Con
gái Tướng Vĩnh: Từ 2010, cụ đã thôi gửi “Lời chào cộng sản”
Nguyên Nguyễn Bình
Con gái Tướng Vĩnh nói
thêm về cuộc gặp:
THÀNH ỦY HÀ NỘI “NẮN
GÂN” TƯỚNG NGUYỄN TRỌNG VĨNH
Bài ghi nhanh của Đại tá Nguyễn Đăng
Quang mới đăng vừa qua đã phản ánh được khá đầy đủ những nội dung chính của
cuộc ‘trao đổi’ với đoàn khách do ông Trần
Trọng Dực – Chủ nhiệm Uỷ ban kiểm tra Thành ủy Hà Nội – dẫn đầu ở nhà cụ
Nguyễn Trọng Vĩnh chiều 19 – 11. 2014 Là người cũng được trực tiếp dự nghe, tôi
xin viết thêm đôi điều cùng bạn đọc.
Trong bài viết của mình,
ông Quang nói đến chuyện cụ Vĩnh mong đoàn ông Dực về kiểm tra giúp các đơn thư
mà cụ đã gửi lãnh đạo Đảng trong hơn 9 năm qua, nhắc họ cố gắng đọc và
nghiên cứu… Tôi xin nói thêm về chuyện “đơn thư” này một chút. Sau buổi đó, tôi
cũng về xem lại tập thư của cụ mà tôi lưu giữ được.
Thì ra là từ năm 2004 cụ đã
bắt đầu viết thư gửi lãnh đạo Đảng để đóng góp ý kiến.
Điều cần nói là,
việc viết đó có thể chia làm hai “giai đoạn”. Thời gian đầu từ năm 2004 đến
khoảng năm 2009, tất cả thư cụ đều gửi qua đường bưu điện, có lần là hàng trăm
bức tới ông Tổng Bí thư, Bộ Chính trị và từng Ủy viên Trung ương (từ khóa 9 đến
khóa 10). Lúc đó cụ còn nhiều hi vọng vào thiện chí, lương tâm và trí tuệ
của các vị lãnh đạo. Cuối mỗi bức thư cụ đều trân trọng kính gửi các
“đồng chí” “Lời chào cộng sản”. Giai đoạn đó nay còn
lưu được là 22 lá thư, tính ra có thể đến 4000 lượt gửi
(cụ đã tạo bao nhiêu công ăn việc làm cho nhân viên bưu điện?).
Cụ đã mỏi mắt
chờ các đồng chí của mình, ai đó có một chút lương tâm, tình cảm, trách nhiệm
để đáp lại “Lời chào cộng sản” của cụ. Nhưng, biệt vô âm tín! (công bằng mà
nói, có một trường hợp hi hữu, dịp nào tôi sẽ nói riêng về việc hi hữu này). Dường
như tất cả ý kiến tâm huyết của cụ đều không mảy may lay động được trái tim sắt
đá của các “đồng chí” đang ngồi cao chót vót trên đầu nhân dân.
Chính vì vậy, cho đến
năm 2010, cụ buộc phải phát biểu ý kiến theo cách khác. Từ đó, kể cả thư cho
lãnh đạo hay các ý kiến về tình hình đất nước, cụ đều đưa lên mạng
Internet để nói với đông đảo đồng bào mình. Trong các bài viết hay ‘thư ngỏ’
đưa lên “lề dân” cũng chỉ có hai nội dung chính, một là vạch rõ âm mưu thâm độc
của lãnh đạo Tàu khựa, hai là kiến nghị một số biện pháp khả thi để đưa đất
nước thoát khỏi nghèo nàn tụt hậu. Và từ khi chuyển sang
giai đoạn 2, cụ thôi không gửi “Lời chào cộng sản” nữa, cụ chỉ chào một cách xã
giao theo đúng phép lịch sự.
Ấy vậy mà ông Dực và tùy
tùng lại cứ khăng khăng gán cho cụ cái “tội” tán phát những điều sai trái làm
hại uy tín của Đảng!
Từ năm 2004 đến
năm 2009, Cụ Nguyễn Trọng Vĩnh đã gửi 22 thư với 4000 lượt gửi tới Bộ
Chính trị, Ban Bí thư và các Ủy viên Trung ương Đảng CSVN mà tuyệt nhiên không
có hồi âm, dù chỉ là “Chúng tôi đã nhận được thư, xin cảm ơn đồng chí”.
Cả buổi ngồi nghe ông
Dực thuyết giáo và răn đe cụ Vĩnh, tôi nhận ra, ông Dực rất thiếu thông tin,
tin từ “lề dân” ông không thèm đọc đã đành, nhưng tin từ bên “lề đảng”, ông
cũng chẳng mấy quan tâm. Cụ Vĩnh hỏi tại sao báo chí “lề đảng” lại sợ Việt Tân
đến thế, lúc nào cũng bị Việt Tân ám ảnh và luôn vu cáo đổ riệt cho người biểu
tình chống TQ và kí kiến nghị góp ý cho Đảng là “tiếp tay cho Viêt Tân”? Ông
Dực vội vàng trả lời là không có chuyện đó. Chúng tôi bức xúc quá phải thay
nhau nhắc ông xem lại các chương trình truyền hình nhà nước và bài ở báo Sài Gòn giải phóng xem bà Phương
Nga, ông Tân Vinh đã phát biểu như thế nào.
Ông Dực nói ông chưa xem những cái
đó. Trời ơi! Nghe ông ta nói vậy, tôi phải bỏ ra ngoài vì sợ mình không kiềm
chế được, lại tỏ thái độ bất nhã với ông quan khá là to của Đảng. Giờ thì không
cần hỏi cũng biết, ngay cả văn bản Thư ngỏ 61, ông cũng chưa
đọc kĩ, chỉ xem qua loa rồi vội vã đến giáo huấn cụ Vĩnh, vì tinh thần văn bản
một đằng, ông ‘trao đổi’ một nẻo. Viết ra đây thì dài quá, tôi còn giữ cuốn
băng ghi lại những lý lẽ của ông, bạn đọc quan tâm, tôi xin cung cấp.
Có chi
tiết buồn cười là, khi mở đầu cuộc trao đổi, ông Dực nói cụ Vĩnh đã từng là Đại
sứ quán VN ở TQ , cụ Vĩnh bật cười, ngắt lời ông, cụ xin đính chính giùm ông, rằng
cụ là Đại sứ chứ không phải là Đại sứ quán, quán tức là cái nhà, ông nên nói
cho chuẩn đi. Cụ đã góp ý như thế mà ông Dực vẫn không chịu nghe, suốt từ lúc
đó đến cuối buổi, ông vẫn ngoan cố gọi cụ là Đại sứ quán đến hai ba lần
nữa!
Về lý lẽ, nhất là đi vào
những vấn đề cụ thể, đoàn ông Dực xem ra bị bí với bên cụ Vĩnh nên cuối cùng họ
giở bài “lấy số đông áp đảo”. Họ nói: nhóm ký thư ngỏ của các cụ chỉ có 61
người, còn toàn Đảng ba triệu sáu đảng viên là đồng tình với đường lối của
Trung ương, Bộ Chính trị. Tất nhiên cụ Vĩnh không chấp nhận cách nói đó. Theo
cụ, đến lúc này, muốn biết có bao nhiêu đảng viên còn đồng tình đi theo con
đường XHCN (mà như TBT Phú Trọng cũng còn chưa biết hàng trăm năm nữa có tới
đích hay không), thì tốt nhất là phải thông qua trưng cầu ý dân một cách công khai,
trung thực thì mới kết luận được, chứ cứ nói một cách võ đoán như các vị thì ai
người ta chịu.
Thưa bạn đọc, tới đây
tôi xin nhắn ông Trần Trọng Dực và các “đồng chí” của ông: mời các ông nào
trong các ông bà đã đến “thăm và trao đổi” với cụ Vĩnh hôm đó, biết vào mạng
Internet, hãy cố gắng mà xem cho biết sơ sơ đã có bao nhiêu người (trong đó
chắc chắn nhiều người là hoặc đã từng là đảng viên) phát biểu thế nào về những
ý kiến của các ông?
Tôi cũng gửi lên đây
hình ảnh tập thư dày dặn này, nó thể hiện lòng nhiệt huyết và tính kiên trì của
cụ đối với việc xây dựng Đảng, đối với nhân dân, đất nước. Nếu ông thực sư muốn
đối thoại nghiêm túc với cụ Vĩnh thì hãy hỏi cấp trên của ông xem, họ để những
lá thư đó ở đâu rồi xin phép đọc cho kĩ, và cũng nên nạp thêm thông tin từ cả
hai lề để nâng cao nhận thức, tập cách nói năng sao cho chuẩn mực, cho chín
chắn, sâu sắc, tăng thêm chút tính thuyết phục, chứ không nên tỏ ra hời hợt,
hàm hồ, bộp chộp như vừa rồi.
N.N.B
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks