SUY
NGHĨ VỀ THÂN PHẬN NHÀ BÁO VIỆT NAM
Lê Phú Khải
Xem hình ảnh phóng viên
phải ngồi dưới sàn để tường thuật họp Quốc hội trên tuoitre.vn ngày
22/10/2014, là một nhà báo lâu niên, đã cả đời cầm bút “phục vụ” chế độ, tôi
thấy ngậm ngùi, đau xót và căm phẫn.
Phóng viên ngồi bệt
xuống sàn để tác nghiệp – Ảnh: V. Sự – Tuổi trẻ
Toà nhà Quốc hội
nguy nga, lộng lẫy xây bằng tiền thuế của dân để cho các ông bà đại biểu “đảng
cử dân bầu” ngồi làm cảnh cho nền dân chủ của chế độ toàn trị! Người ta tưởng
làm như thế, tưởng là xây nhà Quốc hội thật to… thì càng quảng cáo cho “chế độ
dân chủ”!
Tôi nhớ, khi mới tiếp
quản Hà Nội, chủ tịch Hồ Chí Minh hỏi quần thần xây trụ sở đảng ở đâu? Người ta
tranh nhau tâng công. Người nói xây trụ sở đảng phải ở bên vườn hoa Ba Đình,
người nói phải ở cạnh Hồ Tây… Chủ tịch HCM bảo: Các chú đều nói sai cả! Xây trụ
sở đảng trong lòng dân là vững bền nhất (!).
Không hiểu người ta học
tập đạo đức HCM thế nào, mà ngày nay các trụ sở đảng ở các địa phương xây nguy
nga tráng lệ đến kệch cỡm như thế, trong lúc ở các bệnh viện Nhi thì ba, bốn
cháu phải nằm một giường, các mẹ thì nằm dưới đất!
Nhà Quốc hội để trưng
bày cây kiểng thì quá là nguy nga lộng lẫy, đại biểu nào cũng béo tốt phây
phây…, dân oan mất đất có tìm đến gặp, thì các vị đầy tớ của dân tìm cách lánh
xa những ông bà chủ đói khát rách rưới này.
Nhưng chuyện còn đau
lòng và tức cười hơn nữa về cái nhà Quốc hội nguy nga kia, là các nhà báo khi
đến Quốc hội để đưa tin phải ngồi dưới sàn… ngước cổ lên, dướn mình lên mà hành
nghề (!). Người ta khinh miệt các nhà trí thức, các nhà báo… đến thế kia à?
Hay
là họ quên mất thời đại này là thời đại thông tin, thế giới phẳng… nhà báo có một
vai trò quan trọng trong thế giới @ đó! Vả lại, nhà báo cũng là một thứ cây
cảnh như các vị đang ngồi trên những chiếc ghế sang trọng đến choáng ngợp kia!
Sao lại phân biệt đối xử với các loại cây cảnh như thế?!
Viết đến đây tôi nhớ câu
chuyện cũng tại Quốc hội cách đây vừa tròn 38 năm. Lúc đó đất nước mới thống
nhất, Quốc hội thống nhất họp phiên đầu tiên tại Hà Nội. Tôi được lãnh đạo Đài
Tiếng nói Việt Nam phân công đi làm một cuộc toạ đàm với trí thức Nam Bộ ở Quốc
hội thống nhất (1976).
Khó khăn lắm tôi mới gặp được đông đủ các vị trí thức
Nam Bộ tại nhà khách Thắng Lợi bên Hồ Tây gồm các anh: Lý Chánh Trung, Nguyễn
Long, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi… để tiến hành cuộc toạ đàm. Băng ghi âm đã làm
xong, tôi mừng lắm, chỉ còn đưa phát sóng là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hiềm
một nỗi là, thiếu bà Ngô Bá Thành, một trí thức Nam Bộ nổi tiếng. Tôi bèn nghĩ
ra một “mẹo” là vô Quốc hội, giờ giải lao tìm gặp đại biểu Ngô Bá Thành. Tôi
nói với bà Ngô Bá Thành:
- Trong cuộc toạ đàm với
trí thức Nam Bộ tại Quốc hội kỳ này, tôi đã gặp các anh (…) nhưng còn thiếu mỗi
bà, tôi xin phép được “ăn gian” giới thiệu tên bà ở đầu cuộc toạ đàm cho nó…
sang.
Bà Ngô Bá Thành đã cười
phá lên và nói:
- Tôi mà Nam Bộ cái gì!
Tôi là con mẹ Bắc Kỳ sinh ở phố Nhà Thương Chó tại Hà Nội này. Anh muốn giới
thiệu tôi vào đâu cũng được!
Cũng xin mở ngoặc nói
thêm để bạn đọc rõ, phố Nhà Thương Chó là phố Yersin ở Hà Nội, do ở đó có một
căn nhà chuyên nhốt chó dại để thí nghiệm nên người Hà Nội gọi như thế. Lâu
ngày “chết” tên luôn! Giống như Ngã Năm Chuồng Chó ở Sài Gòn, Phố Lò Bánh Mỳ,
Phố Cửa Hàng Thịt ở Paris vậy.
Lại nói về cái buổi
chiều ở Quốc hội thống nhất năm đó. Sau khi được bà Ngô Bá Thành đồng ý cho đưa
tên vào chương trình toạ đàm, tôi tìm đến chỗ các đồng nghiệp báo chí đang hành
nghề ở Quốc hội, và chứng kiến một câu chuyện nhớ đời! Ở đây đang diễn ra một
cuộc tranh cãi nẩy lửa! Một phóng viên Thông tấn xã Việt Nam đã chửi thề: ĐM…!
Thế ra ba thằng bồi bút không bằng một con bồi bàn!
Số là, Quốc hội họp, có
phát phiếu để các đại biểu và những người phục vụ tại Quốc hội mua hàng ngay
tại quầy hàng tại chỗ. Thời bao cấp, phiếu mua hàng giá cung cấp giá trị lắm.
Thời đó có câu ngạn ngữ: Bán như
cho, mua như cướp! Phiếu mua hàng mua được cả áo len “giá như cho” thì
quý lắm!
Nhưng chẳng hiểu thế
nào, các chị nhân viên bưng bê, phục vụ giải khát giờ giải lao tại Quốc hội
cũng được phát mỗi người một phiếu. Trong khi đó các nhà báo thì ba người mới
được một phiếu nên phải bốc thăm (!).
Vì thế mới có “tuyên bố
hùng hồn”: – Thì ra ba thằng bồi bút mới bằng một con bồi bàn!!!
Câu nói “bất hủ” đó được
mau chóng lan truyền đi, đã đến tai Chủ tịch Quốc hội Trường Chinh.
Hết giờ làm việc, Chủ
tịch Quốc hội Trường Chinh đã yêu cầu triệu tập họp báo. Tại cuộc họp mặt đó,
ông Trường chinh đã xin lỗi các nhà báo.
Sau cuộc họp, tôi thấy
các đồng nghiệp của tôi bàn tán và tỏ ra kính trọng thái độ của ông Trường
Chinh.
Không biết cái văn hoá
xin lỗi ấy có còn đến bây giờ với những nhà thiết kế cái nhà Quốc hội nguy nga
tráng lệ kia khi họ quên không làm chỗ hành nghề cho các nhà báo! Không biết
ông Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng có cảm thấy nhục khi để các nhà báo phải
ngồi tác nghiệp dưới sàn không? Liệu ông có xin lỗi không?
10/2014
L.P.K.
Tác giả gửi BVN
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks