Dân Việt Nam: “Thích tin đồn” – Nguyên nhân là
do Độc Đảng!
Nguyễn Hồn Việt
Sáng nay, đọc báo trên Vietnamnet thấy có bài “Tin đồn và sự… ít
học” Chỉ mới đọc phần tiêu đề thôi, tôi đã biết tác giả định ám chỉ việc gì.
Đọc bài báo thì quả đúng như vậy, tác giả nói về tin đồn nói chung trên thế
giới, và riêng ở Việt Nam thì còn hơn thế, nhất là tin đồn về các quan khách
nơi Thâm cung bí sử, tác giả viết: “Tuy nhiên, khi tin đồn ấy thuộc về những cá
nhân quan chức cao cấp ở các quốc gia nói chung, nước Việt nói riêng, thì nó vô
cùng dai dẳng và bị thổi lên rất nhanh. Vì sao?”, “Tất cả điều đó đã tạo nên
một “nồi lẩu” thông tin bát nháo. Và người dân… xì xụp trong cái nồi lẩu ấy,
không thể phân biệt được đâu là tin đồn, đâu là tin tức, đâu là tin sạch, đâu
là tin bẩn. Cái tưởng là ngon nhiều khi là thứ đã nhiễm độc. Người nọ rỉ tai -
thực chất là “nhiễm độc” cho người kia.”
Phần đầu bài báo nói về việc “Thích tin đồn” thì nước Việt cũng
nhất, phần sau nói về sự tham gia giao thông thì nước việt cũng bát nháo nhất
thế giới, tác giả viết: “Không chỉ thế, cách tham gia giao thông của người Việt
còn trở thành ấn tượng kỳ lạ với người nước ngoài. Cách đây 04 năm, một ký giả
người Đức đã viết một cách hài hước - phải gọi VN là đất nước “Vạn còi” khi so
sánh với Lào là nước “Vạn tượng”. Nhưng đằng sau sự hài hước đó, là nỗi kinh
sợ: …”, “Bốn năm sau, cách tham gia giao thông kỳ lạ của đất nước “Vạn còi” VN
đã được tôn vinh lên thành… kỳ quan, dưới con mắt của nhà báo Mỹ Llewellyn
King, từng nhiều lần đến VN. Bài viết của ông đăng trên Huffington Post mới đây
- một cách viết hóm hỉnh, tế nhị, mà đọc xong, những người tự trọng thấy hổ
thẹn vô cùng, cho sự tùy tiện và phóng túng trong cách đi lại của người Việt.
Có gì đó rất bản năng, kém văn minh, văn hóa, nhưng lại trở thành điều bình
thường:…”
Cái sự bát nháo đó còn hơn cả Lào và Thái Lan, tác giả viết: “Vì
sao ở nhiều nước, không có nhiều khẩu hiệu giao thông như bươm bướm, mà tai nạn
giao thông không trở thành vấn nạn nhức nhối, người đi đường vẫn rất tôn trọng,
kể cả khi không hề có cảnh sát. Chẳng cần đến các nước quá phát triển, ngay cả Thái
Lan, ở Lào, cũng có thể chứng kiến hành vi văn hóa ấy ngay trên đường?”
Tôi chợt hỏi: Vì đâu nên nỗi?
Khi lý giải về sự tham gia giao thông, thì tác giả đã bỏ sự “ít
học” ra khỏi lý do bát nháo, tác giả viết: “Bởi trước hết, tư duy các vị có sự
nhầm lẫn tai hại, như Ths Hán Nôm Hoàng Ngọc Cương nhận xét: Vấn đề ở đây thuộc
về ý thức chứ không phải học thức.”, nhưng ở ngay đầu đề của bài báo thì tác
giả đã khẳng định sự thích tin đồn là do “ít học”.
Trước tiên, xin khẳng định với tác giả Kỳ Duyên rằng dân Việt hoàn
toàn không ít học hơn bình quân chung của thế giới! Với kết quả các kỳ thi của
học sinh thế giới đã chứng minh điều đó! Ai nghi ngờ về sự học nhồi sọ của học
sinh hôm nay thì hãy nhìn tiếp về các bậc tiền nhân của chúng ta như các nhà
văn hóa kiệt suất của thế giới: Nguyễn Trãi, Nguyễn Du… để yên tâm về điều
khẳng định này.
Vậy vì sao ở Việt Nam lại có chuyện thích tin đồn?
Tôi sẽ chứng minh rằng, ở Việt Nam hiện nay: “Thích tin đồn là
người… Học Cao”!
Chính là như tác giả đã khẳng định phần nào: “Sự suy diễn do “thói
quen tin đồn”, thói quen sống với TTX vỉa hè, còn bị phân tâm chính là ở chỗ,
giữa lúc đó, trong XH bỗng xuất hiện một trang web bí ẩn, trong khi báo chí
chính thống không thỏa mãn nhu cầu thông tin của người dân. Và như một thói
quen thường tình, người ta sẵn sàng tin ở…tin đồn, hơn là tin tức, tin ở sự rỉ
tai hơn ở những bài báo chính thức.” Tất cả cái gọi là “báo chí chính thống”
chính là 100% các tòa báo công khai ở Việt Nam hiện nay, 100% các tòa báo đó
đều có chi bộ của Đảng CSVN chỉ đạo: “Theo đường lối của Đảng”, “Bảo vệ
Đảng”... Mà sự thực một khi để phục vụ mục đích “Bảo vệ Đảng” thì Sự Thật chưa
chắc đã được tôn trọng!
Bằng chứng là: Nếu giả sử ông Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc là Sự Thật!
Thì tác giả Kỳ Duyên có khẳng định với tôi rằng tác giả sẽ đăng được ngay thông
tin đó trên VietNamNet hay không? Tôi có thể đưa ngay ra câu trả lời là: KHÔNG!
Bởi vì Sự Thật đó không có lợi cho Đảng CSVN quang vinh muôn năm!
Vậy đó, chắc chắn đến lúc đó, vì lợi ích của Đảng CSVN thì Sự Thật
sẽ không được tôn trọng! Mà nhu cầu đi tìm Sự Thật thì là nhu cầu bản năng của
nhân loại, mà nhu cầu đó là lớn hơn ở người Học Cao! “Sự thật không
thuộc sở hữu của cá nhân nào mà là báu vật của cả loài người. Truth is the
property of no individual but is the treasure of all men."Ralph Waldo Emerson
Sự Độc Đảng và việc cấm báo chí tư nhân là nguyên nhân của việc “ở
Việt Nam hiện nay: “Thích tin đồn là người… Học Cao”!”
Tôi khẳng định: Dân Tộc Việt Nam cũng bình thường như tất cả các
dân tộc khác trên thế giới này, nếu giả sử Việt Nam có Đa Nguyên Chính Trị, Đa
Đảng đối lập, có sự tự do báo chí thì Tin đồn trên Mạng chắc chắn sẽ giảm hẳn
như ở 200 các nước khác trên thế giới. Nếu họ tin rằng Sự Thật sẽ được tôn
trọng, nếu họ tin rằng Sự Thật trần trụi mà Đảng này muốn giấu thì sẽ có Đảng
khác phanh phui thì họ sẽ không tìm lên mạng, không rỉ tai nhau nữa! Họ biết rằng
Việt Nam không có chuyện đó nên họ mới rỉ tai nhau qua mạng!
Thật đáng thương lắm ru!
Bằng chứng ư?
Chính vị đại diện Ban bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ trung ương
đã thừa nhận rằng: “Chúng tôi không được phép phát biểu như vậy”! Báo Tuổi Trẻ
ngày 06/01/2015, đăng bài “Thông tin ông Bá Thanh bị đầu độc là xuyên tạc”
cho biết: “Chuyện trên mạng tôi có đọc, đó là chuyện bịa đặt. Chúng tôi không
được phép phát biểu như vậy, nhất là khi mình không có chứng cứ” - GS Khải nhấn
mạnh và lý giải rằng sắp diễn ra các sự kiện chính trị quan trọng nên “có những
tin tức hơi giật gân”.
“Chúng tôi không được phép phát biểu như vậy, nhất là khi mình
không có chứng cứ” Vậy là kể cả khi có chứng cứ thì các ông cũng: “Chúng tôi
không được phép phát biểu như vậy”!
Như vậy thì người dân biết đi tìm Sự Thật ở đâu?
Ấy đó, hiện nay họ chưa biết có phải bị đầu độc hay không, nhưng
nếu có biết đúng là bị đầu độc thì họ cũng chả nói! Biết cũng chả nói, chưa đủ,
mà họ còn “Phải phản bác để định
hướng dư luận.”
Bằng chứng?
Bài báo “’Không nên làm nóng vấn đề’ ông Bá Thanh” trên BBC
ngày 7/1/2015 viết: “Báo chí không được biến đây thành thông tin bất thường,
giật gân câu khách. Mạng xã hội đưa thông tin xấu là ông Thanh bị đầu đọc bằng
phóng xạ, đấu đá tranh giành quyền lực… phải phản bác để định hướng dư luận…”
Trước đó Phản hồi lại câu hỏi của phóng viên báo Tuổi Trẻ rằng căn
cứ nào để Ban Bảo vệ, Chăm sóc Sức khỏe Trung ương khẳng định ông Bá Thanh
không bị đầu độc? Vị Phó Ban Tuyên giáo Trung Ương này có nói: “Vậy căn cứ nào
nói bị đầu độc?”
Có nghĩa là khả năng bị đầu độc vẫn được bỏ ngỏ, ấy vậy nhưng câu
sau ông ta lại nói: “phải phản bác để định hướng dư luận…”! Như vậy thì để có
dư luận Đảng Cộng Sản Việt Nam Quang Vinh muôn năm thì người ta có cho đăng Sự
Thật nếu đúng là ông Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc hay không?
Chắc chắn cau trả lời sẽ là KHÔNG!
Như vậy thì người dân biết đi tìm Sự Thật ở đâu?
Vậy đó, chính vì Học Cao nên người ta đã biết rằng nếu giả sử ông
Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc là Sự Thật! Thì thông tin đó cũng sẽ không được báo
chính thống đăng tải, nên người ta đã phải lên mạng để bàn thảo, mổ xẻ, phân
tích xem: Liệu giả thiết đó có đúng? Tôi đã đọc báo mạng nhiều, không có bài
nào khẳng định: ông Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc! Mà chỉ là “Phải chăng?” Mà
những bàn thảo kiểu đó, những tòa báo chân chính cũng rất nên đăng để rộng
đường dư luận.
Quả thật chuyện ông Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc là chưa ngã ngũ:
“Bình luận được Phó Ban Tuyên giáo Trung Ương Nguyễn Thế Kỷ đưa ra trong cuộc
“tiếp xúc” với truyền thông trong nước với sự tham gia của lãnh đạo Ban Bảo vệ,
chăm sóc sức khỏe Trung ương. Phản hồi lại câu hỏi của phóng viên báo Tuổi Trẻ
rằng căn cứ nào để Ban Bảo vệ, Chăm sóc Sức khỏe Trung ương khẳng định ông Bá
Thanh không bị đầu độc, ông Kỷ nói “Vậy căn cứ nào nói bị đầu độc?”
(Theo bài báo: “’Không nên làm nóng vấn đề’ ông Bá Thanh” trên BBC ngày
7/1/2015).
Như vậy vị Phó Ban Tuyên giáo Trung Ương thừa nhận vị đại diện Ban
bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ trung ương đã Hơi Vội khi nói: “Thông tin
ông Bá Thanh bị đầu độc là xuyên tạc”!
Chuyện ông Nguyễn Bá Thanh có bị đầu độc hay không thì còn chưa
biết, Chính vì chưa biết nên cần: Bàn thảo, mổ xẻ và phân tích thêm, báo chính
thống không vào cuộc, thì người dân chỉ còn biết lên Mạng mà trò chuyện.
Chính sự che dấu thông tin của những nhà Lãnh Đạo Việt Nam đã
chứng minh: Tin đồn là Sự Thật.
Chắc cả Dân Tộc Việt Nam chắc chả ai quên chuyện ông Hồ Chí Minh
chết ngày 2.9 nhưng đã được thông tin ra ngoài là ngày 3.9! Thông tin đó đã đi
suốt mấy chục năm trời, đến lúc lãnh đạo Đảng đột nhiên thấy… thích, thì mới
cho công bố lại. Vậy là “Cha già kính yêu” của họ chết rồi mà ngày 2.9 năm đó
họ vẫn cười cười, nói nói, vẫn ca hát tưng bừng… đau lắm thay!
Chuyện đó còn nhiều, ngay cả đến chuyện ông Nguyễn Bá Thanh đi Mỹ
chữa bệnh thập tử nhất sinh mà hai tháng sau họ cũng mới biết thông tin không
chính thức (Do người nhà nói lại, chứ không phải nhà nước thông báo). Lý giải
cho việc này, người ta đã viện dẫn: “Người bệnh được phép giấu thông tin cá
nhân” Như vậy người ta đã quên rằng ông Nguyễn Bá Thanh là mệnh quan của triều
đình, quan do dân cử mà lên (Dù bầu cử chỉ là hình thức) thì khi vắng mặt lâu
ngày phải thông báo cho Dân biết chứ? Bệnh thập tử nhất sinh thì phải thông báo
cho dân biết, để nếu cần dân sẽ cử người khác thay ông chứ?
Đơn giản là vậy, lẽ nào họ quên?
Đến ngày 5/1/2015, mọi người quan tâm đã thấy rõ chuyện ông Nguyễn
Bá Thanh được đưa về nước là một Sự Thật! Chưa về chỉ là lý do Thời tiết bên Mỹ
xấu, ấy vậy nhưng ngày 2/1/2015 vị Bí thư Thành ủy Đà Nẵng Trần Thọ đã bác bỏ
thông tin này một cách không thương tiếc: “An ninh được thắt chặt tại sân
bay Đà Nẵng trước một số tin đồn nói ông Nguyễn Bá Thanh được đưa về nước ngày
2/1. Trả lời BBC chiều cùng ngày, Bí thư Thành ủy Đà Nẵng Trần Thọ nói
thông tin trên là "không đúng sự thật". (bài báo: Bác tin ông
Bá Thanh được đưa về nước).
Chúng ta liệu có thể tin rằng đến ngày 2/1/2015 ông Trần Thọ - Bí
thư Thành ủy Đà Nẵng vẫn chưa biết thông tin ông “Nguyễn Bá Thanh được đưa
về nước”?
Nếu đúng là “An ninh được thắt chặt tại sân bay Đà Nẵng”
chỉ là do “trước một số tin đồn” thì mặc nhiên Lãnh đạo đảng đã thừa
nhận: Tin Đồn là Đúng!
Chính sự Độc Đảng đã dẫn đến độc tài Chân Lý, độc tài Chân Lý dẫn
đến Tham Nhũng, nay người có khả năng nhất để chống lại tham những thì đột
nhiên bị bệnh Lạ, không nghi ngờ sao được! Đọc đoạn báo do tác giả Kỳ Duyên
viết, mà không khỏi xót thương cho người Việt Nam ở thế kỷ 21 này: “Đó là bởi
nước Việt đang phải đối mặt với bạo bệnh tham nhũng mà ông là người quyết đoán,
quả đoán, lại là một trong những quan chức cốt cán được phân công giữ trọng
trách nhiệm vụ phòng, chống bạo bệnh này của đất nước. Mất niềm tin, nhiều
người dân chỉ biết đặt hy vọng ở ông. Một người có trách nhiệm chống lại một
bạo bệnh lại mắc một bạo bệnh khác, có gì buồn đau hơn thế cho sự hy vọng của
người dân.
Trong khi căn bệnh tham nhũng thời nay, là căn bệnh của “lợi ích
nhóm”. Thì sự ngã bệnh bất ngờ của ông- không khỏi khiến người dân quan tâm,
thương xót, xen lẫn tiếc nuối.
Sự suy diễn do “thói quen tin đồn”, thói quen sống với TTX vỉa hè,
còn bị phân tâm chính là ở chỗ, giữa lúc đó, trong XH bỗng xuất hiện một trang
web bí ẩn, trong khi báo chí chính thống không thỏa mãn nhu cầu thông tin của
người dân. Và như một thói quen thường tình, người ta sẵn sàng tin ở…tin đồn,
hơn là tin tức, tin ở sự rỉ tai hơn ở những bài báo chính thức.
Tất cả điều đó đã tạo nên một “nồi lẩu” thông tin bát nháo. Và
người dân… xì xụp trong cái nồi lẩu ấy, không thể phân biệt được đâu là tin
đồn, đâu là tin tức, đâu là tin sạch, đâu là tin bẩn. Cái tưởng là ngon nhiều
khi là thứ đã nhiễm độc… ”
Vẫn biết Sinh Tử là lẽ đời thường, chưa nói đến ngoài 60 mà ngay
cả Thanh Niên khỏa mạnh cũng có thể Đột Tử mà chết. Nhưng sao nó không xảy ra ở
bầy sâu nhung nhúc kia mà nó lại xảy ra ở người mà người dân đang mong đợi
nhất?
Biết được Sự Thật là điều khó, nhất là ở chế độ Độc Đảng ở Việt
Nam hiện nay, nhưng để hình dung ra Sự Thật thì không khó, kìa sao cứ đến mỗi
kỳ Đại Hội đảng thì những nhân vật sáng giá cho chức này, chức kia lại cứ lăn
đùng ra chết?
Họ chết do giấu bệnh hay ai đó đầu độc? Tất cả cũng chỉ là nghi
vấn, nếu chúng ta không biết một Sự Thật rằng: “Ít nhất theo thống kê của tôi
thì kể từ khi có “Tuyên Ngôn Độc Lập ngày 2/9/1945” đến nay đã có 5 vị bộ
trưởng Y tế liên tiếp chết khi đang tại chức!” Đầu tiên là Bộ Trưởng Y tế Bs
Trương Đình Tri, năm 1947 đã bị “Cộng Sản” ám sát vì Phản Bội! Kế nhiệm thứ 2
là Bs Hoàng Tích Trí đến năm 1958 lại: “Ông mất vào ngày 21 tháng 11 năm
1958 vì lên cơn đau tim đột ngột.” thọ 55 tuổi, Kế nhiệm thứ 3 là: Bs Phạm
Ngọc Thạch thì đến 1968 lại: “ngày 7 tháng 11 nǎm 1968, bác sĩ Phạm
Ngọc Thạch qua đời do viêm phúc mạc mật và bị sốt rét ác tính.” (Thọ 59
tuổi), kế nhiệm thứ 4 là Bs VŨ VĂN CẨN: (1915 - 82), “ông làm Bộ
trưởng bộ y tế cho đến ngày mất”, kế nhiệm thứ 5 là Bs Đặng Hồi Xuân
(1929-1988) “Ngày 9 tháng 9 năm 1988, ông qua đời trong tai nạn máy bay Tu-134
của Hãng hàng không Việt Nam (Vietnam
Airlines) tại trên đường đi công tác.”.
Vậy đó, chỉ nhìn như vậy ta cũng đã thấy một cái gì đó gờn gợn.
Tiếp theo vì sao chúng ta lại có “ý thức” kém? Để sự tham gia giao
thông còn kém hơn cả Lào và Thái? Thực ra chúng ta còn nhiễm nhiều thói hư hơn
thế giới như: Nói tục nhiều, quán bia vỉa hè chiều nào cũng chật ních…
Lý giải thì dài dòng, nhưng tôi chỉ hỏi lại một câu: Trước 1945
dân Việt ta có kém Lào và Thái và cả In đô và Mã lai hay không? Đâu rồi không
khí chỗ này thì Nguyễn An Ninh diễn thuyết, chỗ kia thì cụ Phan Cu Trinh nói
chuyện… Đâu rồi cái sự chỉ với 60 đồng bạc mà nhà văn Tú Mỡ đã mở được hẳn một
tòa báo tư nhân? Đâu rồi những bài báo như của cụ Phan Khôi: “Sự dùng người
của chánh phủ”?...
Vì đâu nên nỗi?
Nguyễn Hồn Việt – Viết
từ Hà Nội – Việt Nam.
10/01/2015
No comments:
Post a Comment
Thanks