Một chiêu trò ảo thuật của Cộng sản sắp đưa ra biểu diễn
Chắc bất cứ người dân Việt
Nam nào dù sống ở đâu trên trai đất này còn có trái tim, đều không thể nào quên
được sự kiện Trung Quốc hạ đặt giàn khoan HD 981 trên vùng biển Việt Nam vào
tháng 5 năm 2014. Sự ngang ngược của Cộng sản Trung Quốc đã thổi bùng lên lòng
yêu quê hương đất nước của bao người con nước Việt, mặc dù nhà cầm quyền Cộng
sản Việt Nam vẫn chơi trò hai mặt trong cách phản ứng về vấn đề này.
Rồi cái ngày tai họa đã
thình lình ập đến trên đầu tất cả người dân Việt Nam nói chung, và những người
công nhân thật thà chất phác nói riêng. Đó là ngày 13 và 14 tháng 5 năm 2014.
Khi một bộ phận giấu mặt nào đó trong đảng Cộng sản Việt Nam đã tiến hành “ảo
thuật” biến những cuộc xuống đường vì lòng yêu nước thành “bạo loạn”; gây ra
biết bao là thiệt hại cho ngân sách Quốc gia. Sau đó vào ngày 15/05/2014 công
an tỉnh Đồng Nai đã theo lệnh của các ông “thầy ảo thuật” Cộng sản cấp trên,
biến 3 công dân Đỗ Nam Trung, Phạm Minh Vũ và Lê Thị Phương Anh thành “kẻ chủ
mưu gây
bạo loạn”.
bạo loạn”.
Từ những người dân đầy lòng
yêu nước 3 nạn nhân này đã bị biến dạng trong con mắt người dân. Từ đó các nạn
nhân này lại bị công an và báo chị Cộng sản “lột xác” rồi khoác cho họ một “bộ
da mới” với danh nghĩa là đảng viên Việt Tân. Thế là đương nhiên các “nhà ảo
thuật” Cộng sản đã rất thành công trong việc dàn dựng màn kịch “bạo loạn” để dễ
bề dập tắt các cuộc xuống đường vì lòng yêu nước của nhân dân.
Chưa dừng lại ở đó! Sau khi bắt giữ người trái pháp luật, các “nhà
ảo thuật” của Đảng đã vội vàng ra tuyên bố rằng: Cả 3 người này bị bắt theo
điều 245 của Bộ Luật Hình Sự VN. Tuy nhiên sau bao nhiêu khó khăn vất vả, các
“đầy tớ của dân” vẫn không thể nào tìm ra bằng chứng để khép tội các nạn nhân.
“Cái khó ló cái khôn”; những “nhà ảo thuật” lại hà hơi phù phép biến 3 nạn nhân
này thành thủ phạm của điều 258 Bộ Luật Hình Sự VN (Một điều luật đang bị lên
án).
Để làm thành công trò ảo thuật này, những “ảo thuật gia” đã sẵn sàng dẫm
lên Quốc Hội khi bất chấp điều 21 khoản 1 và 2 của Hiến Pháp 2013 đã quy định
rất rõ về những quyền con người bất khả xâm phạm. Các ảo thuật gia đã chiếm
đoạt điện thoại cũng như những tài khoản thư tín kèm theo để ngang nhiên đào
bới những thông tin và các mối quan hệ cá nhân cùng những bí mật đời tư của họ,
nhào nặn thành một con số 258 tròn trĩnh. Xin trích nguyên văn điều 21 của Hiến
Pháp 2013:
“ Điều 21
1. Mọi người có quyền bất khả xâm phạm về đời sống riêng tư, bí
mật cá nhân và bí mật gia đình; có quyền bảo vệ danh dự, uy tín của mình.
Thông tin về đời sống riêng tư, bí mật cá nhân, bí mật gia đình
được pháp luật bảo đảm an toàn.
2. Mọi người có quyền bí mật thư tín, điện thoại, điện tín và các
hình thức trao đổi thông tin riêng tư khác.
Không ai được bóc mở, kiểm
soát, thu giữ trái luật thư tín, điện thoại, điện tín và các hình thức trao đổi
thông tin riêng tư của người khác.”
Vậy là sau gần 8 tháng nhào
nặn, dùng mọi trò ảo thuật, nhà cầm quyền đã biến biểu thị lòng yêu nước thành
bạo loạn, biến người yêu nước thành thủ phạm, biến nạn nhân thành đảng viên
Việt Tân, biến 245 thành 258.
Ngày 10/02/2015, nhà cầm
quyền sẽ đưa ra một tác phẩm ”hoàn hảo” và một màn trình diễn lý thú của các
vai “hài làm ảo thuật pháp lý” tại Tỉnh Đồng Nai.
Là một công dân “tự do” tôi
đang cố gắng kiếm tiền để lên đường vào Đồng Nai mong sao có cơ hội tham dự “Phiên
biểu diễn” đầy công phu này.
Thanh Hóa ngày 26/1/2015.
Nguyễn Trung Tôn
Góc khuyết của Chân Dung Quyền Lực
27.01.2015
Mấy tuần vừa qua, tôi
gặp một số bạn bè, vốn là những trí thức và cán bộ trong nước có dịp sang Úc.
Đề tài nói chuyện hầu như bao giờ cũng xoay về với trang blog Chân Dung Quyền
Lực. Điều tôi ngạc nhiên nhất là tất cả họ đều đọc, hơn nữa, đọc rất kỹ các bài
báo tố cáo nạn tham nhũng đăng trên Chân Dung Quyền Lực. Và tất cả đều tin
những lời tố cáo ấy là đúng sự thật. Theo họ, tài sản khổng lồ đến từ tham
nhũng của cha con Đại tướng Phùng Quang Thanh và Đại tá Phùng Quang Hải cũng
như của Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và con rể Vũ Chí Hùng đã được rất nhiều
người trong nước ghi nhận và bàn tán từ lâu.
Tất cả những người bạn
ấy đều cho vụ tố cáo tham nhũng trên trang Chân Dung Quyền Lực đều, thứ nhất,
xuất phát từ trong nội bộ cao cấp của đảng Cộng sản, và thứ hai, gắn liền với
các tranh chấp chính trị thời kỳ trước Đại hội đảng vào đầu năm 2016.
Tuy nhiên, khi nói đến
tranh chấp quyền lực, có một vấn đề nổi lên: ai tranh chấp với ai?
Dễ thấy nhất, từ trang
Chân Dung Quyền Lực, là sự ca ngợi dành cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Đã làm
thủ tướng hai nhiệm kỳ, chắc chắn là Nguyễn Tấn Dũng không thể tranh giành chức
thủ tướng lần nữa. Chiếc ghế duy nhất mà ông có thể nhắm tới là chức Tổng bí
thư đảng thay thế cho Nguyễn Phú Trọng, người, năm tới, đã 71 tuổi, lứa tuổi
hầu như bắt buộc phải về hưu.
Để cạnh tranh vào chức Tổng bí thư, đối thủ chính
của Nguyễn Tấn Dũng là ai? Theo thông lệ từ mấy cuộc đại hội vừa rồi, từ Nông
Đức Mạnh đến Nguyễn Phú Trọng, người làm chủ tịch Quốc Hội có khuynh hướng được
chọn để làm Tổng bí thư.
Tuy nhiên, trong kỳ đại hội vào năm 2016 thì khác.
Nguyễn Sinh Hùng sinh năm 1946, sang năm sẽ 70 tuổi, không có khả năng sẽ được
lưu dụng. Đối thủ chính của Nguyễn Tấn Dũng chỉ còn lại một người: Trương Tấn
Sang, người đang giữ chức Chủ tịch nước, cùng tuổi với Nguyễn Tấn Dũng.
Để tìm
cách loại trừ Trương Tấn Sang, trên trang Chân Dung Quyền Lực có 20 bài viết về
ông, không những tố cáo ông tham nhũng mà còn tố cáo việc ông, lúc còn trẻ, bị
chính quyền Miền Nam bắt, không chịu đựng được các cuộc tra tấn, đã khai báo
nội tình của “cách mạng”. Hơn nữa, ngay cả khi lên làm Chủ tịch nước, ông vẫn
có quan hệ với những thành phần đối kháng và đòi hỏi dân chủ. Trương Tấn Sang
lại là người chuyên tìm cách để hạ bệ Nguyễn Tấn Dũng, gây mất đoàn kết trong
nội bộ đảng, v.v…
Đó là chiếc ghế Tổng bí
thư, còn chiếc ghế thủ tướng thì sao? Bình thường, người có khả năng lên làm
thủ tướng là một trong các phó thủ tướng. Trong các phó thủ tướng hiện nay,
người có nhiều triển vọng nhất là Nguyễn Xuân Phúc, còn khá trẻ (sinh năm 1954)
và cũng là người duy nhất hiện nằm trong Bộ Chính trị.
Một trong những mục
tiêu quan trọng nhất mà những người đằng sau Chân Dung Quyền Lực nhắm tới là
triệt hạ con đường lên chức Thủ tướng của Nguyễn Xuân Phúc. Không có người nào
bị đả kích một cách kịch liệt như ông. Vấn đề là: ai nã súng cối vào Nguyễn
Xuân Phúc trong cuộc chạy đua vào chiếc ghế thủ tướng? Chỉ có một trong hai
hoặc cả hai khả năng:
Một, người nào đó đang muốn chạy đua vào chức vụ thủ
tướng; trong trường hợp này, người đó, phải đang nắm giữ chức phó thủ tướng; và
hai, một người nào đó đang có tham vọng bày lại ván cờ chính trị tại Việt Nam
với những khuôn mặt mới nằm trong tay mình để dễ thao túng.
Điều khó giải thích nhất
là những cuộc tố cáo nhắm vào Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Bộ Quốc
phòng. Trên trang Chân Dung Quyền Lực, ngoài Nguyễn Xuân Phúc và Trương Tấn
Sang, người bị tố cáo nhiều nhất là Phùng Quang Thanh. Tại sao? Chắc chắn không
phải tại ông tham nhũng hơn những người khác. Chuyện tham nhũng ở Việt Nam, hầu
như không có người nào trong bộ máy chính quyền tránh được. Vấn đề ở đây
là: Tại sao người ta chọn tố cáo người này thay vì người khác.
Ví dụ dễ thấy nhất:
Trang Chân Dung Quyền Lực hoàn toàn không đụng đến Đại tướng Bộ trưởng Công an
Trần Đại Quang. Ai cũng biết, ở Việt Nam hiện nay, nơi được xem là cái ổ của
tham nhũng chính là công an. Không ai tin Trần Đại Quang có bàn tay sạch cả.
Vậy tại sao Chân Dung Quyền Lực không hề đụng đến ông mà chỉ tập trung vào
Phùng Quang Thanh? Câu hỏi ấy dẫn đến hai khả năng: Một, người ta tìm cách
triệt hạ con đường tiến thân của Phùng Quang Thanh và hai, người ta muốn thay
đổi cơ cấu quyền lực trong quân đội.
Hai khả năng ấy thật ra
chỉ tập trung vào một người: Phùng Quang Thanh. Gần đây, nghe đồn Phùng Quang
Thanh có thể sẽ được bầu vào chiếc ghế Chủ tịch nước để thay cho Trương Tấn
Sang. Số lượng các bài tố cáo sự tham nhũng của bố con ông nằm trong âm mưu ấy
chăng? Nhưng nếu vậy, ai sẽ được lợi trong âm mưu triệt hạ này? Ai đang nuôi
tham vọng chạy đua vào chiếc ghế chủ tịch nước? Hơn nữa, cũng không loại trừ
khả năng người ta không những ngăn chận con đường leo lên ghế chủ tịch nước của
Phùng Quang Thanh mà còn muốn hất ông ra khỏi chiếc ghế Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng
cũng như cái chân trong Bộ Chính trị nữa.
Tất cả những vấn đề nêu
trên, theo tôi, đều đúng. Tuy nhiên, cũng theo tôi,
không nên tập trung quá
nhiều vào các cuộc tranh chấp nội bộ trên trang Chân Dung Quyền Lực. Đó chỉ là
một khía cạnh; một khía cạnh quan trọng và cực kỳ lý thú, nhưng dù sao cũng chỉ
là một khía cạnh. Còn một khía cạnh khác, nổi lên từ trang Chân Dung Quyền Lực
là bộ mặt thật của giới lãnh đạo Việt Nam hiện nay.
Không nên vì quá tập trung
vào các bài đã đăng để chỉ thấy, trong guồng máy lãnh đạo Việt Nam hiện nay,
chỉ có Nguyễn Xuân Phúc và con rể Vũ Chí Hùng cũng như hai bố con Phùng Quang
Thanh – Phùng Quang Hải là tham nhũng.
Đó chỉ là những kẻ đã bị tố cáo. Còn
những kẻ chưa bị tố cáo thì sao? Chắc chắn là họ cũng tham nhũng không thua gì
những kẻ kia. Về độ giàu có của con cái và thân nhân, từ lâu ai cũng biết, hầu
như không có ai bằng Nguyễn Tấn Dũng cả. Về mức độ tham nhũng, cũng từ lâu, ai
cũng thấy không ai bằng công an; vậy tài sản của Trần Đại Quang như thế nào?
Nhìn vào những kẻ chưa
được Chân Dung Quyền Lực đề cập, chúng ta dễ dàng thấy trang báo mạng này còn
thiếu sót rất nhiều. Nó cố nói lên sự thật. Nhưng đó chỉ là một phần sự thật.
Còn những góc cạnh khác, hầu như ai cũng biết, nhưng biết một cách mơ hồ. Chúng
ta hy vọng sẽ có những trang báo khác lần lượt phanh phui hết tất cả những tệ
nạn tham nhũng của tất cả những người đang nắm giữ quyền lực tại Việt Nam hiện
nay.
Tất cả. Chứ không phải
chỉ có một số người đang tranh chấp quyền lực với nhau.
No comments:
Post a Comment
Thanks