Cựu
lãnh sự Việt Nam tại Thụy Sĩ: 'Những người cộng sản đang tự giết mình'!
Đại sứ Ted Osius gửi lời
chào đến nhân dân Việt Nam
Preview by Yahoo
|
|||||||
BA` CON O*I.
Giặc cộng bán nước cho rợ Tàu rồi, đây là bằng chứng !
'Trung Quốc - Thành phố Việt Nam'
Theo Facebook Lan Lê, khu phố Tàu ở Bình Dương công
khai để biển "Trung Quốc - Thành phố Việt Nam"với hàm ý: VN là thành
phố của Tàu. (Ảnh từ FB Ku Mon)
Một lời kêu gọi / Viết
tặng đồng bào.
Đặng Xương Hùng - “Muốn thắng cộng sản thì hãy để cho
cộng sản thắng trước”. Quan điểm này của ông Henry Kissinger, ban đầu có thể là
sự tự an ủi và bào chữa, nhưng theo thời gian nó đang dần ngày càng đúng.
Nhân loại không dùng bạo
lực để tấn công cộng sản, mà chính những người cộng sản đang tự giết mình. Dân
tình đang chứng kiến sự nở rộ những phát biểu “trứ danh” của một loạt lãnh đạo
đang điều hành chế độ. Trước đây, quốc hội và chính phủ là những “hội kín” của
đảng, các “máy chém” này tha hồ “chém”. Nay, những cơ quan đầu não dần phải trở
thành “hội nửa kín, nửa hở”, cộng với sự phát triển internet, dân chúng mới dần
ngã ngửa về những “công bộc” của dân.
Ông Đặng
Xương Hùng - cựu lãnh sự Việt Nam tại Thụy Sĩ.
|
Các chế độ cộng sản đều tự
sụp đổ. Trừ trường hợp Khơ me đỏ, nhưng lại là do một đảng cộng sản khác lật
đổ. Cộng sản tự giết mình vì nó sẽ chết trong từng con người. Ở trong một số
người nó đã chết hẳn, ở số khác nó đang dần chết, ở số đông dân chúng nó bắt
đầu chết. Nó sẽ sụp đổ ở thời điểm khi nó không còn chỗ đứng trong lòng của đại
đa số người dân.
Cộng sản giành chính quyền
bằng bạo lực và quản lý xã hội cũng bằng bạo lực. Duy trì sự cai trị bằng kìm
hãm trong khờ dại và sự sợ hãi. Không ai có thể bắt ta ngu dốt nếu chính chúng
ta chấp nhận điều đó.
Chúng ta đang trao vận mệnh
của mình cho những con người kém cỏi đứng ở những vị trí cao nhất trong chính
quyền. Tại sao những con Lạc, cháu Hồng chỉ thành công ở xứ người chứ không thể
thành công ở chính quê hương của mình? Chúng ta đang bị làm con tin, mang ra
mặc cả với tình thương của nhân loại bên ngoài.
Hãy tỉnh táo để họ tự chết
dần trong lòng chúng ta. Xóa bỏ chế độ cộng sản để xây dựng một chế độ dân chủ.
Nơi mà những người cộng sản còn rơi rớt lại vẫn có quyền thể hiện quan điểm của
mình. Quốc hội của một chế độ dân chủ có cả nhiệm vụ tôn trọng và bảo vệ quyền
lợi của họ - quyền thiểu số.
Chúng ta tránh bạo lực
nhưng chúng ta cần tỉnh táo.
Đặng Xương Hùng
Thụy
Sĩ, 11/2014
Thái
Nguyên: Dân biến trụ sở xã thành... bãi rác
Rác thải đưa vào khu xử lý của
HTX là loại nguy hại. Ảnh: Trần Thụ
Trần Thụ (Dân Việt) - Vì quá bức xúc trước việc nhà máy xử lý rác gây ô nhiễm
môi trường trầm trọng, người dân xã Tân Cương (TP.Thái Nguyên) đã chặn các xe
chở rác rồi... đổ vào sân UBND xã.
Tất cả đều do rác
Có mặt tại xã Tân Cương trưa 21.11, cảnh tượng
đập vào mắt chúng tôi là 1 chiếc xe tải to đùng án ngữ lối vào trụ sở. Phía
trong, 2 chiếc xe to không kém chở đầy rác choán gần hết phần sân của UBND. Các
loại rác vung vãi khắp nơi, khiến khách từ xa tới có cảm tưởng nơi đây là một
điểm... thu mua ve chai chứ không phải trụ sở cơ quan công quyền!
Ông Phạm Tiến Sỹ - Phó Chủ tịch UBND xã Tân
Cương cho biết: Từ năm 2007, HTX Thương mại & Dịch vụ Phúc Lợi (HTX) đã
được cấp có thẩm quyền cho phép xây dựng 1 nhà máy xử lý rác thải tại khe Đá
Mài (thôn Hồng Thái 1). Thời gian đầu hoạt động của HTX ít gây ảnh hưởng tới
môi trường nên tình hình không mấy phức tạp. Tháng 10.2014, HTX xây dựng lò tái
chế đồng và túi bóng phế thải thì người dân bắt đầu phản ứng mạnh. Trong 2 lần
phía HTX “nổi lửa”, người dân đã có ý kiến, đến đêm 17.10, HTX vẫn cố tình đốt
lò, mùi khét bốc ra nồng nặc lan rộng trong bán kính khoảng 2,5km. Không chịu
nổi việc ô nhiễm, người dân đã kéo đến phân xưởng, HTX yêu cầu dừng sản xuất.
Ngày 18.10, UBND xã đã làm việc với lãnh đạo
HTX và các đoàn thể của 5 xóm gồm Hồng Thái 1, Hồng Thái 2, Soi Vàng, Tân Thái
và Nam Thái, yêu cầu HTX dừng lò tái chế đồng, nylon phế liệu vô điều kiện. Tuy
nhiên, nhà máy này vẫn hoạt động.
Chiều 18.11, người dân đã lập trạm, không cho
xe của HTX ra vào khu xử lý chất thải ở khe Đá Mài. UBND xã lại phải xuống vận
động và đề nghị HTX tạm dừng hoạt động. Sáng 19.11, UBND xã lại tiếp tục làm
việc với các ngành chức năng của tỉnh, TP.Thái Nguyên, HTX và đại diện 5 xóm và
nhân dân trong xã. Tại buổi làm việc này HTX đã cam kết tháo dỡ lò tái chế
đồng, nylon phế thải - hoàn thiện lò tái chế lốp cũ và dầu phế thải. UBND xã
cũng thông báo yêu cầu tháo dỡ lò tái chế đồng, nylon và hoàn thiện quy trình
đốt dầu thải, lốp cũ nguy hại theo quy trình... Tuy nhiên đến chiều 20.11,
người dân đã tập trung – lập “bản doanh” ngay cổng, chặn xe chở chất thải và...
đổ vào sân UBND xã!
Sống chết vì... môi
trường
Trao đổi với chúng tôi ngay tại “doanh trại”,
ông Nguyễn Văn Công ở xóm Soi Vàng nói: “Người dân chúng tôi yêu cầu HTX chuyển
sang ngành nghề khác, không xử lý chất thải ở đây nữa. Họ cũng đã hứa, các ban
ngành cũng đã vào làm việc nhiều lần nhưng đến nay vẫn chưa ai giải quyết. Ai
đời giữa khu dân cư đông đúc mà họ đem dầu thải, lốp xe cũ, bo mạch điện tử vào
đốt mùi bốc khét không thể chịu được”.
Anh Trần Tiến Anh (xóm Tân Thái 1) cũng bày
tỏ: Vịt thả xuống hồ bại liệt không thể bơi, trâu lội qua suối bị co gân không
đi được. Người già, trẻ em thì dính nhiều bệnh liên quan đến đường hô hấp. Có
nhiều em đang trong giờ học bị đổ máu cam... “Môi trường sống của chúng tôi bị
ảnh hưởng trầm trọng, chính quyền không giải quyết được thì người dân phải tự
đứng ra cứu lấy mình...” - anh bức xúc.
Xung quanh việc người dân phản ứng với hoạt
động của HTX, bà Lưu Thị Lịch – Chủ tịch Hội đồng quản trị HTX cho biết: HTX
được cấp có thẩm quyền cấp phép hành nghề quản lý chất thải nguy hại. Mỗi tháng
HTX xử lý khoảng 200 tấn rác thải nguy hại chủ yếu là các bo mạch điện tử (phế
liệu), túi bóng, lốp cũ.... Tuy nhiên bà Lịch cũng thừa nhận đã sai khi đưa vào
vận hành khu lò tái chế đồng và túi nylon mà chưa được cơ quan có thẩm quyền
cho phép.
“Khi đốt lên mùi quá khủng khiếp, khi người
dân phản đối, HTX đã dừng hoàn toàn 2 khu lò. Đến nay chúng tôi đã tháo dỡ toàn
bộ dây 2 chuyền, giờ đây nó chỉ còn là đống sắt vụn. Hai lò này chúng tôi mới
làm thử nghiệm, tuy nhiên do chủ quan nên không lường hết được hậu quả” - bà nói
Trao đổi với chúng tôi qua điện thoại vào
chiều 28.11, ông Phạm Tiến Sỹ - Phó Chủ tịch UBND xã Tân Cương cho biết: Mặc dù
chính quyền địa phương đã kiên trì vận động thuyết phục, nhưng đến nay người
dân vẫn chưa chịu cho xã giải tỏa 3 xe chở rác (bị người dân “ách” lại đổ vào
trụ sở UBND xã). Chính quyền TP.Thái Nguyên cũng chỉ mới có các hỗ trợ bằng…
công văn với chính quyền xã. Mọi việc vẫn giậm chân tại chỗ, 3 xe rác vẫn án
ngữ trước cổng vào trụ sở xã Tân Cương.
Hiện tại mọi hoạt động của HTX đã bị “vô hiệu hóa”, xe vào bị
cấm là một nhẽ, kể cả những xe được phép chở chất thải qua sơ chế đi nơi khác
cũng bị cấm. Toàn bộ khu vực nhà máy xử lý chất thải của HTX trở thành “ốc
đảo”, cái “túi ô nhiễm” như quả bóng lơ lửng trên đầu gần 6.000 dân xã Tân Cương.
Trần Thụ
http://danviet.vn/xa-hoi/thai-nguyen-dan-bien-tru-so-xa-thanh-bai-rac-508415.html
Trần Thụ
http://danviet.vn/xa-hoi/thai-nguyen-dan-bien-tru-so-xa-thanh-bai-rac-508415.html
Đây
là cung cách hành xử của một nhà nước?
Phạm Minh Hoàng - Hôm 27/11, nhà cầm quyền tổ chức họp tổ dân phố nơi tôi
sinh sống. Buổi họp được tổ chức tại nhà "Văn Hóa" phường 4, Q.10
(xem hình)
Trước tiên họ thông báo rằng gia đình tôi đã
được mời nhưng không có mặt, điều đó nói lên “sự xem thường nhà cầm quyền địa
phương”. Đây là một điều nói dối trắng trợn.
Trong buổi họp, có lẽ sau khi tường thuật lại
vụ việc ngày 5/11 khi côn đồ mang hung khi đến đe dọa tính mạng khiến tôi phải
nhờ sự can thiệp của Tổng Lãnh Sự Pháp (sau khi nhiều lần kêu cứu công an phường
không kết quả), những người tổ chức buổi họp đã mời (đúng ra là mớm) 3 đảng
viên và cựu chiến binh cộng sản cộng thêm hai người lạ mặt đến đấu tố gia đình
chúng tôi. Họ kết án chúng tôi (tôi và anh Nguyễn Bác Truyển) là những “thành
phần phản động ngoan cố” , là những “thành phần nguy hiểm” và yêu cầu bỏ tù
hoặc trục xuất anh Truyển.
Như tôi đã viết ở trên là gia đình tôi hoàn
toàn không được thông báo về buổi họp, tôi thực sự thắc mắc, một nhà nước vẫn
được xưng tụng “của dân, do dân và vì dân”, chiếm 99% các kỳ bầu cử, chiếm trên
90% quốc hội, có trên 800 cơ quan truyền thông, báo chí; các cơ quan đảng đoàn,
mặt trận, các đoàn thể ngoại vi… kiểm soát từ ngọn tóc đến ngón chân ngưòi dân
mà không dám tổ chức một cuộc đối chất công khai mà phải dùng những thủ đoạn
cực kỳ hạ cấp, một hình thức “đấu tố khiếm diện” để đe dọa đời sống của một gia
đình với một cụ bà 90 tuổi và một thương phế binh VNCH.
Xin thông báo cho mọi người được biết.
28/11/2014
Không
chốn nương thân
Phương Bích - Không lẽ cả xã hội này, không một ai chìa tay ra cho
chúng?
Không lẽ cả xã hội này, không một ai vượt qua
được nỗi sợ hãi, để cho những thanh niên trẻ đang bị những thế lực đen tối săn
đuổi, được nương náu dưới mái nhà của mình?
Tôi ao ước đến một ngày nào đó, tôi chỉ việc
ngồi đọc sách, nghe nhạc, đi du lịch đó đây, ngắm cảnh đất nước ta đẹp tuyệt
vời như thế nào. Chứ không phải lêm để kể những câu chuyện như thế này.
I - CỨU 604 !
Một lần đang đọc tin trên facebook, mục tin nhắn
hiện lên một cái tên lạ.Tôi bấm vào tin nhắn, đọc qua thì chỉ là thăm hỏi
thường tình, nhưng cái chính là nó lại ngỏ ý muốn qua nhà chơi. Tôi bảo không
nên đến thăm ai khi chưa được mời. Nó bảo vâng, kèm theo biểu tượng 1 khuôn mặt
buồn. Nó thì đường đột, còn tôi thì lỗ mãng.
Cảm giác áy náy, ân hận khiến tôi mò vào tường
nhà nó để tìm hiểu, mới té ra rằng có mấy đứa thanh niên (tạm gọi là đấu tranh
dân chủ), đang thuê một phòng ở tầng 6 chung cư nhà tôi. Tôi bèn khóa cửa,
xuống gõ cửa phòng 604. Đón tiếp tôi là mấy khuôn mặt búng ra sữa, nhưng nhìn
chúng, tôi có cảm giác yên tâm một cách vô thức. Cô cháu hỏi thăm nhau một hồi,
biết gần đây có kẻ lảng vảng dưới nhà theo dõi chúng, tôi linh cảm trước sau
chúng cũng sẽ bị gây sự nên dặn, có sự cố gì cứ gọi cô.
Bây giờ tôi mới biết, khi biết bọn trẻ đến đây
ở, công an phường đã liên tục gọi điện cho chủ nhà. Gọi chủ nhà không đến, thì
họ gọi cho công an phường nơi chủ nhà đang ở, liên tục gây sức ép. Không chỉ
thế, bà con ở chung cư nhà tôi cũng xì xào về chuyện, gần đây có kẻ lạ mặt
thường xuyên lảng vảng, rình mò gì đó dưới nhà.
Tối ngày 28/11/2014, tôi vừa ăn cơm, vừa đọc
tin trên facebook thì điện thoại báo có tin nhắn. Tôi rất ít khi đọc tin nhắn,
vì dạo này toàn tin quảng cáo. Nhưng không hiểu sao lần này tôi xem ngay. Tin
nhắn vẻn vẹn như thế này:
- Cứu 604
Phải mất mấy giây tôi mới nhận ra đó là tin
nhắn của bọn trẻ phòng 604. Tôi nhảy bổ vào phòng, lấy máy ảnh rồi khóa cửa
chạy xuống tầng 6 ngay. Cái hành lang chật hẹp đông nghẹt người. Ban đầu nghe
tin nhắn, tôi lại nghĩ có đám côn đồ nào vào gây sự với bọn trẻ, nhưng nhìn mới
biết toàn là công an, cả thường phục lẫn sắc phục – chuyện gì mà ghê gớm thế
nhỉ?
Thấy tôi cầm máy ảnh, miệng lớn tiếng hỏi
chuyện gì, trưởng công an Phường trong bộ cảnh phục không biển hiệu, quay ra
nhăn nhó:
- Giời ơi, “em” xuống đây làm gì? Đi về đi.
Mấy cậu an ninh vẫn thường đi theo tôi mỗi khi
tôi tham gia một sự kiện nào đó, cũng xúm lại, định kéo tôi ra xa trọng điểm:
- Chị ra đây em bảo cái này
Tôi còn lạ gì cái trò đánh lạc hướng của các
chú. Nghiêm giọng bảo bỏ tay ra, không là tôi tri hô bây giờ, tôi len vào phòng
604, nhưng các chú an ninh trẻ lấy lưng chặn cửa. Họ không đưa ra lệnh cấm bao
giờ, mà họ luôn dùng những cái lưng để chặn, như đã từng làm rất nhiều lần. Khi
tôi giơ cao máy ảnh lên chụp, họ lấy tay tìm mọi cách che ống kính. Tôi chạy
sang căn hộ của mẹ tôi ở gần đó, lấy cái ghế rồi trèo lên đó, chụp và nhòm vào
phòng, vậy mà cũng chỉ nhìn thấy mấy cái đầu. Tôi nói vọng vào, dặn các cháu
đừng sợ và không ký vào bất cứ giấy tờ gì, vì rõ ràng những người dùng vũ lực
để đột nhập vào phòng của chúng mà không có lệnh là trái phép, cho dù đó là ông
chủ tịch nước đi chăng nữa. Tôi không muốn rời mắt khỏi cánh cửa phòng 604 một
giây nào, chỉ e có gì bất trắc xảy ra mà tôi không chứng kiến tận mắt, để kể
lại một cách trung thực cho dư luận được biết (chứ chả mong gì được làm nhân
chứng).
Khi nói chuyện với tất cả các công an viên ở
đó, tôi bảo thẳng là tôi không thể tin tưởng được ngành công an, khi trên mạng
đầy thông tin về chính bộ trưởng công an còn gian dối trong việc khai man tuổi
để được vào bộ chính trị (nếu sai, sao không điều tra, làm rõ để lấy lại lòng
tin của dư luận?)
Sau hơn 2 tiếng lục lọi, khám xét, bọn trẻ bị
đưa ra công an phường. Cách đưa chúng đi thật lạ. Nếu chúng là tội phạm, và
việc bắt giữ chúng là đúng pháp luật, thì phải đường đường chính chính cho cả
thiên hạ được biết. Miệng họ nói anh em ra bấm thang máy, nhưng lũ trẻ lại bị
điệu đi bằng cầu thang thoát hiểm phía cuối hành lang. Tôi mà có đi theo chúng,
thì những cái lưng kia cũng sẽ bít kín lối tôi đi. Sau này nghe mọi người kể
lại, anh em lúc đó đã kéo đến hỗ trợ nhưng không được lên nhà. Hóa ra công an
dưới nhà còn đông hơn cả trên hành lang tầng 6. Nhưng vốn dĩ chả làm điều gì
sai, thì có đứng giữa cả ngàn công an cũng xá gì? Chỉ cần một vài người, cũng
đủ chứng kiến những gì xảy ra, để tố cáo khi cần thiết. Vì vậy khi thấy anh em
vô tình lượn ra chỗ cầu thang thoát hiểm, những người đưa bọn trẻ qua đường này
lại dẫn chúng lộn lại. Thấy họ loanh quanh, thằng Lý Quang Sơn hỏi:
- Các anh đang sợ điều gì vậy?
Một gã bóp cổ nó, gầm ghè:
- Chúng tao mà lại phải sợ mày à?
Thằng bé chỉ cười khẩy. Có lẽ mấy đứa trẻ sẽ
bị đưa đi bằng xe thùng, nhưng vì có mấy cặp mắt đang nhòm ngó nên chúng bị
nhét vội vào một chiếc xe ô tô. Khi trông thấy anh em, thằng Lý Quang Sơn xòe
bàn tay (hình con chim bồ câu – biểu tượng cho dân chủ) giơ lên cao vẫy vẫy,
liền bị đè tay xuống. Ở trong xe, nó bị túm tóc giộng đầu liên tiếp vào thành
xe, tát túi bụi vào mặt. – Lũ khốn nạn. Cái này nhất định phải làm đơn tố cáo.
Tôi chạy về nhà cất máy ảnh, vào facebook
thông báo tình hình, vớ lấy điện thoại rồi chạy ra phường. Ối giời! Điện thoại
báo 16 cuộc gọi nhỡ. Hóa ra anh em gọi tôi, chắc nhờ xuống ứng cứu bọn trẻ (tao
xuống từ đời tám hoánh rồi còn đâu).
Lúc đó đã gần 10 giờ đêm. Bên ngoài chừng hơn
chục anh em đứng chờ đợi. Cánh công an sang đường, đi ăn đêm trong cái quán cạnh
chỗ chúng tôi đứng. Sốt ruột, thỉnh thoảng tôi lại chạy sang bên trụ sở công an
phường, ngó qua hàng rào sắt. Một tay công an đứng bên trong đuổi tôi về, bảo
đến “giờ giới nghiêm” rồi. Khi tôi ngạc nhiên vì cái cụm từ mới mẻ ấy thì hắn
còn bảo tôi về tra gúc gồ. Tra thì lúc khác, nhưng giờ thì tôi cứ đứng đây,
giỏi thì ra mà bắt. Hắn cũng ngạc nhiên nhìn tôi khi thấy ko dọa nạt được, bèn
hỏi : cùn à? Ừ! Cùn đấy. Ra mà bắt!
Hắn cười khẩy bỏ đi. Bà con xem công an thế có
láo toét với dân không?
12 rưỡi đêm. Anh em phán đoán có lẽ mấy đứa sẽ
bị giữ qua đêm nên bàn nhau về, mai lại đến. Sau này bọn trẻ kể, thấy anh em
đứng ngoài, mấy tay công an bảo: chắc ăn ở cũng tốt nên mới có anh em đến đông
thế? Ha ha. Thế các chú cảm thấy thế nào?
Nhưng một lúc sau, một chú hổn hển chạy vào
thông báo: về hết rồi! Tiên sư các chú. Nếu các chú bảo cho chị biết là chúng
chả có tội gì, và 5 giờ sáng sẽ thả chúng, thì chị chờ đến 5 giờ chứ xá gì.
Tôi về nhà, post ảnh, thông báo tình hình lên
facebook. Mới được dăm phút thì có điện thoại báo, thằng Lý Quang Sơn vừa ra
khỏi đồn rồi. Tôi nháo nhào chạy xuống hầm xe, định lấy xe đi đón nó (quên béng
mất là nhà tôi và công an phường chỉ cách nhau có vài trăm mét). Chưa kịp dắt
xe ra đã thấy thằng cháu dép lê lẹt quẹt đi xuống hầm xe. Trông thấy tôi nó
kêu: cô!
Cô cháu ôm nhau mừng tủi rồi lên nhà. Lúc bấy
giờ tôi mới mục kích bên trong căn hộ 604, thấy mâm cơm đạm bạc của đời sinh
viên với 4 bát cơm, xới ra từ lúc 7 giờ tối nhưng chưa kịp ăn, giờ nguội ngắt.
Được một chốc lại thêm 2 thằng lò dò về phòng. Một thằng bị bắt đầu tiên và
cũng được thả đầu tiên, khi về phòng không có chìa khóa vào phòng, nên đã đi
kiếm chỗ khác ngủ. Sau một hồi hàn huyên, chúng ngồi ăn những bát cơm nguội một
cách ngon lành, khiến tôi cảm thấy đói ngấu, cũng về lục cơm ăn. Lúc đó là gần
3 giờ sáng!
Tôi về phòng, post những hình ảnh đầu tiên về
lũ trẻ sau khi được thả, hình ảnh cái mâm cơm sinh viên khiến người Việt ở hải
ngoại đau lòng, về chuyện 2 trong số 4 thằng bị đánh rất đau. Cái thằng bé gày
gò, trẻ nhất bọn còn bị đánh và “lên gối” ngay tại đồn công an. May mà không
đứa nào tự tử trong đó.
II - KHÔNG CHỐN NƯƠNG
THÂN !
Mặc dù tôi đã dặn chủ nhà không việc gì phải
sợ, rằng nếu bọn trẻ làm gì sai, đã có pháp luật xử lý. Nhưng rốt cục họ cũng
không chịu nổi sức ép của công an. Tôi đã tưởng mọi chuyện thế là đã qua. Còn
định hôm nào đãi bọn trẻ một bữa bét nhè. Thế mà chỉ sau một ngày, bọn trẻ gọi
điện, bảo chủ nhà cắt hợp đồng trước thời hạn. Hợp đồng ký một năm, mới ở được
3 tháng!
Tôi gọi điện cho chủ nhà, nhưng nghe họ nói,
tôi biết không thể thuyết phục được họ thêm, vì họ không phải là tôi. Khi ngồi
cùng với họ và lũ trẻ sau đó, họ kể bị công an hành tỏi thế nào. Tiếc là tôi
không ghi âm lại cuộc nói chuyện đó, vì tôi chẳng bao giờ nghĩ phải đối phó với
những tình huống như thế. Theo hợp đồng, họ gia hạn cho lũ trẻ trong 15 ngày
phải dọn ra khỏi nhà!
Tôi nghĩ nát cả óc, cố tìm xem ai không sợ
công an, để có thể cho lũ trẻ một chốn nương thân, để chúng học hành, đi làm
kiếm sống một cách lương thiện. Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm ra người đó. Không
lẽ ở giữa cái thủ đô ngàn năm văn hiến này, những thanh niên mới lớn đầy hoài
bão trong sáng, lại không thể tìm được một chốn nương thân? Nghĩ mà uất nghẹn
trong lòng. Thế mà cứ bảo tôi phải yêu cái chế độ này. Yêu làm sao nổi?
Hẳn thấy chúng bị bắt thì sẽ có người bảo:
“Phải có thế nào thì người ta mới bắt chứ?”
Vậy khi người ta buộc phải thả chúng, họ có
nghĩ thế này: “Phải như thế nào thì người ta mới thả chứ?”
Và nếu chỉ cần một cái đơn tố giác không có
căn cứ, là công an có thể xộc vào tư gia của bất cứ ai không cần lệnh một cách
tùy tiện như vậy, thì cuộc sống của người dân liệu còn có bình yên?
Khi không tìm ra chứng cớ theo đơn tố giác, kẻ
tố giác có bị xử lý? Tôi đồ rằng nếu người tố giác là người lương thiện, họ sẽ
bị bỏ tù vì tội vu khống.
Nếu trong một xã hội mà pháp luật nghiêm minh,
chắc chắn không thể có những chuyện như thế xảy ra. Thế nên, người ta mới khao
khát một xã hội dân chủ đến mức chấp nhận tù đày để đấu tranh giành lấy nó như
vậy. Tôi tin là cuộc đấu tranh đó còn gian nan hơn cuộc đấu tranh giành độc lập
rất nhiều. Và tôi cũng tin cho dù nó có gian khổ, và kéo dài bao nhiêu năm đi
chăng nữa, thì với nguyên lý, loài người luôn tìm cách phát triển theo xu hướng
tự do và tiến bộ, nhất định ngày thắng lợi sẽ đến.
Quên dẫn lại lời của
anh bạn trẻ Lý Quang Sơn, khi cậu bị nhân viên an ninh tuyên bố cậu sẽ không
được xuất cảnh: Tôi sẽ ở lại, để chứng kiến đất nước này thay đổi!Đó mới là khí
phách nam nhi! Tôi không nói quá, nhưng thật may khi lớp trẻ Việt Nam vẫn còn
những con người như thế.
Mượn bảo vệ dụ chúng
mở cửa để hỏi chuyện rồi ập vào
Bàn bạc gay cấn. Người
mặc sắc phục là trưởng công an phường
Phải đứng lên ghế mới
chụp được
Bữa com khiến nhiều
người rớt nước mắt.
Hai anh em hội ngộ. Cả
2 đứa cùng bị đánh đau.
Thằng bé này bị lên
gối, tát tai ngay tại trụ sở công an Phường
Không lời
Không lời
Không lời
Phương Bích
No comments:
Post a Comment
Thanks