài sáu mươi bị tống vào nhà tù với
tên gọi trại tập trung mỏi mòn mười ba năm trời.
Những ngày ngục tù tăm tối, cực khổ, Đô đốc Trần Văn Chơn mới nhận
ra rằng nhà nước Việt Nam Cộng sản chỉ là nhà nước của một giai cấp hão huyền
nào đó chứ không phải nhà nước của dân tộc Việt Nam. Người Việt Nam chân chính
dù yêu nước nhưng không Cộng sản cũng không thể sống bình yên trên đất nước thương
yêu của mình. Ra tù dù đã gần tám mươi tuổi, chân đã yếu, mắt đã mờ, đã gần đất
xa trời, dù muốn được gửi nắm xương tàn vào đất Mẹ Việt Nam bên ông bà, tổ
tiên, Đô đốc Trần Văn Chơn cũng phải ngậm ngùi gạt nước mắt ra đi, tìm đến đất
nước xa lạ nhưng mở lòng bao dung đón nhận ông. Vài triệu người Việt Nam đã
phải bỏ nước ra đi trong nước mắt như Đô đốc Trần Văn Chơn là nỗi đau, nỗi uất
hận khó nguôi ngoai của dân tộc Việt Nam. Suốt bốn ngàn năm lịch sử có khi nào dân
tộc Việt Nam bị thua đau đến như vậy!
Ngày 30.4.1975 là ngày chiến thắng vĩ đại của những người cộng sản
chỉ biết có giai cấp, không biết đến dân tộc nhưng là ngày thua đau của cả dân
tộc Việt Nam. Dân tộc Việt Nam đã bị thua đau, bị chết mòn trong cuộc nội chiến
núi xương sông máu nay lại bị đòn thù giai cấp đánh vào trái tim con người,
đánh vào đạo lí xã hội, đánh vào lẽ sống còn của dân tộc làm cho dân tộc li tán
tan tác và ngày 30.4.1975 là ngày khởi đầu của cuộc đại li tán dân tộc.
Ngày 30.4.1975 sau
thoáng vui nông nổi mau qua đi, người dân liền phải nhận ra một sự thật cay
đắng. Sự thật của lịch sử
trớ trêu: Cái hung tàn thắng cái văn minh. Sự thật trắng tay của người dân. Bao thế hệ người dân Việt Nam đổ
máu trong cuộc chiến đấu cho đất nước độc lập, cho người dân được tự do. Cuộc
chiến kết thúc, trở về xã hội dân sự mới lồ lộ ra một thực tế: Tự do của người dân không có mà độc lập của
đất nước cũng không! Quyền yêu nước của người dân cũng bị tươc đoạt. Đất nước ngày càng phụ thuộc và mất dần vào tay
kẻ thù truyền kiếp của lịch sử Việt Nam nhưng là đồng chí cùng lí tưởng, cùng ý
thức hệ, là bạn vàng bốn tốt của Đảng Cộng sản Việt Nam!
P. Đ. T.
Tác giả gửi BVN.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks