Ai còn tin cộng sản?
Hồ Thanh
Phát (Danlambao) - Trên đời này ai
cũng biết, con “Quạ” ở đâu cũng màu đen cả, đúng thế, nếu có ai thấy được một
con quạ nào màu xanh; đỏ; trắng; vàng hay tím… xin chỉ dùm. Cộng sản cũng vậy,
cho dù là Cuba; Bắc Hàn; Liên xô, Trung cộng; Việt Nam… hay các nước trong khối
Xã Hội Chủ Nghĩa đã tan rã, tất cả đều có bản chất giống nhau: dối trá, lật
lọng, tàn ác, hiếu chiến, vô tâm; thiếu đạo đức. Hào quang là vỏ bọc bên ngoài
khi chưa đạt được mục đích, chiếc mặt nạ sẽ nhanh chóng rơi xuống khi mọi thứ
đã nằm trong tay họ, ngay cả là đồng chí với nhau.
Từ phương Bắc, lãnh đạo Bắc Kinh nhìn về phương Nam rất thèm
thuồng mảnh đất cong cong hình chữ “S”, nhưng làm sao nuốt trọn. Họ may mắn đã
có được một “vị cứu tinh” rất trung thành và nhiệt tình, đó là “Bác Hồ” vĩ đại
của chúng ta, cùng một tập đoàn của “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” đi vay nợ những
đồng chí anh em để mua vũ khí, đồng thời lừa tất cả thanh niên vào Nam gây
chiến, bắn giết đồng bào miền Nam của mình trong suốt 21 năm dài, chết chóc;
thương tật lên tới hàng triệu. Cửa nhà; làng mạc thành tro, trở nên hoang sơ đổ
nát không kể xiết. Họ coi những gì thuộc về phía Nam là thù; là địch, là phải
tiêu diệt, giết cho hết với phương châm, vì “chúng ta đánh là đánh cho Liên xô;
cho Trung Quốc” phải diệt sạch mới đạt được chỉ tiêu. Cuộc chiến tàn rồi, chúng
ta đã làm xong “nghĩa vụ quốc tế” bây giờ lo trả nợ, dân tộc Việt Nam vay ai mà
phải trả? Trên đời này có ai ngu đến nỗi đi vay nợ kẻ thù (đồng chí), đi tàn
phá đất nước mình, giết đồng bào mình, xong rồi còn phải trả nợ tiền súng đạn,
những thứ này đã phanh thay; nát óc dân lành vô tội? vậy mà ở Việt Nam có đó!!!
Thống nhất giang sơn rồi, nay đến lúc phải dâng trọn theo lời nguyền, có cưỡng
lại cũng sẽ bị đánh chiếm mà thôi... vì kẻ thù không bao giờ từ bỏ tham vọng nuốt
lấy Việt Nam.
Có thể nói, “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam” đã có công đầu trong
việc thôn tính miền Nam, vậy mà không lâu sau khi cuộc chiến chấm dứt, cái “Mặt
Trận” ấy không còn ai biết đến như chưa từng hiện diện trên trần gian này, và
lá cờ “xanh đỏ với ngôi sao vàng” nửa nạc nửa mỡ đã lìa đời không kèn không
trống, là biểu tượng của một “mặt trận” mà Hà Nội đã trá hình dựng nên cho sự
xâm lăng theo lệnh của cộng sản quốc tế, miếng chanh đã vắt hết nước rồi!!!
Phải chi vào thời điểm cuối thập niên 1960, một Mặt Trận Giải Phóng Miền Bắc
được ra đời thì diễm phúc cho dân tộc Việt Nam biết mấy. Nhân dân miền Bắc
không cần “thắt lưng buộc bụng - cứu đói miền Nam”, bộ đội đến đâu, dân trốn
chạy nơi đó, sau lưng lửa khói ngút ngàn. Cuộc chiến này có lợi gì cho dân tộc
Việt Nam, ai đã gây ra? ngày nay lãnh đạo ở Hà Nội chưa thức tỉnh, còn cố xóa
tan một quốc gia đang mạnh tiến trên trường quốc tế, tại sao? Họ không đủ tư
cách và chẳng có một giá trị nào để gọi là nhận trách nhiệm với lịch sử… giải
phóng gì mà đem đến cái xấu; tệ hơn những thứ mình đánh đổ, đúng là công dã
tràng. Mẹ Việt Nam thật vô phước vì có những đứa con ngỗ nghịch, không xứng
đáng lãnh đạo đất nước, ngay cả thân nhân; bè bạn; con cháu họ sẽ cảm thấy nhục
lây trong suốt cuộc đời này!
Về “Mật Nghị Thành Đô” cho dù họ không bạch hóa nội dung thế nào,
chúng ta cũng đoán biết trong đó toàn là những điều khoản bất lợi cho Việt Nam,
vì Hà Nội không bao giờ dám cải hay từ chối bất cứ những gì Bắc Kinh muốn. Mật
nghị này Trung cộng có cam kết sẽ chấm dứt xăm lăng Việt Nam không? đảng cộng
sản Việt Nam phải yêu cầu cho bằng được điều này, nhưng không, chúng ta hãy
nhìn vào những gì Trung cộng đã chiếm hữu và tràn ngập lãnh thổ Việt Nam thì
rõ. Hoàng Sa; Trường Sa họ đang làm gì ở đó? căn cứ quân sự; phi trường đang
xây dựng ngày đêm để sớm hoàn thành, trong khi Việt Nam mạnh mẽ phản
ứng bằng hình thức ngoại giao; giải quyết trong hòa bình để bảo toàn lãnh thổ
và biển đảo (đây là chiến thuật lợi
hại nhất mà Việt Nam đang áp dụng, trong khi kẻ thù sử dụng phi cơ; tàu chiến).
Đừng ngây thơ khi có vài luận điệu cho rằng “mật nghị chỉ để giải tỏa chuyện
Campuchia và những xung đột khác qua vài trận chiến”, đây là sự ngụy biện nhằm
giải vây cho chế độ do những tên chánh phạm và tòng phạm tung ra, tất cả đều có
tội.
Làm hòa với kẻ hiếu chiến, liệu chúng ta có yên ổn để sống không?
Hiểm họa sẽ không chỉ đến với Việt Nam, toàn vùng đang liên kết để đối phó với
giặc. Hoa Kỳ là chỗ dựa tốt nhất bây giờ, thừa sức bảo vệ đồng minh, vì trong
đó cũng có quyền lợi của chính họ, đây là tổng lực mạnh trong thế liên hoàn mà
Trung cộng phải đắn đo khi muốn hành động. Thật không hiểu nổi khi mà cộng sản
Việt Nam muốn nhận vũ khí của Hoa Kỳ và đồng minh, quốc phòng thì liên kết với Trung
cộng, rõ ràng là họ đang chọn đi giữa hai lằn đạn. Lãnh đạo đảng và quốc phòng
tại Hà Nội nghĩ gì khi quyết định một thế chiến lược thiếu khôn ngoan… hay tất
cả chỉ là lệnh của Bắc Kinh. Có thể đây cũng là thế chẳng đặng đừng vì Trung
cộng lại dọa tung lên mạng những tì vết xấu xa rồi!
Sau khi Liên xô tan rã, khối Đông âu sụp đổ, Trung cộng và Việt
cộng là hai đồng chí một thời, nhưng đứa hung hăng, thằng thì tráo trở, nên môi
răng không còn khắn khít, tuy nhiên vì quá lẻ loi khi nhìn quanh chẳng còn đồng
chí anh em nào để sát cánh, đành tựa lưng nhau để tồn tại, “Sói” và “Cáo” có
cùng chuồng được chăng? sóng gió nổi lên là phải rồi…
Hơn 70 năm lầm đường lạc lối, cơ hội trong tay ngàn năm một thuở
để quay về với cội nguồn dân tộc, những người cầm quyền tại Việt Nam nghĩ gì
khi vẫn cứ con đường cũ mà đi. Lịch sử nghìn trang, có trang đen tối nhưng
không ít những trang còn đậm nét sáng ngời, vang danh anh hùng hào kiệt. Một
quyết định sáng suốt ngàn đời bia đá khắc ghi, những tên đường; tượng đồng khắp
nước, trải dài cả ba miền Nam Trung Bắc, ơn đền nghĩa trả, non sông muôn đời...
Dân tộc Việt Nam quá nhiều đau khổ, ngàn năm nô lệ, trăm năm đô
hộ, triền miên nội chiến, bom cày đạn phá, tan nát quê hương... ai cứu dân mình
bây giờ? Hỡi những lãnh đạo Việt Nam, sinh sát là quyền của quý vị, chỉ có các
ngài muốn là được, hãy chọn tổ quốc Việt Nam cho muôn đời sau, nước mất rồi,
thì nhân dân Việt Nam sẽ thê thảm với giặc tàu trọn kiếp!!!
Một con dân nước Việt.
No comments:
Post a Comment
Thanks