Thảo
luận chính trị giữa Mặc Lâm, Blogger Điếu Cày và TS Cù Huy Hà Vũ
dân oan biểu tình 19112014
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
Mặc
Lâm, biên tập viên RFA
2014-11-21
2014-11-21
- In trang
này
- Chia
sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Từ trái qua: Biên tập viên Mặc Lâm, Blogger Điếu Cày và TS Cù Huy
Hà Vũ tại trụ sở RFA ở Washington DC hôm 21/11/2014.
RFA
Đài Á Châu Tự Do xin
giới thiệu đến quí vị buổi nói chuyện ngắn giữa Mặc Lâm và hai người tù nhân
lương tâm: Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ và Nhà báo blogger Điếu Cày Nguyễn Văn
Hải. Chúng tôi xin chia sẻ những gì mà họ dự định làm cũng như những băn khoăn
mà chúng tôi đặt ra cho hai anh trong hoàn cảnh hiện nay.
Khó khăn khi tranh đấu
từ hải ngoại
Mặc Lâm: Trước nhất là câu hỏi chung cho cả hai anh và xin đưa đến cho
anh Cù Huy Hà Vũ trước. Thưa anh tình trạng chung của các nhà bất đồng
chính kiến như ông Đoàn Viết Hoạt, nhà thơ Nguyễn Chí Thiện và kể cả ông Nguyễn
Chính Kết nữa, khi sang Mỹ thì hoạt động tranh đấu của họ có những khó nhăn
nhất định nào đó. Theo anh, cũng là một nhà tranh đấu đang sống ở Mỹ và bị buộc
phải rời xa quê hương, anh làm cách nào để tránh những khó khăn mà những người
khác đã gặp?
TS Cù Huy Hà Vũ: Một số người bất đồng chính kiến như anh vừa nêu tên có gặp
những khó khăn thì bản thân tôi không biết họ gặp những khó khăn gì, anh có thể
nói lại cho tôi rõ vấn đề này?
Mặc Lâm: Vâng, một câu hỏi rất là bổ ích. Thưa anh, những khó khăn chung
mà họ gặp phải là những tiếng nói chung của họ hình như không được chú ý từ
trong nước nữa như khi họ còn ở trong nước. Khó khăn thứ hai là vấn đề hoàn
cảnh gia đình đã buộc họ dù muốn, dù không phải chia sẻ thời gian để kiếm ăn và
kiếm sống. Khó khăn thứ ba là bị những ý kiến trái ngược nhau ở hải ngoại và họ
đã dành một thời gian rất lớn để giải quyết những chuyện đó. Trong ba điều đó
anh thất như thế nào?
Những người mà “chụp mũ”
người khác bằng cách vu khống thì chắc chắn rằng là bất kỳ xã hội nào cũng
không chấp nhận, kể cả xã hội Hoa Kỳ này.
-Blogger Điếu Cày
-Blogger Điếu Cày
TS Cù Huy Hà Vũ: Tôi nghĩ như thế này, chuyện đấu tranh là bằng cái tâm của mình.
Tất nhiên, cái tâm của mình đã có rồi, đi theo một phương pháp đấu tranh đúng
thì sẽ có được sự ủng hộ ngay tại Việt Nam. Ở đây tôi thấy có sự đánh giá không
chính xác. Có những người mọi người không biết đến thành ra ở hải ngoại nười ta
đánh giá là uy tín nhưng mà ở trong nước thì uy tín đấu tranh của họ hầu như là
không nhận thấy. Đấy là sự đánh giá không chính xác-một sự ngộ nhận về uy tín
chính trị.
Thứ hai, chuyện sang
bên Mỹ này, rồi họ phải lao vào chuyện “cơm, áo, gạo, tiền” thì bác ruột tôi là
nhà thơ Xuân Diệu đã có câu là “Cơm áo không đùa với khách thơ”. Đến những
người lãng mạn nhất cũng còn phải chú ý đến “cơm,áo,gạo,tiền” bởi vì đấy là mưu
sinh để tồn tại cho bản thân mình. Bản thân mình có tồn tại thì gia đình mình
rồi xã hội mới tồn tại được. Tôi cho rằng việc họ phải lao vào chuyện
“cơm,áo,gạo,tiền” là chuyện rất bình thường.
Còn ý cuối cùng mà nói
là sang bên này rồi gặp những quan điểm đống ý hay không đồng ý thì chuyện ấy
cũng bình thường. Chúng ta là dân chủ mà đã là dân chủ thì chúng ta nghe tất cả
mọi ý kiến. Còn sự lựa chọn là của bản thân mỗi người.
Mặc Lâm: Dạ vâng, xin cảm ơn anh. Còn anh Điếu Cày thì sao ạ?
Blogger Điếu Cày: Tôi xin chia sẻ với anh Mặc Lâm và quí vị khán thính giả như thế
này, nếu nói rằng ở trong nước ra ngoài này mà tiếng nói thay đổi đi thì cũng
có thể đúng với người này và cũng có thể đúng với người khác. Thế nhưng theo
tôi nghĩ, khi môi trường đấu tranh thay đổi thì phương pháp đấu tranh cũng phải
thay đổi mới đạt được hiệu quả. Còn vấn đề “cơm, áo, gạo, tiền” thì ai cũng
phải lo vấn đề này trong cuộc sống.
Tôi nghĩ trong nhà tù,
chúng tôi đấu tranh còn khổ hơn nhiều ở bên ngoài. Như vậy thì vấn đề “cơm,áo,gạo,tiền”
đối với một người đấu tranh nó cũng không phải là quá nặng nề bởi vì khổ ở
ngoài này có khổ thế nào cũng không chưa thể khổ bằng trong nhà tù được. Nếu mà
ở trong tù chúng tôi đấu tranh được thì ở ngoài này chúng tôi vẫn cứ đấu tranh
được.
Còn vấn đề có những ý
kiến khác biệt thì chúng ta đấu tranh cho giá trị dân chủ mà trong một xã hội
dân chủ thì có rất nhiều ý kiến khác biệt. Điều đó mình phải tôn trọng nhưng
những người mà “chụp mũ” người khác bằng cách vu khống thì chắc chắn rằng là
bất kỳ xã hội nào cũng không chấp nhận, kể cả xã hội Hoa Kỳ này. Quyền tự do
báo chí, tụ do ngôn luận là quyền của người dân. Quyền có ý kiến khác biệt là
quyền của người dân nhưng không có nghĩa rằng có quyền tự do vu khống. Vì thế
những người mà có ý kiến khác biệt thì chúng tôi tôn trọng nhưng mà nếu vu
khống thì họ nên suy nghĩ lại vì chính pháp luật ở đây không cho phép điều đó.
Đừng quên nhân
quyền ở các nước nhược tiểu
Blogger Điếu Cày đến tới
phi trường Los Angeles vào lúc 9 giờ đêm 21 tháng 10 năm 2014
Mặc Lâm: Thưa anh, những hành động áp bức, sách nhiễu, vi phạm nhân quyền
của cộng sản Việt Nam thì rõ ràng là Quốc hội Mỹ cũng như bộ Ngoại giao và đồng
thời tất cả những NGOs đều hiểu hết. Họ không ngạc nhiên khi mà Hà Nội đã và
đang lấy cái nhân quyền để làm một món quà đổi chác cho sự tự do của hai anh,
cụ thể là hai anh. Như vậy, hai anh sẽ làm gì để mà đánh động họ một cách hiệu
quả hơn, thưa anh Hải?
Blogger Điếu Cày: Đối với cá nhân tôi thì tôi không phải là một bên trong những
cuộc đàm phán đó cho nên không thể nói rằng là chúng tôi biết là mình bị đổi
chác như thế này hay thế khác. Vấn đề là khi chúng ta tiếp nhận những nguồn tin
thì chúng ta cũng nên biết rằng là đối với bộ Ngoại giao Việt Nam mà họ đã
tuyên bố thì thật ra họ không thả tôi mà là tạm ngưng thi hành án. Tạm ngưng
thi hành án và phục hồi thi hành án là chuyện bình thường bất cứ lúc nào.
Vấn đề thứ hai nữa là
việc chính phủ Hoa Kỳ biết những việc này, rất nhiều tổ chức biết việc này. Thế
nhưng, họ có tiếng nói đến đâu thì còn tùy thuộc vào những cơ quan làm ngoại
giao của họ. Nếu tôi là một công dân Hoa Kỳ, nếu tôi là một nhà ngoại giao Hoa
Kỳ, khi đàm phán với các nước về các lợi ích của đất nước, tôi cũng phải bảo
đất nước Hoa Kỳ, bảo vệ lợi ích của đất nước Hoa Kỳ. Tôi chỉ muốn nhắc rằng: các
vị ở các nước lớn, khi tham gia vào đàm phán những hiệp định về thương mại dành
lợi ích cho đất nước thì đừng quên về nhân quyền của người dân ở các nước nhược
tiểu.
Mặc Lâm: Vân, thưa tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ ạ?
TS Cù Huy Hà Vũ: Cách duy nhất để chấm dứt đàn áp nhân quyền ở Việt Nam là chỉ có
giải thể chế độ cộng sản Việt Nam thôi. Đấy là quan điểm của tôi, trước sau như
một. Làm thế nào để giải thể nó? Có hai cách:
Cách duy nhất để chấm
dứt đàn áp nhân quyền ở Việt Nam là chỉ có giải thể chế độ cộng sản Việt Nam
thôi. Đấy là quan điểm của tôi, trước sau như một.
-TS Cù Huy Hà Vũ
-TS Cù Huy Hà Vũ
Một là dùng biện pháp
bạo lực. Hai là biện pháp phi bạo lực hay là biện pháp hòa bình. Bản thân tôi
luôn ủng hộ và chủ trương là giải thể chế độ cộng sản Việt Nam bằng biện pháp
phi bạo lực hay bằng biện pháp hòa bình. Ngay sau khi tôi đã đến Mỹ vào tháng 4
thì tôi đã lao vào ngay chuyện soạn thảo ra chiến lược để đánh đổ cộng sản Việt
Nam bằng biện pháp hòa bình mà bắt đầu bằng cách nạo sạnh những điều luật vi
phạm nhân quyên. Thế nên tôi đã làm một bản khuyến nghị đọc tại quốc hội Mỹ,
trong đó tôi khuyến cáo là chính phủ Mỷ nói chung trong đối thoại nhân quyền
với Việt Nam phải yêu cầu chính phủ Việt Nam hủy bỏ ngay lập tức 3 điều luật
79, 88 và 258 của bộ luật hình sự. Khi những điều luật phạm nhân quyền này được
hủy bỏ thì lúc ấy mọi người có quyền tự do phát biểu, tự do hội họp, tự do biểu
tình, tự do tín ngưỡng. Tất cả những điều đó là mầm mống của nền dân chủ rồi.
Mặc Lâm: Qua câu trả lời của tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ thì tôi thấy hình như
đây là những yếu điểm của những người cộng sản. Và có thể là họ rất sợ những
yếu điểm này.
Thưa anh Hải, anh có
những suy nghĩ nào khác về những tử huyệt khác, những yếu điểm nào khác của
người cộng sản mà anh đã từng kinh qua, qua kinh nghiệm bản thân anh?
Blogger Điếu Cày: Tôi xin chia sẻ với anh Mặc Lâm và quí vị khán thính giả như thế
này, thực chất chế độ cộng sản được xây dựng dựa trên bưng bít thông tin; Tạo
ra một không gian truyền thông kín để định hướng dư luận xã hội; Và nó che dấu
những việc làm sai trái của nó. Như vậy, việc mở rộng truyền thông và soi chiếu
vào những sự kiện xã hội là khiến cho chính quyền công sản sợ nhất.
Hai tử huyệt của nó là
những vấn đề Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan hoặc là Hoàng Sa, Trường Sa. Đây là
những tử huyệt của cộng sản và họ sợ nhất khi mà truyền thông phơi bày những sự
thật đó ra công luận. Bất kỳ một chính quyền nào khi mà đã bán rẻ lợi ích dân
tộc thì người dân không bao giờ tin vào chính quyền đó nữa. Họ tìm mọi cách che
đậy nhưng bây giờ thì bằng truyền thông tự do mạnh mẽ, tất cả những việc đó đã
được phơi bày. Đó là điều họ sợ nhất.
Mặc Lâm: Xin được hỏi một câu hỏi riêng với anh: chúng tôi biết là anh
sắp sửa có những cuộc gặp mặt đối với những vị dân biểu hay là nghị sĩ của Hoa
Kỳ. Thông thường trong những cuộc gặp như vậy, anh sẽ phải điều trần những gì
anh biết và anh sẽ đưa ra những yêu cầu của anh. Đặc biệt, lần này anh có nghĩ
là anh sẽ đặt câu hỏi cho họ hay không?
Blogger Điếu Cày: Chắc có lẽ tôi sẽ phải đặt cho họ một câu hỏi. Như hồi nãy quí
vị đã thấy rằng rất nhiều các tổ chức nhân quyền, các tổ chức quốc tế, các
chính phủ cũng đều biết những sai phạm của Việt Nam trong quá trình điều hành
đất nước. Đặc biệt, những vi phạm nhân quyền đã được báo cáo nhiều lần, đã được
tường trình nhiều lần; Như vậy lần này sau khi tường trình trình tôi cũng muốn
hỏi quí vị đại biểu quốc hội của Hoa Kỳ rằng quí vị sẽ làm gì sau khi quí vị
nhận được tường trình của chúng tôi. Điều đó mới là quan trọng nhất vì đó là
điều mà nhân dân Việt Nam và những nhà đấu tranh cho dân chủ của Việt Nam đang
mong mỏi.
Mặc Lâm: Nhân nói về quốc hội thì xin quay về quốc hội Việt Nam chút xíu,
đây là câu hỏi dành cho tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ:
Nếu đặt trường hợp ông
là đại biểu quốc hội trong kỳ họp này và quốc hội đang có phiên chất vấn thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng, câu hỏi ông đăt ra là gì, thưa ông?
TS Cù Huy Hà Vũ: Câu hỏi tôi đặt ra cho thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng như cho
toàn bộ ban lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam và nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ
nghĩa Việt Nam:
Ban lãnh đạo nước Cộng
hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam lựa chọn biện pháp nào để giải thể cái chế độ độc
tài của đảng Cộng sản Việt Nam - biện pháp hòa bình hay biện pháp bạo lực?
Mặc Lâm: Vâng, xin cảm ơn Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, xin cảm ơn Blogger - nhà
báo Điếu Cày Nguyễn Văn Hải và xin cảm ơn quí vị đã theo dõi cuộc nói
chuyện ngày hôm nay.
Việt Nam: Đề nghị tịch
thu nhà đất của ông Trần Văn Truyền
Ủy ban Kiểm tra Trung ương đề nghị tịch thu nhà
đất của ông Trần Văn Truyền, Tổng thanh tra Chính phủ - DR
Các bất động sản có giá
trị lớn của ông Trần Văn Truyền, nguyên ủy viên Trung ương Đảng, Tổng thanh tra
Chính phủ Việt Nam đã bị đề nghị tịch thu, theo kết luận công bố hôm nay
21/11/2014 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương. Đây là lần đầu tiên một quan chức
cao cấp bị yêu cầu tịch biên tài sản, trong khi lâu nay đảng Cộng sản Việt Nam
vẫn bị chỉ trích là dung dưỡng cho nạn tham nhũng.
Theo thông cáo báo chí của Ủy ban Kiểm tra Trung ương, ông Trần
Văn Truyền « có một số vi phạm về chính sách nhà đất » trong khi còn đương chức
và cả khi về nghỉ hưu.
Nguyên Tổng thanh tra Chính phủ (2007-2011) đã gian dối khi hai
lần thụ hưởng ưu đãi về chính sách nhà đất trong hai năm 2002 và 2003. Cụ thể,
ông đã xin mua một căn nhà có diện tích khá lớn ở Bến Tre, đã được Nhà nước bỏ
tiền tu bổ trên 400 triệu đồng, cam kết rằng chưa được cấp đất. Trong khi đó
ông đã xây nhà trên một thửa đất được cấp cũng tại tỉnh Bến Tre, có diện tích
thực tế gần gấp đôi so với trên giấy tờ.
Tại Saigon, ông Trần Văn Truyền khai « hoàn cảnh khó khăn về nhà ở
» để thuê và sau đó xin mua căn nhà số 105 Nguyễn Trọng Tuyển, Phú Nhuận, nhưng
sau đó để cho người khác cư ngụ và bán hàng. Điều đáng nói là trong thời điểm
ông làm đơn xin mua căn nhà trên, vợ ông đang đứng tên một căn nhà được tặng
tại quận 9, và con gái ông sở hữu một căn nhà khác tại khu căn hộ cao cấp Hùng
Vương ở quận 5.
Bên cạnh đó, ba năm sau khi nghỉ hưu ông mới chịu trả lại căn nhà
công vụ ở Hà Nội khi bị phát hiện. Dư luận cũng phê phán việc các con ông Trần
Văn Truyền mua gom trên 24.000 mét vuông đất ở Bến Tre, xây dựng một biệt thự
có diện tích lên đến trên 1.200 mét vuông. Nghi vấn cũng được đặt ra quanh việc
ông được người thừa kế của mẹ nuôi tặng một biệt thự trên 500 mét vuông ở quận
9.
Qua việc kiểm tra sáu trường hợp nhà đất nói trên, Ủy ban Kiểm tra
Trung ương yêu cầu ông Trần Văn Truyền và các tổ chức, cá nhân liên quan phải
kiểm điểm trách nhiệm. Đồng thời chỉ đạo thu hồi các thửa đất và căn nhà có
được trái với quy định của pháp luật.
Được biết trong báo cáo gần đây do người kế nhiệm của ông Truyền
là Tổng thanh tra Chính phủ Huỳnh Phong Tranh công bố, thì chỉ phát hiện được
có 5 vụ sai phạm trong gần một triệu trường hợp cán bộ kê khai tài sản cá nhân
năm 2013.
Trong số các quan chức cao cấp bị báo chí và dư luận tố cáo có
khối tài sản khổng lồ có thể kể ông Ngô Văn Khánh, Phó tổng thanh tra Chính phủ
; Lê Thanh Cung, Chủ tịch Ủy ban tỉnh Bình Dương…Động thái nghiêm khắc bất ngờ
trên đây của Ủy ban Kiểm tra Trung ương làm người ta liên tưởng đến chiến dịch
« đả hổ, diệt ruồi » của Tập Cận Bình ở Trung Quốc ; đặc biệt là ngay trước Hội
nghị trung ương Đảng Việt Nam sẽ diễn ra vào cuối năm nay.
Một nền báo chí tự do
cho Việt Nam: Bài viết gây xôn xao dư luận
Tin liên hệ
22.11.2014
Trong bài viết đăng trên tờ the New York
Times hôm 19 tháng 11, nguyên Tổng Biên Tập báo Thanh Niên kêu
gọi một nền báo chí tự do cho Việt Nam. Ông Nguyễn Công Khế nói đã đến lúc
chính phủ Việt Nam phải cho phép truyền thông hoạt động tự do, và đó là điều
kiện thiết yếu để Việt Nam có thể tiếp tục nỗ lực cởi trói kinh tế và chính
trị. Ông cảnh báo rằng có làm như vậy, Đảng Cộng sản Việt Nam mới lấy lại được
niềm tin của nhân dân hầu có thể sống còn.
Bài viết này đã gây xôn
xao dư luận cả trong lẫn ngoài nước.
Giáo sư Đoàn Viết Hoạt,
một nhà đấu tranh cho dân chủ đang sống ở Hoa Kỳ, người đã thành lập Diễn Đàn
Dân chủ, một tờ báo chui vào năm 1990, nhận định về bài báo này như sau:
“Bài báo này tôi nghĩ,
ra rất là đúng lúc, cái vấn đề tự do báo chí đáng nhẽ ra phải được đặt ra lâu
rồi. Một cái tiếng nói như Nguyễn Công Khế không đủ để tạo thêm được cái niềm
tin. Bây giờ có cởi trói cho tự do báo chí, thì tôi nghĩ là cái niềm tin cũng
không chắc đã lấy lại đươc, trừ phi có những cái hành động mạnh mẽ hơn nữa, may
ra thì Đảng Cộng sản còn có hy vọng là tồn tại được ở trong nền chính trị Việt
Nam trong những thập niên tới.”
Từ trong nước, nhà báo
độc lập từng lên tiếng mạnh mẽ đòi hỏi tự do ngôn luận và tự do báo chí, ông
Nguyễn Khắc Toàn từng bị tù đầy vì lập trường kiên cường của ông ủng hộ dân
chủ, tự do và một chế độ đa nguyên, cho biết ý kiến về bài báo của ông Nguyễn
Công Khế:
“Tôi rất hoan nghênh cái
lập trường của anh Nguyễn Công Khế đã công khai đòi nhà nước, đòi Đảng Cộng sản
Việt Nam phải thực hiện trước mắt là cái quyền tự do báo chí cho xã hội Việt
Nam. Thì đây là một cái đòi hỏi rất chính đáng và rất cần thiết. Tiếng nói của
anh ấy đã góp phần vào công cuộc đấu tranh đòi tự do hoá ở Việt Nam, trong đó
có một cái quyền rất căn bản của xã hội và của nhân dân Việt Nam, đó là cái
quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận.”
Nhà báo Nguyễn Khắc Toàn
đồng ý với quan điểm với ông Khế rằng đã có một số thay đổi lớn trong giới
truyền thông Việt Nam trong 5 năm trở lại đây, và nhà nước Việt Nam đang mất
dần sự kiểm soát đối với giới truyền thông. Ông nói:
“Cái sự quản lý, cái sự
kiểm soát, cái sự kìm kẹp của bộ máy nhà nuớc, bộ máy Đảng Cộng sản Việt Nam mà
đứng đầu là Ban Tuyên giáo, đã quá lỗi thời và lạc hậu, cho nên những gì mà anh
Nguyễn Công Khế đã làm việc, đã đứng trong cái hệ thống truyền thông quốc doanh
này và anh ấy đã nói là hoàn toàn chính xác.”
Trong bài viết đăng trên báo New York
Times, ông Nguyễn Công Khế nói tự do báo chí, tự do ngôn luận là tốt
cho đất nước và cũng tốt cho chế độ, nhưng giới quan sát trong và ngoài Việt
Nam tin rằng chế độ cầm quyền toàn trị của Cộng sản Việt Nam khó có thể sống
chung với tự do báo chí. Giáo sư Đoàn Viết Hoạt cho biết:
“Tôi nghĩ rằng phải có
một bản Hiến Pháp hoàn toàn mới, mà không những vậy mà còn phải có một tiến
trình để đi đến một bản Hiến Pháp mới, và cái tiến trình ấy nó đòi hỏi một cái
quốc hội khác, một cái quốc hội lập hiến. Mà quốc hội lập hiến chỉ có thể xảy
ra khi ta có một cuộc bầu cử thật sự tự do và đa đảng. Do đó tôi nghĩ rằng phải
thay đổi chế độ thì chúng ta mới có thể có được một nền tự do trong đó có tự do
báo chí. ”
Ông Nguyễn Khắc Toàn
nói:
“Đảng Cộng sản và chế độ
toàn trị mà Đảng đang duy trì không thể sống chung được với cái nền tự do báo
chí, cũng như là tôn trọng các quyền con người thực sự ở đất nước này.”
Là một đảng viên Đảng
Cộng sản Việt Nam, và trong hơn hai thập niên đã từng đứng đầu tờ báo có số
lượng độc giả lớn nhất nước, ông Nguyễn Công Khế là một nhân vật từng có ảnh
hưởng rất lớn. Liệu ông có gặp khó khăn như những nhà đấu tranh cho các quyền dân
chủ và tự do báo chí? Nhà báo Nguyễn Khắc Toàn chia sẻ quan điểm của ông về
phản ứng có thể có từ phía chính quyền Việt Nam:
“Tôi tin chắc rằng hiện
nay ban Tuyên giáo ở trung ương và Bộ Chính trị Việt Nam và bộ máy kiểm soát,
kìm kẹp truyền thông của nhà nước là hiện nay rất bối rối. Đàn áp Nguyễn Công
Khế, bịt miệng Nguyễn Công Khế, bắt Nguyễn Công Khế… thì bối cảnh ngày nay
không cho phép làm những chuyện đó, nhất là Nguyễn Công Khế là một đảng viên
Cộng sản từng đứng đầu một tờ báo tương đối có uy tín trong nước, có số lượng
độc giả rất lớn ở trong và ở ngoài nước.”
Ông Nguyễn Khắc Toàn là
một cựu chiến binh và cũng là phóng viên tự do, ông từng bị tù đày vì đã đấu
tranh để dân chủ hoá đất nước và đòi các quyền tự do, trong đó có tự do báo
chí. Cùng với luật sư Lê thị Công Nhân, ông là người đồng sáng lập Công đoàn
Việt Nam độc lập để bênh vực và bảo vệ quyền lợi cho những người lao động ở
trong nước.
Giáo sư Đoàn Viết Hoạt
là một nhà đấu tranh để dân chủ hoá Việt Nam đang sống tại Hoa Kỳ, ông cũng là
một trong những nhà đi tiên phong trong cuộc đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền,
và tự do báo chí, từng bị cầm tù lâu năm ở Việt Nam vì những hoạt động của ông.
Ông được phóng thích và sang Hoa Kỳ đoàn tụ với gia đình từ năm 1998.
Thư ngỏ gửi “người khuất mặt khuất mày”
Hôm nay một vài bạn hữu gửi đến tôi đường dẫn bài viết công kích cá nhân tôi trên báo Nhân Dân. Tác giả tên Vũ Hợp Lân, có lẽ là bút danh của một người không dám lộ diện công khai. Vậy tôi xin mạn phép trò chuyện với “người khuất mặt khuất mày” ở đây.
Nội dung chính của bài viết nhằm chỉ trích việc tôi bày tỏ lòng kính trọng đối với các chính khách và quân nhân Việt Nam Cộng Hòa, cụ thể là cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam. Quả thật, tôi vô cùng kính trọng hai nhân vật lịch sử anh hùng đã ngã xuống vì quốc gia ấy. Nếu so sánh họ với các nguyên thủ và tướng lĩnh ngày nay trước mối đe dọa và hành vi xâm lấn của ngoại bang đối với lãnh thổ mà tổ tiên chúng ta để lại, thì lời ca ngợi của tôi dành cho hai vị e rằng chưa diễn đạt hết niềm cảm phục pha lẫn tiếc thương của tôi. Sự đời vẫn vậy, những người đáng sống thì lại chẳng may qua đời quá sớm!
Tướng Nguyễn Khoa Nam lúc quyết định tuẫn tiết, do không làm tròn bổn phận của một quân nhân, ắt hẳn đã không đến nỗi quá “tâm tư” vì không được thăng cấp bậc Trung Tướng trước khi xả thân bảo vệ lãnh thổ mà mình mang trọng trách. Một vị danh tướng không màng đến địa vị và bổng lộc, đã chọn cái chết oai hùng, không đáng để nhiều người trong đó có tôi kính trọng sao? Việc tôi “đứng về phía nào” chẳng lẽ cũng phải xin phép ai? Yêu ghét một con người, một nhân vật lịch sử, lẽ nào cũng phải theo “định hướng”? Luật pháp nào quy định thế? Thưa ông Vũ Hợp Lân, xã hội này có thể còn thiếu tự do, nhưng tôi không cho phép mình mất tự do trong tư tưởng của chính mình, vì tôi là Con Người! Ông có quyền trung thành với ai đó, nên dù vẫn tôn trọng ông, tôi không nhất thiết phải giống ông. Tôi khác.
Bày tỏ lòng kính trọng đối với cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, không có nghĩa là muốn tái lập trong tương lai một thể chế của quá khứ. Cũng tương tự, ngưỡng mộ Đức Thánh Trần Hưng Đạo và chiến công vĩ đại của ngài, không đồng nghĩa với ý định thiết lập một vương triều quân chủ đời nhà Trần vào Việt Nam ở thế kỷ 21 này. Và nếu tôi tôn trọng cụ Hồ trong tư cách một nhân vật lịch sử, như tôi vẫn luôn bày tỏ bất kể ai phiền muộn, thì trừ phi tôi bị tâm thần mới có ý mong muốn chế độ mà cụ Hồ thiết lập từ năm 1945 mãi trường tồn cùng với bao vấn nạn tham nhũng và vi phạm nhân quyền thế này! Viết như vậy đã dễ hiểu chưa ông Vũ Hợp Lân? Suy nghĩ theo cách ấy liệu sẽ bị suy diễn là có ý đồ chống và lật đổ chế độ chăng? Thú thật, nếu ông cố tình suy diễn theo hướng đó, thì không việc gì tôi phải e ngại hay sợ ông cả.
Dù sao cũng phải cám ơn ông Vũ Hợp Lân đã trích đăng công khai những câu chính trong các bài viết của tôi, vì điều đó vô hình chung quảng bá suy nghĩ của tôi đến một số độc giả mà tôi không có dịp tiếp cận. Chỉ tiếc là tờ báo ông dùng để đăng ít người đọc quá! Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hồi ở tù tôi rất thường đọc báo Nhân Dân, vì không một tờ báo nào khác được phép phổ biến trong khuôn khổ các trại giam ở Việt Nam dù là Thanh Niên hay Tuổi Trẻ của chính nhà nước này. Đọc để mỉm cười vui vẻ, thay vì xem hài kịch vốn không thể có trong tù.
Tôi chưa bao giờ tự xưng am tường sử học, vì đó là một lĩnh vực sâu rộng đòi hỏi nhiều năng lực và thời gian nghiên cứu, mà tôi thì chỉ dừng lại ở sự say mê học hỏi từ lịch sử cho riêng mình thôi. Tuy nhiên, có hồ đồ lắm không khi một “người khuất mặt khuất mày” viết vài ba dòng “vỗ mông ngựa” (mượn chữ của tác giả Kim Dung trong tác phẩm “Lộc Đỉnh Ký”) trên một tờ báo chuyên về tuyên truyền, chứ không chuyên ngành sử học, lại nhận định tôi “kém hiểu biết lịch sử” hoặc “xuyên tạc lịch sử”?
Để tránh tình trạng chụp mũ bừa bãi vô ích, tôi đề nghị ông Vũ Hợp Lân sớm tổ chức một mục đàm luận công khai và dân chủ với tôi về các vấn đề lịch sử Việt Nam hiện đại trên chính tờ báo Nhân Dân để độc giả rộng đường nhận định. Đây không phải là lời thách thức, mà là việc làm cần thiết để tránh tiếng “cả vú lấp miệng em” vốn thường dành cho những tay bồi bút, và cũng giúp tờ báo của ông nâng lên một tầm cao mới, thu hút thêm nhiều độc giả có đầu óc hơn. Ông đồng ý nhé?
Trân trọng,
Lê Công Định
'Cần một loạt biện pháp
để phát triển quan hệ Mỹ-Việt trong năm 2015'
Tổng thống Mỹ Barack
Obama bắt tay Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng trong cuộc họp tại Trung tâm
Hội nghị Quốc tế Myanmar, ngày 13/11/2014.
Tin liên hệ
21.11.2014
Người phát ngôn của Bộ
Ngoại giao Việt Nam Lê Hải Bình cho biết cần thực thi một loạt biện pháp thực
tiễn để tăng cường các quan hệ Mỹ-Việt trong năm 2015.
Tân Hoa Xã, cơ quan ngôn
luận của nhà nước Trung Quốc, trích lời ông Lê Hải Bình nói rằng “Trong năm tới
sẽ có một loạt bước thiết thực để đẩy mạnh hơn nữa quan hệ đối tác toàn diện
Việt-Mỹ, vì lợi ích của nhân dân hai nước, cũng như vì hoà bình, ổn định và hợp
tác trong khu vực.”
Phát biểu này được đưa
ra tại cuộc họp báo thường lệ hôm thứ Năm ở Hà nội , khi ông Lê Hải Bình
trả lời câu hỏi của một nhà báo về những ưu tiên của Tân Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt
Nam, ông Ted Osius.
Ông Bình xác nhận tin
Thượng Viện Mỹ đã chuẩn thuận ông Ted Osius vào chức Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt
Nam, cùng lúc Tân Đại sứ Việt Nam tại Hoa Kỳ, ông Phạm Quang Vinh bắt đầu nhiệm
kỳ của ông tại Hoa Kỳ.
Người phát ngôn của Bộ
Ngoại giao Việt Nam nói thêm rằng ông tin rằng hai vị đại sứ sẽ có những đóng
góp tích cực vào nỗ lực phát triển quan hệ toàn diện Việt Nam- Hoa Kỳ.
Quan chức ngoại giao
Việt Nam nói trong thời gian qua, đã có nhiều tiến triển trong các quan hệ song
phương, đặc biệt trong lĩnh vực kinh tế và thương mại. Ông cho biết là hai nước
đang tích cực chuẩn bị đánh dấu kỷ niệm 25 năm từ ngày bình thường hoá quan hệ
song phương trong năm tới.
Về vấn đề Biển Đông và
quan hệ với Trung Quốc, ông Lê Hải Bình tái khẳng định rằng “mọi hoạt động của
các bên ở Biển Đông cần đóng góp tích cực, xây dựng cho hòa bình, ổn định, hợp
tác và phát triển ở khu vực.” Ông nhắc lại rằng các bên cần tuân thủ
nghiêm túc luật pháp quốc tế, nhất là Công ước Liên hiệp quốc về Luật Biển
1982, tôn trọng chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán của các nước ven
biển.
Nguồn: Xinhua, TTXVN,
VietnamNet
No comments:
Post a Comment
Thanks