TRẢ ƠN !
Minh Tâm
Được đặt tên là Trả ơn nhưng thực ra đây là một câu
chuyện về sự vô ơn.
Không hậu hiện đại tiền hiện đại chi hết, không
chủ nghĩa cấu trúc cấu trắc chi hết, không cao giọng, không dùng nhiều thán từ
kiểu ôi, a, câu chuyện được kể ra giản dị, trần trụi, “vô tư” như chính cuộc
đời này, chính vì thế mà nó có sức lay động. Đừng băn khoăn đây là hồi ức hay
là truyện ngắn. Một truyện ngắn, khi mà đạt được một nội lực mạnh mẽ thì có sức
mạnh lay động còn ghê gớm hơn cả một câu chuyện có thật.
Quý vị đừng có vội lên án
Mạnh là kẻ vô ơn, đừng vội xoa tay thỏa mãn khi được xem một câu chuyện hay và
cho rằng mình chẳng có nét nào giống Mạnh. Trong mỗi chúng ta rất có thể đang
có một gã Mạnh béo tốt, nhởn nhơ. Có vô khối kẻ tốt hơn Mạnh nhưng cũng có vô
khối kẻ xấu hơn Mạnh. Có như vậy thì những kẻ cặn bã mới luôn luôn có thừa lý
do để sống hạnh phúc vì họ luôn biết rằng còn có kẻ xấu hơn họ.
Vô ơn là một căn bệnh phổ
biến trong thời đại chúng ta. Sự vô ơn lớn nhất mà chúng ta được chứng
kiến là sự vô ơn đối với những người đã ngã xuống ở Hoàng Sa, Trường Sa, ở biên
giới phía Bắc 1979.
Vì quyền lợi ích kỷ của một chính đảng, một thể chế mà
trong mấy chục năm qua, sự hy sinh của hàng vạn người vì độc lập của tổ quốc đã
không được nhắc đến. Một nhà hiền triết nói rằng: “Kẻ ích kỷ sẵn sàng đốt nhà
bạn chỉ để luộc một quả trứng”.
Vâng, người ta đã cố tình vô ơn với rất nhiều
người chỉ để giữ quyền lợi của một nhóm người. Người ta cũng đã vô ơn với các công
thần của chế độ như Cù Huy Cận, Nguyễn Hữu Khiếu khi bắt giam Cù Huy Hà Vũ,
Nguyễn Hữu Vinh… chỉ vì hai “nghịch tử” này dám nghịch dại đòi tự do dân chủ.
Đây chỉ là vài ví dụ về sự vô ơn trong vô vàn sự vô ơn trong thời đại ngày nay.
Trạch hối hận muộn màng
rằng “mình đã đổ máu để cứu một bọn lưu manh”.
Vâng, bọn họ chỉ là một
đám lưu manh vô giáo dục bởi vì những kẻ vô ơn đương nhiên là những kẻ vô giáo
dục, dù họ có ngồi trên chót vót quyền lực hoặc học hành thông thái đến bậc nào
đi nữa.
Bauxite Việt Nam
Hơn ba chục năm tôi mới gặp Trạch. Trận đánh thị xã
Phước Long tháng 01-75, lão hứng trọn trái M79 nát tươm hai chân. Ai cũng tưởng
lão ngoẻo rồi. Vậy mà bây giờ lão từ Thái Bình tìm đến nhà tôi tận Sài Gòn trên
chiếc xe lăn.
- Có việc cần lắm tao
mới phải đến. Chứ lết nửa cái thân tàn này hơn nghìn cây số nhếch nhác
lắm!
Trạch vẫn nói bằng giọng
bỗ bã, rồi cười móm mém, hai hàm răng chỉ còn vài chiếc, khuôn mặt nhăn nheo,
đen đúa tương phản với mái tóc bạc. Trạch gần bằng tuổi tôi, ngoại lục tuần mà
nhìn lão hom hem hơn ông cụ ngoài bảy mươi. Tôi hỏi có việc gì? Trạch chậm rãi
mở ba-lô con cóc nhàu nát lôi ra một bọc giấy ở đáy ba-lô. Tôi nói:
- Nhờ xác minh quá trình
công tác trong quân đội chớ gì? Đang có đợt làm chính cho người có
công đấy. Ông thì xứng đáng quá đi chứ! Trận Phước Long đã được
thưởng huân chương chiến công hạng nhất cơ mà…
Trạch nói:
- Đời mình một nửa đã
chôn ở Phước Long rồi, còn một nửa nay mai chôn nốt ở Thái Bình, cần huân
chương huân chước làm gì? Vào đây là vì thằng con cần phải nhờ đồng
đội giúp đỡ…
Hình như khó khăn lắm
Trạch mới thốt ra được mấy câu cuối. Giọng lão nghẹn ứ. Hơn ba chục năm
trước Trạch đã từng bắn liền ba phát B40 trúng 3 xe tăng, bị thương nát
cả hai chân mặt lão vẫn rắn đanh chứ có yếu đuối như vậy đâu. Cà đơn vị gọi
là Trạch lì. Lão cũng hơi gàn, lại bướng, nói năng bỗ bã, nhưng tính
thẳng băng và đối với đồng đội chí cốt.Tôi hỏi :
- Con cái thế nào mà
phải nhờ đồng đội?
Trạch uống nước, hút
thuôc rồi kể. Hôm đánh Phước Long lão bị thương , tưởng ngẻo , nhưng nhờ đồng
đội nhiệt tình đưa vào quân y gấp , được truyền máu nên sống sót. Sài Gòn
giải phóng lão vẫn nằm chết dí trong bệnh viện, chả biết hòn ngọc viễn đông nó
như thế nào. Rồi lão được đưa ra Bắc, an dưỡng ở trại thương binh Thái
Bình. Cứ nghĩ gửi nửa tấm thân tàn ở đây đến chết. Nào ngờ một
cô thương binh cụt tay, mất một mắt cũng vào an dưỡng. Cùng
cảnh ngộ thế là thương nhau, nên vợ chồng. Địa phương ưu tiên cho vợ chồng
Trạch làm nhân viên thu lệ phí chợ. Vợ chồng ăn ở với nhau, ba lần
đẻ chỉ nuôi được một. Trạch đặt tên con là Phước. Thì có phước mới
có vợ và có đứa con nối dõi, chứ không thì nửa cái thân tàn chết không có
người chống gậy. Trạch nói thế. Và lão bảo:
- Tớ đặt tên con là
Phước cũng là để kỷ niệm trận đánh cuối cùng đời lính!
Vợ chồng lão Trạch kiếm
được đồng nào dồn cho con ăn học hết . Nhờ trời, thằng Phước hay ăn chóng
lớn, và chăm ngoan, học giỏi. Thấm thoát đã lên đại học, tốt nghiệp kỹ sư
cầu đường loại ưu. Nhưng ra trường xin việc không chỗ nào nhận. Phải có
chức, có quyền , hoặc có nhiều tiền. Vợ chồng Trạch đào đâu ra?
Có thằng cò đòi 10 triệu chạy cho một chỗ , vợ chồng Trạch thế chấp hai
quyển sổ thương binh lấy 10 triệu đưa cho nó. Nó cầm tiền xong là biến.
Thằng Phước đành ra chợ thu lệ phí với bố mẹ. Nhìn con
thất vọng , Trạch đau như đứt từng khúc ruột. Đêm nào Trạch cũng sang hàng xóm
xem nhờ tivi, mong nơi nào đăng tin cần kỹ sư cầu đường . Cách
đây một tuần, Trạch tình cờ nhận ra tôi và Mạnh xuất hiện trên TV. Lão
biết Mạnh đang làm Tồng giám đốc một công ty xây dựng, và đang cần tuyển kỹ sư
, nên vào xin việc cho con.
Trạch nói với tôi:
-Mừng quá suốt đêm không
chợp mắt , mong trời sáng đi gặp chúng mày!
Tôi nói vui:
- Nếu không chắc quên
béng tụi tôi rồi?
Trạch cười khầng khậc,
nói như kẻ mắc lỗi:
- Cái thân tôi, tôi còn
quên nữa là. Ông biết không? Nhiều đêm nằm mơ cứ tưởng mình còn chân,
vùng dậy chạy, thế là té nhào , đổ máu đầu. Mới gần sáu chục , nhưng
cực quá đâm đãng trí mất rồi!
Tôi cảm thấy thương
người bạn đã từng sống chết với mình. Còn nhớ mùa mưa năm 1968, đơn vị hành
quân vào B2.
Đói, sốt rét tả tơi. Càng vào sâu anh em rơi rớt càng
nhiều. Một chiều, đến bãi khách thấy thiếu Mạnh, Trạch vứt ba-lô, xách AK quay
lại đường cũ. Đêm ấy Trạch không về. Sáng hôm sau đơn vị hành quân tiếp,
bỏ Trạch và Mạnh lại. Ai cũng nghĩ hai đứa “rụng” rồi. Nhưng ba hôm
sau, đơn vị đang nghỉ ở bờ sông Xe-băng-Hiêng, thì Trạch cõng Mạnh về.
Mạnh chỉ còn là một cái xác thoi thóp, xám ngoét. Trạch đã mò mẫm ba ngày
đêm mới tìm thấy Mạnh trong rừng sâu. Trên đường Trường Sơn ngày ấy
biết bao người lính như Mạnh, bỏ xác âm thầm vì đồng đội không quay
lại tìm…
Tôi sốt sắng điện
thoại báo tin cho Mạnh. Tôi tưởng Mạnh mừng lắm , nhưng Mạnh lại tỏ
ra lạnh nhạt. Mạnh hỏi tôi:
- Lão Trạch còn sống à?
Tôi nói cho Mạnh
biết nguyện vọng của Trạch, và ngỏ ý đưa Trạch đến nhà Mạnh chơi. Mạnh
nói mai đưa Trạch đến văn phòng công ty.
Trạch vuốt ve cẩn
thận tờ đơn xin việc và cái bằng kỹ sư của con. Nhà tôi chỉ cách Văn
phòng công ty Mạnh hơn cây số. Tôi đặt nửa tấm thân người bạn lính quắt
queo nhẹ bỗng lên cái xe lăn, rồi đẩy đi gặp đồng đội cũ .
Đường phố Sài Gòn nhộn nhịp, người xe như nêm, Trạch chả thèm để ý,
cứ luôn mồm hỏi :
- Sắp đến chưa?
- Đừng sốt ruột, thế nào
thằng Mạnh cũng nhận con ông!
Tôi trấn an Trạch nhưng
trong lòng cảm thấy hơi băn khoăn. Vì Mạnh tỏ ra lạnh nhạt . Lẽ ra
Mạnh phải vui mừng vì gặp lại người đã cứu sống mình . Chính Mạnh
đã từng xúc động phát biểu trên TV về đền ơn đáp nghĩa
cơ mà…
Mạnh ra tận cửa, ôm
choàng lấy Trạch, đón chúng tôi vào phòng khách. Tôi cảm thấy
mối nghi ngại trong lòng mình dịu đi.
Chuyện trò thăm hỏi vồn
vã xong, Mạnh mời chúng tôi sang phòng bên. Một bàn tiệc thịnh soạn đã
dọn sẵn.
Ngoài Mạnh và chúng tôi còn có cán bộ công ty của Mạnh va
phóng viên đài truyền hình. Mạnh giới thiệu Trạch , không quên nhắc lại
những chiến công của người đồng đội cũ. Rồi ôm hôn Trạch thắm thiết trước ống
kính Camera. Nước mắt Trạch ràn rụa chảy xuống hai gò má nhăn nheo. Phóng
viên quay xong cảnh cảm động đó, nhận phong bì rồi tếch thẳng. Chúng tôi cụng
ly , rôm rả chuyện trò. Bỗng Mạnh ghé tai tôi hỏi:
- Cậu còn nhớ chuyện lão
Trạch ngửi súng không?
Tôi giật mình khi nghe
Mạnh nhắc chuyện đó , mặt lạnh như tiền. Số là vào mùa hè năm 70, đơn vị làm
nhiệm vụ chốt chặn đoạn quốc lộ Lộc Ninh đi Snun. Chiều chiều từng tiểu đội cắt
rừng ra mặt lộ chôn mìn rồi mai phục. Xe tải, xe bọc thép của quân đội Việt Nam
cộng hòa thường qua lại đoạn đường đó. Đơn vị chôn mìn rồi phục kích, khi xe
đối phương trúng mìn, bắn bồi tiếp mấy phát B40. Thời kỳ đầu hiệu suất chiến
đấu rất cao.
Nhưng sau đối phương cảnh giác, cho biệt kích lùng
sục, và công binh rà mìn rất kỹ trước các cuộc hành quân. Các tiểu đội đi
phục mấy đêm liền đều trắng tay, gùi mìn đi lại gùi về. Riêng tiểu
đội Mạnh đi lần nào thắng lần đó. Mạnh báo công: Đã cho nổ mìn lật nhào 10 xe
bọc thép và bắn cháy 15 xe khác. Tiểu đội trưởng Mạnh được đề nghị tặng danh
hiệu dũng sĩ diệt xe tăng.
Trạch nghi ngờ thành tích của Mạnh, đã phát biểu
công khai trong sinh hoạt đại đội. Nhưng Mạnh cho rằng Trạch “ghen ăn”. Đại đội
trưởng, chính trị viên vừa không tin, vừa ghét Trạch, bởi
Trạch nói bậy làm giảm ý thành tích của đơn vị…
Buổi sáng hôm ấy, tiểu
đội Mạnh đi phục về, báo cáo đã bắn ba xe bọc thép bằng súng B40. Chính trị
viên đại đội đang định biểu dương thì Trạch nhảy xổ ra. Trạch
giật khẩu B40 trong tay Mạnh, hỏi:
- Bắn bằng khẩu B40 này
à?
- Đúng! Mạnh đáp.
Trạch liền kề mũi vào
nòng súng hít mạnh. Rồi lão dí nòng súng đó vào mũi đại đội trưởng, chính trị
viên đại đội nói:
-Các ông ngửi đi!
Đại đội trưởng, chính
trị viên không hiểu Trạch giở trò gì, nhưng cũng ngửi nòng súng. Chờ hai người
ngửi xong Trạch hỏi:
- Các thủ trưởng có thấy
thối không?
- Không! Hai người
cùng đáp.
Trạch thò ngóng
tay ngoáy vào nòng khầu súng B40,rồi giơ lên cho mọi người nhìn thấy bụi
bám đen xì, và hỏi:
- Khẩu súng này chưa
lau! Đúng không?
- Đúng!
Trạch mới chỉ mặt Mạnh
hỏi :
- Mày bảo đã bắn ba phát
đúng không?
- Đúng!
Bấy giờ Trạch mới nói
rành rọt :
-Những thằng bắn B40 đều
biết, chỉ bắn một phát, nòng súng đã thối hoắc. Không tin cứ bắn thử. Đồng chí
Mạnh bắn ba phát , chưa lau chùi , mà nòng súng không thối.
Nói xong, Trạch ra gốc
cây, xách ba quả đạn B40 vào để trước mặt chính trị viên đại đội:
- Đây là ba quả đạn tiểu
đội đồng chí Mạnh vứt đi rồi báo cáo đã bắn cháy ba xe bọc thép!
Thì ra suốt đêm qua
Trạch đã bám theo tiểu đội Mạnh để điều tra việc làm gian dối của Mạnh. Trước
bằng chứng không thể chối cãi, Mạnh phải thú thực đã nhiều lần báo
cáo láo thành tích. Mạnh cảnh cáo, bị bị gạch tên trong danh sách đề nghị
khen thưởng…
Đã hơn ba mươi năm mà
Mạnh còn nhớ và thù Trạch. Tôi nói với Mạnh:
- Quên chuyện cũ đi. Đó
cũng là bài học Trạch dạy ông để có được ngày hôm nay. Tôi nghĩ điều ông cần
phải nhớ là Trạch đã cứu ông , không chì một mà hai lần.
Không có Trạch thì ông bỏ xác ở Trường Sơn rồi. Và trong trận Phước
Long , Trạch đã lấy thân che cho ông . Nó hứng trọn trái M79, mất
nừa thân thể…
Mạnh cười nhạt:
- Ông khỏi nhắc. Tôi sẽ
trả ơn hắn!
Nói rồi Mạnh móc túi lấy
chiếc phong bao đã chuẩn bị sẵn bước tới bên Trạch. Một tay Mạnh ôm
vai Trạch , một tay cầm cái phong bao giơ lên. Mạnh nói giọng xúc động:
- Ăn quả nhớ kẻ trồng
cây! Tôi có ngày hôm nay là nhờ nhân dân đùm bọc, đặc biệt là những người
đồng đội như anh Trạch đậy. Tôi có một chút quà xin đến đáp lại anh
Trạch.
Mạnh trao cái phong bao
cho Trạch. Trạch cầm đặt xuống bàn. Và nói:
- Tôi xin cảm ơn đồng
chí Mạnh! – Trạch không bỗ bã theo thói quen, mà nói rất nghiêm
túc, giọng rưng rưng xúc động – Tôi từ quê vào đây tìm đồng đội cũ chì có
một việc nhờ đồng đội giúp. Vợ chồng có mỗi cháu Phước. Cháu tốt nghiệp
đại học giao thông, nhưng hơn hai năm nay chưa xin được việc làm. Tôi
mong đồng chí Mạnh và các đồng chí cưu mang cháu cháu vào làm ở công ty…
Lão Trạch run run đưa
cái đơn xin việc và cái bằng tốt nghiệp của con mình cho Mạnh. Tôi nhìn Mạnh
như cầu khẩn Mạnh cầm lấy. Nhưng Mạnh không cầm . Mạnh nhếch mép
cười từ chối khéo:
- Anh Trạch thông cảm!
Công ty đang cổ phần hóa nên không nhận thêm người. Anh chịu khó xin việc nơi
khác cho cháu vậy.
Rồi Mạnh vỗ mạnh vào vai
Trạch, phá lên cười, nói bỗ bã:
-Vả lại nhựa đường còn
thối hơn nòng súng B40 anh Trạch ạ!
Những cán bộ dưới quyền
Mạnh cất tiếng cười tán thưởng câu nói đùa vừa ác ý vừa vô duyên của sếp.
Những khuôn mặt no nê, nhầy nhụa phả ra toàn hơi rượu, nhìn bẩn thỉu như
những đống phân. Trạch nhìn Mạnh, nhìn những khuôn mặt đó.
Anh
chợt hiểu ra tất cả. Chúng nó thù dai như đỉa nhưng nhanh
chóng quên ơn . Bất đắc dĩ chúng nó phải bớt xén tiền ăn cắp của dân để
bố thí cho mình gọi là đền ơn đáp nghĩa, làm mầu làm mè với thiên hạ, để xuê
xoa che giấu tội lỗi, để tục lừa dối, chứ không hề nghĩ đến trách
nhiệm đối với con mình. Mình đã đổ máu để cứu bọn lưu manh.
Trạch cầm chiếc phong
bao ném thẳng vào mặt Mạnh.
Những tờ đô la bay tứ tung, dính
vào khuôn mặt nhờn mỡ của Mạnh và đồng bọn. Rồi Trạch lết ra chiếc xe
lăn. Anh không nhờ tôi bế lên xe, cũng không chờ tôi cùng về. Anh dùng
hai bàn tay gầy quắt queo vần bánh xe lăn . Tôi cảm thấy tim mình buốt nhói.
M.T
(Tác giả gửi BVB)
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks