TÁC
HẠI MUÔN MẶT CỦA NẠN MUA BÁN QUAN CHỨC
Tố
cáo khối tài sản khổng lồ của Phùng Quang Thanh _ Chân Dung Quyền Lực
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
Nguyễn Đình Cống
Mua bán quan chức là
viết theo thời xưa, theo thói quen, còn ngày nay ở một số nơi, đến cái
việc lao công và hộ lý trong bệnh viện cũng phải bỏ ra vài chục triệu để lo lót
chứ chẳng phải là quan chức gì cả. Lại nghe chuyện tốn hàng trăm triệu để
chạy một chỗ đứng ngoài đường, để có một chỗ làm trong trường mầm non là khá
phổ biến, còn để có chức quan, có khi phải chi hàng tỷ, hàng chục tỷ.
Tệ nạn nói trên có sức
mạnh phá hoại xã hội một cách ngấm ngầm đến tận gốc, làm mất ổn định xã hội một
cách toàn diện, từ đó tạo ra tác hại muôn mặt trong mọi lĩnh vực đời sống.
Để xã hội ổn định và
phát triển cần thực hiện nguyên lý cơ bản là “Ai làm việc gì phải lo làm
cho tốt, cho đầy đủ trách nhiệm công việc đó”. Thế nhưng với tệ nạn trên
nhiều người không lo làm công việc theo chức năng mà phải để nhiều tâm trí và
sức lực cho một việc quan trọng hơn, cần thiết hơn, đó là việc lợi dụng chức
vụ, quyền hạn để moi tiền của công, để bóp nặn người khác nhằm thu hồi vốn đã
bỏ ra. Trong các lý thuyết về kinh tế có khái niệm “thời gian thu hồi vốn”.
(Hẳn ba trăm lạng kém đâu. Ấy
là vừa vốn, còn sau thì lời- Truyện Kiều ). Đã tự nguyện hoặc bị bắt buộc bỏ
vốn ra để làm cái gì đó mong kiếm lợi thì việc đầu tiên là lo thu hồi
vốn, tránh “mất cả chì lẫn chài”.
Tại sao một hộ lý tìm
cách moi tiền bệnh nhân. Tại sao một cảnh sát tìm cách bóp nặn lái xe. Tại
sao…, tại sao…, có thể đặt hàng trăm câu hỏi tại sao tương tự. Câu trả lời
chung cho phần lớn trường hợp là “để thu hồi vốn”. Nhưng sau khi thu hồi được
vốn rồi thì việc moi tiền, bóp nặn trở thành thói quen. Mà “gieo thói quen thì
gặt tính cách”. Trong số những người buộc phải chi tiền để chạy việc làm, chạy
chức vụ, chạy bằng cấp có không ít nguyên là người tử tế. Thời gian đầu
khi phải moi tiền, phải bóp nặn người khác họ tự thấy xấu hổ, tự thấy ngượng
ngùng nhưng rồi dần dần quen, một số trở thành những kẻ vô cảm, những tội phạm
được bảo lãnh.
Có người vì nhờ vào
hoàn cảnh hoặc điều kiện nào đó mà không phải chi tiền lo công việc, họ tiến
thân bằng quan hệ, bằng sự may mắn hoặc bằng năng lực, họ không có nhu cầu thu
hồi vốn. Tuy vậy trong số họ có một ít nhờ vào địa vị thuận lợi vẫn tìm
cách moi tiền, bóp nặn người khác. Khi được hỏi tại sao làm thế, họ trả lời:
“cả xã hội làm thế, cấp trên làm thế, mình dại gì không làm khi có điều kiện,
xã hội nhơ bẩn, riêng ta giữ mình trong sạch mà làm gì, lại mang tiếng dại
khờ”.
Những người vì
buộc phải thu hồi vốn mà vẫn còn một chút lương tâm đáng được xem vừa là thủ
phạm vừa là nạn nhân còn những kẻ đã mất hết lương tâm hoặc không có nhu cầu
thu hồi vốn mà vẫn tìm cách moi tiền và bóp nặn thì chỉ là một lũ đê hèn, không
những đáng bị loại bỏ mà còn đáng bị phỉ nhổ.
Nạn mua bán quan chức
(chỗ làm, điểm số, bằng cấp, danh hiệu, vinh dự…) có cùng nguồn gốc với tệ nạn
tham nhũng, được sinh ra và nuôi dưỡng bởi chế độ độc quyền, toàn trị. Đến lượt
mình, chúng lại sinh ra hàng muôn vạn con, cháu, chắt, chút là những tệ nạn cụ
thể ở các mức độ khác nhau, tất cả đều có tác dụng chung làm phá hoại xã hội từ
gốc. Rất nhiều những việc xấu xa hàng ngày, từ việc để nước ngoài thao túng và
lấn chiếm, việc để bị thất thoát hàng ngàn tỷ đồng, việc công trình vừa làm
xong hoặc đang làm đã bị hư hỏng, gây tai nạn, việc có nhiều vụ án oan sai,
nhiều cái chết không rõ ràng trong các trại giam, việc để hàng giả, sách lậu
tràn lan, việc nạn trộm chó hoành hành, nạn bạo hành gia đình, nạn chảy máu
chất xám và rất nhiều việc xấu xa khác khó kể hết đều có nguồn gốc là nạn tham
nhũng và mua bán quan chức
Thử phân tích chuyện
hoành hành của nạn sách lậu và nạn trộm chó. Nhìn rất gần không thấy những
chuyện này liên quan gì đến tham nhũng, có nhìn xa một chút mới thấy. Trong hệ
thống chính quyền có người, có tổ chức được giao nhiệm vụ ngăn chặn, loại bỏ
các tệ nạn này để giữ ổn định xã hội nhưng họ đã không làm hoặc làm chưa tròn
nhiệm vụ. Vì sao vậy, vì họ đang phải lo làm việc quan trọng hơn là tìm cách
thu hồi vốn.
Chuyện ông bố bạo
hành, đánh đứa con 10 tuổi thâm tím mặt mày. Người ta càng thương đứa bé bao
nhiêu càng lên án sự độc ác của người bố bấy nhiêu và chẳng thấy nó liên quan
gì đến việc mua bán quan chức. Nhưng hãy thử phân tích nguyên nhân sâu xa.Tôi
tạm dựng lên kịch bản như sau : Ông là thương binh, rất yêu thương con mình.
Chiều hôm ấy ông đi xe máy lên cơ quan huyện để xin giải quyết chế độ
thương tật .
Người cán bộ ông gặp đang tìm cách thu hồi vốn nhưng từ sáng đến
chiều chưa nhận được đồng nào mà ông cũng không mang theo phong bì, thế là ông
bị hoạnh họe, bị hạch sách, phải kìm nén tức giận ra về. Khi lấy xe lại
thấy mất mũ bảo hiểm, đang tức giận nên cứ thế đi về. Đi được một đoạn lại bị
tuýt còi. Anh cảnh sát đang lo thu hồi vốn mà từ sáng đến giờ mới túm được con
mồi đầu tiên, tưởng kiếm được ít nhiều nhưng chẳng có gì, anh không chịu nghe
ông trình bày mà còn xỉ nhục, tạm giữ xe, đuổi ông đi bộ về . Tức quá mà không
làm gì được ai, cổ họng khô rát mà không có tiền giải khát.
Ông hy vọng về đến
nhà, thấy cửa nhà sạch sẽ, con ông rót nước bưng cho ông. Thế nhưng về đến nhà
thấy nhà cửa bẩn thỉu, con ông đang chúi mũi vào trò chơi điện tử bên hàng xóm,
trong nồi, trong ấm không còn giọt nước nào. Thế là cái giận này chồng lên cái
giận khác và con ông trở thành nạn nhân gián tiếp của hai người đang lo thu hồi
vốn. Trong chuyện trên, nói ông đánh con vì quá nóng giận là không sai, nói con
bị đánh vì ham chơi cũng có phần đúng nhưng cơn nóng giận của ông có xuất phát
từ hai con người là thủ phạm của tệ mua bán quan chức. Nếu người cán bộ nọ,
anh cảnh sát kia không vì lo thu hồi vốn mà đối xử tử tế thì đâu đến nỗi.
Ngoài việc tạo nên một
số đông công chức ở mọi cấp, mọi ngành mất đạo đức vì chỉ chăm chú vào
moi tiền và bóp nặn, không thể và không muốn làm tốt công việc chính , nạn mua
bán quan chức còn làm cho :
+Nhiều người mất hết
niềm tin vào đạo lý, vào chế độ. Nhiều người không lo tập trung vào lao
động sáng tạo mà tốn công sức và trí tuệ cho việc tìm cách né tránh hoặc lợi
dụng sự đểu cáng.
+ Nhiều gia đình nghèo
điêu đứng vì đã phải vay nợ cho con đi học, chưa trả được, nay không thể vay
thêm nợ lo việc làm.
+Nhiều ứng viên vào
các công việc không lo trau dồi chuyên môn mà lo chạy tiền đút lót. Điều
này kéo theo việc hạ thấp năng lực của các tổ chức, dẫn đến việc làm sai, làm
bậy khá phổ biến, khi bị phát hiện và lên án thì đổ lỗi cho năng lực yếu kém.
+Phát triển nạn chảy
máu chất xám, những người tài giỏi mà biết tự trọng không chịu bỏ tiền để chạy
việc mà tìm cách làm cho nước ngoài.
+ Nạn mua bán quan
chức không công khai, không minh bạch làm nặng thêm thói dối trá, gian lận. Có
nhận xét cho rằng hiện nay thói dối trá, gian lận đã trở thành cứu cánh của
người dân và biện pháp của quyền lực. Nếu quả thật như vậy thì quá nguy hiểm.
Rất nhiều… rất nhiều
tệ nạn, khi truy tìm nguyên nhân sâu xa thường tìm thấy bộ mặt của tham nhũng,
của việc mua bán quan chức.
Nhưng càng chống , càng có nhiều biện pháp quyết
liệt và rộng khắp thì nó càng phát triển, chống được chỗ này thì lại thò ra chỗ
khác nhiều hơn, lớn hơn. Vì sao vậy. Theo tôi vì mới chỉ chống ở ngọn, chống
một cách hình thức chứ chưa chống tại gốc, chưa có quyết tâm hoặc chưa muốn,
chưa dám “đào tận gốc, trốc tận rễ”. Trong bài “Nguyên nhân gốc của nhiều tệ
nạn” tôi đưa ra phán đoán, nguyên nhân gốc là sự kết hợp giữa tính xấu
của con người và sự độc quyền sai lầm của nhà nước. Trong các tính xấu thì tính
tham lam, tranh giành nhằm lợi cho riêng mình, không quan tâm đến thiệt hại cho
người khác là nặng nề nhất. Trong sự độc quyền thì độc quyền về tư tưởng là
nguy hiểm nhất, mà sự độc quyền này lại có nguồn gốc từ chuyên chính vô sản của
chủ nghĩa Mác-Lênin.
Tôi ngẫm nghĩ và thấy
vẫn còn may cho đất nước, cho dân tộc vì nhìn ra xung quanh thỉnh thoảng còn
thấy ở địa phương này, ở cơ quan nọ, ở những người kia vẫn còn giữ được phần
nào sự liêm chính, không để cho nạn tham nhũng, nạn mua bán quan chức làm hủy
hoại đạo đức và năng lực. Trong số những người đi tiên phong đấu tranh vì
một nền dân chủ chân chính có nhiều người dũng cảm, rất đáng khâm phục. Những
nơi đó, những người đó là những ngọn nến, những đốm sáng. Hy vọng những nguồn
sáng ấy sẽ phát triển để dần dần xua tan bóng tối.
N.Đ.C.
20-40
tỷ USD bốc hơi mỗi năm vì đút lót, hối lộ
Phương Linh
Theo Ngân hàng Thế
giới, Việt Nam đứng thứ hai trong danh sách nhận được nhiều khiếu nại nhất liên
quan đến tham nhũng, đặc biệt trong lĩnh vực giao thông và cấp nước.
Phát biểu tại Hội nghị
“Tăng cường quản trị thúc đẩy phát triển tại Việt Nam” tổ chức sáng nay (20/1),
bà Conchita Carpio Morales – thành viên cơ quan thanh tra Philippines nhận định
nạn đút lót, hối lộ đang là “kẻ thù” của phát triển và quản trị hiệu quả, cần
phải loại bỏ mạnh mẽ. “Các quốc gia đang phát triển thất thoát khoảng 20 – 40
tỷ USD mỗi năm do hối lộ, đút lót, tham ô và tham nhũng”, bà Morales nhấn mạnh.
Do đó, bà kêu gọi
Chính phủ các nước cần có những hành động quyết liệt hơn để đẩy lùi tham nhũng,
tạo điều kiện cho kinh tế phát triển bền vững. Chung quan điểm, đại diện Ngân
hàng Thế giới Anders Hjorth Agerskov chỉ ra khu vực Đông Á – Thái Bình Dương
đang là nơi có tỷ lệ dự án bị khiếu nại gian lận, tham nhũng cao thứ hai toàn
cầu, chỉ sau châu Phi và Việt Nam được coi là điểm nóng.
Trong danh sách 20
quốc gia nhận được nhiều khiếu nại nhất, Việt Nam đứng thứ hai, chỉ sau Ấn Độ.
Ngành giao thông và cấp nước được coi là bị “đệ đơn” nhiều nhất, tiếp đó là
nông nghiệp và năng lượng. “Có thể con số này chưa phản ánh hoàn toàn sự thật
nhưng là điều cần suy ngẫm”, ông Agerskov nhấn mạnh.
Nghi án hối lộ tại dự án Đường sắt đô thị Hà Nội là một điểm
nóng trong quản lý, sử dụng vốn ODA năm qua.
Các chuyên gia cũng
nhận định một trong những “nút thắt” lớn với Việt Nam là quản lý tại các dự án
sử dụng vốn hỗ trợ phát triển (ODA). Trong 30 năm qua, Việt Nam đã được cam kết
tài trợ 80 tỷ USD, phần lớn số tiền này được phân bổ cho các dự án phát triển
hạ tầng kinh tế như cảng biển, sân bay, đường sá… Song trên thực tế, những biểu
hiện tiêu cực, gian lận, tham nhũng tại các dự án này vẫn đáng lo ngại cho các
cơ quan quản lý của Việt Nam cũng như nhà tài trợ.
“Những nghi án tham
nhũng, hối lộ hay những vi phạm pháp luật khác trong các dự án xây dựng hạ tầng
có sử dụng nguồn vốn ODA được đăng tải trên các phương tiện thông tin đại chúng
thời gian gần đây đang gây bức xúc, bất bình trong dư luận”, Phó tổng thanh tra
Chính phủ – Trần Đức Lượng cho biết trong bài tham luận hội thảo.
Trong đó, điển hình là
các vụ án tại Ban quản lý các dự án (PMU18) thuộc Bộ Giao thông vận tải năm
2005; vụ án nhận hối lộ tại dự án đại lộ Đông – Tây (PCI) năm 2008 và gần
đây nhất là nghi án hối lộ tại dự án Đường sắt đô thị Hà Nội (JTC) hiện đang
trong quá trình điều tra làm rõ.
Các
dự án ODA thường là những công trình lớn, phức tạp về kỹ thuật và thực hiện
trong thời gian dài với nhiều bên liên quan nên nguy cơ xảy ra tham nhũng, gian
lận rất cao. Tuy nhiên, đại
diện Thanh tra Chính phủ thừa nhận những vụ việc được phát hiện và xử lý trong
thời gian qua chưa tương xứng với đánh giá rủi ro trong lĩnh vực này.
“Trong cả 3 vụ việc
điển hình nêu trên, những nghi vấn tham nhũng, sai phạm không phải do chủ đầu
tư hay các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm quản lý nguồn vốn ODA phát hiện mà
do báo chí nước ngoài đưa tin (vụ việc PCI và JTC) hay vụ án PMU được cơ quan
điều tra phát hiện từ vụ án hình sự khác (cá độ bóng đá)”, ông Lượng cho biết.
Theo người đứng đầu cơ
quan Thanh tra, nguyên nhân quan trọng khiến các dự án ODA dễ phát sinh gian
lận là một bộ phận lãnh đạo địa phương nhận thức chưa đúng, coi tất cả các
khoản vay ODA như viện trợ không hoàn lại nên đặt mục tiêu được phê duyệt ODA
là ưu tiên cao nhất, chưa chú trọng đúng mức tới yêu cầu phải sử dụng hiệu quả
nguồn vốn này.
Bên cạnh đó, một số
người đứng đầu địa phương, hay bộ ngành có thể có tâm lý hữu khuynh, lo ngại
khi những sai phạm bị phát hiện sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới quan hệ ngoại giao và
chính sách hợp tác phát triển ở cấp quốc gia giữa Chính phủ Việt Nam và các nhà
tài trợ, dẫn tới đấu tranh chống gian lận tham nhũng trong lĩnh vực quản lý, sử
dụng ODA chưa hiệu quả.
Thông lệ các hiệp định
cung cấp ODA cũng quy định khi các hành vi gian lận, tham nhũng được phát hiện
thì số tiền sai phạm bị thu hồi sẽ được hoàn trả cho nhà tài trợ mà không thu
về Ngân sách Nhà nước. “Những nguyên nhân này có thể tác động tới tâm lý người
đứng đầu cơ quan chức năng quản lý khi chỉ đạo thực hiện hoạt động giám sát,
kiểm tra, thanh tra, kiểm toán cũng như quan điểm xử lý sai phạm tại các dự án
ODA”, Tổng thanh tra Chính phủ cho hay.
“Phải thực sự thay đổi
tâm lý coi ODA là nguồn viện trợ không hoàn lại, hoặc chí ít thì đời mình chưa
phải lo trả nợ, dẫn tới trình trạng lobby ODA để thực hiện các dự án không thực
sự cần thiết hoặc buông lỏng công tác giám sát, triển khai”, vị này khẳng định.
P.L.
BẢN DỊCH
THÔNG ĐIỆP ĐẦU NĂM CỦA TT OBAMA
Thưa Quý vị Chủ tịch Hạ viện,
Phó Tổng thống, các thành viên Quốc hội, cùng toàn thể công dân Mỹ:
Thế kỷ đã đi được
15 năm. Đó là 15 năm với những vụ khủng bố xảy ra tại chính quê hương chúng ta,
15 năm với 2 cuộc chiến tranh trường kỳ và nhiều mất mát mà thế hệ mới
của chúng ta đã phải trải qua, 15 năm với một cuộc suy thoái kinh tế lan rộng
khắp đất nước cũng như trên toàn thế giới. Đó
là một khoảng thời gian đầy khó khăn đối với nhiều người.
Nhưng hôm nay,
chúng ta sẽ bước sang trang mới.
Đêm nay, sau một
năm đột phá với nước Mỹ, nền kinh tế của chúng ta đang
phát triển và tạo công ăn việc làm ở mức cao nhất kể từ năm 1999.
Tỉ lệ thất nghiệp
đã thấp hơn so với trước thời kỳ khủng hoảng. Trẻ em đi học có tỉ lệ tốt nghiệp
ở mức cao nhất từ trước đến nay. Ngày càng nhiều người Mỹ đã có bảo hiểm đầy
đủ.
Chúng
ta đã thoát khỏi sự lệ thuộc vào nguồn dầu khí nước ngoài một cách tốt nhất
trong hơn 30 năm qua.
Đêm nay, lần đầu
tiên kể từ vụ khủng bố 11/9, nhiệm vụ quân sự của chúng ta tại Afghanistan đã
kết thúc. 6 năm
trước, gần 180.000 quân Mỹ đã có mặt tại Iraq và Afghanistan.
Đến thời điểm
này, con số đó chỉ
còn 15.000. Chúng tôi không quên sự dũng cảm và hy sinh của những người
chiến binh của Thế hệ 11/9, những người đã chiến đấu để bảo vệ sự an toàn của
chúng ta. Chúng tôi rất biết ơn các bạn.
Nước Mỹ, sau tất
cả những gì chúng ta đã phải trải qua, sau sự kiên trì và cần mẫn để
chúng ta có thể hồi phục, và với những nhiệm vụ phía trước, các bạn hãy nhớ lấy
điều này:
Bóng ma của cuộc
khủng hoảng đã ở lại phía sau, và nước Mỹ vẫn vững mạnh (the State of the Union is strong - câu nói "cửa
miệng" của các vị Tổng thống trong các bài Thông điệp Liên bang hàng năm -
PV).
Vào thời điểm
này, với một nền kinh tế đang tăng trưởng, những khoản nợ giảm dần, một nền
công nghiệp năng động, và một nền sản xuất năng lượng phát triển hơn bao giờ
hết - chúng ta đã trỗi dậy từ cuộc khủng hoảng để tự kiểm soát lấy tương lai
của chúng ta với một sự tự do mạnh hơn bất cứ quốc gia nào trên Trái đất.
Đây là lúc chúng
ta quyết định số phận của mình trong 15 năm tới, và trong nhiều thập kỷ sau đó.
Liệu chúng ta có
chấp nhận một nền kinh tế mà chỉ một vài người trong chúng ta được lợi lớn?
Hay liệu chúng ta nên tập
trung công sức sự phát triển của một nền kinh tế sẽ đem lại thu nhập và cơ hội
một cách công bằng đối với mỗi người?
Liệu chúng ta có
nên tiếp cận với thế giới bên ngoài một cách sợ sệt và đối phó, bị cuốn vào
những cuộc giao tranh khiến quân đội chúng ta suy yếu và làm giảm vị thế của
nước Mỹ?
Hay liệu chúng ta
nên tận dụng một cách khôn ngoan mọi nguồn lực nước nhà để chống lại các thế
lực thù địch và bảo vệ hành tinh của chúng ta?
Liệu chúng ta có nên để bị chia rẽ và đấu đá nội
bộ? Hay liệu chúng ta nên tìm lại và nắm vững những giá trị cốt lõi đã tạo nên
một nước Mỹ như ngày nay?
Trong hai tuần
tới, tôi sẽ gửi lên Quốc hội một bản dự thảo với những bước đi thiết thực thay
vì những dự định mang tính đảng phái chính trị. Và trong những tháng
tới đây, tôi sẽ đi khắp nước Mỹ để thuyết phục các bạn ủng hộ những dự định đó.
Đêm nay, tôi
không muốn đi quá sâu vào một danh sách các dự định tương lai, mà thay vào đó,
tôi muốn tập trung vào những giá trị có liên quan trực tiếp đến những sự lựa
chọn đang trước mắt chúng ta.
Đầu tiên là nền
kinh tế.
7 năm trước,
Rebekah và Ben Erler, hai công dân thành phố Minneapolis, đã lấy nhau. Rebekah
làm nghề bồi bàn. Ben làm ngành xây dựng. Jack, người con đầu lòng của hai
người, sắp chào đời.
Họ là những công
dân Mỹ trẻ tuổi đang xây dựng mái ấm ngay trên quê hương họ. Còn gì tuyệt vời
hơn thế?
Rebekah đã viết
cho tôi mùa xuân năm ngoái: "Ước gì chúng tôi biết được những gì sẽ xảy ra
với thị trường nhà đất và xây dựng."
Từ hệ quả của
cuộc khủng hoảng, công việc của Ben gặp nhiều khó khăn. Anh phải làm những công
việc không đúng với sở trường để bảo đảm thu nhập, kể cả khi những công
việc này khiến anh phải xa gia đình trong thời gian dài.
Rebekah phải để
lại khoản tiền đã vay để học đại học, tạm thời đi học cao đẳng cộng đồng, và
phát triển sự nghiệp theo một hướng khác. Họ đã hy sinh vì nhau.
Và dần dần, công
lao của họ đã được đền đáp. Họ đã có đủ tiền xây được một ngôi nhà mới. Họ có
một người con thứ hai, tên Henry.
Rebekah có một
công việc ổn định với thu nhập cao hơn. Ben đã trở lại với ngành xây dựng sở
trường, và có thể về ăn tối cùng gia đình hàng ngày.
"Thật tuyệt
vời, cái cảm giác trỗi dậy sau thời kỳ khó khăn. Gia đình chúng tôi giờ đã gần
gũi và mạnh mẽ hơn sau những khó khăn trước đây" - Rebekah đã viết cho tôi
như thế.
Nước Mỹ chúng ta
cũng gần gũi và mạnh mẽ hơn sau những khó khăn trước đây.
Nhà báo David Maraniss của Washington Post ca
ngợi đây là "bài phát biểu tuyệt vời nhất của Obama".
Các bạn ạ, câu chuyện của Rebekah và Ben cũng là
câu chuyện của nước Mỹ chúng ta. Họ đại diện cho hàng triệu người Mỹ đã làm
việc chăm chỉ, hy sinh, và làm mới mình.
Các bạn, chính là lý do tại sao tôi tranh cử vào
chiếc ghế Tổng thống này. Các bạn là những người trong tâm trí tôi vào 6 năm
trước, trong những tháng ngày đen tối của cuộc khủng hoảng tài chính, khi tôi
đứng trên thềm tòa nhà Quốc hội và hứa với các bạn rằng chúng ta sẽ xây dựng
lại nền kinh tế trên một nền tảng mới.
Sự cố gắng và kiên trì của các bạn đã giúp nước
Mỹ trỗi dậy mạnh mẽ được như ngày hôm nay.
Chúng ta đã có niềm tin vào
việc tạo thêm công ăn việc làm. Và trong 5 năm qua, nền kinh tế của chúng ta đã
tạo thêm được hơn 11 triệu công việc mới.
Chúng ta đã có niềm tin vào việc giảm lệ thuộc
vào dầu khí nước ngoài và bảo vệ hành tinh của chúng ta.
Và hôm nay, nước Mỹ nắm vị trí số một thế giới
trong ngành dầu khí.
Nước Mỹ nắm vị trí số một thế giới về phát
triển năng lượng gió.
Sản lượng năng lượng mặt trời của chúng ta trong
3 tuần vào thời điểm này bằng với sản lượng năng lượng mặt trời chúng ta làm ra
trong cả năm 2008.
Và nhờ giá dầu giảm và chất lượng xăng tăng, mỗi
gia đình Mỹ năm nay tiết kiệm được trung bình 750 USD tiền xăng.
Chúng ta đã có niềm tin vào lớp trẻ trong một
thế giới đầy cạnh tranh.
Và hôm nay, những học sinh sinh viên trẻ của
chúng ta đang có điểm trung bình hai môn chính là Toán và Đọc hiểu cao nhất từ
trước đến nay. Tỉ lệ tốt nghiệp trung học phổ thông của chúng ta đạt mức cao kỷ
lục. Và lượng sinh viên tốt nghiệp đại học cũng tăng hơn bao giờ hết.
Chúng ta đã có niềm tin vào việc những bộ luật
phù hợp có thể phòng ngừa một cuộc khủng hoảng mới, bảo vệ quyền lợi của các
gia đình Mỹ, và khuyến khích cạnh tranh công bằng.
Và ngày hôm nay, chúng ta đã có trong tay những
dự luật có thể ngăn chặn các lỗ hổng thuế quan, một cơ quan giám sát tiêu dùng
để bảo vệ chúng ta khỏi những cá nhân tổ chức cho vay nặng lãi.
Và chỉ trong năm vừa qua thôi, gần 10 triệu
người Mỹ đã được bảo hiểm y tế.
Trong mỗi bước tiến, người ta đã nói rằng những
mục tiêu của chúng ta là quá sức, rằng chúng ta sẽ làm trầm trọng hóa thêm cuộc
khủng hoảng.
Nhưng ngược lại, chúng ta đang chứng kiến sự
phát triển về mặt kinh tế một cách mạnh mẽ nhất trong hơn một thập kỷ qua, các
khoản nợ của chúng ta đã giảm 2/3, một thị trường chứng khoán đã hồi phục và
tăng trưởng gấp đôi, và tình hình lạm phát do bảo hiểm y tế ở mức thấp nhất
trong 50 năm qua.
Đã quá rõ ràng rồi.
Kinh tế lấy trọng tâm là tầng lớp trung lưu hoàn
toàn có thể được áp dụng. Tăng cường cơ hội sẽ đem lại hiệu quả. Và những chính
sách này sẽ tiếp tục phát huy tác dụng nếu như chúng ta có thể gạt những mục
đích chính trị sang một bên.
Chúng ta không thể kìm hãm nền kinh tế qua việc
đóng cửa chính phủ.
Chúng ta không thể để người Mỹ sống trong lo
ngại bằng cách tước đi quyền được bảo hiểm của họ, hay ra những luật lệ mới tại
Phố Wall, hay tiếp tục đấu đá xoay quanh các chính sách nhập cư trong khi chúng
ta sở hữu một hệ thống có thể giải quyết được điều đó.
Nếu Quốc hội đưa ra bất kỳ
một dự luật nào liên quan đến những điều trên, tôi sẽ dùng quyền phủ quyết.
Ngày hôm nay, nhờ có một nền kinh tế đang phát
triển, đà phục hồi của chúng ta đã có tác động đến cuộc sống của nhiều người
hơn. Mức lương đang tăng dần. Chúng ta nên biết rằng những ông chủ kinh doanh
nhỏ đang có ý định tăng lương cho người lao động ở mức cao nhất từ năm 2007.
Có điều - những người trong chúng ta hôm nay,
chúng ta nên nhắm đến cái đích cao hơn. Chúng ta cần làm nhiều hơn
là chỉ "tránh không phá".
Đêm nay, chúng ta hãy cùng nhau nối lại mối liên
hệ lâu đời giữa công sức bỏ ra và những cơ hội phát triển, một quyền lợi đặc
biệt của mỗi người Mỹ.
Vì những gia đình như Rebekah vẫn cần sự giúp đỡ
của chúng ta. Vợ chồng cô ấy đang làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết, nhưng họ
không được đi du lịch, chưa được mua xe mới, để dành dụm tiền trả nợ và giữ cho
đến khi về hưu.
Chỉ riêng chi phí chăm sóc cho hai đứa con của
họ cũng đã hơn cả tiền thuế nhà đất, và hơn tiền học một năm ở Đại học
Minnesota.
Cũng như hàng triệu người dân Mỹ chăm chỉ khác,
Rebekah không ngửa tay xin viện trợ, mà cô ấy chỉ muốn chúng ta tìm ra những
chính sách mới để giúp gia đình cô có thể vượt lên.
Trước đây, trong mỗi bước tái cơ cấu nền kinh tế
trong lịch sử nước Mỹ, chúng ta đã có những bước đi táo bạo để phù hợp với thời
thế, đồng thời tạo cơ hội công bằng cho mỗi người dân.
Chúng ta đã có luật bảo vệ người lao động và các
gói bảo hiểm y tế (Medicare, Medicaid) để bảo vệ người dân khỏi những khó khăn
không ngờ tới.
Chúng ta đã trang bị cho người dân trường học,
cơ sở hạ tầng và mạng internet, những phương tiện sẽ giúp họ biến những
cố gắng của mình ra thành quả.
Đây là bản chất của nền kinh tế trung lưu - nước
Mỹ sẽ hoạt động hiệu quả nhất khi mỗi người trong chúng ta đều có cơ hội bình
đẳng, đều bỏ ra công sức của mình, dưới một bộ luật công bằng cho mọi người.
Chúng ta không chỉ muốn tất cả chia sẻ sự thành
công của nước Mỹ, mà tất cả chúng ta phải đóng góp cho sự thành công của nước
Mỹ.
Thượng nghị sĩ John McCain: "Đối với các
vấn đề an ninh quốc gia mang tính sống còn, bài phát biểu của Tổng thống Obama
thật không may đã cho thấy giờ đây, chính quyền đang thiếu sức sống chiến lược
như thế nào".
Vậy chúng ta cần những gì để phát triển một nền
kinh tế trung lưu trong thời đại này?
Đầu tiên, kinh tế trung lưu sẽ phát huy tác dụng
nếu chúng ta có thể giúp các gia đình cảm thấy bình tâm trong một thế giới
nhiều đổi thay.
Cụ thể hơn, đó là giúp đỡ họ có thể có điều kiện
nuôi con ăn học, có điều kiện đi học đại học, có bảo hiểm, có một mái ấm, và có
lương hưu.
Những dự luật mới của tôi sẽ để tâm đến tất cả
những điều này, đồng thời giảm thuế và giúp mỗi gia đình có thể giữ lại được
cho mình hàng nghìn USD mỗi năm.
Tất nhiên không gì giúp đỡ các gia đình nói trên
tốt bằng một mức lương cao hơn. Đó là lý do tại sao Quốc hội cần thông qua một
bộ luật tôn trọng sự công bằng về mặt lương bổng cho cả nam lẫn nữ.
2015 rồi. Đã đến lúc làm như vậy. Chúng ta cần
cho mỗi người lao động được nhận lương làm thêm giờ đúng với công sức họ
bỏ ra.
Đối với những thành viên
trong Quốc hội vẫn phản đối việc tăng mức lương tối thiểu, hãy lắng nghe điều
này: Nếu các vị thực sự tin rằng một người làm việc 40 tiếng/tuần có thể chăm
lo cho gia đình họ với mức lương 15.000 USD/năm, quí vị thử sống như vậy xem?
Nếu không, mong các vị hãy bỏ phiếu ủng hộ việc
tăng lương cho những người Mỹ đang làm việc chăm chỉ hàng ngày kia.
Những thay đổi này sẽ không biến tất cả trở
thành người giàu, hay xóa đi mọi khó khăn trước mắt. Đấy không phải nhiệm vụ
của chính phủ.
Để mỗi gia đình đều có một cơ hội bình đẳng, các
nhà tuyển dụng cần có một tầm nhìn xa hơn, họ cần phải nghĩ đến những lợi ích
lâu dài của công ty mình thay vì chỉ đau đáu lo cho bảng lương của quý sắp tới.
Chúng ta vẫn cần những bộ luật tiếp thêm sức
mạnh cho các tổ chức công đoàn, và cho họ một tiếng nói riêng.
Những quyền lợi như chăm sóc trẻ em, nghỉ ốm,
hay một mức lương bình đẳng sẽ tạo nên sự khác biệt trong cuộc sống của hàng
triệu gia đình nước Mỹ. Đây là sự thật.
Và đây cũng là những gì tất cả chúng ta, dù là
đảng viên Cộng hòa hay Dân chủ, phải làm được.
Thứ hai, để người dân Mỹ có thể tiếp tục
hưởng lương cao hơn trong tương lai, chúng ta cần phải làm nhiều hơn để giúp
người Mỹ nâng cao trình độ.
Nước Mỹ có thể phát triển đến vậy trong thế kỷ
20 vì chúng ta miễn phí trường cấp 3, giúp một thế hệ các cựu chiến binh vào
đại học, và đào tạo một tầng lớp lao động có trình độ cao nhất thế giới.
Nhưng ở thế kỷ 21 trong bối cảnh nền kinh tế
tưởng thưởng cho sự hiểu biết nhiều hơn bao giờ hết, chúng ta phải làm được hơn
thế.
Đến cuối thập kỷ này, cứ 3 đơn tuyển dụng thì 2
trong số đó cần bằng đại học. Vậy mà rất nhiều người Mỹ trẻ tuổi, thông
minh, và năng động không thể có được điều đó vì lý do chi phí. Điều này không
công bằng đối với họ, và không tốt cho tương lai của nước Mỹ.
Đó là lý do tại sao tôi sẽ gửi lên Quốc hội một
dự luật miễn phí cao đẳng cộng đồng (Community College).
40% sinh viên Mỹ hiện nay chọn theo học tại các
trường cao đẳng cộng đồng. Trong đó có người trẻ mới bắt đầu sự nghiệp cũng như
những người luống tuổi hơn đang muốn làm mới mình.
Hay đó cũng có thể là các cựu chiến binh và
bố/mẹ đơn thân với ý định quay trở lại đi làm. Dù bạn là ai, dự luật này sẽ là
cơ hội để các bạn sẵn sàng cho một nền kinh tế mới mà không bị gò bó bởi các
món nợ.
Nhưng các bạn phải hiểu rằng mình sẽ phải xứng
đáng với điều đó. Tôi muốn cùng Quốc hội đảm bảo rằng những người Mỹ đang bị
những khoản nợ từ tiền học đại học đè nặng trên vai sẽ không bị những khoản tiền
này can thiệp vào những hoài bão của họ.
Và với mỗi thế hệ cựu binh Mỹ trở về từ chiến
trường, chúng ta nợ họ một cơ hội để thực hiện "Giấc mơ Mỹ", cái mà
họ đã phải hy sinh xương máu để bảo vệ. Chúng ta đã có những bước tiến để cựu
binh có được những quyền lợi họ xứng đáng được hưởng.
Chúng ta đang làm những gì có thể để họ có thể
chuyển sang cuộc sống của một thường dân Mỹ một cách đơn giản nhất.
Thưa tất cả các CEO tại Mỹ, tôi xin nhắc lại:
Nếu các bạn muốn một người có thể bảo đảm hoàn thành công việc được giao,
hãy tuyển một cựu binh về làm.
Cuối cùng, để đào tạo lao động tốt hơn, chúng ta
cần một nền kinh tế có thể tạo ra công ăn việc làm với thu nhập cao.
Từ năm 2010, số lượng người Mỹ thất nghiệp có
việc làm trở lại nhiều hơn cả châu Âu, Nhật Bản và các nền kinh tế phát triển
khác cộng lại.
Các nhà máy xí nghiệp của chúng ta đã tạo thêm
hơn 800.000 việc làm mới. Nền công nghiệp sản xuất ô tô vốn là thế mạnh cũng đã
phát triển trở lại. Ngoài
ra, cũng có hàng triệu người Mỹ đang làm những công việc mà 10 hay 20 trước đây
chưa hề xuất hiện, những công việc tại các công ty như Google, eBay, hay Tesla.
Không ai biết chắc được nền công nghiệp nào sẽ
là đầu tàu trong việc tạo công ăn việc làm trong tương lai.
Nhưng có một điều chắc chắn, nền công nghiệp đó
sẽ được chào đón tại Mỹ...
Các doanh nghiệp thế kỷ 21, bao gồm cả các doanh
nghiệp nhỏ, cần xuất cảng nhiều hơn các sản phẩm của Mỹ ra nước ngoài.
Sản lượng xuất cảng của chúng ta đang ở mức cao hơn bao giờ hết, và các
nhà xuất cảng có xu hướng trả lương cao hơn.
Nhưng lúc này đây, Trung Quốc lại muốn thay đổi
luật lệ. Điều đó sẽ khiến lực lượng lao động và các doanh nghiệp của chúng ta
rơi vào thế bất lợi.
Tại sao chúng ta có thể để điều đó xảy ra? Chúng
ta cũng phải đặt ra những quy tắc riêng.
Chúng ta phải tạo ra một sân chơi bình đẳng. Đó
là lý do tại sao tôi yêu cầu cả hai bên giao cho tôi quyền xúc tiến thương mại
để bảo vệ người lao động Mỹ, với những giao dịch thương mại bình đẳng từ châu Á
đến châu Âu.
Tôi là người đầu tiên thừa nhận rằng những giao
dịch thương mại vừa qua đôi lúc đã không được như ý muốn, và đó là lý do tại
sao chúng ta kịch liệt chỉ trích những quốc gia đã phá vỡ quy tắc.
Nhưng 95% người tiêu dùng
hàng Mỹ hiện đang sống bên ngoài biên giới chúng ta, và chúng ta không thể để
những cơ hội đó tuột khỏi tay mình.
Hơn một nửa số giám đốc điều hành sản xuất cho
biết, họ đang tích cực mang về Mỹ những việc làm trước đây chỉ thực hiện ở
Trung Quốc. Hãy tin rằng họ có thể làm được điều đó...
Đó là lý do tại sao phần thứ ba của kinh tế
trung lưu nhấn mạnh vào việc xây dựng một nền kinh tế cạnh tranh mọi lúc, mọi
nơi, đáp ứng nhu cầu của doanh nghiệp.
Giúp đỡ các gia đình làm ăn chăm chỉ ổn định
cuộc sống. Trang bị cho họ những phương tiện cần thiết để có được việc
làm trong nền kinh tế mới hiện nay. Duy trì những điều kiện hướng tới phát
triển và cạnh tranh lành mạnh.
Đây là những bước đi mà nước Mỹ cần hướng tới.
Tôi tin rằng đây cũng là những bước đi mà người Mỹ muốn hướng tới.
Nền kinh tế nước Mỹ sẽ mạnh hơn vào năm tới, hay
15 năm tới, và xa hơn là trong cả thế kỷ này.
Tất nhiên, nếu có một điều mà
thế kỷ mới này đã dạy cho chúng ta, thì đó là việc chúng ta không thể quá tập
trung vào công việc trong nước mà quên đi những thử thách đang chờ đợi chúng ta
ở ngoài biên giới.
Sứ mệnh đầu tiên của tôi với tư cách là Tổng Tư
lệnh là bảo vệ nước Mỹ. Để làm được điều đó, câu hỏi được đặt ra không phải là
liệu nước Mỹ có nên là đầu tàu của thế giới hay không, mà là nước Mỹ làm như vậy bằng
cách nào.
Khi chúng ta đưa ra những
quyết định nóng vội mà không suy nghĩ thấu đáo, khi phản ứng đầu tiên của chúng
ta trước mỗi thách thức từ bên ngoài là huy động quân đội, đó là lúc chúng ta
bị cuốn vào những cuộc giao tranh không cần thiết, đồng thời bỏ qua một chiến
lược ở tầm cao hơn.
Đây chính là điều mà những kẻ thù của chúng ta
muốn.
Tôi tin vào một nước Mỹ khôn ngoan hơn trong
những bước đi tiên phong của mình.
Chúng ta mạnh nhất khi kết hợp giữa quân sự và
ngoại giao một cách đúng đắn, khi chúng ta biết xử dụng tiềm lực trên bàn đàm
phán, khi chúng ta không để nỗi sợ lấy đi những cơ hội mà thế kỷ mới này đem
lại cho chúng ta.
Đó chính là những gì chúng ta đang làm được vào
thời điểm này - và nó đang tạo nên sự khác biệt trên toàn cầu.
Đầu tiên, chúng ta đồng lòng với
những nạn nhân của khủng bố trên toàn thế giới - từ trường học ở Pakistan đến
những con phố tại Paris.
Chúng ta sẽ tiếp tục truy lùng các phần tử khủng
bố, phá hủy hệ thống của chúng. Chúng ta có quyền hành động đơn phương, vì
những tên này là mối đe dọa trực tiếp đến an ninh Mỹ và các nước đồng minh.
Cùng lúc đó, chúng ta cũng đã rút ra nhiều bài
học đắt giá trong 13 năm qua.
Thay vì để lính Mỹ túc trực tại những núi rừng
trên lãnh thổ Afghanistan, chúng ta đã đào tạo lực lượng an ninh cho
chính họ, những người giờ đây đã trở thành tiên phong.
Thay vì phải đem quân sang nước ngoài, chúng ta
đã liên minh với các nước từ Nam Á đến Bắc Phi để ngăn chặn các phần tử khủng
bố xâm nhập.
Tại Iraq và Syria, quân đội
đồng minh dưới sự lãnh đạo của Mỹ đang chặn đứng bước tiến của Nhà nước Hồi
giáo tự xưng (IS).
Thay vì bị cuốn vào một cuộc chiến tại Trung
Đông, chúng ta đang lãnh đạo một liên minh làm suy yếu thế lực đế tiến tới tiêu
diệt hoàn toàn tổ chức này. Và đêm nay, tôi kêu gọi Quốc hội cho thế giới thấy
được sự đồng nhất của các nước trong liên minh bằng cách thông qua nghị quyết
sử dụng vũ lực chống lại IS.
Thứ hai, chúng ta đang thể hiện sức mạnh của Mỹ
trong ngoại giao. Bằng
việc ủng hộ nền dân chủ ở Ukraine và hỗ trợ đồng minh NATO, chúng ta đang duy
trì nguyên tắc nước lớn không thể bắt nạt nước nhỏ hơn.
Năm ngoái, khi chúng ta và
các nước đồng minh áp đặt các lệnh trừng phạt, có những ý kiến cho rằng sự hiếu
chiến của Tổng thống Nga Vladimir Putin là một sự kết hợp tuyệt hảo giữa chiến
thuật và phô diễn sức mạnh.
Nhưng hãy nhìn xem, hôm nay, Mỹ mới là nước đang
đứng hiên ngang trong sự đoàn kết với các nước đồng minh, trong khi Nga bị cô
lập, với một nền kinh tế tan hoang.
Đó là cách nước Mỹ đi đầu trên trường quốc tế
- không phải với sự hung hăng nhất thời, mà bằng những bước đi chậm rãi nhưng
chắc chắn, kiên định.
Ở Cuba, chúng ta đang đặt dấu chấm hết cho một
chính sách đã lỗi thời.
Khi bạn làm một việc trong suốt 50 năm mà không
đi đến kết quả gì, đã đến lúc cần thay đổi. Chính sách mới của Mỹ đối với Cuba
có tiềm năng đặt dấu chấm hết cho một thời kỳ mất lòng tin lẫn nhau giữa hai
nước; xóa bỏ những
cái cớ cho việc tiếp tục cấm vận Cuba; và chung tay nối lại tình hữu nghị với
người dân Cuba.
Và năm nay, Quốc hội nên bắt đầu gỡ bỏ lệnh cấm
vận. Như Giáo hoàng Francis đã từng nói, ngoại giao là một công việc đòi hỏi
nhiều "bước tiến nhỏ". Những bước tiến nhỏ này dần dần đã gộp lại
thành một thời đại mới đầy hi vọng cho đất nước Cuba...
Không một quốc gia hay một tin tặc nào có thể
phá hoại hệ thống mạng của chúng ta, đánh cắp những bí mật quốc gia của chúng
ta, và xâm hại quyền riêng tư của người dân nước Mỹ.
Chúng ta cần bảo đảm hệ
thống tình báo quốc gia có khả năng dập tắt các cuộc tấn công mạng như việc
chúng ta đã và đang làm đối với các phần tử khủng bố.
Và đêm nay, tôi kêu gọi Quốc
hội thông qua bộ luật giúp chúng ta có được những trang bị cần thiết để chống
lại mối đe dọa về an ninh mạng.
Nếu không làm vậy, nước Mỹ và nền kinh tế sẽ
phải đối mặt với nhiều rủi ro. Nếu làm được, chúng ta sẽ có thể tiếp tục bảo vệ
những công nghệ mới sẽ đem lại nhiều cơ hội cho tất cả mọi người trên thế
giới...
Tại châu Á - Thái Bình Dương, chúng ta đang hiện
đại hóa liên minh với các quốc gia trong khu vực đồng thời bảo đảm các nước
khác tuân theo quy tắc trong trao đổi hàng hóa, trong các tranh chấp biển đảo,
đồng thời kêu gọi họ tham gia vào công cuộc chống lại thay đổi khí hậu.
Không thách thức nào đem lại mối đe dọa lớn hơn
thay đổi khí hậu đối với các thế hệ sau này...
Có một điều nữa về vị thế nước Mỹ mà tôi muốn
nhấn mạnh - đó cũng là ví dụ về những giá trị của nước Mỹ.
Người Mỹ chúng ta luôn tôn trọng phẩm giá con
người, ngay cả khi chúng ta đang bị đe dọa, đó là lý do tại sao tôi đã ra lệnh
cấm tra tấn, và đảm bảo rằng việc xử dụng các công nghệ mới như máy bay không
người lái là đúng lúc đúng chỗ.
Đó là lý do tại sao chúng ta kịch liệt chống
lại các phong trào bài Do Thái đã xuất hiện trở lại ở một số nơi trên thế giới.
Đó là lý do tại sao chúng ta tiếp tục phản đối
những định kiến về người Hồi giáo, vì phần lớn trong số họ cũng chia xẻ tình
yêu hòa bình với chúng ta.
Đó là lý do tại sao chúng ta bảo vệ tự do ngôn
luận, lên án đàn áp phụ nữ, hay phân biệt đối xử đối với các tôn giáo thiểu số,
với cộng đồng người đồng tính, lưỡng tính, và chuyển giới.
Chúng ta làm những việc này không chỉ vì đó là
những điều đúng đắn, mà còn vì những điều đó khiến chúng ta an toàn hơn.
Là người Mỹ, chúng ta có một cam kết phải bảo vệ
công lý - vì vậy thật vô lý khi hàng năm chúng ta phải dành ra 3 triệu USD cho
mỗi tù nhân tại một nhà tù bị thế giới lên án và bọn khủng bố lợi dụng để tuyển
quân.
Kể từ khi nhậm chức Tổng thống, tôi đã có ý muốn
cắt giảm một nửa số tù nhân tại Guantanamo. Bây giờ là lúc để thực hiện điều
đó. Và tôi sẽ mạnh tay trong quyết tâm đóng cửa nhà tù này.
...
Hướng tới tương lai thay vì ngoái lại quá khứ.
Kết hợp hài hòa giữa sức mạnh quân sự với ngoại giao, và sử dụng vũ lực
một cách khôn ngoan. Xây dựng các liên minh để đáp ứng những thách thức và cơ
hội mới. Đi đầu bằng các giá trị cốt lõi của chúng ta.
Đó là những giá trị khiến chúng ta khác biệt.
Đó là những giá trị giúp chúng ta mạnh mẽ.
Và đó là lý do tại sao chúng ta phải phấn đấu để
bảo tồn những giá trị này, những giá trị của riêng chúng ta.
Hơn một thập kỷ trước, trong
bài phát biểu tại Boston, tôi đã nói rằng không có một nước Mỹ của Đảng Dân
chủ, hoặc một nước Mỹ của Đảng Cộng hòa; không có một nước Mỹ của người da đen
hay da trắng, nhưng có một Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Tôi nói như vậy vì tôi đã nhận ra điều đó trong
cuộc sống của chính tôi, trong một quốc gia đã cho một người như tôi một cơ
hội.
Bởi vì tôi lớn lên ở Hawaii, nơi hội tụ của
nhiều chủng tộc khác nhau.
Bởi vì tôi đã xem Illinois như quê hương - một
bang của những thị trấn nhỏ, của những mảnh đất nông nghiệp trù phú; tôi đã
nhìn thấy ở nó một mô hình thu nhỏ của đất nước mà đảng Dân chủ, đảng Cộng hòa,
hay đảng Độc Lập sống chung với nhau, với những người tốt đến từ mọi chủng tộc
và tôn giáo, chia sẻ cùng nhau những giá trị nền tảng nhất định.
Trong 6 năm qua, các chuyên gia đã nhiều lần nói
rằng nhiệm kỳ của tôi đã không mang lại tầm nhìn này.
Trớ trêu thay, họ nói rằng nền chính trị của
chúng ta dường như đang có nhiều chia rẽ hơn bao giờ hết.
Nó trở thành bằng chứng của
không chỉ những sai sót của riêng tôi - trong đó tôi thừa nhận tôi có rất nhiều
- mà cũng là bằng chứng cho thấy tầm nhìn đó của tôi là sai lầm, là quá ngây
thơ, và rằng có quá nhiều người đang hưởng lợi từ giao tranh đảng phái và sự bế
tắc.
Tôi hiểu tại sao họ lại hoài nghi như vậy. Nhưng
tôi vẫn nghĩ rằng họ đã sai.
Tôi vẫn tin rằng chúng ta là một dân tộc thống
nhất.
Tôi vẫn tin rằng chúng ta có thể cùng nhau làm
nên những điều tuyệt vời.
Tôi có niềm tin như vậy bởi vì trong hơn 6 năm
nhiệm kỳ vừa qua, tôi đã thấy nước Mỹ ở trạng thái tốt nhất của nó.
Tôi đã thấy những khuôn mặt tràn đầy hy vọng của
các sinh viên trẻ từ New York đến California; của những công chức mới được bổ
nhiệm tại West Point, Annapolis, Colorado Springs, và New London.
Tôi đã chia buồn với các gia đình nạn nhân ở
Tucson và Newtown; ở Boston, West, Texas, và West Virginia.
Tôi đã chứng kiến hôn nhân đồng tính đi từ việc
được sử dụng như một công cụ đấu đá chính trị nay đã trở thành một biểu tượng
của sự tự do trên đất nước chúng ta, một quyền dân sự hợp pháp tại các bang nơi
70% người dân nước Mỹ sinh sống.
Vì vậy, tôi hiểu sự tốt đẹp, rộng lượng, và lạc
quan của người dân Mỹ, những người mỗi ngày vẫn đang sống trong lý tưởng rằng
chúng ta luôn tôn trọng và bảo vệ lẫn nhau.
Và tôi biết họ mong đợi những người trong chúng
ta ở đây làm gương cho họ tốt hơn.
Vậy câu hỏi cho những người chúng ta ở đây đêm
nay là làm thế nào chúng ta, tất cả chúng ta, có thể phản ánh tốt hơn những kỳ
vọng của nước Mỹ.
Tôi đã từng làm việc trong Quốc hội với nhiều
người ở đây. Tôi hiểu rất rõ các vị. Có rất nhiều người tốt ở đây, ở cả hai
đảng phái.
Và nhiều người trong các bạn đã nói với tôi
rằng, tranh cãi trên các chương trình truyền hình, liên tục vận động gây quỹ,
và những nỗi lo về đảng phái không phải là những gì các bạn muốn làm khi đặt
chân vào Quốc hội.
Hãy thử nghĩ đến việc chúng ta thoát ra khỏi
những khuôn mẫu cũ. Hãy thử nghĩ đến việc chúng ta làm một điều gì đó khác
biệt.
Hãy hiểu rằng một nền chính trị tốt hơn không
phải là một nơi mà đảng Dân chủ từ bỏ chương trình nghị sự của họ hay đảng Cộng
hòa chỉ chăm chăm theo tôi.
Mà phải hiểu rằng một nền chính trị tốt hơn là
khi chúng ta đáp ứng được những nhu cầu cấp thiết nhất, thay vì xoáy vào những
điểm yếu lớn nhất của nhau.
Phải hiểu rằng một nền chính
trị tốt hơn là một môi trường tranh luận mà không phỉ báng lẫn nhau; nơi chúng
ta nói ra các vấn đề, các giá trị và nguyên tắc, và sự thật, chứ không phải là
xoáy vào những lỗi nhỏ nhặt, những scandal gây tranh cãi của nhau, những điều
không có chút liên can nào đến cuộc sống hàng ngày của người dân.
Phải hiểu rằng một nền chính trị tốt hơn là nơi
mà chúng ta không đắm chìm trong những khoản tiền quảng cáo vận động tranh cử,
mà thay vào đó dành nhiều thời gian hơn vào việc huy động những người trẻ tuổi,
với một ý thức về mục đích và khả năng của bản thân, và kêu gọi họ tham gia vào
sứ mệnh vĩ đại xây dựng nước Mỹ.
Nếu chúng ta có bất đồng, chúng ta hãy tranh
luận - nhưng chúng ta phải làm sao cho những tranh luận này thật chính đáng với
những vấn đề của đất nước...
Đó là một nền chính trị tốt hơn.
Đó là cách chúng ta bắt đầu xây dựng lại niềm
tin.
Đó là cách chúng ta đưa đất nước này tiến về
phía trước.
Đó là những gì mà người dân Mỹ muốn.
Đó là những gì họ xứng đáng được hưởng.
Tôi không còn chạy đua cho chiến dịch tranh cử
nào nữa. Điều duy nhất trong đầu tôi trong 2 năm tiếp theo không khác gì so với
những gì đã có trong tôi kể từ ngày đầu tuyên thệ nhậm chức: đó là làm những gì
tôi tin là tốt nhất đối với nước Mỹ.
Nếu các vị chia xẻ tầm nhìn tôi vạch ra tối nay,
hãy cùng tôi tiến tới thực hiện nó.
Nếu các vị không đồng ý ở điểm nào, tôi hy vọng
các vị cũng hãy ít nhất làm việc với tôi ở các điểm mà các vị tán thành.
Và tôi cam kết với tất cả các
nghị sĩ đảng Cộng hòa ở đây tối nay rằng tôi sẽ không chỉ lắng nghe những ý
kiến của các vị, mà tôi sẽ còn tìm cách để làm việc với các vị, vì một nước Mỹ
giàu mạnh hơn.
Bởi vì hôm nay, tôi muốn tòa nhà này, thành phố
này, phản ánh đúng sự thật - rằng đối với tất cả các thiếu sót của chúng ta,
chúng ta là một tập thể có sức mạnh và lòng vị tha để nối lại những bất đồng,
để đoàn kết trong nỗ lực chung, để giúp đỡ lẫn nhau, dù là ở những con phố trên
nước Mỹ hay ở bất kỳ nơi nào trên thế giới.
Tôi muốn hành động của chúng ta có thể khiến trẻ
em mọi nơi hiểu rằng mỗi người trong số các em quan trọng thế nào đối với chúng
ta, và chúng ta là như cam kết sẽ cải thiện cuộc sống của các em như thể các em
là con cháu ruột thịt.
Tôi muốn hành động của chúng ta có thể khiến các
thế hệ tương lai hiểu rằng chúng ta nhìn nhận sự khác biệt của mỗi người là một
món quà tuyệt vời, rằng chúng ta là một dân tộc coi trọng nhân phẩm và giá trị
của mỗi công dân, dù nam hay nữ, trẻ hay già, da đen hay da trắng, người Latin
hay gốc Á, người nhập cư hay bản xứ, đồng tính hay dị tính, người khuyết tật
hay tâm thần.
Tôi muốn họ lớn lên trong một đất nước luôn thể
hiện cho thế giới thấy một sự thật: rằng chúng ta không phải là tập hợp của
bang xanh hay bang đỏ (bang xanh theo Đảng Dân chủ, bang đỏ theo
đảng Cộng hòa ), mà chúng ta là Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Tôi muốn họ lớn lên trong một đất nước mà một
người mẹ trẻ như Rebekah có thể ngồi xuống và viết một bức thư cho Tổng thống
của mình để từ đó ông có thể tổng hợp lại câu chuyện về nước Mỹ trong 6 năm
qua.
Hỡi những người dân nước Mỹ, chúng ta là một gia
đình gắn bó.
Chúng ta cũng đã cùng nhau vượt qua khó khăn.
15 năm đầu của thế kỷ mới này, chúng ta đã trỗi
dậy và bắt đầu lại công việc tái thiết nước Mỹ.
Chúng ta đã đặt một nền tảng
mới. Giờ nhiệm vụ của chúng ta là vẽ ra một tương lai tươi sáng hơn. Hãy bắt
đầu chương mới này - cùng nhau - và hãy bắt đầu ngay bây giờ.
Cảm ơn tất cả các bạn, Chúa ban phước lành cho
các bạn cũng như nước Mỹ mà chúng ta yêu quý.
No comments:
Post a Comment
Thanks