Côn an Thái Bình hành hung người yêu nước
22/01/2015
RadioCTM - Hoàng Long - Trần Quang Thành@S:
Côn an Thái Bình hành hung người yêu nước [
16:32 ] Hide Player | Play in Popup | Download
Vào trưa ngày 21/1/2015,
một phái đoàn Hội Bầu Bí Tương Thân và bạn đồng hành đã bị công an Thái
Bình hành hung dã man sau khi đến thăm cựu tù nhân lương tâm Trần Anh Kim..
Nhiều tốp công an các loại và côn đồ đã bao vây
nhà ông Trần Anh Kim khi đoàn tới thăm. Đến đầu giờ chiều khi mọi người ra về,
công an và côn đồ đã bao vây chiếc xe, và áp đảo không cho mọi người lên xe,
rồi đưa cả đoàn 14 người về trụ sở công an phường Trần Hưng Đạo, thành phố Thái
Bình…
Tại sân trụ sở, công an và côn đồ đã thay nhau
hành hung, đánh đập dã man những thành viên trong đoàn như ông Nguyễn Thanh
Giang hơn 80 tuổi, nữ nghệ sĩ điện ảnh Kim Chi tuổi đã ngoài 70. Blogger J.B
Nguyễn Hữu Vinh và anh Trương Văn Dũng bị chúng đánh rách mặt môi,
máu chảy nhiều.
Mời quý thính giả theo dõi phần tường thuật của
anh Ngô Duy Quyền và ông Nguyễn Lê Hùng về sự kiện vừa nêu, do phóng viên Hoàng
Long và Trần Quang Thành thực hiện.
Gia tài của Mác
Tưởng Năng Tiến (Danlambao) - ...Thiệt khó mà biết “xã hội Việt Nam sẽ
cần bao nhiêu lâu để vượt qua di sản” thổ tả này nhưng ý thức được rằng
“chúng ta không thể xây dựng đất nước bằng cách phủ định thực tại Việt Nam...
có Mác” sẽ giúp cho dân tộc này dễ thông cảm và bao dung với nhau hơn
khi cùng chung tay xây dựng lại Việt Nam - trong tương lai gần...
*
"Rồi chế độ toàn
trị sẽ chấm dứt tại Việt Nam. Nhưng người Việt Nam không thể xây dựng đất nước
bằng cách phủ định thực tại Việt Nam. Trong thực tại ấy, có Mác." - Đỗ Mạnh Tri.
Cuối năm rồi, nhiều cơ quan truyền thông -
trong cũng như ngoài nước - đồng loạt đưa tin “Dân Sài Gòn cởi áo
cho kẻ trộm mặc chống lạnh.” Đọc xong bỗng chợt thấy có cái gì
“vương vướng?” Tại sao không phải là “người dân cởi áo cho kẻ trộm
mặc chống lạnh” mà lại có thêm hai chữ “Sài Gòn” vô đó, vậy
kìa?
Thương người như thể
thương thân.
Rét thời cho mặc, đói
thời cho ăn.
Gia Huấn Ca có dạy như vậy mà. Không lẽ, ở
nơi khác, dân chúng lại hành sử khác sao? Mà có khác thiệt, và khác
lắm, khi xem lại vài trang báo cũ:
Cách đây chưa lâu, báo Dân Trí đi
tin:
“Rạng sáng nay 7/6,
người dân xã Hưng Đông, TP Vinh (Nghệ An) phát hiện một vụ cháy kinh hoàng: một
người đàn ông cùng một chiếc xe máy bị thiêu cháy bên vệ đường...
Quan sát kỹ tại hiện
trường, PV Dân trí nhận thấy nạn nhân bị đốt cháy gần thành than, không thể
nhận dạng, bốc mùi khét lẹt... Chiếc xe máy bị đốt cũng chỉ còn trơ khung đen.
Nhiều người cho rằng nạn nhân xấu số này ăn trộm chó bị phát hiện, bị đánh chết
ở đâu đó rồi đưa ra cánh đồng này đốt xác.”
Hai tháng sau, cũng báo Dân Trí,
lại có thêm tin nữa:
“Khoảng 17 giờ 30 phút
chiều ngày 29/8, hai kẻ ăn trộm chó đã bị người dân xã Nghi Thịnh, huyện Nghi
Lộc (Nghệ An) đánh chết...”
Ba người bị đánh chết (ở Nghệ An) trong
vòng hai tháng, đã khiến tôi liên tưởng đến những cái chết khác -
thảm khốc và thương tâm không kém - cũng ở địa phương này, hồi giữa
thế kỷ trước, chính xác là vào năm 1952, theo lời kể của nhà văn Võ
Văn Trực:
“Một lũ ngồi lúc
nhúc ở giữa vòng vây người nung nấu căm thù, nóng rực như vòng lửa.
Người xem đông quá là đông. Sóng người xô dồn lên, rồi dạt ra phía
sau, rồi lại cuộn xoáy, ôm nhau, níu áo nhau. Không thể nào nghe được
dân quân đang tra khảo tội nhân điều gì? Chỉ nghe nhứng tiếng quát
lớn; "Mi có khai không? Mi có khai không?" trộn lẫn với tiếng
đấm đá huỳnh huỵch...”
“Tổ cha cái đồ
phản động cái đồ Việt gian” - có tiếng người hét to như muốn vỡ
ngực vỡ họng. Chính cái người hét to ấy đang ôm một gốc cây phi lao
sần sùi máu lao từ trên bức tường xuống như con mạnh thú vồ mồi, giơ
cao gốc cây phang một cú vào ngực người bị treo ngược. Người bị treo
rú lên một tiếng thất thanh và hai tay run rẩy như con nhái trước lúc
chết. Thịch! Sợi dây đứt. Người bị treo ngược rơi xuống, sọ đập trên
đất lổn nhổn cứt sắt... Người bị treo ngược bây giờ thành cái xác
nằm sõng xoài trên đất...” (Võ
Văn Trực. Chuyện Làng Ngày Ấy.California: Tạp Chí Văn Học,
2006).
Chuyện làng ngày ấy, và chuyện làng bây
giờ - xem ra - không khác nhau nhiều lắm. Lòng “nung nấu căm thù, nóng
rực như vòng lửa” được thổi bùng lên từ thời “cách mạng phóng tay
phát động quần chúng” đến nay - có lẽ - chưa bao giờ tắt (hẳn) ở
rất nhiều nơi, tại Việt Nam.
Sài Gòn may mắn không phải là một nơi
như thế. Vùng đất này không từng trải qua những năm Cải Cách Ruộng
Đất (“nung nấu căm thù, nóng rực như vòng lửa”) như tỉnh Nghệ An. Có
phải nhờ vậy mà người dân “cởi áo cho kẻ trộm mặc chống lạnh,” thay
vì đánh cho đến chết rồi mang đi đốt?
Nhắc đến Sài Gòn, tưởng cũng nên đọc
lại vài dòng bút ký của anh Ba Sàm:
“Sau 1975, có những
thứ mà Sài Gòn, miền Nam làm cho hắn rất lạ và không thể quên. Một đêm, chạy xe
máy về nhà (ông cậu), tới ngã tư đèn đỏ, ngó hai bên đường vắng hoe, hắn rồ ga
tính vọt thẳng. Bất ngờ nghe bên tai tiếng thắng xe cái rẹc, liếc qua thấy ông
lão với chiếc xích lô trống không. Quê quá, phải dừng theo!
Nhiều năm sau, ở Hà
Nội, những ngã tư đông đúc như Tràng Tiền-Hàng Bài, ngoài một chú cảnh sát đứng
bục, thường phải thêm có 4 chú cầm gậy chặn bốn phía, lùa, đuổi mà cũng không
xuể.
Lên xe bus, xe đò
trong Nam luôn cho hắn những cảm giác thích thú để quan sát. Đủ các hạng người,
mà sao không chen lấn, cãi vã. Khách nhường ghế cho nhau, thăm hỏi, chỉ đường
tận tình (những thứ mà cho đến hôm nay, trên xe bus Hà Nội, người ta phải ghi lên
tấm biển to đùng, thành ‘Nội quy’). Lơ xe lăng xăng xách, buộc chằng đồ cẩn
thận cho khách, nhảy lên mui, đeo bên thành xe la nhắc người dưới đường cẩn
thận.”
Thảo nào mà hôm rồi ông Chủ Tịch
UBND Nguyễn Thế
Thảo “than phiền về thái độ văn hóa ứng xử nơi công cộng
của người dân thành phố, và “mong người Hà Nội ra đường trật tự như TP HCM.”
Chớ người Hà Nội “ứng xử nơi công cộng”
ra sao mà mang tiếng dữ vậy cà? Xin đọc một đoạn văn khác của một
nhà văn (vốn) gốc Hà Thành:
“Sắp đến ngày kỷ
niệm Quốc khánh mùng 2 tháng 9, cả Hà Nội bừng sáng trong rừng khẩu
hiệu và cờ hoa... Nơi các cửa hàng thịt cá mậu dịch người ta niêm
yết trên bảng thông cáo: Các ô sổ phụ của phiếu thực phẩm tháng Chín
bán cá bể, mỗi hộ được mua hai ký cá ngoài tiêu chuẩn để ăn mừng
quốc khánh...”
“Cá bể chưa về.
Thế mà có mấy người chầu chực sắp hàng từ năm giờ sáng. Trời vào
thu rồi mà vẫn nóng, đám người chờ mua đông đặc không ra hàng lối
gì. Mồ hôi, mồ kê nhễ nhại...vừa lúc đó, thốt nhiên bên kia đường
bật lên tiếng reo lớn:”Cá về! Cá về!...”
Lúc đó thì không
còn hàng lối gì nữa, mọi người chen chúc xô đẩy nhau, ý ới gọi
nhau. Từng lớp sóng người dồn lên rồi lại dạt xuống, khiến không còn
chỗ cho những bà mậu dịch viên đổ hàng. Thế là lại phải giải thích
cho mọi người lùi lại, nhường cho một khoảng trống. Có đến hai mươi
phút sau cá mới được đổ xuống vỉa hè, chả cần thau chậu gì ráo.
Và lũ ruồi đánh hơi mới tài làm sao! Chỉ loáng một cái chúng đã
kéo đến hàng đàn, bám đen lên đống cá. Tôi không đủ can đảm để giữ
tư cách nữa, cứ thế mà chen đẩy theo sức lực của mình. Đứng trước
tôi là một thằng bé, không hiểu bằng cách nào mà len lỏi tới trước
được, nhưng cũng khổ cho nó, mỗi khi đợt xô đẩy dồn tới là nó lại
bị đè ngã vào đống cá...” (Thế
Giang. “Lộc Thánh”. Thằng Người Có Đuôi. Costa Mesa, CA:
Người Việt, 1987).
Chuyện “xô đẩy” vì vài con cá, vài lạng
thịt của người dân Hà Nội - năm xưa - có ảnh hưởng (ít nhiều) chi
đến “văn hóa ứng xử nơi công cộng” của họ hôm nay không? Và “ảnh hưởng”
(hay “di sản” hoặc “di hoạ”) này, mai hậu, “sẽ cần bao nhiêu lâu để vượt
qua” là một trong nỗi bận tâm của nhà văn Phạm Thị Hoài:
“Chúng ta thử hình
dung, một ngày nào đó không xa, trong vòng một thập niên tới, Việt Nam sẽ
chuyển thành công từ thể chế độc quyền dưới sự lãnh đạo toàn diện của Đảng Cộng
sản Việt Nam sang dân chủ đa nguyên, với nhà nước pháp quyền dựa trên tam quyền
phân lập, với tự do tư tưởng và ngôn luận, tự do hội họp và xã hội dân sự.
Khi đó, cái di sản kéo
dài gần ba phần tư thế kỉ ở miền Bắc và gần một nửa thế kỉ trên toàn quốc đó sẽ
đặt chế độ mới trước những thử thách nào?
Xã hội Việt Nam sẽ cần
bao nhiêu lâu để vượt qua di sản đó?”
Nhà văn Phạm Thị Hoài không phải là
người duy nhất có nỗi lo âu (bao la) cỡ đó. Trước đó, trong tác
phẩm Di Sản Mác
Xít Tại Việt Nam - xuất bản vào năm 2002 - giáo sư
Đỗ Mạnh Tri cũng cũng đã... cầm đèn chạy trước ô tô một đoạn rất
xa:
“Học thuyết Mác sẽ để
lại gì trên đất nước Việt Nam? Có chút tương lai nào cho học thuyết đó? Nói
rộng ra, tương lai nào sau khi độc tài toàn trị chấm dứt?...”
Nhưng chôn hay không chôn, dù sao ông Mác cũng
di tản vào Việt Nam rồi. Vào với tất cả hành trang lỉnh kỉnh của ông, của con
cháu và tổ tiên ông. Cũng như mấy thế kỷ trước đây đạo Kitô và trước nữa,
Khổng, Phật, Lão. Dù muốn dù không, Mác đã thuộc phần gia tài của người Việt.
Trong gia tài có thể có nợ. Kể cả nợ máu.
Làm gì với gia tài đó?
Dù muốn dù không, Mác và những bóng ma của Mác
đã và đương ám ảnh người Việt từ hơn nửa thế kỷ nay. Dù muốn dù không, nhân
danh Mác hay nhân danh chống Mác, người ta đã làm nên ức triệu những con ma,
những oan hồn từ đây sẽ luôn luôn quyện vào lịch sử dân tộc.
Hồn những kẻ đã nằm xuống nơi rừng núi, trong
hầm sâu, nơi đồng ruộng, trong những trại giam, trong bụng cá, tại những đài tử
sĩ đã bình địa vì thuộc bên này hay vẫn còn đó nhưng mốc meo không ai dòm ngó
vì thuộc bên kia. Còn phải kể tới hồn những kẻ chưa sinh ra nhưng rồi đây sẽ
phải gánh lấy gia tài đó...”
Cái đầu (bò) của một anh thường dân vớ
vẩn như tôi khó có thể thể hình dung ra được (mai sau) “những kẻ chưa
sinh ra nhưng rồi đây sẽ phải gánh lấy gia tài” của XHCN ra sao? Tôi chỉ có
chút kỷ niệm (không vui) liên quan đến Marx và đứa con gái út của
mình.
Khi cháu chừng mười hai hay mười ba gì
đó, một hôm thay vì mua quà sáng cho cháu, tôi bảo nó xuống xe vào
tiệm mua lấy theo ý mình đi. Mấy phút sau, con bé đi ra tay không:
- Con ghét người Việt Nam, con ghét người
Việt Nam. I hate Vietnamese, I hate Vietnamese!
Mặt cháu đỏ bừng vì ngượng ngùng và
tức giận khiến tôi ái ngại:
- Chuyện gì vậy con?
- Con đứng xếp hàng nhưng mấy người đến
sau cứ chen lên trước nên con đợi mãi cũng chả đến lượt mình.
Cháu chào đời và lớn lên tại California
nên không biết rằng những ông bà, cô dì, chú bác... khách hàng trong
tiệm giò chả này phần lớn (cũng y như chính bố nó) đều là những
thuyền nhân. Họ đã bán tống bán tháo hết cả gia sản, bỏ của chạy
lấy người, đâm xầm ra biển, xô đẩy chen lấn và sẵn sàng đạp lên nhau
(nếu cần) chỉ để mong có thể dành được một chỗ trên một con thuyền
ọp ẹp và mong manh nào đó. Người nhanh chân chưa chắc đã sống nhưng
kẻ chậm chân thì chắc chết, chết chắc.
Kinh nghiệm hãi hùng này vẫn còn in đậm
trong tâm trí và cách hành xử của rất nhiều người tị nạn C.S. nên
cứ thấy đám đông là là họ chen liền, như một phản xạ tự nhiên, cho
nó chắc ăn – dù chỉ để mua và cái bánh giò, hay mấy cân chả lụa.
Cá nhân tôi, đôi lần, cũng đã “chen xe” trên freeway một cách hoàn toàn
vô thức (và ngu xuẩn) tương tự.
Thiệt khó mà biết “xã hội Việt Nam sẽ cần
bao nhiêu lâu để vượt qua di sản” thổ tả này nhưng ý thức được rằng
“chúng ta không thể xây dựng đất nước bằng cách phủ định thực tại Việt Nam...
có Mác” (chắc chắn) sẽ giúp cho dân tộc này dễ thông cảm và bao dung
với nhau hơn khi cùng chung tay xây dựng lại Việt Nam - trong tương lai
gần.
14
hrs ·
Nguyễn Thanh Phượng, Con
gái thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa thi đậu quốc tịch Mỹ. Lại thêm 1 khúc ruột
ngàn dặm mới từ giã thiên đường CS..
Đảng CSVN Làm sao bảo vệ nổi Chủ nghĩa Mác Lê đã như cái xác
chết thối rữa?
Đỗ
Đăng Liêu
Các bài liên hệ
Cùng tác giả:
Báo Quân Đội Nhân Dân
mới đây đăng bài viết của Đại Tá, Thạc Sĩ Nguyễn Đức Thắng, với tựa đề: Chủ nghĩa Mác - Lê-nin cần
tiếp tục được bảo vệ và phát triển. Tác giả nhắc lại sự sụp đổ của chủ
nghiã cộng sản tại ngay cái nôi của nó là nước Nga, nhưng lập tức đổ hết lý do
cho "chủ nghĩa đế quốc" và "các thế lực thù địch". Ông
viết:
"Chủ nghĩa đế quốc và các
thế lực thù địch đã nhân cơ hội đó ra sức tuyên truyền đề cao xã hội tư bản, hô
hào rời bỏ CNXH và đi theo con đường TBCN. Chúng ra sức xuyên tạc, phủ nhận chủ
nghĩa Mác - Lê-nin và CNXH, thậm chí còn định ra cả thời gian sụp đổ chế độ
XHCN ở những nước còn lại, trong đó có Việt Nam. Trong hàng ngũ những người
cộng sản và nhân dân, thực tế có một số người đã nhiễm phải những luận điệu
tuyên truyền hết sức tinh vi, hiểm độc của các thế lực thù địch, từ đó nảy sinh
t¬ư tưởng bi quan, dao động, bàng quan, thậm chí đánh mất niềm tin vào chủ
nghĩa Mác - Lê-nin và CNXH. Trước tình hình đó, những người cộng sản chân chính
cần phải bình tĩnh, tăng cường đoàn kết thống nhất ý chí và hành động để bảo vệ
các giá trị đích thực của chủ nghĩa Mác - Lê-nin và toàn bộ thành quả của cuộc
cách mạng XHCN".
Và tác giả bồi thêm vào
lời khẳng định bất cần lý lẽ đó bằng hàng loạt các khẳng định khác cũng ngang
tàng không kém, chẳng hạn như: "… không thể mượn cớ sự sụp đổ mô
hình CNXH cụ thể ở một quốc gia nào đó để bài bác và phủ định chủ nghĩa Mác -
Lê-nin và CNXH". Cả thế giới cộng sản theo cùng một mô hình nhà nước
Liên Xô và đã sập gần như toàn bộ, chỉ còn 4 nước đang ráo riết chạy theo kinh
tế tư bản (hay kinh tế thị trường mà Mác lên án từ ngày đầu là loại "kinh
tế tư bản bóc lột") để sống còn thì tác giả không hề hay biết?
Còn nhiều khẳng định bất
cần trí óc của cả người đọc lẫn chính người viết, như: "…trong hơn 80
năm qua, đặc biệt những thành tựu to lớn của công cuộc đổi mới đất nước trong
gần 30 năm qua dưới sự lãnh đạo của Đảng ta, càng củng cố vững chắc niềm tin,
niềm tự hào của mỗi đảng viên, cán bộ và nhân dân vào chủ nghĩa Mác - Lê-nin,
vào con đường đi lên CNXH mà Đảng, Bác Hồ và nhân dân ta đã lựa chọn."
Tựu trung, cả bài viết chỉ biết chép lại những câu mang tính kinh điển mà mọi người đã quá ngấy, đã biết quá rõ từ lâu là vô tích sự, và biết là chúng bị tùy nghi bẻ xuôi lẫn bẻ ngược theo nhu cầu của Đảng trong từng giai đoạn. Do đó, chính bài viết đó đã không bảo vệ được chủ nghĩa Mác Lê cho ra hồn chứ chưa nói gì đến động viên người khác làm chuyện đó, và lại càng không có chút hy vọng gì về "phát triển" nó cả.
Tựu trung, cả bài viết chỉ biết chép lại những câu mang tính kinh điển mà mọi người đã quá ngấy, đã biết quá rõ từ lâu là vô tích sự, và biết là chúng bị tùy nghi bẻ xuôi lẫn bẻ ngược theo nhu cầu của Đảng trong từng giai đoạn. Do đó, chính bài viết đó đã không bảo vệ được chủ nghĩa Mác Lê cho ra hồn chứ chưa nói gì đến động viên người khác làm chuyện đó, và lại càng không có chút hy vọng gì về "phát triển" nó cả.
Nhưng có lẽ chẳng ai chê
bai gì khả năng của tác giả Nguyễn Đức Thắng vì ông bị giao một việc quá khó.
Làm sao mà bảo vệ nổi chủ nghĩa Mác Lê trong thực tế ngày nay?!
Làm sao bảo vệ nổi khi
thực tế đã chứng minh điều hoàn toàn ngược lại. Trên tổng số gần 100 quốc gia tự
nhận là theo Chủ Nghiã Xã Hội, khởi đi từ cái nôi là nước Nga, ngày hôm nay chỉ
còn có 5 nước vẫn cố bám víu (hoặc còn giả dạng bám víu) vô vọng vào CNXH là
Trung Cộng, Việt Cộng, Lào Cộng, Cu Ba và Bắc Hàn. Tình trạng 5 quốc gia này,
từ chính trị, đến văn hoá xã hội, nếu không ngày một tồi tệ, lạc hậu thì cũng
cực kỳ bất ổn và khủng hoảng. Nói chung là trong tình trạng chết dần hoặc có
thể bùng vỡ bất cứ lúc nào.
Trong khi đó, tất cả các nước thoát độc tài cộng
sản để chuyển sang thể chế dân chủ đều bừng sống lại về mọi mặt, như những
người bị bóp cổ lâu ngày nay được thở lại dưỡng khí trong lành.
Làm sao bảo vệ nổi khi
nước cộng sản nào càng rời xa mô hình kinh tế XHCN và chạy theo kinh tế tư bản
thì càng rời xa vực thẳm. Chính Trung Cộng đã vất mô hình kinh tế XHCN để chạy
theo "kinh tế thị trường với đặc tính Trung Quốc" từ năm 1976, và
CSVN bắt chước từ năm 1986. Cái mà tác giả gọi là "thành tựu của 30 năm
đổi mới" chính là kết quả của việc ném kinh tế XHCN lại để bỏ chạy đó.
Làm sao bảo vệ nổi khi hiện nay, các lãnh đạo ở tầng cao nhất đều không biết tiến lên CNXH là đi đâu và làm gì. Chính Tổng Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đã công khai bộc bạch:“Đến hết thế kỷ này (tức 86 năm nữa) không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa". Những chính sách gọi là xây dựng XHCN triệt để tại các nước đàn anh tiên tiến chứ không chỉ riêng tại Việt Nam, đều dẫn đến chết đói, lệ thuộc ngoại bang, tụt hậu, băng hoại xã hội, và sụp đổ hoàn toàn như các nước Đông Âu và Liên Xô.
Làm sao bảo vệ nổi khi hiện nay, các lãnh đạo ở tầng cao nhất đều không biết tiến lên CNXH là đi đâu và làm gì. Chính Tổng Bí Thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đã công khai bộc bạch:“Đến hết thế kỷ này (tức 86 năm nữa) không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa". Những chính sách gọi là xây dựng XHCN triệt để tại các nước đàn anh tiên tiến chứ không chỉ riêng tại Việt Nam, đều dẫn đến chết đói, lệ thuộc ngoại bang, tụt hậu, băng hoại xã hội, và sụp đổ hoàn toàn như các nước Đông Âu và Liên Xô.
Làm sao bảo vệ nổi khi
ĐCSVN, từ lời nói đến việc làm, nhất nhất không còn chút gì là các đặc tính của
xã hội XHCN. Các hứa hẹn nền tảng như "Tài sản và phương tiện sản
xuất là thuộc về toàn dân" hoàn toàn biến mất trong nền kinh tế
tư bản hoang dã hiện nay. Tất cả phục vụ cho nhu cầu vơ vét của tầng lớp
"tư bản đỏ" vừa xuất hiện ở mọi cấp. Các quan chức với số tài sản lên
đến hàng chục tỉ mỹ kim không còn là chuyện lạ nữa, dù họ trên danh nghĩa đã
"hiến dâng cả đời cho cách mạng" và không làm gì riêng ngoài đồng
lương cán bộ. Cũng vậy, loại hứa hẹn nền tảng như"Giai cấp công nhân,
đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, là lực lượng lãnh
đạo Nhà nước và xã hội" đã nhường chỗ cho một nhà nước tiếp tay
các chủ hãng ngoại quốc trấn áp các cuộc tranh đấu đòi quyền lợi chính đáng của
công nhân; và một nhà nước xua công an cưỡng chế đất đai của nông dân để giao
lại cho giai cấp tư bản đỏ.
Làm sao bảo vệ nổi khi
chế độ XHCN hiện nay còn phong kiến gấp trăm lần chế độ mà nó đả phá và thay
thế. Thật vậy, đất nước Việt Nam ngày nay có "vua tập thể" hay
"tập thể vua", với cả trăm hoàng tộc. Mỗi hoàng tộc có khu vực địa
lý, khu vực kinh tế, khu vực quyền hành riêng và theo thể thức "cha truyền
con nối". Thế hệ thái tử đảng bắt đầu ngồi vào các ghế nắm quyền và nắm
tiền từ độ tuổi 20.
Làm sao bảo vệ nổi khi
mà chính tập thể đảng viên đều đã quá chán ngán cái chủ nghiã mà đa số đã không
hiểu là gì khi gia nhập; đã hy sinh cả tính mạng, cả cuộc đời của mấy thế hệ vì
chủ nghiã đó chỉ để thấy đất nước liên tục nghèo đói, tụt hậu so với láng
giềng; và nhất là đã nhận ra chủ nghĩa này luôn sản sinh ra những kẻ cầm quyền
cực ác, cực gian trá, và cực đạo đức giả suốt từ Lênin, đến Stalin, đến Mao,
đến ông cháu họ Kim bên Triều Tiên, đến Pol Pot xứ Miên, đến tất cả các thế hệ
lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam. Hệ thống CNXH đã biến tất cả những người dù rất tốt
khi gia nhập trở thành những người càng lên cao càng giả dối, tàn ác, và càng
mất tính người.
Làm sao bảo vệ nổi khi
những quan chức lớn ngã bệnh đều chạy qua các nước tư bản chữa bệnh chứ không
dám chữa tại các nước XHCN. Lý do không chỉ vì các nước đó có nền y khoa hơn xa
các nước XHCN mà còn vì họ thực sự có y đức. Cũng vậy, làm sao bảo vệ nổi khi
chính những người đang viết bài kêu gọi bảo vệ Mác Lê và cả cấp trên của họ đều
đang cố gắng gửi con cái đi nước ngoài để được hấp thụ nền giáo dục đặc sắc của
các nước "tư bản đang giẫy chết" , và còn dặn dò con
ráng tìm cách ở lại để làm đầu cầu chuyển tiền của bố mẹ ra nước ngoài.
Ngày mà
dân tộc ta công khai và hoàn toàn tẩy bỏ được chủ nghĩa Mác Lê ra khỏi mọi mặt
xã hội, chắc chắn sẽ có nhiều người mừng lắm. Trong số đó, thế nào cũng có cả
ông Nguyễn Đức Thắng.
No comments:
Post a Comment
Thanks