Sự thật nào đang diễn ra trong cung đình Việt Nam?
Sao Băng (viet-studies) - Ngày 5/1, Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam nhóm họp Hội
nghị thứ 10, tiến hành lấy phiếu tín nhiệm với 16 Ủy viên Bộ Chính trị và chốt
lại nhân sự cấp cao cho bộ máy Nhà nước khóa tới.
Hội nghị này được kéo lùi so với thời điểm dự
kiến ban đầu khoảng một tháng và cũng trong khoảng thời gian kéo lùi này, dư
luận trên mạng xã hội “thưởng thức”những “bữa tiệc”được cho là mở màn một cuộc
tranh chấp quyền lực khốc liệt chuẩn bị diễn ra ở Ba Đình, bởi những “tay súng”
không chuyên.
Nổi bật nhất trong đó là blog có tên “chân
dung quyền lực”, tập trung đánh vào một Phó Thủ tướng, Ủy viên Bộ Chính trị
Việt Nam, người đang là ứng cử viên số một cho ghế Thủ tướng nhiệm kỳ tới bắt
đầu từ năm 2016, ông Nguyễn Xuân Phúc, bằng một loạt bài với những tiêu đề rất
giật gân, nhưng nội dung không có gì đặc biệt và cũng không có gì gây sốc, lại
còn tỏ ra khá ngây ngô trong viêc lắp ráp các sự kiện, hình ảnh khiến cho chiến
dịch “lột tả” chân dung quyền lực này, càng lúc càng giống như màn hài kịch,
thua xa cả về đẳng cấp lẫn trí tuệ của trang “quan làm báo” từng xuất hiện vào
tháng 5/2012, thời điểm Đảng cộng sản Việt Nam muốn huy động tổng lực để kỷ
luật ông Thủ tướng đương nhiệm Nguyễn Tấn Dũng.
Nhưng như thế cũng đủ cho giới truyền thông
trong nước gần như nín lặng, với tâm lý lo sợ đó là cuộc chiến của các ông lớn
giành ghế trước Đại hội 12, dây vào không phải đầu cũng phải tai. Chính
nghĩa là điều đươc họ xếp xuống ưu tiên sau cùng trong các nhiệm vụ cần thực
hiện của báo chí nhà nước. Tổng biên tập của các tổng biên tập, Ủy viên Bộ
Chính trị, Trưởng ban tuyên giáo Trung ương, ông Đinh Thế Huynh, còn đang mải
hân hoan với chức vụ cao hơn, và như theo thông lệ trong cung đình cộng sản,
thân ai nấy lo.
Không khó để đoán ra người đứng sau blog “chân
dung quyền lực” là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và các nhóm lợi ích của ông, đối
tượng trực tiếp bị đe dọa miếng ăn một khi ông Nguyễn Xuân Phúc nắm quyền. Bởi
ông Dũng chưa từng ưa vị cấp phó là người kế nhiệm mình trong tương lai. Sự
lành lặn và may mắn của ông Phúc khiến ông này luôn là cái gai trong mắt thượng
cấp.
Song ông Nguyễn Tấn Dũng đã đi vào những ngày
cuối cùng trong cuộc đời làm chính trị của mình và có lẽ cũng không còn nhiều
tâm trí cho sát phạt. Với hai quy chế mới đề ra trong Đảng từ đầu nhiệm kỳ 11,
là danh sách ứng cử viên Bộ Chính trị phải do chính Bộ Chính trị đề ra cho
Trung ương bỏ phiếu chứ không có chuyện “nhẩy dù” vào giữa Đại hội và Trung
ương Đảng khóa cũ sẽ bỏ phiếu cho nhân sự Trung ương Đảng khóa mới, thì ông
Dũng không còn cơ hội nào.
Bởi hồi Hội nghị Trung ương 6, diễn ra vào
tháng 10/2012, gần như 100% Bộ Chính trị đã thống nhất kỷ luật ông Dũng vì
những cáo buộc “mắc sai lầm nghiêm trọng liên quan đến bản thân và gia đình”.
Theo quy tắc của Đảng, đã bị kỷ luật, thì không còn trong diện quy hoạch.
Cùng với đó, sự kiện cựu Thanh tra Chính phủ
Trần Văn Truyền, tay chém giết số một của Thủ tướng Dũng, dù đã an hưởng tuổi
già, vẫn bị truy bức trả lại nhà và lăng nhục trên toàn hệ thống truyền thông
nhà nước, là một tấm gương tày liếp cho những Ủy viên Trung ương đương nhiệm
còn đang lưu luyến với ông Dũng.
Tất cả những điều đó cho thấy, mặc dù trong
suốt thời gian qua, Thủ tướng Dũng nổ như súng liên thanh trên truyền hình Việt
Nam và trong những lần tiếp khách quốc tế, ông ngồi dạng chân hết cỡ như để cố
khoe một thứ rất to của mình, như khoe thứ quyền lực vô biên của ông bao trùm
bộ máy công quyền từ trung ương đến địa phương, thì vẫn không giấu được ánh mắt
đã bạc nhược và mái tóc chỉ một ngày không nhuộm cũng bạc trắng chân.
Trong hai nhiệm kỳ làm Thủ tướng, điều tốt đẹp
duy nhất mà ông Dũng làm được cho dân là lệnh bắt buộc toàn dân phải đội mũ bảo
hiểm khi đi xe máy hồi 2007. Điều tốt đẹp cuối cùng lúc này mà ông đang cố làm,
là vớt vát chút danh dự cuối cùng. Tất cả những chân rết phụng sự Thủ tưởng
Dũng như Vũ Đức Đam, Phạm Bình Minh, Nguyễn Chí Vịnh…đều không có trong danh
sách quy hoạch ủy viên Bộ Chính trị cho khóa tới.
Như vậy, có thể thấy rằng không có sự thật nào
“đáng sợ” về một cuộc chiến đang diễn ra trong cung đình Việt Nam, bởi vì những
kẻ cần ra đi chắc chắn đã phải ra đi. Tất cả đều đã an bài. Có một hay mười các
blog như “chân dung quyền lực” thì cũng không làm nên một bất kỳ nhiễu loạn nào
mà nhiều người đã vội hình dung sẽ giống như thời kỳ vỡ trận ở Đại hội 11.
Đó là thành công duy nhất mà Tổng Bí thư
Nguyễn Phú Trọng làm được trong nhiệm kỳ làm Tổng Bí thư của mình. Song với
việc nhắm ông Phạm Quang Nghị, Bí thư Hà Nội kế vị chỉ vì muốn lưu truyền yếu
tố Bắc Kỳ, ông Trọng và sự trong sạch của ông, với tiếng lú mà ông không phủ
nhận, sẽ bị người đàn em này sớm đổ xuống sông xuống biển.
Đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục đứng trước bờ
vực suy thoái, ngay cả khi ĐH 12, không khó để dự báo, diễn ra suôn sẻ, thành
công.
Sao
Băng
29/12/2014
29/12/2014
Một thách thức cho người đấu tranh
Mặc Lâm (RFA) -
Cộng đồng mạng lại nổi sóng khi cây bút Nguyễn Ngọc Già với tên thật là Nguyễn
Đình Ngọc, 48 tuổi bị bắt tại Q. 7 thành phố HCM. Mặc dù bản tin không nói lý
do nhưng nếu quả thật là Nguyễn Ngọc Già thì ông có thể bị truy tố với những
tội danh khác nhau từ 258 tới 88 như của nhà văn Nguyễn Quang Lập.
Viết và bày tỏ chính kiến của mình trước các
vấn đề chính trị là một nhu cầu của trí thức. Không được đăng bài viết của mình
trên báo chính thống thì mở trang blog cá nhân ngay cả trên Facebook. Tuy nhiên
trang blog tại Việt Nam hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của nhà nước và muốn
thoát khỏi cái vòng vây chặt chẽ đó không ít người chọn giải pháp che dấu danh
tính và gửi bài viết của họ tới những trang mạng nổi tiếng có người truy cập
cao.
Thắng
lợi không nhỏ của người bị bắt
Giải pháp này được tác giả Nguyễn Ngọc Già
chọn và trong suốt 6 năm trời hoạt động trong im lặng Nguyễn Ngọc Già đã tạo
cho mình một tên tuổi và người đọc nhất định. Ban đầu là những bài viết nhẹ
nhàng, gợi mở dần dần ngòi bút cứng cáp hơn, với những chứng lý thuyết phục
Nguyễn Ngọc Già đến với diễn đàn mở của thế giới mạng cùng sự sắc nét rất riêng
tư. Các bài viết chính luận pha trộn thời sự bên lề đã mang đến cho người đọc
không ít gợi mở về một vấn đề nào đó.
Nguyễn Ngọc Già bất chấp các khu vực nhạy cảm
dễ mang phiền lụy cho ông vì sống ngay trong lòng chế độ. Ông nhiều lần cho
biết sẽ không thể nào tránh được sự theo dõi của công an văn hóa lẫn công an
bảo vệ chính trị vì ông viết và chuyển bài viết trên mạng vốn là lĩnh vực
chuyên môn của an ninh mạng Việt Nam.
Những thú nhận của tác giả Nguyễn Ngọc Già cho
thấy sự khao khát được viết của một cây bút bất an. Bất an vì những biến động
chung quanh đời sống đã đẩy ông vào con đường viết lách và khi đã viết thì viết
tới cùng, tới tâm điểm của vấn đề, tới sự phản động phải có để thay đổi dù ông
biết rằng sự thay đổi ấy rất mong manh và khó xảy ra ít nhất trong lúc này.
Hai trang mạng ông đóng góp bài vở nhiều nhất
là Dân Làm Báo và Dân Luận. Càng nổi tiếng sự lo lắng của an ninh về ông càng
nhiều và có lẽ lệnh bắt giữ ông đã được ký cùng lúc với nhà văn Nguyễn Quang
Lập, như một sức cộng dồn gây sức ép lên các ngòi viết khác.
Bắt giữ một người đã chuẩn bị tư thế bị bắt là
một thất bại của những kẻ tham mưu. Nguyễn Ngọc Già không ngạc nhiên vì ông
chấp nhận bị bắt như thua một canh bạc do đồng vốn của ông quá ít so với nhà
nước. Ông chỉ có tư duy, sự khao khát tự do và một chiếc computer nhỏ bé. Dù
vậy chống lại guồng máy khổng lồ để được lên tiếng đã là một thắng lợi không
nhỏ ngay cả khi ông chọn con đường nguy hiểm nhất.
Việc bắt bớ có lẽ sẽ gây phản ứng tiêu cực tới
không ít người viết blog từng có những bài viết mạnh mẽ và sắc nét. Nhà báo
Phạm Thành cũng là chủ nhân trang blog Bà Đầm Xòe cho biết nhận xét của ông,
trước tiên ông thú nhận khi viết blog là chấp nhận như Nguyễn Ngọc Già đã từng
chấp nhận:
-Việc bủa vây tìm mọi
cách o ép dọa nạt rồi bắt bớ luôn luôn hiện diện trong đầu. Lúc nào cũng xác
định rằng mình đã chơi blog như thế này thì không biết sẽ bị chính quyền bắt
vào lúc nào và tâm lý này có lẽ không chỉ ở Phạm Thành mà ở rất nhiều blogger
khác tại Việt Nam.
Có lẽ cũng có những
người người ta sẽ bỏ blog thí dụ như trước đây Bọ Lập đã từng bỏ hai ba lần rồi
nhưng nếu quan sát trên mạng thì chưa có blog nào bỏ cả mà chủ yếu người ta
điều chỉnh vấn đề mà người ta đề cập cũng như mức độ thể hiện tron đó tức là
cái phản ứng vấn đề mà họ đề cập cũng như họ sẽ xem lại từ ngữ họ sử dụng, biểu
đạt. Họ sẽ biểu đạt nó khác đi thôi chứ còn bỏ thì họ không bỏ.
Chủ trương thủ tiêu
tiếng nói đối lập là bản chất bất di bất dịch của cộng sản từ xưa đến nay. Lúc
nào nó nới ra thì do một cái gì đó buộc nó phải nới ra thôi chứ còn trong thâm
tâm trong bản chất của nó lúc nào cũng tìm mọi cách tiêu diệt phía đối lập. Đấy
là con đường tồn tại của họ và đồng thời cũng dẫn tới sự diệt vong của họ bởi
vì anh không thể nào tiêu diệt tiếng nói đối lập mãi được. Hai nữa ở Việt Nam
những người đã xác định đấu tranh thì người ta không lùi bước đâu kể cả tôi
cũng thế thôi tôi chấp nhận.
Phản
ứng trái ngược của việc bắt blogger
Đối với anh Nguyễn Lân Thắng một người có
chính kiến và theo đuổi con đường dấn thân vì dân chủ nhân quyền khẳng định
việc làm của chính quyền sẽ không bao giờ có kết quả vì họ không thể nào bắt
hết những người như Nguyễn Ngọc Già hay Nguyễn Quang Lập:
- Tôi nghĩ việc bắt ba
blogger cùng lúc như vậy thì đó là đòn cảnh báo đối với blogger Việt Nam và
việc này nó sẽ tác động không nhỏ đối với những cây viết trên mạng. Nhưng tôi
nghĩ rằng tiến trình chuyển đổi của xã hội Việt Nam xảy ra không phải sự thay
đổi này nó đến từ những ngòi viết mà thực sự nó đến từ những yếu kém về cư xử
của kinh tế xã hội cho nên rồi lại sẽ có những cây viết khác, những người hoạt
động khác sẽ nổi lên và việc đàn áp như vậy là vô nghĩa thậm chí nó còn góp
phần tác động tạo nên những người hoạt động còn mạnh mẽ hơn.
Vấn đề của người viết là bày tỏ thái độ. Vấn
đề của nhà nước khi bắt giữ họ cũng là cách bày tỏ thái độ của nhà cầm quyền.
Hai thái độ đối lập đưa ra hình ảnh chân thực nhất về tính chất dân chủ mà Việt
Nam lựa chọn đi theo. Bài viết dù có nhẹ nhàng căn cơ và tích cực tới đâu nhưng
khi đã dính tới các lĩnh vực nhà nước không muốn cho dân chúng biết sẽ trở nên
nguy hiểm vì vậy giới quan sát nhân quyền thế giới nhanh chóng thấy được con
bài chưa lật tẩy của chính sách đàn áp blogger.
Đàn áp vì không muốn họ phân tích từng vụ việc
xảy ra trên mặt bằng chính trị Việt Nam. Sự phân tích của những ngòi viết như
Nguyễn Ngọc Già chỉ mang tới cho người đọc những thông tin khác với cách diễn
giải của nhà nước và do đó gây bất lợi cho việc cai trị vì định hướng thông tin
không hiệu quả.
Ông Phil Robertson, phó giám đốc Human Rights
Watch đặc trách Á châu sự vụ cho biết nhận định của ông về việc các blogger
liên tiếp bị bắt vào thời gian gần đây:
- Chính phủ Việt Nam
rõ ràng đang sợ hãi những chính kiến bày tỏ trên mạng Internet và trong khi mọi
người chuẩn bị ăn mừng năm mới thì chính phủ càn quét quyền tự do diễn đạt của
người dân mà không có một dấu hiệu nào do dự hay nhẹ tay. Chính quyền Việt Nam
đáng ra phải khuyến khích người dân đưa ra những đóng góp ý kiến của họ về các
vấn đề đất nước và cho phép họ đối thoại với chính quyền trong các lĩnh vực xã
hội, chính trị hay kinh tế nhưng thay vì vậy chính quyền đã đóng sập cánh cửa
trước mọi phát biểu của người dân.
Tôi rất ngạc nhiên khi chính phủ Việt Nam thực hiện hành động
này trước năm mới và tôi tin chính phủ các nước sẽ gửi thông điệp rõ ràng tới
chính phủ Việt Nam rằng Hà Nội không được các nước hoan nghênh trước các hành
động đàn áp có tính mâu thuẫn nghiêm trọng với công ước quốc tế về tôn trọng
nhân quyền mà Việt Nam đã ký kết. Hà Nội cũng phải tự xấu hỗ khi có các động
thái đi ngược lại với điều mà họ đã báo cáo trước cơ quan nhân quyền quốc tế về
những gì mà họ nói là đã đạt được.
Bắt Nguyễn Ngọc Già này người dân sẽ có Nguyễn
Ngọc Già khác viết cho họ đọc. Nhà nước rồi đây lại phải bỏ công sức truy tìm
những ngòi bút không theo định hướng của mình và con đường lẩn quẩn ấy chỉ làm
suy yếu thêm chế độ. Đã có biết bao người bị bắt nhưng sự sợ hãi lan tỏa thì
xem ra không được như nhà nước mong muốn.
Nhân Quyền Việt Nam một năm nhìn lại
Nguyễn Thu Trâm, 8406
(Danlambao) -
Vậy là Việt Nam đã trải qua đúng một năm trong vai trò thành viên Hội Đồng Nhân
Quyền Liên Hiệp Quốc, sau khi được đắc cử vào ngày 12 tháng 11 năm 2013, tại
khóa họp thứ 68. Nhưng thật đáng tiếc, trong tư cách thành viên của một tổ chức
danh giá này, nhà nước cộng sản Việt Nam lại tiếp tục lập lại những bước đi lầm
lạc trong bóng tối gian ác của chủ nghĩa cộng sản và đã tiếp tục lập những
thành tích nhân quyền đầy ô nhục và đáng xấu hổ.
Tất nhiên để được bầu vào tổ chức này, vào
ngày 7 Tháng 11 năm 2013 Việt Nam đã cho thế giới ăn một quả lừa thật đáng giá
bằng cách cam kết tham gia Công ước chống Tra Tấn và Trừng Phạt hoặc Đối Xử Tàn
Nhẫn, Vô Nhân Đạo Làm Mất Phẩm Giá khác của Liên Hiệp Quốc - United Nations
Convention Against Torture and Other Cruel, Inhuman or Degrading Treatment or
Punishment (UNCAT). Bởi vì sau khi đã cam kết tham gia công ước này rồi các tù
nhân chính trị và lương tâm vẫn tiếp tục bị ngược đãi, bị tra tấn, bị trừng phạt,
bị đối xử tàn nhẫn vô nhân đạo và bị chà đạp lê nhân phẩm của họ ở khắp tất cả
các nhà tù trong cả nước. Thậm chí vẫn có không ít các nghi phạm bị bắt giam
rồi bị tra tấn cho đến chết trong các trại tạm giam trong thời gian điều tra
xét hỏi, khi chưa xác định được liệu các nghi can đó có thực sự phạm tội hay
không.
Tất nhiên vốn là một nhà nước dối trá, tráo
trở và khủng bố cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục liếm lại những gì chúng đã nhổ
ra, tiếp tục chà đạp lên những điều chúng đã cam kết cho nên dẫu đã là một
thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, với vai trò giám sát, theo
dõi các vấn đề về nhân quyền ở các quốc gia thành viên nhằm kịp thời ngăn chặn
những hành động vi phạm nhân quyền, vô nhân đạo, phản dân chủ của các chính phủ
đó đối với nhân dân của họ, thì ngược lại, cộng sản Việt Nam càng vi phạm
nghiêm trọng về các quyền làm người, quyền sống căn bản của người dân Việt Nam
bằng những hành động trấn áp, khủng bố, bắt giam và truy tố một cách tùy tiện
những người yêu nước, đấu tranh ôn hòa bằng ngôn luận trong nỗ lực cải cách dân
chủ và thăng tiến đất nước.
Để lừa bịp các tổ chức quốc tế nhân quyền và
các quốc gia hằng quan tâm đến thực trạng nhân quyền ở Việt Nam, nhà cầm quyền
cộng sản Việt Nam đã chứng tỏ thiện chí cải cách dân chủ, cải thiện nhân quyền
bằng cách phóng thích một số tù nhân lương tâm đã bị hành hạ trong các nhà tù
qua nhiều chục năm và đến nay đã cận kề với lưỡi hái tử thần, như các ông Bảo
Giang Nguyễn Tuấn Nam, cựu dân biểu Lê Văn Tính, Cựu Sĩ Quan QLVNCH Trần Tư...
Đồng thời cũng "cho sang Mỹ chữa bệnh theo nguyện vọng của cá nhân đối với
hai tù nhân lương tâm Cù Huy Hà Vũ và Điếu Cày Nguyễn Văn Hải. Nhưng mặt khác
nhà cầm quyền cũng không quên tăng cường sách nhiễu đàn áp và khủng bố, hành
hung, thậm chí là mưu sát các cựu tù nhân lương tâm khác bằng đủ mọi tủ đoạn đê
hèn và bẩn thỉu nhất. Không những chỉ bản thân những cựu tù nhân lương tâm Phạm
Thanh Nghiên, Nguyễn Xuân Nghĩa, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Vi Đức Hồi,
Phạm Văn Trội, Nguyễn Vũ Bình, Huỳnh Ngọc Tuấn, Nguyễn Bắc Truyển, Phạm Minh
Hoàng, Trương Minh Đức, Nguyễn Đan Quế, Thích Thiện Minh... bị hành hung, bị
khủng bố và mưu sát mà thân nhân của họ cũng thường xuyên bị sách nhiễu và
khủng bố. Không những chỉ các nhà hoạt động nhân quyền Nguyễn Hoàng Vy, Huỳnh
Thục Vy, Trần Thị Nga, Tuyến Xích Lô, Nguyễn Kim Tiến... cùng các dân oan bị
hành hung, bị mưu sát mà cả thân nhân của họ cũng thường xuyên nhận được những
lời đe dọa đến an ninh tính mạng từ phía nhà cầm quyền. Không những chỉ các tù
nhân lương tâm bị ngược đãi và tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác một cách man rợ
trong các nhà tù mà thân nhân của họ ở quê nhà cũng thường xuyên bị sách nhiễu
và khủng bố. Phải chăng đây là tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội? Phải chăng
đây là tính đặc trưng của một nhà nước "của dân, do dân và vì dân"
kiểu Hồ Chí Minh?
Vụ việc dàn dựng cảnh gây rối trật tự cộng
cộng gây tắc nghẽn giao thông trên trên một tuyến giao thông nông thôn liên xã
Mỹ An Hưng - Long Hưng thuộc huyện Lấp Vò tỉnh Đồng Tháp vào ngày 12 tháng 02 năm
2014 để hành hung dã man các tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo, để giam giữ họ và để
truy tố phạt tù các nhà hoạt động nhân quyền Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Thúy
Quỳnh và Nguyễn Văn Minh chẳng những là một hành động đốn mạt đến mức không thể
đốn mạt hơn của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đối với đồng bào Việt Nam là
thần dân của họ, mà còn là một sự chà đạp thô bỉ lên những cam kết mà nhà cầm
quyền cộng sản Việt Nam đã đưa ra trước cộng đồng quốc tế về những cải thiện về
dân chủ và nhân quyền khi Việt Nam đàm phán để gia nhập vào tổ chức Thương Mại
Thế Giới WTO từ tháng 01 năm 1995 cho đến tháng 01 năm 2007, khi họ ứng cử vào
Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc năm 2013 và ngay cả vào thời điểm này khi
Việt Nam đang tiếp tục đàm phán để gia nhập Hiệp Định Đối Tác Kinh Tế Xuyên
Thái Bình Dương CPP. Vậy thì nhà nước cộng sản Việt Nam là kiểu nhà nước gì,
liệu có gì khác biệt so với kiểu nhà nước Hồi Giáo IS, và liệu các nhà lãnh đạo
đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam hiện nay có thua gì những tên trùm khủng bố
Bin Laden, Ayman al-Zawahiri, Nasir al Wuhayshi, Ibrahim Hassan al-Asiri,
Moktar Belmoktar, Abu Muhammad al-Julani, Abu Bakr al-Baghdadi và Sirajudin
Haqqani...? Liệu tập đoàn lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam Nguyễn
Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn San và Hồ Chí Minh cùng thuộc hạ có thua
gì các trùm diệt chủng Hitler, Stalin, Mao Trạch Đông, Pol Pot, Iêng Sary... về
mức độ dã man tàn bạo?
Việc hành hung cả ông Emmanuel Ly Batallan
Tổng lãnh sự Pháp tại thành Hồ vào ngày 05 tháng 11 vừa qua khi ông Tổng Lãnh
Sự ghé thăm cựu tù nhân lương tâm Nguyễn Bắc Truyển tại nhà cựu tù nhân chính
trị Phạm Minh Hoàng trên đường Bà Hạt, Sài gòn và việc liên tục bắt giam các
nhân sĩ, trí thức Việt Nam là những người bày tỏ chính kiến của mình trên trang
nhật ký cá nhân Hồng Lê Thọ vào ngày 29 tháng 11, Nguyễn Quang Lập vào ngày 6
tháng 12 và việc bắt giữ ông Nguyễn Đình Ngọc (theo một số thông tin có thể
là Nguyễn Ngọc Già) vào ngày 27 tháng 12 vừa qua cho thấy sự mỉa mai đến chua
chát về một thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc lại có những hành
vi vi phạm nhân quyền đến mức thô bạo và có hệ thống đến thế. Như thế này đây
liệu đã đủ tiêu chuẩn để Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang...
và đồng bọn được sánh vai với các nhà độc tài đẫm máu nhất của thế kỷ: Enver
Pasha (Thổ Nhĩ Kỳ), Kim Il Sung (Bắc Hàn), Hồ Chí Minh (miền Bắc Việt Nam), Pol
Pot (Campuchia), Saddam Hussein (Iraq), Yahya Khan (Pakistan), Hideki Tojo
(Nhật Bản), Vladimir Lenin (Liên Xô), Chiang Kai-shek (Trung Quốc), Adolf
Hitler (Đức), Joseph Stalin (Liên Xô), Mao Trạch Đông (Trung Quốc). Và Như thế
này đây đã đủ chưa các tiêu chí để cộng đồng quốc tế xếp Việt Nam vào hạng nhà
nước khủng bố?
VÀ ĐÂY, NHỮNG TÊN ĐỘC TÀI KHÁT MÁU NHẤT THẾ KỶ
20 VÀ 21
Enver Pasha (Thổ Nhĩ Kỳ)
Số người tử vong:
1,1-2,5 triệu
Năm cầm quyền: 5
(1913-1.918)
Tội phạm: diệt chủng
người Armenia
Chế độ: Quân Sự
Nguyên nhân chết :
thiệt mạng trong chiến đấu
Kim Il Sung (Bắc Hàn)
Số người tử vong: 1,6
triệu
Năm cầm quyền: 46
(1.948-1.994)
Tội phạm tàn ác nhất:
chiến tranh ở Hàn Quốc
Loại chế độ: cộng sản
Nguyên nhân chết: cơn
đau tim
Hồ Chí Minh (miền Bắc
Việt Nam)
Số người tử vong: 1,7
triệu +
Năm cầm quyền: 24
(1945-1969)
Tội phạm tàn ác nhất:
chiến tranh ở Việt Nam
Loại chế độ: cộng sản
Nguyên nhân của sự
chết: suy tim
Pol Pot (Campuchia)
Số người chết 1,7-2,4
triệu
Năm nắm quyền: 4 (năm
1975-1979)
Các tội phạm tàn ác
nhất: nạn diệt chủng ở Cam-pu-chia
Loại chế độ: cộng sản
Nguyên nhân của cái
chết: bệnh tim
Saddam Hussein (Iraq)
Số người chết: 2 triệu
Năm nắm quyền: 34
(1.969-2.003)
Tội phạm tàn ác nhất:
diệt chủng người Kurd
Loại cai trị: độc tài
Nguyên nhân của sự
chết: bị treo cổ
Yahya Khan (Pakistan)
Số người chết từ
2-12000000
Năm nắm quyền: 2
(1969-1971)
Tội phạm tàn ác nhất:
diệt chủng ở Bangladesh
Loại chế độ cai trị
: quân chủ
Nguyên nhân của cái
chết: unknown
Hideki Tojo (Nhật Bản)
Số người chết: 4 triệu
Năm nắm quyền: 3
(1.941-1944)
Các tội phạm tàn ác
nhất: giết hại thường dân trong chiến tranh thế giới thứ II
Loại chế độ : quân
sự
Nguyên nhân của sự
chết: bị treo cổ ngày 23 tháng 12, 1948
Vladimir Lenin (Liên Xô)
Số người chết: 4 triệu
Năm nắm quyền: 7
(1917-1924)
Tội phạm tàn ác nhất:
Chiến tranh dân sự ở Nga
Loại chế độ: cộng sản
Nguyên nhân của sự
chết:Giang mai do quan hệ với gái điếm
Hirohito (Nhật Bản)
Con số nạn nhân: 6
triệu
Năm nắm quyền: 62
(1926-1989)
Các tội phạm khủng
khiếp nhất: vụ thảm sát ở Nam Kinh
Loại chế độ: quân chủ
Nguyên nhân của sự
chết: bệnh ung thư
Chiang Kai-shek (Trung
Quốc)
Số người chết: 10
triệu
Năm nắm quyền: 18
(1928-1949)
Tội phạm tàn ác nhất:
sự cố 228 (giết mổ tại Đài Loan vào năm 1947)
Loại chế độ : quân
chủ
Nguyên nhân của sự
chết: suy thận
Adolf Hitler (Đức)
Số người chết từ 17
đến 20 triệu
Năm nắm quyền: 11
(1.934-1945)
Tội phạm tàn ác nhất:
Holocaust
Loại chế độ: phát xít
Nguyên nhân của cái
chết: Tự sát
Joseph Stalin (Liên
Xô)
Số người chết 40-62
triệu
Năm nắm quyền: 12
(1941-1953)
Tội phạm tàn ác nhất:
hệ thống Gulag
Loại chế độ: cộng sản
Nguyên nhân chết: cơn
đau tim
Mao Trạch Đông (Trung
Quốc)
Số người chết từ 45
đến 75 triệu
Năm nắm quyền: 34
(1.943-1.976)
Tội phạm tàn ác nhất:
nạn đói lớn tại Trung Quốc
Loại chế độ: cộng sản
Nguyên nhân chết: cơn
đau tim
Trọng, Sang, Dũng Hùng
Liệu các nhà độc tài Sang, Trọng, Hùng, Dũng
có đoán định được cái chết của mình sẽ bằng hình thức nào vào ngày tàn của chế
độ cộng sản Việt Nam chưa? Ngay cả ở bên kia thế giới, oan hồn của hàng triệu
nạn nhân của chế độ cộng sản cũng sẽ khó lòng để cho các vị được yên. Hãy ăn
năn tội và hãy có những việc làm có ý nghĩa trước muôn dân khi còn chưa quá
muộn!